Trường THPT Số 1 Hải Thị, Cao trung năm 2 lớp 1.
"Lớp trưởng ơi, câu cuối cùng cậu giải thế nào thế? Giảng cho tớ với."
"Câu trắc nghiệm này, công thức là tối hôm trước thi thầy Dương vừa mới giảng xong..."
"Này, có ai làm đúng câu điền vào chỗ trống thứ hai không? Cầu cứu khẩn cấp!"
...
Đang là giờ tự học tối, trong lớp vừa phát bài thi tháng môn Toán để học sinh sửa lỗi sai, bầu không khí khắp phòng học vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Phần lớn học sinh đều đang cắm cúi vào bài thi trên tay, người thì ghi chép lại lỗi sai vào vở bài tập, người thì túm tụm ba bốn đứa lại thảo luận đề bài.
Trong bầu không khí như vậy, nam sinh một mình lặng lẽ cúi đầu đọc sách ở dãy cuối cùng của lớp học trông càng thêm nổi bật, huống chi hắn còn sở hữu một gương mặt xuất chúng lạ thường, toàn thân lại toát ra khí chất lạnh lùng xa cách người lạ ngàn dặm.
Mễ Tô ngồi tại chỗ, chống cằm liếc nhìn nam sinh có vẻ mặt thờ ơ kia, mày nhíu chặt, khuôn mặt thì ủ rũ.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể gột rửa được giá trị thù hận của mình trong lòng đối phương đây!
Mễ Tô sầu đến độ sắp rụng cả mấy sợi tóc.
Chuyện này nói ra cũng khá hoang đường, sau vụ tai nạn xe ở kiếp trước, cậu đã xuyên vào một cuốn sách mình từng đọc, trở thành một nhân vật pháo hôi trùng tên trùng họ với cậu, cũng là kẻ đầu tiên bị tên phản diện khai đao.
Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, kể từ ngày xuyên qua, đầu óc cậu cứ như bị phủ một lớp màng mỏng, nhìn mọi thứ bên ngoài đều giống như đang đứng xem chính mình trong mơ vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân trong đó hành động mà bất lực không thể ngăn cản.
Cứ sống vật vờ như vậy suốt mười mấy năm trời, mãi cho đến tối hôm qua cậu mới khôi phục được ý thức của bản thân.
Mà lúc này, khoảng thời gian còn lại trước khi cậu tìm đường chết một cách đỉnh cao rồi bị phản diện trả thù chỉ còn chưa đầy một ngày ngắn ngủi.
...
Khác với những tham vọng lớn lao của các nhân vật xuyên thư khác từng đọc, Mễ Tô thực ra chẳng hề có chí hướng vĩ đại gì kiểu phản sát hay nghịch tập, cậu cũng tự nhận mình không có bản lĩnh và sức lực để xoay xở giữa một chủ giác được hào quang bao phủ và một phản diện có thực lực nghịch thiên. Ngược lại, vì kiếp trước là trẻ mồ côi, nên sau khi cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc của tình thân ở kiếp này, cậu chỉ muốn bảo vệ gia đình mình, sống một cuộc sống nhỏ bé bình dị mà thôi.
Vì vậy, khi chưa khôi phục ý thức, cậu đã từng vô số lần ảo tưởng rằng nếu bản thân có thể tự kiểm soát mình, nhất định phải tránh xa cốt truyện, càng phải tránh xa các nhân vật trong truyện.
Nay cuối cùng đã có cơ hội, cậu đương nhiên sẽ không để mặc mọi chuyện đi vào ngõ cụt. Do đó, cậu đã ngay lập tức nhắn tin hủy bỏ kế hoạch tìm chết vào ngày hôm sau, cố gắng hết sức để giành thêm thời gian cho mình, đồng thời cũng liệt kê tất cả các phương án bù đắp mà cậu có thể nghĩ ra, chuẩn bị thử cảm hóa hắn từng chút một, xóa bỏ sự thù địch của hắn đối với mình, để đảm bảo hắn sẽ không vì những lần tìm chết trước đây mà ghi hận cậu.
Nhưng ai mà ngờ được độ hảo cảm của tên phản diện này lại khó cày đến thế! Hôm nay cậu đã cố gắng gần như dùng hết mọi cách, thế mà người ta không những chẳng hề động lòng, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến cậu! Đệt!
