Vừa mới sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, chuông tan học liền theo đó vang lên. Lớp học tức thì sôi trào hẳn lên, vô số bóng người đứng dậy từ chỗ ngồi, tựa như những bức tường người san sát, trong khoảnh khắc đã che khuất cả tầm nhìn.

Mễ Tô còn chưa kịp nhìn xem phản ứng của Phó Bắc Xuyên ra sao, thì Dương Khải ngồi bàn trên đã quay đầu lại với vẻ mặt đầy chế nhạo cất giọng: "Này Mễ Tô, rốt cuộc cậu có đi không hả? Nói một tiếng chắc chắn đi, để lát nữa tôi còn biết đường trả lời anh Khang."

"Tôi nói cậu đúng là hoàng đế chưa vội, thái giám đã sốt sắng." Chẳng đợi Mễ Tô lên tiếng, Tô Nguyên ngồi cạnh đã bật chế độ cà khịa trước: “Sao hả, nóng lòng muốn đi làm đàn em cho người ta thế cơ à? Cũng chẳng thèm nhìn xem người ta có muốn nhận cậu hay không!"

Trường học giống như một tòa tháp ngà, học sinh trong trường ít có cơ hội tiếp xúc với đám người ngoài xã hội, vì vậy, trong mắt phần lớn các học sinh, việc nhận một người anh lớn rồi được người đó bảo kê đúng là một chuyện vô cùng oách.

Nhưng nghĩ trong lòng là một chuyện, còn bị người khác vạch trần tâm tư ngay trước mặt thế này, lòng tự tôn đặc biệt của tuổi thiếu niên lại khiến người ta cảm thấy mất mặt, huống hồ Dương Khải lại đúng là thuộc cái loại muốn bám càng mà chưa bám được.

Cứ thế bị người khác vạch trần nỗi xấu hổ trong lòng, Dương Khải tức thì đỏ bừng cả mặt. Cậu ta lườm Tô Nguyên một cái đầy căm tức, sau đó căng mặt dùng giọng điệu mà cậu ta tự cho là rất cứng cỏi nói với Mễ Tô: “Tùy các cậu muốn nói gì thì nói, lát nữa tôi sẽ đi nói với anh Khang là cậu cho leo cây."

Dứt lời, cậu ta kéo chiếc cặp sách trong hộc bàn ra, quàng lên lưng rồi làm bộ định đi ra ngoài.

"Tôi nói là tôi không đi lúc nào?" Mễ Tô đợi cậu ta lao ra khỏi chỗ ngồi rồi mới lười nhác đá vào ghế của cậu ta một cái. Cậu cũng phát ghét cái thứ cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn này, lúc nào cũng ra cái vẻ ta đây hơn người, chuyên đi gây chuyện thị phi, không từ thủ đoạn nào, nghĩ đến thôi đã thấy chướng mắt.

(*) Cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn (拿著雞毛當令箭): Thành ngữ ý chỉ người có chút quyền lực nhỏ nhoi nhưng lại ra vẻ ta đây, lạm dụng quyền hành.

Cậu dựa lưng vào ghế nhìn Dương Khải, đợi đối phương quay đầu nhìn sang, cậu lại lười nhác nhướng mày: “Nếu cậu đã thích chạy việc vặt như vậy, thì vừa hay cậu đi báo trước một tiếng với 'anh Khang của cậu' đi, tôi thu dọn đồ đạc xong sẽ ra ngay."

Dương Khải bị cái giọng điệu như đang sai bảo đàn em chạy vặt của cậu chọc cho tức điên lên, ấy thế mà lại chẳng tìm được lời nào để cãi lại, đành phải nghển cổ lên tiếng đe dọa một câu chẳng đau chẳng ngứa: "Cậu tốt nhất là nhanh lên đấy, anh Khang không thích chờ đợi người khác đâu." Nói xong, cậu ta co cẳng chạy biến như một con gà chọi hiếu chiến.

Tô Nguyên nhìn bóng lưng cậu ta, không nhịn được mà đảo mắt trợn trắng lên trời: “Đúng là cái nết khó ưa!" Dứt lời, cậu ấy lại nhìn sang Mễ Tô: "Cậu đi thật đấy à?"

"Ừm. Người ta đều đang đợi ở cổng trường rồi, không thể cho leo cây được." Mễ Tô nhún vai rồi giục cậu ấy: “Cậu cũng mau về đi, về muộn dì Nguyên lại lo lắng đấy."

Nói đoạn, cậu túm lấy cặp sách của Tô Nguyên, nhanh chóng giúp cậu ấy nhét bài tập vào, rồi dúi vào lòng cậu ấy, đẩy cậu ấy đi.

