CHƯƠNG 6. EO... CÓ PHẢI SẼ LÀ KIỂU VỪA KHÓC VỪA LÀM KHÔNG?
“Ngọt à……” Trì Úc hoàn toàn không nhận ra ý đồ thật sự của Giang Mẫn, hồn nhiên nói:
“Sườn chua ngọt, bách hợp xào ngọt, canh lê tuyết nhĩ, thêm cả bánh táo nữa? Trong chợ có một hàng bánh táo ăn ngon lắm.”
“Ừm.” Giang Mẫn mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì giờ mình đi chợ liền đi, nhà em hết đồ ăn rồi, không xa lắm đâu, để em dẫn anh ——”
Trì Úc mới nói được nửa câu, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, lập tức nghẹn giọng.
Khu tập thể cũ kỹ, sáng sớm thì siêu xe với người mặc đồ đen tới tấp, giờ lại thêm cả xe cảnh sát, đường phố xung quanh, cửa sổ mấy tòa chung cư đối diện đều đứng đầy người xem náo nhiệt.
Trì Úc hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh, sắp tới sẽ có một mớ dìm, mợ mang trái cây tới nhà tám chuyện. Các bà ấy chẳng biết Giang Mẫn là nhân vật lợi hại cỡ nào, chỉ thấy hôm nay nhà Giang Mẫn náo nhiệt khác thường thì kéo nhau tới xem.
Thị trấn nhỏ đâu có bao nhiêu người, ai ai cũng có điện thoại, chỉ cần có người quay video tung lên mạng, tin tức kiểu này chắc chắn sẽ lan nhanh như gió. Hai người mà đi chợ bây giờ, chắc chắn sẽ bị vây kín.
Trì Úc lập tức đổi giọng, nghiêm túc nhìn Giang Mẫn: “Anh ơi, anh có chịu được việc đi chợ bằng xe đạp điện không? Xe của anh nổi bật quá.”
Giang Mẫn còn chưa lường được sức chiến đấu của mấy bà thím hóng chuyện:
“……Hả?”
***
Mười phút sau, sau khi được Trì Úc giải thích đơn giản, Giang Mẫn đã thay quần áo thường ngày, buồn cười đi vào sân nhà Trì Úc.
“Vậy có vẻ chúng ta nên tranh thủ, muộn chút nữa là không chen vào được chợ mất.”
Trì Úc đau khổ gật đầu: “Đúng đó, tin tức kiểu này ở đây hiếm lắm, mai mà em không đi làm sớm là chắc chắn không ra khỏi nhà nổi.”
Cậu lấy từ trong nhà ra một cái mũ bảo hiểm mới đưa cho Giang Mẫn, rồi đẩy chiếc xe đạp điện lúc sáng chưa đẩy hết ra khỏi cửa.
Giang Mẫn ngồi lên xe, không nhịn được bật cười: “Khoa trương vậy sao?”
“Người ta nhiệt tình lắm.” Trì Úc nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, cố tìm từ mô tả cho đúng:
“Nhiệt tình, tò mò, không phải người xấu đâu, nhưng chính vì không phải người xấu nên mới khó từ chối.”
9 giờ, trời bắt đầu nóng, cũng may là đầu hè, đi xe đạp điện cũng không quá oi bức. Trì Úc cảm nhận được bàn tay Giang Mẫn nhẹ nhàng đỡ eo mình, chỉ nghĩ là đối phương sợ bị ngã, nên cố gắng không để ý đến bàn tay đó.
Cậu cảm thấy dạo gần đây mình có hơi kỳ lạ. Hôm qua thân cận một chút đã thấy không được tự nhiên thì thôi, giờ chỉ bị Giang Mẫn đỡ nhẹ eo một cái mà cũng thấy lúng túng.
Mà Giang Mẫn ngồi sau đã bắt đầu âm thầm tính toán kích thước eo và vai của Trì Úc.
Sau khi tính nhẩm ra kết quả, Giang Mẫn nhịn không được nhíu nhẹ mày một cái.
Lúc trước y đã từng thắc mắc vì sao eo của Trì Úc nhìn qua thì mảnh mai như vậy, nhưng khi bế lên thì lại không thấy quá nhẹ, thì ra là vì đứa nhỏ này vốn dĩ có vóc dáng vai rộng eo thon.
Mới 18 tuổi mà đã cao bằng y, sau này còn có thể cao thêm nữa... Gương mặt vừa xinh đẹp vừa quyến rũ như vậy, thế mà lại lớn lên cao lớn thế này, khiến Giang Mẫn không khỏi liên tưởng đến một chú chó lớn ngốc nghếch nhưng trắng trẻo đáng yêu.
