CHƯƠNG 5. NAM HỒ LY TINH KỲ THẬT RẤT NGU NGỐC

...A.

“Tôi không hiểu cái gì?” Lâm Lý phun tào, “Tôi còn không hiểu anh sao? Không có lương tâm, không có đạo đức...”

Âm thanh Lâm Lý đột nhiên im bặt.

Bởi vì Giang Mẫn đã chụp lại giao diện trò chuyện giữa y và Trì Úc, còn kèm theo một dòng tin nhắn.

【Giang Mẫn: Cậu ấy gọi tôi là ca ca đó ^^】

Lâm Lý im lặng suốt 30 giây, cuối cùng bật ra một câu chửi.

“Má nó, chẳng phải nói là lừa thân thôi sao? Sao giờ anh lại bắt đầu lừa cả tâm rồi?”

***

Sáng hôm sau.

Trì Úc không hề biết rằng có một vị trợ lý cả đêm không ngủ, cậu cứ theo thói quen mà đúng 8 giờ 5 phút thức dậy, hâm sữa bò, chuẩn bị đồ dùng cá nhân, sau đó mặc đồ chống nắng rồi ra khỏi nhà.

“Tối nay phải đi mua đồ ăn... Hử?”

Trì Úc dắt xe đạp điện ra, bước chân khựng lại.

Trước cửa nhà cậu lại bị một chiếc siêu xe chắn mất.

Lần này không phải Maybach, mà là một chiếc McLaren, phía trước còn có một chiếc SUV hầm hố, đều mang biển số Bắc Kinh A.

Giang Mẫn vẫn chưa dọn nhà xong à?

Trì Úc buông xe đạp điện ra, định vòng ra sân bên cạnh để phiền Giang Mẫn dời xe.

Vừa mới đến sát bên, cậu liền nhạy bén phát hiện trong không khí có gì đó không ổn.

Chỉ thấy trong sân nhà Giang Mẫn có một đám người mặc vest đen đứng đó, đứng đầu là một thanh niên trẻ tuổi có vài phần giống Giang Mẫn, mặc đồ xám giản dị, trong ánh mắt tràn đầy giận dữ, đang giằng co với Giang Mẫn – người vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi.

Trì Úc tối qua mới tra qua tư liệu về Giang Mẫn, nên còn nhớ rõ khuôn mặt người đang đứng đối diện với Giang Mẫn kia.

Đó là em trai du học nước ngoài của Giang Mẫn – Giang Hồng.

Nhưng mà, tại sao Giang Hồng lại đột nhiên mang theo người tới tận cửa? Chẳng phải họ là anh em sao? Sao lại nhìn như sắp đánh nhau đến nơi vậy?

Trì Úc cảm thấy như mình vừa làm hỏng việc nhà của Giang Mẫn, trong lúc nhất thời cảm thấy lúng túng, không biết phải làm sao. 

Ngay lúc cậu đang nghĩ hay là hôm nay gọi xe đi làm cho xong thì một tiếng rống giận dữ cắt ngang dòng suy nghĩ.

“Giang Mẫn, anh rốt cuộc có còn biết xấu hổ không? Anh có chút lương tâm nào không hả?”

Giang Hồng tức đến đỏ cả mặt, giơ tay lên định tát Giang Mẫn.

— Khoan đã.

Gần như không kịp suy nghĩ, Trì Úc bước nhanh về phía trước, lao về hướng Giang Mẫn.

***

Giang Mẫn cũng không ngờ Giang Hồng sẽ về nước vào thời điểm này.

Đứa con trai của chú hắn từ nhỏ đã được nuông chiều thành thói, khi y vừa mới được nhận về nuôi đã không ít lần gây khó dễ cho y. Có lẽ là sợ y trả thù, khi y còn chưa kịp phản kích sau khi phát hiện chân tướng, Giang Hồng đã bị chú y đưa ra nước ngoài.

Giang Mẫn cảm thấy người chú này đã quá tin tưởng vào lòng tốt của mình. 

So với việc cố ý đưa ra nước ngoài để né tránh một tình huống khó xử, hiển nhiên chờ Giang Hồng trở về với một bụng tự tin rằng mình có thể thừa kế Giang gia, rồi phát hiện trước mắt chỉ còn một đống cục diện rối ren — như vậy càng hợp với sở thích tà ác của y hơn.