Vừa mới tiễn Tô Nguyên đi, trong lớp liền có mấy học sinh lớp khác bước vào, chính là mấy người trước đây vẫn luôn kè kè bên cạnh Liêu Viễn, từ xa đã gọi với theo cậu: "Mễ Lạp Nhi, đi thôi."

Mễ Tô ngẩng đầu đáp một tiếng, tay thì giả bộ bắt đầu thu dọn sách vở, nhưng khóe mắt lại len lén liếc về phía chỗ ngồi của Phó Bắc Xuyên.

Sao vẫn chưa đi nữa!

Mễ Tô nhíu chặt mày, đành phải tiếp tục làm chậm tốc độ thu dọn trên tay.

"Mễ Lạp Nhi, lề mề cái gì thế, nhanh lên đi thôi." Mấy người lớp khác đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Mễ Tô, thấy cậu vẫn chưa thu dọn xong xuôi nên không nhịn được mà lên tiếng thúc giục.

Mễ Tô đáp một tiếng, rồi thuận miệng nói: “Hôm nay bài tập nhiều quá. Hay là các cậu ra cổng trường gặp anh Khang trước đi, tôi thu dọn xong sẽ chạy tới tìm các cậu sau."

Lời vừa dứt, xung quanh tức thì lặng ngắt. Một lát sau mới nghe có người cười khan một tiếng: “Không sao đâu, chúng tôi đợi cậu đi cùng, cũng đâu có vội."

Những người còn lại nghe vậy cũng rối rít phụ họa theo.

Nhân vật tầm cỡ như anh Khang, tuy bọn họ cũng từng tiếp xúc, nhưng xét cho cùng vẫn không cùng đẳng cấp, trong lòng ít nhiều vẫn có chút e sợ.

Mễ Tô giả vờ như không nhận ra nỗi sợ của bọn họ, miệng chỉ đáp lấy lệ một tiếng, vẫn tiếp tục ung dung nhét tài liệu học tập vào cặp sách, lần này quả nhiên không còn ai dám thúc giục nữa.

Cứ thế thu dọn mất gần nửa tiếng đồng hồ. Mễ Tô cố đợi cho đến khi Phó Bắc Xuyên rời đi được khoảng mười phút, ước chừng hắn đã đón được em gái thành công, lúc này cậu mới giả vờ như đã thu dọn xong xuôi, đeo cặp sách lên lưng rồi đi ra ngoài.

Lúc đến cổng trường thì bên ngoài đã chẳng còn mấy người. Từ xa đã trông thấy Dương Khải đang đứng cùng hai tên côn đồ tóc vàng hoe ở một góc, lại chẳng thấy bóng dáng anh Khang trong truyền thuyết đâu cả.

Nhóm người Mễ Tô đi tới, rồi hỏi Dương Khải: "Anh Khang đâu rồi?"

"Cậu cũng hay thật đấy, còn dám hỏi à." Dương Khải xì một tiếng: “Anh Khang đợi không nổi nên đi trước rồi."

Tim Mễ Tô khẽ động, nếu người đã đi rồi, vậy chẳng phải cậu có thể... Trên mặt cậu làm ra vẻ bất đắc dĩ, nói với mấy người bên cạnh: “Các cậu xem chuyện thành ra thế này rồi này.... Hay là hôm nay cứ bỏ qua đã nhé?"

"Không cần đâu. Anh Khang không ở đây, thì chẳng phải vẫn còn hai anh em này sao." Dương Khải liếc xéo Mễ Tô một cái, cảm thấy thể diện đã mất trong buổi tự học tối cuối cùng cũng có cơ hội lấy lại. Cậu ta nhìn Mễ Tô đang muốn đánh trống lui quân với vẻ chế nhạo: “Sao nào, thế mà đã sợ rồi à? Hay là cậu nhận thua trước mặt mọi người với tôi đi, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên gọi thêm mấy anh em tới giúp..."

"Tao nói mày bớt cái giọng chó má âm dương quái khí đó đi." Một trong mấy học sinh lớp khác đi cùng Mễ Tô nóng nảy chửi một câu, bọn họ sợ anh Khang là thật, nhưng mấy con gà cùng trường thì đúng là chẳng thèm để vào mắt: “Chẳng phải chỉ là một thằng Phó Bắc Xuyên thôi sao, bọn tao đông người thế này, đi cùng nhau thì có đếch gì phải sợ."

Nói đoạn cậu ấy khoác lấy cánh tay Mễ Tô: “Anh Mễ, đi thôi."