"Này, Mễ Lạp Nhi, cậu câu...Mễ Lạp Nhi?" Tô Nguyên, bạn cùng bàn với Mễ Tô, đột nhiên ghé sát qua định mượn bài thi Toán của cậu xem thử, vừa quay đầu lại đã thấy cậu chống cằm với dáng vẻ như người mất hồn, không nhịn được bèn huơ tay trước mặt cậu: "Đang ngẩn người cái gì thế hả? Sửa lỗi sai xong rồi à?"
"Chưa xong." Mễ Tô hoàn hồn, đưa tay gạt phắt móng vuốt của cậu ấy ra: “Cậu sửa xong rồi à?"
"Haiz, làm gì nhanh thế được, chẳng phải đang tìm cậu để so đáp án đây sao! Câu điền vào chỗ trống thứ hai cậu làm đúng không? Cho tớ liếc qua cái." Tô Nguyên vừa nói vừa sáp lại gần, đè bài thi của cậu xuống nhìn lướt qua phần câu hỏi điền vào chỗ trống, rồi mặt mày lại méo xệch ngay tức khắc: "Trời đất, cậu cũng làm sai à!"
Nói xong cậu ấy lại quay đầu hỏi một lượt những người ngồi trước sau và xung quanh, cuối cùng đều thất bại trở về.
"Câu này khó quá đi mất! Đến cả cán sự môn học lớp mình cũng bó tay rồi, cứ thế này mãi, e là chỉ có nước đi tìm hai tên biến thái đạt điểm tối đa kia thôi!" Tô Nguyên vừa làu bàu ca cẩm vừa tiếp tục hỏi những người ngồi xa hơn, đôi mày nhíu chặt.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, Mễ Tô đứng bên cạnh nghe vậy mắt liền sáng rỡ.
Phó Bắc Xuyên chẳng phải là một trong hai tên biến thái đạt điểm tối đa đó sao!
Không chỉ môn Toán, tất cả các môn học của Phó Bắc Xuyên đều tiệm cận điểm tối đa, quanh năm vững vàng ngồi ở vị trí đứng đầu toàn trường, thậm chí là toàn thành phố, là một nhân vật cấp học thần nổi danh khắp Hải Thị.
Hơn nữa, tuy tính tình hắn có lạnh lùng thật đấy, nhưng chỉ cần có người hỏi bài, thì chưa từng thấy hắn từ chối bao giờ.
Mễ Tô bất giác quay đầu lại nhìn nam sinh ở dãy cuối cùng, trong lòng vừa kích động vừa dâng trào cảm xúc.
Tìm chàng giữa biển người mênh mông, cơ hội lại ở ngay trước mắt!
(*) Nguyên văn "眾裡尋他千百度" (zhòng lǐ xún tā qiān bǎi dù): Trích từ bài thơ "Thanh Ngọc Án - Nguyên Tịch" của Tân Khí Tật đời Tống, ý chỉ tìm kiếm ai đó rất nhiều lần giữa đám đông.
Đến lúc đó cậu sẽ mượn cớ hỏi bài để bắt chuyện, rồi thuận thế xin lỗi tên phản diện để cày thêm chút độ hảo cảm, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao!
Mễ Tô nhìn nam sinh ở dãy cuối cùng với vẻ mặt tha thiết, người kia dường như đang tỏa ra ánh hào quang vạn trượng, dẫu cho gương mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn chẳng có biểu cảm gì, nhưng cậu lại như đã thấy trước được viễn cảnh tươi đẹp khi hai người trò chuyện vui vẻ rồi xóa bỏ hiềm khích trước đây.
Cậu nhìn ngang liếc dọc, thấy mọi người xung quanh đều đang bận rộn với bài thi trên tay, không ai chú ý đến mình, liền vớ lấy bài thi rồi nhanh chóng đi về phía dãy cuối cùng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà ngồi xổm xuống trước bàn học của nam sinh kia, chỉ vừa đủ lộ ra nửa cái đầu, sau đó hai tay vịn hờ lên mép bàn, nhỏ giọng nói: "Phó Bắc Xuyên, tôi có thể hỏi cậu câu điền vào chỗ trống thứ hai giải thế nào không?"
Sợ hắn từ chối, cậu còn cố ý nhấn mạnh một câu: "Tôi hỏi một vòng rồi, không có ai làm đúng cả."
Nói xong, cậu liền nhìn chằm chằm vào mặt nam sinh, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên gương mặt hắn.
