CHƯƠNG 4. DƯỚI XƯƠNG QUAI XANH KIA CÓ MỘT NỐT RUỒI ĐỎ.

Buổi tối, 9 giờ.

Trì Úc cẩn thận đặt nhành lan phỉ thúy đã được dưỡng trong bình nước cả ngày lên xe đạp điện, mang theo hai hộp bánh kem dâu tây cùng một túi trái cây về nhà.

Bánh kem dâu tây là cậu học làm với dì An, lần đầu tiên phủ kem, còn chưa quen tay, mặt bánh có hơi lõm. Vì thế Trì Úc đi mua thêm ít nho đỏ và việt quất, định mang sang cùng nhau.

Trong tiểu khu chỉ có đường chính có đèn, trước cửa nhà thì tối đen như mực. Đèn xe đạp điện rọi sáng một mảng bóng tối, Trì Úc nhẹ tay nhẹ chân mở cửa sắt, dắt xe vào sân và cắm sạc.

Cậu nhìn bánh kem nhỏ đặt trong giỏ xe và chậu lan mang về với tất cả cẩn trọng, lại nhìn đồng hồ, có chút lo lắng.

“9 giờ rưỡi...”

Giờ này Giang tiên sinh chắc không ngủ rồi chứ? Bây giờ đến làm phiền có ổn không?

Đúng lúc Trì Úc còn đang do dự, đèn trong căn nhà bên cạnh đột nhiên sáng lên.

Loại nhà có sân thế này thường là ba căn liền kề, Trì Úc ở căn giữa, bên phải là nhà của Giang Mẫn, sát vách trong cùng. Còn bên trái là nhà một cặp vợ chồng già, nghỉ hè đã về Đông Bắc thăm người thân, tạm thời không có ở đây.

Giờ đèn sáng là phòng khách căn bên phải.

Trì Úc ngừng lại một chút, trước tiên mang hoa vào nhà cắm cho ổn, rồi mới mang bánh kem và trái cây đến gõ cửa sắt nhà Giang Mẫn, thử thăm dò.

“Chào anh, xin hỏi ——”

“Kẽo kẹt.”

Chỉ vừa đẩy nhẹ, cửa sắt đã mở ra.

Không khóa cửa?

Trì Úc cau mày, phản ứng đầu tiên là: nhà Giang Mẫn có khi nào bị trộm không? Cậu nhớ sáng nay mấy người thợ dọn dẹp trong nhà kia đều là đồ dùng trông khá đắt tiền, lập tức không do dự nữa, bước nhanh lên vài bước, gõ cửa chính.

“Xin hỏi có ai ở nhà không? Tôi là hàng xóm sát vách, thấy cửa sắt nhà anh không đóng, hơi lo lắng nên ——”

Cửa mở ra.

Ánh đèn vàng ấm áp từ trong nhà hắt ra. Trì Úc ngây người nhìn người mở cửa, trong chốc lát quên mất nửa câu sau chưa kịp nói.

Chỉ thấy Giang Mẫn khoác hờ chiếc áo tắm dài màu trắng, tóc còn ướt, đang nhỏ nước. Khi anh đưa tay đẩy cửa, áo tắm cũng theo đó mà xệ xuống.

Trì Úc lại thấy được vùng xương quai xanh đã thấy sáng nay, còn cả phần bên dưới ——

Một nốt ruồi đỏ nhỏ.

Tim như lỡ một nhịp, Trì Úc chỉ cảm thấy mình vừa nhìn phải thứ không nên thấy, hoảng loạn dời ánh mắt đi.

Mà khi ánh mắt cậu lướt đi, lại bắt gặp khuôn mặt quá mức điển trai kia của Giang Mẫn.

Trì Úc càng không biết nên nhìn đi đâu, theo bản năng mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi, em không biết anh đang tắm, em vừa từ tiệm bánh về, mang chút bánh kem với trái cây, định đưa anh… thật sự xin lỗi, em đi ngay đây.”

Cậu vừa nói vừa treo túi trái cây và bánh lên tay nắm cửa, định xoay người rời đi.

“Khoan đã.” Giang Mẫn gọi cậu lại.

“Anh đoán là em sẽ đến, nên cố tình để cửa mở. Em cũng đến rồi, sao không vào ngồi chơi một lát?”

Trì Úc quay đầu lại, do dự hỏi: “Muộn rồi, không làm phiền anh chứ?”

“Không sao, chẳng phải sáng nay đã hẹn rồi sao? Anh còn chưa ăn tối nữa.” Giang Mẫn nói, “Em ăn gì chưa? Muốn ăn cùng không?”