Trì Úc ngồi phía trước, không biết Giang Mẫn đang nghĩ gì. Cậu sợ anh ngồi xe đạp điện hít phải khói xe sẽ khó chịu, nên suốt quãng đường luôn cố chạy nhanh trong mức độ an toàn. Chỉ một lát sau đã đến trước chợ thực phẩm.
Chợ nằm trong một con hẻm nhỏ, phía trước là khu bán gà, những chiếc lồng chật hẹp kêu quang quác, nước bẩn chảy lênh láng, mùi hôi cũng rất “ấn tượng”.
Trì Úc chở Giang Mẫn vòng xa ra một chút, dừng lại ở ngã ba bên kia rồi cúi xuống khóa xe. Đúng lúc ấy, cậu thấy Giang Mẫn – vì muốn tiện ra ngoài – đã thay một đôi giày trắng mới tinh.
Lúc này cậu mới chợt nhận ra: hình như Giang Mẫn có chút không hợp với nơi này. Cậu đứng thẳng người dậy, vành tai hơi ửng hồng: “Xin lỗi, chỗ này hơi lộn xộn một chút…”
Giang Mẫn vừa bị tiếng loa rao “Dưa hấu tám hào một cân!” của xe tải bên cạnh thu hút sự chú ý, vừa nghe thấy Trì Úc nói, anh thản nhiên đi về phía trước vài bước, dẫm lên mấy lá cải rơi trên nền đất, rồi nói:
“Không sao đâu. Anh cũng vốn định tới chợ để mua đồ ăn, không lẽ cứ ăn cơm hộp mãi? Chợ nào mà chẳng như vậy. Em mà xin lỗi nữa là anh giận thật đấy.”
Trì Úc lại bắt sai trọng tâm câu chuyện: “Anh định ở lại đây luôn sao?”
“Ừ.” Giang Mẫn cười, “Anh không định quay lại thủ đô nữa, chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh để nghỉ ngơi, vẽ tranh, đánh đàn gì đó. Ở đâu cũng như nhau, chỗ này khá ổn, chỉ là sau này sợ sẽ làm phiền em thường xuyên.”
“Không phiền đâu.” Trì Úc liên tục lắc đầu. Cậu nhớ đến lần đầu tiên gặp Giang Mẫn là lúc thấy công nhân cẩn thận dọn giá vẽ — cái giá vẽ đó giờ đang đặt trong sân nhà Giang Mẫn. Cậu nghiêng đầu hỏi:
“Anh biết vẽ tranh à?”
“Không giỏi lắm.”
Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Trì Úc “A” một tiếng, theo phản xạ lại hỏi tiếp:
“Vậy còn đàn…?”
“Chơi được bài 'Ngôi sao nhỏ' thì tính không?”
Thấy Trì Úc lộ rõ vẻ kinh ngạc, Giang Mẫn bật cười, đưa tay nhéo nhẹ má cậu:
“Em tưởng anh là ai? Lúc còn ở thủ đô, anh bận như thế, Giang gia cũng chẳng coi trọng gì anh, sao có cơ hội học mấy thứ đó? Với lại anh cũng là người bình thường thôi, có điều biết, có điều không biết cũng chẳng có gì lạ, đúng không?”
“…… Không phải, chỉ là lúc đầu em cứ tưởng anh là nghệ sĩ về hưu, nên hơi bất ngờ thôi.” Trì Úc lúng túng giải thích.
Thật ra cậu còn muốn hỏi: rốt cuộc Giang gia đã coi thường Giang Mẫn đến mức nào? Lúc trước ở thủ đô, anh có phải cũng thường xuyên bị bắt nạt như vậy không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đó là chuyện nhà người khác, Trì Úc do dự một chút rồi vẫn không dám mở miệng.
Giang Mẫn thì chẳng hề để tâm, buông tay cười nói:
“Vậy thì xin lỗi nha, anh chỉ là một người lớn nhàm chán, không phải nghệ sĩ gì hết. Đàn là lúc hứng lên nửa đêm chuyển nhà thì mua, còn giá vẽ là hồi học vẽ được phòng tranh tặng. Làm em thất vọng rồi.”
“Anh không nhàm chán đâu, em không thất vọng gì cả.” Trì Úc trả lời nghiêm túc, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Giang Mẫn cười cười liền hiểu ra anh đang đùa, nhất thời cảm thấy mình hơi ngốc, xấu hổ đến mức nói không nên lời.
May mà lúc này đã đến gần sạp bán thực phẩm. Trì Úc vội vàng đổi đề tài:
“Anh có muốn tự mình chọn không?”
“Được.” Giang Mẫn nhìn tai cậu đỏ bừng, cười nhẹ rồi bỏ qua chủ đề kia.
Hải Thị chỉ lớn chừng đó, mà khu chợ này lại là nơi Trì Úc thường lui tới. Mặt cậu quá quen, đến mức mấy cô bán hàng đều biết. Một dì vừa gói rau vừa chào:
“Tiểu Úc à, thi xong rồi hả? Định nộp vào trường nào?”