Thế nhưng, mấy giây trôi qua, hắn ngoại trừ liếc nhìn cậu một cái lúc ban đầu thì không hề có phản ứng nào nữa, cứ như thể một người lớn xác như cậu lại trong suốt như không khí xung quanh vậy.
Mễ Tô: "..."
Có lẽ hắn đọc sách nhập tâm quá nên không nghe rõ mình nói gì.
Mễ Tô tự an ủi mình trong lòng, kiên quyết không thừa nhận rằng hắn chỉ đơn thuần là không muốn để ý đến cậu. Cậu hít sâu một hơi, sau đó vươn một ngón tay thăm dò, nhẹ nhàng chọc vào cánh tay hắn: “Phó Bắc Xuyên, tôi muốn hỏi cậu cách giải câu điền vào chỗ trống thứ hai."
Thấy hắn vẫn không có phản ứng, cậu lại chọc chọc: “Phó..."
Chỉ vừa thốt ra một chữ đã thấy Phó Bắc Xuyên đột nhiên quay đầu lại, trước tiên là liếc mắt nhìn cậu một cái, ngay sau đó ánh mắt dừng lại trên ngón tay cậu.
Ngón tay Mễ Tô lập tức cứng đờ, duỗi ra không được mà rụt về cũng không xong, chỉ đành giữ nguyên tư thế đó mà ngước mắt nhìn Phó Bắc Xuyên. Thế nhưng còn chưa đợi cậu nói gì thì đã thấy hắn lại quay đầu đi, còn thuận tay lấy giấy nháp và sách tài liệu trên bàn, bắt đầu viết viết vẽ vẽ, hoàn toàn không có ý định để tâm đến cậu.
Mễ Tô: "..."
Mễ Tô đợi một lát, nhưng hắn lại dường như coi cậu là không khí, chỉ loay hoay làm việc của mình. ( truyện trên app T•Y•T )
Sự ngượng ngùng dần lan tỏa trong không khí, Mễ Tô đưa tay gãi gãi khuôn mặt hơi ửng hồng, toàn thân tràn ngập cảm giác không tự nhiên. Nhưng mắt thấy thời gian mình "offline" đang ngày càng đến gần, cậu lại nghiến răng một cái, quyết định tung chiêu cuối.
"Ờm thì, Phó Bắc Xuyên..." Mễ Tô nhìn ngang liếc dọc, thấy không có ai chú ý đến bên này, lại ghé sát vào Phó Bắc Xuyên hơn một chút, hạ giọng nói: “Tôi biết trong lòng cậu không ưa gì tôi, chuyện trước kia đúng là tôi đã làm quá đáng, bây giờ tôi suy nghĩ kỹ rồi, quyết định xin lỗi cậu."
Mễ Tô hít sâu một hơi, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Chuyện cố ý gây sự với cậu trước đây, xin lỗi cậu, tôi đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa." Vừa nói cậu còn giơ ba ngón tay lên làm điệu bộ thề thốt, như thể sợ không lấy được lòng tin của người ta.
Nói xong, Mễ Tô ngước mắt nhìn biểu cảm của Phó Bắc Xuyên, lại thấy hắn vẫn đang cúi đầu tính toán đề bài của mình, cũng không biết có nghe lọt tai chữ nào không.
Mễ Tô: "..."
Trời ạ, cậu làm ơn phản ứng chút đi chứ!
"...Phó Bắc Xuyên?" Mễ Tô ngập ngừng gọi một tiếng, thấy hắn không đáp lại, nên vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cánh tay hắn: “Này? Cậu nói gì đi chứ."
Ồn ào quá.
Phó Bắc Xuyên quay đầu liếc cậu một cái, đôi mày khẽ nhíu lại một cách khó nhận ra, rõ ràng đã bị cậu lải nhải đến phát phiền.
Nhưng hắn vẫn chẳng nói lời nào, chỉ liếc Mễ Tô một cái rồi lại quay đi, lật sang trang giấy nháp mới trong tay, tiếp tục viết viết vẽ vẽ, có điều tốc độ lần này rõ ràng nhanh hơn trước khá nhiều.
Mễ Tô: "..."
Mễ Tô xấu hổ đến mức mặt càng đỏ bừng, nhưng vì tương lai của mình, cậu đành phải tiếp tục mặt dày cố gắng hơn nữa: "Phó Bắc Xuyên, anh Bắc, tôi thật sự thành tâm đến xin lỗi cậu mà, cậu có thể cho tôi chút phản ứng được không!"