“Em cũng chưa ăn.” Trì Úc đáp.

“Vậy đúng lúc, vào đi.”

Giang Mẫn không để Trì Úc có thời gian suy nghĩ, trực tiếp vươn tay nắm lấy cánh tay cậu, nhẹ nhàng kéo một cái, liền kéo cậu vào trong nhà.

Trì Úc loạng choạng một cái, suýt nữa đâm sầm vào người Giang Mẫn.

Cậu vội vàng đứng thẳng lại, căn bản không dám nhìn người đang ở khoảng cách gần trong gang tấc kia, càng không dám nhìn xuống chiếc áo tắm lỏng lẻo đang mở rộng.

“Cái… cái đó… quần áo của anh……” Trì Úc nhỏ giọng nói.

Giang Mẫn thấy cậu đỏ cả mặt, không nhịn được, thuận theo bản năng mà véo nhẹ một cái, cố ý hỏi: “Quần áo anh làm sao?”

Bị… bị véo mặt.

Tay Giang Mẫn vươn ra mang theo hơi lạnh mùi bạc hà, chắc là mùi sữa tắm anh dùng. Cùng với hơi lạnh từ điều hòa, khiến Trì Úc rùng mình một cái.

Lẽ ra phải thấy mát lạnh.

Nhưng cậu lại cảm thấy, chỗ tay bị nắm, chỗ má bị véo, đều như sắp bốc cháy.

“Phụt……”

Trì Úc hoàn toàn ngây người, mãi đến khi lại nghe thấy tiếng Giang Mẫn bật cười khẽ, cậu mới lắp bắp mở miệng: “Ngài… ngài… quần áo chưa… chưa mặc chỉnh tề…”

Cậu quá căng thẳng, đến mức buột miệng xưng hô kính trọng luôn.

“Vậy sao.” Giang Mẫn chậm rãi kéo cổ áo lên, nhưng vẫn không buông tay đang nắm lấy cổ tay Trì Úc.

Mới chỉ 9 giờ, còn sớm mà.

Giang Mẫn rất tự nhiên đưa cho Trì Úc một đôi dép lê: “À đúng rồi, nhớ lấy bánh kem treo ngoài cửa mang vào, ngoài trời nóng, để lâu sẽ chảy.”

Trì Úc theo bản năng làm theo, đi lấy bánh kem, đến khi cầm bánh quay lại và khép cửa lại, cậu mới đột nhiên nhận ra — mình đã đánh mất cơ hội từ chối rồi.

Cậu chỉ còn cách nhắm mắt đi theo sau Giang Mẫn vào phòng khách.

Phòng khách nhà Giang Mẫn trang trí theo phong cách điền viên kiểu Mỹ, nội thất bằng gỗ cùng những món vải bông mềm mại, vừa ấm áp lại nhẹ nhàng. Trì Úc rón rén quan sát xung quanh, không nhịn được mà nghĩ — giống hệt Giang Mẫn.

Trông thì lạnh lùng, khó gần, nhưng thật ra rất tốt, lại ôn hòa, lại…

Hương bạc hà mát lạnh lại một lần nữa đánh úp.

Trì Úc ngẩng đầu, mới phát hiện Giang Mẫn không biết từ lúc nào đã mang đến hai ly rượu vang, đưa cho cậu một ly.

“Uống với anh một ly chứ?”

Trì Úc đón lấy chiếc ly chân cao, nhìn sang bàn thấy rượu vang đỏ chưa mở, giá cắm nến, cùng với đĩa ốc sên hấp phô mai bày biện — tổng thể khiến cậu có cảm giác như là… bữa tối dưới ánh nến?

“Là anh gọi từ nhà hàng gần đây.” Giang Mẫn vừa ngồi xuống vừa giải thích, “Anh tự nấu ăn dở lắm, sợ em ăn không quen.”

Việc đã đến nước này, Trì Úc chỉ còn biết mặt dày ngồi xuống.

Giang Mẫn rót rượu vào ly của cậu, Trì Úc nhìn chất lỏng đỏ lấp lánh trong ly, cuối cùng nhớ ra chuyện định nói từ đầu.

“Chuyện sáng nay…”

“Không cần cảm ơn đâu, em cảm ơn hai lần rồi.” Giang Mẫn ngắt lời.

“Không phải.” Trì Úc ngừng một chút, “Anh thật sự liên hệ thị trưởng Triệu sao? Chuyện nợ nần em có thể tự giải quyết, không cần làm phiền anh.”