Giang Hồng có lẽ vẫn chưa nắm rõ tình hình ở thủ đô, còn tưởng rằng y vẫn là đứa con nuôi được nhận từ viện phúc lợi năm nào, vừa gặp liền châm chọc y là có mẹ sinh mà không có mẹ dạy. Giang Mẫn nghe vậy thấy buồn cười quá, không nhịn được bật cười một tiếng.

Nụ cười này hoàn toàn chọc giận Giang Hồng, đối phương lập tức vung tay định động thủ.

“Giang Mẫn, anh rốt cuộc có còn biết xấu hổ không? Anh có chút lương tâm nào không hả?”

Giang Mẫn nheo mắt lại, trong đáy mắt thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo.

Nhưng còn chưa kịp có động tác gì, một bàn tay với những ngón tay thon dài đột nhiên vươn ra từ phía sau, bắt lấy cổ tay Giang Hồng.

“Anh là em trai của Giang Mẫn đúng không? Bất kể giữa các người có mâu thuẫn gì, cũng không nên mắng anh mình như vậy, càng không nên động tay động chân, có chuyện thì từ từ nói.”

Trì Úc nói rất lễ phép, nhưng lực tay thì hoàn toàn không nhẹ.

“Đệch! Mày là ai? Buông ra! Điên hả?!”

Giang Hồng kinh ngạc trừng to mắt, cố giãy giụa mấy lần, nhưng thế nào cũng không ngờ tên tiểu bạch kiểm đột nhiên xuất hiện này lại có sức mạnh lớn đến vậy, hắn dùng bao nhiêu sức cũng không vùng ra được, ngược lại còn bị bóp cổ tay đau điếng.

Trì Úc không buông tay, cậu nắm chặt cổ tay Giang Hồng, bước tới bên cạnh Giang Mẫn, quan sát đối phương từ trên xuống dưới.

Sau khi xác định Giang Mẫn không bị thương, Trì Úc mới âm thầm thở phào một hơi, rồi chợt nhận ra bản thân can thiệp vào chuyện nhà người khác như vậy có vẻ không ổn lắm.

“Xin lỗi.” Trì Úc áy náy cúi đầu, “Ban đầu em chỉ định bảo anh dời xe giúp, nhưng thấy anh ta định ra tay với anh nên theo bản năng cản lại.”

Trì Úc mím môi, nghĩ nghĩ rồi vẫn nói thêm: “Ca ca, nếu anh ta tới gây rối thì anh báo cảnh sát đi, đừng ngốc nghếch đứng đó để người ta bắt nạt như vậy.”

Tuy không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng Giang Hồng rõ ràng là đến gây sự. Trì Úc cảm thấy Giang Mẫn đang bị Giang Hồng bắt nạt.

Bên cạnh, Lâm Lý bị hoàn toàn ngó lơ: …

Giang Mẫn, dễ bị bắt nạt sao?

Đây là chuyện cười kiểu mới à?

Vừa thấy Trì Úc, sắc mặt Giang Mẫn lập tức dịu xuống, mỉm cười xoa đầu cậu: “Không cần xin lỗi, cảm ơn em, Tiểu Úc. Em đến thật đúng lúc, giúp anh một ơn lớn. Giờ anh sẽ báo cảnh sát.”

Lần đầu tiên được bảo vệ, lại còn bị Trì Úc coi như một người đáng thương bị bắt nạt, Giang Mẫn bất ngờ cảm thấy tâm trạng không tệ, thuận tay phối hợp báo cảnh sát luôn.

“Đúng vậy, ở đây có người tụ tập đánh nhau, địa điểm là khu tam tòa, Vườn Bạch Quả, đường Nam Giang, nội thành phía Bắc Hải Thị, làm phiền các anh tới nhanh một chút.”

Giang Hồng bị Trì Úc giữ chặt không vùng ra được, nghe xong cả quá trình, biết Giang Mẫn đã báo cảnh sát, vẫn kiêu ngạo như cũ: “Anh nghĩ cảnh sát dám bắt tôi sao? Giang Mẫn, mấy năm không gặp, sao anh lại ngây thơ đến thế?”

Nói xong, hắn nhìn sang Trì Úc: “Còn mày, mày là tiểu tình nhân mới được anh ta bao dưỡng đúng không? Ha, hồ ly tinh nam, anh ta cho mày bao nhiêu tiền?”