Những người khác cũng bị kéo theo cảm xúc, cũng rối rít hưởng ứng.

Dương Khải bị đám người này chọc cho tức đến đỏ mặt, nhưng lại không dám đối đầu trực diện với bọn họ, đành phải cười khẩy hừ lạnh một tiếng: “Được thôi, các người dẫn đường đi."

Mễ Tô bị khoác tay kéo đi về phía trước mấy bước, thấy tình hình này đành phải thuận thế đi tiếp, trong lòng thầm cầu nguyện Phó Bắc Xuyên hành động đủ nhanh, đã mang em gái đi xa rồi.

*

Con hẻm nhỏ cách trường không xa, đi bộ chừng hơn mười phút là tới nơi.

Giờ này đã rất khuya rồi, ngoại trừ mấy tay ăn chơi ở các tụ điểm đêm thì trên đường gần như chẳng còn bóng người, vắng lặng đến mức tiếng bước chân cũng trở nên rõ ràng lạ thường.

Khi rẽ vào con hẻm nhỏ, từ xa đã loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện, không chỉ có giọng nữ mà còn xen lẫn vài giọng đàn ông khàn khàn, thô lỗ.

"Hờ, chắc không phải có đứa nào báo trước cho người ta rồi đấy chứ, để người ta có thời gian chuẩn..." Dương Khải đang định nhân cơ hội này để chế giễu Mễ Tô vài câu, nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, lời nói của cậu ta bỗng nghẹn lại.

Con hẻm vừa hẹp vừa tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn nhỏ vàng vọt ở khoảng giữa là còn gắng gượng duy trì chút ánh sáng yếu ớt. Sâu hơn vào phía trong là mấy gã đàn ông trung niên bụng phệ mặt bóng mỡ đang vây quanh một nữ sinh mà lôi lôi kéo kéo, miệng còn không ngừng tuôn ra những lời lẽ tục tĩu.

Và khi khoảng cách ngày càng gần hơn, bộ quần áo xộc xệch trên người nữ sinh, cùng tiếng kêu cứu đứt quãng của cô bé cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Những kẻ bên trong đang làm gì, quả thực rõ như ban ngày.

Cả đám người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi đến sững sờ tại chỗ. Miệng lưỡi có huênh hoang đến đâu, thì xét cho cùng họ cũng chỉ là đám thiếu niên mười mấy tuổi, làm gì đã từng chứng kiến cảnh tượng thế này bao giờ, ngay lập tức đã có người sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.

Mễ Tô cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi đến biến sắc, không kịp suy nghĩ nhiều, cậu vội vàng hét lên một tiếng: “Mau tới giúp đi!" Vừa hét, cậu vừa là người đầu tiên xông vào.

Thế nhưng chạy về phía trước được một đoạn mà vẫn chẳng nghe thấy ai theo sau, cậu quay đầu lại nhìn đám người vẫn còn đang chết lặng tại chỗ, không nhịn được mà gầm lên: “Tất cả còn đứng ngây ra đó làm cái đéo gì hả!"

Tiếng gầm này quả thực đã gọi tỉnh bọn họ, chỉ là cả đám người nhìn nhau một lượt, giây tiếp theo lại như phát điên mà quay người bỏ chạy thục mạng ra ngoài, thậm chí còn có mấy kẻ vì hoảng hốt không kịp chọn đường mà đâm sầm vào nhau.

Đám người này rõ ràng là chẳng thể trông cậy được gì rồi. Tim Mễ Tô lạnh đi, nhưng cậu cũng chẳng thể bận tâm đến chuyện khác được nữa, lại hét lớn bảo bọn họ báo cảnh sát rồi tiếp tục lao đầu chạy vào trong.

Cậu không biết tại sao Phó Bắc Xuyên lại không đón em gái đi, càng không ngờ rằng việc mình giữ chân đám người anh Khang, lại vô tình đẩy cô bé vào một tình cảnh còn tồi tệ và dơ bẩn hơn.

Nghe tiếng kêu cứu ngày càng tuyệt vọng của cô bé từ bên trong vọng ra, Mễ Tô tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe.

Cậu lia mắt nhìn quanh một vòng nhưng chẳng tìm thấy thứ gì có thể dùng làm vũ khí, đành phải trực tiếp lao tới phía sau mấy gã đàn ông, co chân đá mạnh vào gã đứng gần nhất, rồi nhân lúc gã kia đau đến mức phải khom người xuống, cậu vội vàng chen vào kéo cô bé ra nấp sau lưng mình.