“Vẫn chưa.” Giang Mẫn nói thẳng, “Anh lo nếu làm vậy sẽ hơi đường đột, nên muốn hỏi trước ý em.”

Trì Úc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, em có thể tự giải quyết, cảm ơn anh.”

Lúc Giang Mẫn nhắc đến tên Trần Quốc Đống, Trì Úc đã cảm thấy không ổn, chiều nay cậu đặc biệt tìm kiếm cái tên Giang Mẫn, biết được người này là cựu chủ tịch tập đoàn Giang thị ở thủ đô — lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Tập đoàn Giang thị từng gây chấn động dư luận, là loại đề tài suốt ngày lên hot search. Dù thời điểm đó Trì Úc đang ôn thi đại học, cậu cũng biết chủ tịch Giang thị từng có mâu thuẫn dữ dội với gia đình, rồi sau đó tuyên bố rút lui khỏi thủ đô.

Loại chuyện đại gia đình tranh đấu như vậy cách cuộc sống của cậu rất xa. Trước đây Trì Úc chỉ nghe kiểu hóng hớt cho vui, hoàn toàn không để tâm xem chủ tịch Giang thị tên là gì, trông ra sao. Không ngờ hiện tại… Giang Mẫn lại trở thành hàng xóm của cậu.

Tuy không biết vì sao Giang Mẫn rời khỏi thủ đô, nhưng Trì Úc cảm thấy, người ở vị trí như anh ấy, dù có “thất thế” đi nữa, thì trước khi dọn đến nơi này chắc chắn cũng đã điều tra rất kỹ hàng xóm xung quanh, biết mình nợ Trần Quốc Đống tiền cũng chẳng là việc gì lớn.

Thậm chí, đi tìm thị trưởng Triệu đối với Giang Mẫn mà nói, có lẽ chỉ là một câu nói đơn giản.

Trì Úc rất rõ ràng điểm này, nhưng vẫn không muốn mắc nợ Giang Mẫn một ân tình lớn như vậy.

Thấy Trì Úc có vẻ như thở phào nhẹ nhõm, Giang Mẫn khẽ vuốt ve chiếc túi đựng đồ bên cạnh, có chút đau đầu.

Nếu Trì Úc là người vì tiền thì còn dễ, y có thể đưa tiền, sắp xếp người, một đêm phong lưu, tiền trao cháo múc, hai bên sòng phẳng.

Nhưng bây giờ ngay cả sự giúp đỡ của y Trì Úc cũng không chấp nhận, nhìn thế nào cũng không giống kiểu người sẽ nhận tiền. Chẳng lẽ y lại phải cưỡng ép mà chiếm lấy? Như vậy thì quá bỉ ổi.

Món khai vị là ốc sên hấp phô mai, món súp là súp kem nấm, món chính có bít tết và phi lê cá tuyết chiên thơm lừng.

Thấy Giang Mẫn im lặng hồi lâu, Trì Úc vừa xoay xoay miếng thịt ốc sên trong tay, vừa dè dặt nói: “Thật ra cũng không phải ngại, chỉ là em cảm thấy có chút làm phiền anh… chuyện này vốn dĩ là chuyện của em.”

“Còn… còn bó hoa kia nữa, xin lỗi, em không biết đó là lan phỉ thúy…”

“Được rồi.” Giang Mẫn cắt ngang lời cậu, bất đắc dĩ nói:

“Tiểu Úc, anh mời em đến ăn cơm, không phải để nghe em xin lỗi. Chỉ là một bó hoa thôi, cũng không khác gì mấy bó hoa khác, đừng để trong lòng.”

“Hơn nữa, em không phải cũng đã tặng quà đáp lễ rồi sao —— anh rất thích bánh kem dâu của tiệm đó.”

“Cứ coi anh như một hàng xóm bình thường là được, không cần quá căng thẳng.”

Chính là bởi vì không thể coi anh như hàng xóm bình thường, cho nên mới thấy để tâm như vậy…

Nhưng Trì Úc không nói ra những lời đó, chỉ gật đầu rồi tiếp tục cúi đầu ăn.

Không thể đưa tiền, Giang Mẫn dứt khoát tạm gác ý định, bắt đầu nói chuyện phiếm vô mục đích với Trì Úc, mong tìm được điều gì đó cậu yêu thích.

“Bình thường em sống một mình, tự nấu cơm à? Lúc còn đi học cũng vậy sao?”

“Vâng, buổi trưa ăn ở trường, buổi tối tự nấu, không bận lắm.”

“Sau này mỗi ngày đi làm cũng phải như vậy à? Thật cực đó.”