"Hay là nếu cậu thật sự cảm thấy chưa hả giận, cậu muốn mắng tôi hay đánh tôi một trận cũng được, tôi tuyệt đối không hó hé nửa lời đâu."
Nối đoạn, cậu lại đưa tay ra định chọc vào cánh tay Phó Bắc Xuyên.
Chỉ có điều lần này cậu còn chưa kịp chạm vào thì cánh tay của đối phương đã đột ngột huých mạnh xuống dưới. Không chút phòng bị, Mễ Tô bị kéo theo, loạng choạng ngã ngồi phịch xuống đất. Lúc chống tay ra sau, cánh tay cậu còn quẹt phải con vít trên chân bàn, cứa rách một đường da, đau rát bỏng.
Ban đầu, Mễ Tô có hơi ngơ ngác trước hành động này của hắn, đến khi hoàn hồn lại thì lại cảm thấy có chút tủi thân. Dù biết rằng đối phương rất có thể không cố ý, nhưng cơn đau dữ dội đã làm tê liệt khả năng suy nghĩ của cậu.
"...Phó Bắc Xuyên, cậu có cần phải làm vậy không?!" Mễ Tô vụt đứng bật dậy khỏi mặt đất. "Đúng là trước đây tôi có lỗi với cậu, nhưng chẳng lẽ cậu lại không có lấy một chút sai sót nào ư?"
"Nếu trước đây cậu không phải vì muốn chắn đào hoa mà đồng ý qua lại với tôi, tôi có đến nông nỗi này không?"
Nhắc đến chuyện này, Mễ Tô cũng thấy tức tối. Mâu thuẫn giữa cậu và vai ác bắt nguồn từ học kỳ hai năm lớp mười. Khi ấy, Phó Bắc Xuyên mới chuyển đến chưa được bao lâu, thế nhưng chỉ dựa vào nhan sắc xuất chúng cùng thành tích học tập gần như hoàn hảo, hắn đã nhanh chóng vượt mặt cựu giáo thảo chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, trở thành đối tượng được toàn trường săn đón và ngưỡng mộ.
Nam sinh vừa đẹp trai lại học giỏi thì ai mà chẳng mê, nguyên chủ đương nhiên cũng không ngoại lệ, thậm chí còn cả gan chặn đường người ta để tỏ tình trực diện.
Điều khiến người ta "kinh hỉ" chính là, Phó Bắc Xuyên không những không từ chối mà thậm chí còn chấp nhận lời tỏ tình ấy ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Chuyện này lập tức lan truyền khắp toàn trường, kéo theo vô số kịch bản tình yêu lãng mạn khiến người người phải ghen tị.
Kể từ đó, câu chuyện tình yêu của họ trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường. Dù những người ái mộ khác của Phó Bắc Xuyên có tiếc nuối khôn nguôi, nhưng tất cả cũng đều phải nén lại trái tim đang rục rịch muốn hành động của mình.
Thế nhưng trên thực tế, phần lớn thời gian đều là "nguyên chủ" chủ động, còn Phó Bắc Xuyên lại chẳng hề tỏ ra hứng thú, thậm chí dường như căn bản chẳng hề để tâm đến mối quan hệ này. Khi đó, Mễ Tô lại chẳng thể ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn "chính mình" dốc hết sức lực để lấy lòng đối phương.
Mãi cho đến khi một người bạn học thời cấp hai của Phó Bắc Xuyên đến tìm hắn chơi và vô tình lỡ lời: “nguyên chủ" mới bàng hoàng nhận ra đối phương chấp nhận lời tỏ tình của mình chẳng qua chỉ là để chắn đám người theo đuổi phiền phức mà thôi.
Thế là, ban đầu "yêu" càng nồng nhiệt bao nhiêu, thì sau khi biết được sự thật, nỗi hận lại càng sâu sắc bấy nhiêu. "Tiểu thiếu gia họ Mễ" vốn chưa từng phải chịu ấm ức đến thế dường như lòng tự tôn bỗng nhiên tăng vọt, không chỉ lập tức đòi chia tay ngay tại chỗ, mà khi thấy đối phương chẳng hề có chút hối lỗi, thậm chí còn hoàn toàn thờ ơ, cậu ta lại càng "vì yêu sinh hận". Kể từ đó, nguyên chủ bắt đầu chuỗi ngày báo thù không ngừng nghỉ, tuyên bố nhất định sẽ khiến Phó Bắc Xuyên phải hối hận.