Cái gì mà bao dưỡng? Gì mà hồ ly tinh?

Trì Úc ngây ra một chút, không đáp lời.

Giang Hồng thấy cậu im lặng liền coi là ngầm thừa nhận, cười khẩy một tiếng, ánh mắt càng thêm khinh miệt, tiện tay ném một xấp tiền lên người Trì Úc: “Ở đây là mười lăm vạn, buông tao ra.”

Đây là lần đầu tiên trong đời Trì Úc bị người ta ném tiền vào người, không đón lấy, chỉ theo bản năng siết chặt tay giữ Giang Hồng.

Giang Hồng nhướng mày, lập tức phản tay nắm lấy cổ tay Trì Úc: “Sao, chưa đủ? Cũng đúng, với gương mặt thế này, khó trách Giang Mẫn thích. Thế này đi, tao thêm năm triệu nữa, theo tao, thế nào?”

Cái gì với cái gì vậy trời?

Trì Úc cau mày, cảm giác buồn nôn dâng lên, đang suy nghĩ làm sao để giải quyết chuyện này mà không để lại ấn tượng xấu trong lòng Giang Mẫn, thì giọng nói lạnh lùng của Giang Mẫn vang lên:

“Giang Hồng, làm mất mặt đủ chưa?”

Ban đầu Giang Mẫn còn thấy hơi buồn cười, nhưng khi Giang Hồng chọc đến Trì Úc, chút hứng thú đó lập tức biến thành lửa giận.

Y ra hiệu cho Trì Úc tránh ra, hiếm khi ra tay, một quyền thẳng vào mặt Giang Hồng, như kéo một con lợn chết, trực tiếp lôi hắn ra khỏi người Trì Úc.

Sau đó, y vứt thẳng Giang Hồng vào giữa đám vệ sĩ áo đen, lạnh lùng nhìn họ luống cuống tay chân đỡ lấy Giang Hồng, rồi phủi tay.

Trì Úc ngẩn người nhìn Giang Mẫn.

Giang Hồng lau vết máu nơi khóe miệng, oán độc trừng Giang Mẫn, giọng âm lãnh nói: “Ca ca, xem ra đời này anh không định quay về Giang gia nữa rồi.”

“Thật sự không định về.” Giang Mẫn thản nhiên nói, “Ai thích về thì cứ về.”

Chỗ dựa lớn nhất của Giang Hồng chính là Giang gia, lúc này thấy Giang Mẫn chẳng mảy may để tâm, liền tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Anh là cái thứ tiện chủng!! Giang gia chúng tôi đem anh từ viện phúc lợi về cho ăn ngon, uống tốt, nuôi nấng anh, anh không biết báo ân thì thôi, còn khiến cha phải nhập viện, suýt chút nữa hại chết cha nuôi, anh còn có chút lương tâm nào không?!”

Chân mày Giang Mẫn giật mạnh.

Chuyện y làm, cùng Giang Hồng nói rõ cũng không sao, nhưng lúc này Trì Úc đang ở đây.

Giang Mẫn nếu bị mắng thì cũng không sao, dù gì cũng sẽ trả lại gấp bội, nhưng nếu Trì Úc biết quá khứ của y, rồi thay đổi thái độ với y thì…

Ánh mắt Giang Mẫn tối sầm lại.

Giang Hồng, thật sự là chướng mắt mà.

Ngay khi Giang Mẫn đang nghĩ hay là dứt khoát quay về thủ đô, nhân cơ hội giẫm thêm một đạp, rồi tiện thể nhốt luôn Trì Úc lại, chờ y ăn đủ rồi nói sau — thì đột nhiên cảm giác bàn tay mình nóng lên.

Là Trì Úc nắm lấy tay y.

Chàng trai cao gần bằng y, gương mặt xinh đẹp khẽ nhăn lại, thấp giọng nói: “Ca ca, đừng đánh nữa, lát nữa cảnh sát tới thì khó giải thích.”

Trì Úc nói xong, ngừng một chút, nhẹ nhàng nói thêm: “…Anh đừng buồn.”

Cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng Trì Úc nghĩ bị người thân mắng như vậy, chắc chắn Giang Mẫn sẽ không dễ chịu.

Có chút ngốc.