“Không phải đâu ạ, hôm nay là tại học làm bánh mì với dì An. Buổi trưa lại phải kèm học thêm cho Nhan Nhan. Mai không có học thêm, sẽ đỡ hơn một chút.”

“Vậy ngoài làm thêm, em còn làm gì nữa không?”

“… Dạy học thêm?”

“… Đó cũng là làm thêm rồi, thôi được.”

Giang Mẫn vừa nói vừa bật cười trêu chính mình.

Không muốn thô lỗ đến mức khiến cả hai khó xử là một chuyện, nhưng cách dây dưa lòng vòng như hiện tại cũng không phải phong cách của y. Trực tiếp chuốc say rồi mang đi chẳng phải gọn hơn sao?

Dù sao chuốc say rồi thì cũng không thể tính là cưỡng ép…

Nghĩ vậy, Giang Mẫn giơ ly rượu lên, nhìn về phía Trì Úc.

“Tiểu Úc, uống một ly chứ?”

Trì Úc hoàn toàn không nhận ra được ác ý tiềm ẩn phía sau, ngoan ngoãn mà còn có chút tò mò cầm lấy ly rượu vang đỏ.

Giang Mẫn nhìn động tác của cậu, không nhịn được bật cười: “Em chưa từng uống rượu?”

Trì Úc thành thật đáp: “Chưa từng.”

Giang Mẫn bỗng mềm lòng một nửa, nhìn gương mặt xinh xắn kia của Trì Úc, đột nhiên cảm thấy chính mình như đang phạm tội.

Thôi, chưa biết thì chưa biết, từ từ dạy cũng được.

Bánh kem nhỏ chẳng phải cũng phải ăn từng miếng từng miếng một sao?

Giang Mẫn đặt ly rượu xuống, đứng dậy: “Vậy để anh đi hâm nóng một ly sữa cho em, cậu bạn nhỏ?”

Trì Úc: “… Cảm ơn?”

Cậu cảm thấy Giang Mẫn hình như đang trêu mình, nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng thấy chút biểu cảm cười nhạo nào trên mặt anh.

Thật là kỳ quái.

Trì Úc cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập một thứ cảm giác mà cậu không thể lý giải nổi. Tim đập nhanh hơn, thậm chí ngay cả ngón tay cầm nĩa cũng thấy nóng lên.

Cậu chưa từng tiếp xúc thân thiết với người lớn tuổi như Giang Mẫn, càng không thể biết được cảm giác kỳ lạ này đến từ đâu, cuối cùng đành tự quy về: chắc do mình quá căng thẳng.

“Nè, sữa bò.”

Mặt cậu đột nhiên nóng ran.

Giang Mẫn hâm sữa bằng lò vi sóng, rồi trực tiếp áp cả chai sữa còn ấm lên má cậu.

Lại nữa rồi — hương bạc hà mát lạnh.

Sao người này ngay cả khi chạm vào cổ tay cũng mang theo mùi bạc hà thế?

Trì Úc ngơ ngác nhận lấy chai sữa bò, lại lí nhí nói một tiếng “Cảm ơn”, rồi lập tức cảm thấy bên người tối sầm lại…

Là đỡ cậu tựa vào lưng ghế, cúi người xuống.

Vị ca ca hàng xóm mang theo hương vị mê hoặc này dường như hoàn toàn không có khái niệm về khoảng cách cá nhân. Anh ta giống như một con mèo lớn không có xương, gần như sắp dựa cả người lên vai cậu.

Áo của đối phương lỏng lẻo trễ xuống, Trì Úc chỉ cảm thấy như toàn bộ xương cốt mình đều đang tê dại.

“Tiểu Úc,” cậu nghe thấy Giang Mẫn gọi khẽ.

“Em cảm thấy anh thế nào?”

Thình thịch, thình thịch thình thịch.

Ám muội quá mức, tiếng tim đập không cách nào giấu nổi.

Trì Úc siết chặt chai sữa bò trong tay, trong đầu toàn là hình ảnh xương quai xanh trắng trẻo lấp ló dưới lớp áo, gần như theo bản năng mà thốt lên:

“Trên người anh thơm quá, ca ca.”

Giang Mẫn “phụt” một tiếng bật cười.

Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ, anh tốn bao công sức gợi ý cả buổi, cuối cùng Trì Úc lại chỉ chú ý đến mùi sữa tắm trên người anh.

Sao mà lại… đơn thuần đến thế.

Trì Úc thấy Giang Mẫn cười thành tiếng thì mặt đỏ bừng, hận không thể lập tức biến mất khỏi chỗ ngồi.