Và rồi sau đó chính là hàng loạt những hành động tìm đường chết liên tiếp.
...
"Tôi nói này, cậu không thích người ta thì cứ từ chối thẳng đi có được không? Ai là M cơ chứ! Cậu vì muốn chắn đào hoa mà đồng ý hẹn hò với người ta, thế thì ra cái thể thống gì nữa?"
"Lấy cái mác có bạn trai rồi lại bỏ bê người ta sang một bên, đùa bỡn tình cảm của người khác như thế mà cậu còn thấy mình đúng lắm hay sao?!"
...
Mễ Tô càng nói càng tức, vừa tức vai ác cứng đầu cứng cổ chẳng chịu nghe lọt tai lời nào, vừa tức chính bản thân mình bất lực chẳng thể làm gì trước sức mạnh của cốt truyện. Thế nhưng tức giận một hồi, vành mắt cậu lại không kìm được mà đỏ hoe, giọng nói cũng nghẹn ngào run rẩy.
Vậy mà, dù cậu đã nói đến mức này, gương mặt của vai ác vẫn chẳng hề có lấy một chút lay động.
"Thôi bỏ đi, cậu muốn sao thì tùy!" Mễ Tô thực sự không còn mặt mũi nào để nói tiếp nữa, cậu nghiến chặt răng, dứt khoát quay người đi về chỗ của mình.
Cậu đã cố gắng hết sức mình rồi, nếu như thế mà vẫn không thể thay đổi được số mệnh, vậy thì cậu cũng chỉ còn cách ưỡn thẳng sống lưng, chống lại số mệnh đến cùng mà thôi!
Ngay lúc cậu vừa xoay người, vạt áo bỗng nhiên bị ai đó kéo lại. Mễ Tô vẫn còn chưa kịp định thần liền quay phắt đầu lại, trừng mắt: "Cậu làm g..."
Lời còn chưa kịp dứt, một tờ giấy đã được đưa tới ngay trước mắt cậu.
"Lời giải cho câu điền vào chỗ trống thứ hai." Phó Bắc Xuyên nhìn cậu, ánh mắt vô tình lướt qua vành mắt hoe đỏ, rồi lại dừng trên vết xước đỏ rực trên cánh tay cậu, hắn khựng lại một chút rồi nói: "Xin lỗi."
Mễ Tô: "..."
Làm cái gì vậy! Tưởng làm thế này là tôi sẽ tha thứ cho cậu chắc!
Lời xin lỗi đột ngột của hắn khiến Mễ Tô nghẹn họng, tức anh ách mà chẳng thể nói thêm lời nào. Những lời giận dữ định nói ra cứ thế tắc nghẽn nơi cổ họng, cuối cùng cậu chỉ đành cố làm ra vẻ hung dữ, lườm hắn một cái, sau đó giật mạnh vạt áo thoát khỏi tay hắn rồi quay người đi thẳng về chỗ ngồi của mình.
Đi được vài bước thì cậu khựng người lại, sau đó quay người vòng trở lại giật phắt tờ giấy trong tay hắn. Xong xuôi, cậu mới hừ lạnh một tiếng thật kêu rồi mới quay đầu đi về chỗ.
Phía sau lưng, Phó Bắc Xuyên dõi theo bóng dáng có phần bối rối và hoảng hốt của cậu, trong đáy mắt lại ánh lên vài phần suy tư sâu xa.
***
Suy nghĩ ban đầu của Phó Bắc Xuyên: Người này ồn ào quá, vẫn nên nhanh chóng viết xong lời giải để tống cậu ta đi cho rồi.
Về sau: Tô Tô, câu này khó lắm, để tôi giảng cho cậu nghe nhé. [Nói rồi cưỡng ép sáp lại gần]
Mễ Tô quay đầu bỏ đi: [Hừ, muốn giết muốn muốn chém thì tùy!]
Đi được vài bước: [Hừ, tôi mới không thèm vì cậu mà tự làm khó bản thân.]
Giật lấy tờ giấy: [Đây chính là bằng chứng cậu đã đồng ý làm hòa!!]
Tái bút: Công không tra đâu nhé, ban đầu đồng ý hẹn hò là do có hiểu lầm, về sau sẽ giải thích rõ.