"Đồ mặt dày không biết xấu hổ, từng này tuổi đầu rồi mà còn học đòi chơi mấy cái trò bẩn thỉu này à." Mễ Tô vừa che chở cho cô bé lùi về sau tìm đường thoát, vừa lớn tiếng chửi mắng: “Tao khuyên chúng mày nên biến đi sớm đi, lúc tới đây tao đã báo cảnh sát rồi, đợi cảnh sát tới thì chúng mày liệu hồn đấy!"

Mấy gã đàn ông trung niên này vốn dĩ cũng chỉ là mượn rượu làm càn, lúc này nghe nói đã báo cảnh sát, trong lòng ít nhiều cũng có chút chột dạ. Nhưng khi cúi đầu nhìn thấy Mễ Tô vẫn còn đang mặc đồng phục học sinh, rồi quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy mấy bóng người đang hoảng hốt tháo chạy ra ngoài, lá gan vốn đã được rượu mạnh tiếp sức lại phình to trở lại.

"Xì, cái thằng nhãi ranh lông còn chưa mọc đủ mà cũng bày đặt học đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân à."

Một trong mấy gã đàn ông hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, rõ ràng là chẳng hề coi Mễ Tô ra gì. Sau đó gã nhìn kỹ gương mặt của Mễ Tô hơn một chút, lại không nhịn được mà bật cười ha hả: “Chậc chậc, thế mà lại còn xinh xắn hơn cả con bé này ấy chứ." Nói đoạn, gã vươn tay ra định nâng cằm Mễ Tô.

Mễ Tô bị cái bộ dạng bóng nhẫy nhụa của gã đàn ông này làm cho buồn nôn muốn chết, thấy gã lại còn định giở trò động tay động chân với mình, cậu lập tức cúi đầu xuống, dùng hết sức cắn mạnh vào ngón tay của gã, lực cắn cũng đủ mạnh, khiến ngón tay gã tức khắc túa máu.

Gã đàn ông trung niên tức thì đau đến mức rú lên một tiếng, tay kia lập tức vung lên tát thẳng vào mặt Mễ Tô: “Đĩ mẹ mày, xem ông đây có đánh chết mày không!"

Mễ Tô buông tay gã ra, vừa nhổ vị máu tanh trong miệng ra vừa né được cái tát của gã, rồi lại thừa dịp gã không phòng bị mà tung một cú đá hiểm vào hạ bộ. Cú đá này cậu đã dùng hết toàn lực, gã đàn ông trung niên lập tức đau đến trắng bệch cả mặt, hai tay ôm chặt lấy hạ bộ ngồi thụp xuống đất, đến một tiếng cũng không rên ra nổi.

Mấy gã đàn ông trung niên còn lại thấy thế liền lập tức bị Mễ Tô chọc cho nổi điên, miệng làu bàu chửi bới vài câu, rồi cùng xông lên định túm lấy Mễ Tô.

Mễ Tô giơ tay chống trả bọn họ. Nhà họ Mễ vốn bồi dưỡng con cái học các kỹ năng chiến đấu từ nhỏ, cậu tuy trước đây không thể khống chế cơ thể này, nhưng những gì đã học được cũng không hề ít, lại thêm phản xạ bản năng của cơ thể, nên quyền cước phối hợp vô cùng ăn ý, nhất thời cũng không hề rơi vào thế hạ phong.

Chỉ là xét cho cùng, tuổi tác vẫn có sự chênh lệch, thêm vào đó đối phương lại đông người mạnh thế, cậu còn phải bảo vệ nữ sinh phía sau lưng, nên khó tránh khỏi có lúc không lo xuể, chỉ một chút lơ là đã phải chịu mấy đòn.

Lực tay của đối phương không hề nương nhẹ chút nào, Mễ Tô đau đến mức phải bật ra một tiếng rên khẽ, nhưng nắm đấm vung ra lại càng thêm hung hãn.

Mấy người cứ thế giằng co không dứt, không ai chịu nhường bước trước. Nghe tiếng 'bịch bịch' trầm đục của nắm đấm liên tục nện vào da thịt, Phó Đường Đường đứng bên cạnh sợ đến mức tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Trước đó cô bé vốn cũng bị dọa cho sợ chết khiếp, đến khi được Mễ Tô che chở sau lưng mới có được chút cảm giác dựa dẫm, chỉ là nhìn vóc dáng nhỏ bé gầy gò của Mễ Tô đối lập với mấy gã đàn ông trung niên cao to lực lưỡng phía đối diện, cô bé cứ canh cánh lo sợ Mễ Tô không đánh lại được mà còn bị thương nặng hơn.