Xem ra tin tức nóng chưa lan ra.
Trì Úc thở phào nhẹ nhõm, cười xấu hổ đáp:
“Vương thẩm, điểm vẫn chưa có, con cũng chưa biết sẽ đậu vào đâu nữa.”
Vương thẩm cười trêu:
“Con mà còn lo thì ai chẳng phải lo? Phải đậu mấy trường lớn ở thủ đô ấy chứ. Người bên cạnh là bà con hả?”
Trì Úc lắc đầu, liếc nhìn Giang Mẫn đang chăm chú chọn bách hợp bên cạnh, rồi giải thích:
“Là anh hàng xóm mới chuyển tới ở cạnh nhà con. Sau này sẽ sống ở đây luôn, hôm nay con dẫn anh ấy đi chợ nhận đường.”
Nghe vậy, Giang Mẫn ngẩng đầu chào:
“Chào cô ạ.”
Rõ ràng, so với Trì Úc – kiểu gương mặt khiến người ta muốn cưng chiều, thì Giang Mẫn – kiểu trưởng thành, điển trai mà lại trầm tĩnh, càng khiến mấy dì quý hơn. Ngay khi anh ngẩng đầu lên, Vương thẩm lập tức nhiệt tình thấy rõ, trước khi đi còn không quên nhét thêm cho anh một ít nấm hương, dặn anh sau này nhớ ghé thường xuyên.
Trì Úc xách đồ ăn, cùng Giang Mẫn đi xa rồi mới nhỏ giọng nói:
“Sau này nếu anh muốn mua rau dưa thì cứ tới quầy của thím Vương nhé. Rau nhà thím là tươi nhất, giá cũng chưa bao giờ chặt chém, mà bà ấy cũng có hoàn cảnh không dễ dàng gì. Chồng bà trước kia làm công trường, qua đời sớm, con gái thì sinh mổ, bị băng huyết, cũng không qua khỏi… Thím một mình nuôi đứa cháu lớn lên, thật sự rất vất vả.”
Giang Mẫn gật đầu đồng ý, rồi lại có chút cảm khái.
Gặp Trì Úc chưa đầy hai ngày, anh đã lần lượt nghe cha mẹ Trì Úc qua đời, rồi gặp cả cảnh An Nhan Nhan bị gãy xương cánh tay, giờ lại đến thím Vương … Trì Úc thật sự giống như một trái khổ qua nhỏ lớn lên từ đất đắng, số phận đã khổ lại còn trông khổ.
Giang Mẫn nghĩ thế, rồi lại nhìn Trì Úc đang chọn thịt thăn một cách nghiêm túc, lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng:
Là một trái khổ qua nhỏ vừa ngốc lại vừa rộng lượng.
Vì là Trì Úc làm cơm, nên Giang Mẫn kiên quyết trả tiền đồ ăn. Trì Úc đứng bên cạnh nhìn Giang Mẫn, người ăn mặc giản dị, không mang theo thẻ bài thể hiện địa vị, cứ thế đứng trước quầy thịt heo, quét mã thanh toán, trả 11,7 tệ tiền đồ ăn. Trì Úc lại cảm thấy một cảnh tượng kỳ lạ mà lại hài hòa đến bất ngờ.
Giống như An Nhan Nhan thích xem những câu chuyện có nữ chính dễ thương.
À, thì ra Giang Mẫn chính là một tổng tài thật sự.
Trì Úc không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, Giang Mẫn sau khi trả tiền xoay người liền thấy Trì Úc đang nhìn mình mỉm cười ngây ngô, anh tiến lại gần chọc chọc vào mặt mềm như bông của cậu: “Cười cái gì thế?”
Trì Úc theo phản xạ đáp: “Anh giống như trong những truyện tranh, kiểu bá đạo tổng tài đuổi theo cô gái đến tiểu thành…”
Cậu vừa nói đến một nửa thì đột nhiên im bặt, ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy ánh mắt Giang Mẫn vừa buồn cười lại vừa đầy sự trêu chọc.
“Vậy còn em thì sao? Tiểu bạch hoa (hoa trắng ngây thơ) lạc lối à?”
Trì Úc lập tức ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, lảng tránh rồi dẫn Giang Mẫn tiếp tục đi mua đồ ăn, khiến cho vài chủ quán phải nhìn y mấy lần.
Cả nửa ngày trôi qua, Trì Úc mới nhỏ giọng nói:
“Em không lạc đường đâu…”
Cậu vẫn đang dẫn Giang Mẫn đi mua đồ ăn.
Lúc này Giang Mẫn đang mua táo và bánh, không nhịn được nữa, liền cười lên.