Ý định quay về thủ đô hoàn toàn tiêu tan, Giang Mẫn vui vẻ khẽ bật cười.

Y cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ đây, Tiểu Úc, anh vẫn thấy có chút khó chịu.”

Trì Úc “A” một tiếng, suy nghĩ một chút, rồi đưa tay ôm lấy y.

Thiếu niên chỉ là vì lớn lên quá mức xinh đẹp, thật ra thì chiều cao cũng không kém Giang Mẫn là bao, hoàn toàn có thể dùng một tay mà ôm lấy y.

Có lẽ là vì quá căng thẳng, Giang Mẫn gần như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đang run nhẹ của Trì Úc.

“Anh đừng buồn.” Trì Úc vụng về an ủi y, “Anh có món gì thích ăn không? Em sẽ nấu cho anh.”

Hai người như vậy, chẳng hề kiêng kỵ mà ôm ôm kéo kéo, đến cả Lâm Lý cũng có chút không chịu nổi, chứ đừng nói là Giang Hồng vốn đang nổi điên.

Hắn giận dữ mắng to: “Đồ cẩu nam nam!”

Trì Úc lập tức lo lắng nhìn về phía Giang Mẫn.

Giang Mẫn vỗ vỗ vai cậu, ra hiệu rằng mình không sao, sau đó buông Trì Úc ra.

Khóe miệng y mang theo ý cười, bước đến trước mặt Giang Hồng, thong thả nói: “Giang Hồng, cậu tự trốn ra đây à? Cậu đoán xem, vì sao lão già kia dù bị tôi chọc giận vào viện không biết bao nhiêu lần trong mấy năm qua, thậm chí dù tôi một tay kéo Giang thị sụp đổ, ông ta vẫn không đuổi tôi – cái ‘đứa con nuôi nhận từ viện phúc lợi’ này – ra khỏi nhà?”

Giang Hồng nghẹn lời, không tin nổi hỏi lại: “Giang thị sụp đổ? Sao có thể?”

“Sao lại không thể?”

Giang Mẫn cúi người xuống, ghé sát tai hắn nói nhỏ:

“Bởi vì tôi không phải con nuôi, tôi là anh trai của cậu đấy. Cho nên dù bọn họ biết rõ tôi liên thủ với Dung gia khiến Giang thị sụp đổ, bọn họ cũng không dám phản kháng, vì sợ tôi công khai chuyện này, khiến cậu hoàn toàn không còn khả năng tiếp quản Giang thị – dù bây giờ Giang thị đã chỉ là một đống nợ hỗn loạn, bọn họ vẫn còn mơ mộng có ngày Đông Sơn tái khởi.”

“Giang Hồng, nhìn thấy Giang thị sụp đổ ầm ầm, cậu vất vả leo lên vị trí cao nhất nhưng chỉ có thể tiếp nhận một đống nợ, cảm giác thế nào?”

Giang Hồng như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.

Giang Mẫn thì lại nhẹ nhàng vô cùng, y đứng dậy, trở lại giọng bình thường, chế giễu hắn: “Xem ra bọn họ bảo vệ cậu kỹ thật đấy, tiểu bảo bối.”

“Không, không thể nào!!” Giang Hồng thần sắc điên cuồng, gần như gào thét:
“Anh đang lừa tôi đúng không? Nhà tôi sao có thể suy sụp?! Tôi phải về thủ đô hỏi cha tôi ngay!!”

Rõ ràng từ nhỏ cha mẹ đã nói với hắn, rằng Giang Mẫn là đứa con nuôi họ nhận về từ viện phúc lợi, chức năng duy nhất là phụ trợ hắn, trở thành cánh tay đắc lực, là kẻ chịu tội thay trong tương lai.

Giang Mẫn đáng lẽ chỉ là người theo hầu hắn, đúng không? Khi còn nhỏ, cho dù hắn bắt Giang Mẫn làm bài tập thay, cố tình để tài xế bỏ rơi y giữa đường bắt y đi bộ về nhà, hay cướp lấy bài kiểm tra của y rồi xé nát, Giang Mẫn cũng không dám oán hận một lời — tại sao chỉ mấy năm không gặp, mọi thứ lại thay đổi như vậy?