Thấy Mễ Tô bị đánh mấy cái đau đến trắng bệch cả mặt, cô bé đưa tay ra định che chắn cho Mễ Tô, nhưng khi bàn tay tội lỗi của gã đàn ông kia vươn tới, cô bé lại sợ hãi rụt tay về. Cuối cùng cô bé chỉ còn biết kêu cứu lớn tiếng hơn nữa, hy vọng có ai đó có thể nghe thấy mà vào cứu bọn họ.

Cũng chính vì thế, mà nỗi sợ hãi trong lòng cô bé lại dần dần vơi đi.

Ngay vào lúc cả hai người đang chống đỡ ngày càng chật vật, trong không khí bỗng vang lên những tiếng 'bụp bụp' trầm đục của gậy gộc nện vào da thịt. Ngay sau đó một trong mấy gã đàn ông đột nhiên rú lên một tiếng thảm thiết rồi ngã khuỵu xuống đất, tiếp theo đó là tiếng kêu la thảm thiết của những gã còn lại.

Phó Đường Đường và Mễ Tô đồng loạt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Phó Bắc Xuyên chẳng biết đã xuất hiện phía sau đám người kia từ lúc nào, tay hắn đang cầm một cây gậy, liên tục quật mạnh xuống người mấy gã kia.

Phó Đường Đường tức khắc thấy sống mũi cay cay, nghẹn ngào cất tiếng gọi: “Anh."

Phó Bắc Xuyên quay đầu lại nhìn cô bé một cái, vẻ mặt lạnh lùng u ám tức thì liền dịu xuống: “Ngoan, ra góc kia chờ anh." Dứt lời hắn lại vung gậy lên, quật mạnh vào người gã đàn ông đang định thừa cơ đánh lén.

Phó Đường Đường bị cái vẻ hung tợn của anh trai mình dọa cho giật nảy mình, vội vàng ngoan ngoãn đi tới góc tường ngồi xổm xuống.

Mễ Tô cũng bị hành động của Phó Bắc Xuyên dọa cho hết hồn. Cậu vốn chỉ biết vai ác này là kẻ cố chấp và tàn nhẫn, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được tận mắt chứng kiến, nói trong lòng không sợ hãi chút nào là nói dối. Cậu chỉ đành giả vờ như đang bận đối phó với mấy tên kia, cố gắng không nhìn vào biểu cảm của hắn.

Cũng chính vì vậy mà cậu nhanh chóng phát hiện ra ưu điểm của hắn. Có lẽ là nhờ kinh nghiệm thực chiến, Phó Bắc Xuyên luôn có thể đoán trước được hành động ra đòn của đối thủ, đi trước một bước để đưa ra phương án đối phó, không chỉ có vậy, sau lưng hắn như có mắt mọc, luôn có thể ra tay trợ giúp vào đúng thời điểm cậu cần nhất.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên phối hợp, vậy mà hai người họ lại ăn ý đến lạ thường, tựa như cùng một người vậy, cứ thế tả xung hữu đột*, chẳng mấy chốc đã xử lý xong đám người kia.

(*) chiến đấu cực kỳ dũng mãnh, linh hoạt và hiệu quả giữa vòng vây hoặc trong một tình thế khó khăn, hỗn loạn.

Cuộc ẩu đả kết thúc, Mễ Tô thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sợi dây thần kinh căng như dây đàn trong đầu cuối cùng cũng được thả lỏng. Thế nhưng hơi thở của cậu còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, khi khóe mắt liếc thấy bóng dáng của Phó Đường Đường, nó lại căng lên lần nữa.

Những chuyện xảy ra tối nay từ từ hiện về trong đầu, trái tim cậu cũng theo đó mà dần chìm xuống đáy vực. Lúc trước cậu đã ngưỡng mộ sự ra tay gọn gàng và dứt khoát của Phó Bắc Xuyên bao nhiêu, thì bây giờ lại cảm thấy kinh hãi và tim đập thình thịch bấy nhiêu.

Bởi vì nhìn thôi cũng biết là đánh rất đau rồi.

Nhưng chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đối mặt, Mễ Tô liếc nhìn Phó Bắc Xuyên, người từ đầu đến cuối vẫn không hề lên tiếng, rồi lấy hết can đảm tiến lại gần hắn, ngượng ngùng cất tiếng gọi hắn.

Phó Bắc Xuyên không nói gì, đợi đến khi chắc chắn rằng mấy kẻ nằm trên đất không còn khả năng gây nguy hiểm nữa, hắn mới cất bước đi về phía em gái mình, lúc này mới quay sang nhìn cậu: "Tại sao Đường Đường lại ở đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play