Trì Úc không phản ứng kịp với việc bị đùa giỡn như thế. Cậu chưa từng thấy ai làm mình ngại ngùng đến vậy.
Chàng trai 18 tuổi cao ráo, khi bị trêu chọc chỉ biết ngượng ngùng tránh đi, điểm tốt là có thể tùy tiện vuốt ve và nắn bóp, điểm xấu là thật sự quá ngây thơ, rõ ràng vừa thấy y liền đỏ mặt, nhưng lại mất một lúc mới kịp phản ứng, như đây chính là nhất kiến chung tình.
Cách nói thông thường là "thấy sắc nảy lòng tham."
Thực ra, để Trì Úc phản ứng lại rất đơn giản, chỉ cần kéo lên giường là được, và đây chính là ý tưởng ban đầu của Giang Mẫn.
Chỉ là không hiểu vì sao, vào thời khắc này, Giang Mẫn bỗng nhiên cảm thấy cùng Trì Úc thật sự như những người hàng xóm đơn thuần.
Cùng nhau mua đồ ăn, nấu cơm, rồi tối đến xem phim với nhau, à... có lẽ cuối cùng vẫn là lên giường thôi.
Thật ra cũng cảm thấy có chút áy náy với một cậu trai 18 tuổi.
Cũng không biết Trì Úc trên giường sẽ như thế nào, là kiểu cần được dạy bảo, vừa khóc lóc vừa làm, hay là kiểu mềm mại, dính lấy mà làm nũng, chủ động hơn? Cả hai kiểu đều có nét đáng yêu riêng…
Giang Mẫn nghĩ một hồi, rồi lại nghĩ đến chuyện của người lớn.
Trì Úc mất nủa ngày mới bình tĩnh lại, trái tim không còn loạn nhảy như trước. Cậu lại nhẹ nhàng nắm tay Giang Mẫn trong một khoảng thời gian, cảm thấy xấu hổ và cắn môi dưới.
“Sao lại có thể vì câu ‘tiểu bạch hoa’ của anh mà mất bình tĩnh như vậy chứ? Rõ ràng anh chỉ đùa thôi mà.” Trì Úc tự nhủ.
Không cần lúc nào cũng ở những nơi không thể hiểu được mà cảm thấy ngượng ngùng nữa.
Chuyến đi đến chợ mua thức ăn, cả hai người đều đi dạo đến thất thần. Sau đó, khi họ đi ngang qua một xe tải, Giang Mẫn lại mua một quả dưa hấu, rồi Trì Úc chở Giang Mẫn về nhà bằng xe đạp điện.
Không biết có phải Trì Úc cảm thấy vậy không, nhưng khi họ ra chợ mua thức ăn, có vẻ như có người đang dùng điện thoại chỉ trỏ về phía họ. Trì Úc sợ rằng nếu dừng lại, sẽ bị chặn lại, nên cậu vội vàng điều khiển xe đạp điện đưa Giang Mẫn về nhà.
“Thật sự đáng sợ như vậy sao?” Giang Mẫn tay cầm dưa hấu, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Trì Úc, không nhịn được lại hỏi.
“Thật sự rất đáng sợ.”
Trì Trì Úc không kìm được mà hồi tưởng lại chuyện đã qua, thật sự rất ấn tượng.
Ba năm trước, tại cùng một địa điểm, nhà cậu cũng đã xảy ra chuyện tương tự, trong nhà còn treo vải bố trắng, cửa sắt bị đập vỡ, và xe cảnh sát tắc nghẽn cả con phố.
Ngày hôm sau, Trì Úc không thể đi học, vì cửa nhà bị đập vỡ nên những người hàng xóm, mang trái cây, gạo, mì đến rồi kéo cậu trò chuyện…
Mỗi lần đó đều kết thúc bằng một tiếng thở dài dài, tiếp theo là một câu “Tiểu Úc à…”
Trì Úc biết ý định của bọn họ là tốt, nhưng không ai muốn vào lúc này lại bị người khác lấy thiện ý để quấy rầy, cứ thế xé mở những vết sẹo cũ. Giang Mẫn tuy có vẻ không quá để tâm, nhưng biết đâu anh ấy sẽ âm thầm cảm thấy đau lòng.
Cậu không muốn anh trai phải buồn.
Trì Úc cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ca ca, mấy ngày nay em sẽ nấu cơm cho anh, anh ít ra ngoài nha, nếu không thì gọi em cùng đi.”
Giang Mẫn ở sau lưng cậu, nhướng mày.
Anh ôn hòa đáp lại, rồi gửi một tin nhắn cho Lâm Lý.
【Giang Mẫn: Cẩn thận điều tra xem gia đình Trì Úc trước đây có xảy ra chuyện gì lớn không, đụng phải sự kiện như vậy mà cả quê nhà đều biết thì cũng không lạ.】