Trì Úc đứng bên cạnh, không nghe được lời thì thầm giữa Giang Mẫn và Giang Hồng, chỉ là nhìn Giang Hồng như phát cuồng, rồi nghĩ, hắn chẳng giống ca ca chút nào.

Nếu là Giang Mẫn, bất kể rơi vào hoàn cảnh nào, chỉ sợ cũng sẽ không để lộ vẻ thất thố như thế này.

Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Đám vệ sĩ áo đen xung quanh vốn chỉ làm theo lệnh tiểu thiếu gia, giờ phút này cũng đứng tại chỗ lúng túng, không biết phải làm sao.

Giang Mẫn không để ý tới Giang Hồng, đi tới bên Trì Úc, nhìn xe cảnh sát càng lúc càng gần.

“Không được nhúc nhích! Tất cả bỏ vũ khí xuống, ngồi xổm xuống, chúng tôi là cảnh sát!”

Liên quan đến vụ tụ tập đánh nhau, cảnh sát đến rất nhanh, năm chiếc xe cảnh sát đã chen kín con đường nhỏ trong khu dân cư.

“Đúng rồi, sáng nay em không phải định đi làm sao?” Giang Mẫn khẽ hỏi bên tai.

Trì Úc cả kinh, lúc này mới nhớ ra việc đi làm, cúi đầu nhìn điện thoại, đã 9 giờ 10 phút, dì An và An Nhan Nhan đều nhắn vài tin hỏi cậu có gặp chuyện gì không.

Trì Úc vội quay video lại cảnh xung quanh có vệ sĩ áo đen và cảnh sát rồi gửi đi.

【Trì Úc: [video]】

【Trì Úc: Ngại quá, sáng nay có một nhóm người tìm đến nhà hàng xóm, con đường bị chặn, cảnh sát mới vừa đến, hôm nay có thể con đến trễ một chút, dì đừng tính tiền lương hôm nay cho con nhé.】

Dì An nhanh chóng trả lời.

【Dì An: Trời ơi, sao lại nhiều cảnh sát vậy, con không bị thương chứ? Hôm nay con đừng đến nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi, tiền công dì vẫn tính đủ cho con.】

【Dì An: Đừng khách sáo với dì, bằng không tiền học bù dì sẽ tính đúng giá đó.】

Trì Úc thì lại rất kiên trì.

【Trì Úc: Buổi sáng con không tới, buổi chiều tới giúp dì nhé, bằng không dì sẽ bận lắm. Sau đó con dạy thêm cho Nhan Nhan một tiết bù lại.】

Dì An không lay chuyển được cậu, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.

Ngay lúc Trì Úc và dì An vừa nhắn xong tin nhắn, bên kia, Lâm Lý đã rất tự giác mà đi theo cảnh sát để ghi lời khai.

Còn Giang Hồng thì lại không tiếp tục làm ầm lên nữa. Sau một cơn bùng phát ngắn ngủi, hắn rơi vào trạng thái mờ mịt và trầm mặc. Khi bị còng tay dẫn đi ngang qua Giang Mẫn, hắn hoảng hốt hỏi:

“...Anh thật sự là anh trai của tôi?”

Giang Mẫn hơi cau mày, ánh mắt như đang nhìn thứ gì bẩn thỉu nhìn về phía Giang Hồng:

“Đừng gọi tôi như vậy, nghe ghê tởm lắm.”

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên giọng thiếu niên trong trẻo:

“Ca ca.”

Trì Úc đã nhắn xong tin, thấy Giang Mẫn đứng nói chuyện một mình với Giang Hồng ở phía xa thì lập tức lo lắng đi đến, cẩn thận kéo tay áo y.

“Dì An nói buổi sáng em không cần đi làm, nên em sẽ nấu cơm trưa cho anh ăn, được không? Anh có món gì thích ăn không?”

Cậu vẫn rất lo Giang Mẫn sẽ buồn.

Sắc mặt Giang Mẫn dịu đi rất nhiều, y nghiêng đầu nói với Trì Úc: “Được, vậy phiền em rồi.”

Y trong ánh mắt ngơ ngác như thấy ma của Giang Hồng, nắm lấy tay Trì Úc, cụp mắt xuống nói:
“Vậy Tiểu Úc đến nhà anh nấu cơm đi? Anh muốn ăn món ngọt.”

Ví dụ như bánh kem nhỏ bơ dâu tây.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play