—— Rốt cuộc cậu đang nói mấy câu thất lễ gì thế này chứ??

Những ý đồ ban đầu trong đầu Giang Mẫn cũng tiêu tan quá nửa. Nhìn Trì Úc hoàn toàn không ý thức được tình cảnh mờ ám hiện tại là gì, cuối cùng anh chỉ khẽ cười, quay trở lại chỗ ngồi, vừa rót nước vừa cười tủm tỉm nói:

“Gọi anh là ‘ca ca’ cũng được, chứ ‘Giang tiên sinh’ đúng là nghe hơi xa lạ thật.”

“Gọi thêm lần nữa được không?”

Trì Úc trông như sắp chui tọt xuống gầm bàn.

Giang Mẫn làm ra vẻ thất vọng: “Không muốn à? Thôi vậy, ăn cơm đi. Mai em còn phải đi làm đúng không? Đừng ở nhà anh muộn quá.”

Giang Mẫn dịu dàng và biết điều như thế khiến Trì Úc lại càng thấy bản thân mình nghĩ quá nhiều, cậu rụt rè cầm lấy dao nĩa, tiếp tục ăn cơm.


11 giờ đêm.

Sau bữa tối ăn chẳng biết mùi vị là gì, Trì Úc ôm túi sữa bò được Giang Mẫn đưa, cùng với điện thoại vừa thêm kết bạn WeChat với anh, đầu óc mơ màng rời khỏi nhà Giang Mẫn.

Giang Mẫn vẫn tiễn cậu đến tận cổng sắt, cười nói: “Sau này tan ca không có việc gì thì đến tìm anh chơi, anh mới dọn đến đây, chưa quen ai, một mình sống cũng buồn lắm. Em là hàng xóm đầu tiên anh quen.”

Đúng vậy, bọn họ là hàng xóm.

Giữa hàng xóm với nhau thân thiện một chút cũng là chuyện bình thường.

Trì Úc cảm thấy cuối cùng cũng đã tìm ra được định nghĩa mối quan hệ giữa mình và Giang Mẫn, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu như trút được gánh nặng: “Vâng ạ.”

Nhịp tim cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Giang Mẫn còn đang loay hoay khóa cánh cửa sắt phía trong không mấy thành thạo, Trì Úc đứng bên ngoài giơ điện thoại lên rọi sáng giúp anh, vừa đề nghị: “Anh có thể lắp đèn cảm ứng ngoài sân, Giang tiên sinh.”

Trước đó cậu cũng từng nghĩ đến việc lắp đèn, chỉ là tiếc tiền nên cứ dùng đèn pin tạm bợ mãi. Giang Mẫn không cần phải chịu thiệt như vậy.

Giang Mẫn cuối cùng cũng khóa chặt xích sắt, giậm giậm chân đuổi muỗi, nghe vậy liền nở nụ cười: “Cảm ơn nha, mai anh sẽ nhờ trợ lý sắp xếp.”

Trì Úc gật đầu, vừa định quay đi thì nghe thấy người bên kia cánh cửa sắt lên tiếng:

“Nhưng mà, lần sau vẫn cứ gọi anh là ‘ca ca’ đi, Tiểu Úc.”

Trì Úc:!

Trái tim vừa mới ổn định lại liền loạn nhịp trở lại, cậu ậm ừ một tiếng, chỉ coi là mình nghe nhầm, rồi ba chân bốn cẳng chạy trối chết.

Giang Mẫn đứng tại chỗ mà cười suốt nửa ngày.

Tâm trạng y vô cùng vui vẻ khi quay về phòng, mãi đến khi phát hiện vết muỗi đốt trên mắt cá chân mới ngừng cười.

Giang tổng hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên trong đời bị muỗi cắn.

Y mặt không biểu cảm gọi điện cho Lâm Lý, vừa bảo đối phương mang thuốc bôi chống ngứa đến, vừa dặn dò phải sắp xếp tiêu diệt muỗi toàn bộ khu dân cư.

***

Bên kia, Trì Úc mang theo một túi sữa bò về đến nhà. Tắm rửa xong nằm lên giường vẫn không thể bình tĩnh lại, trong đầu toàn là hình ảnh mình thể hiện ngu ngốc trước mặt Giang Mẫn.

Cậu hận không thể đập mình một trận cho tỉnh, lăn qua lăn lại hai vòng trên giường, sau đó mở điện thoại, vốn định tìm kiếm cách làm sao để hòa hợp với người như Giang Mẫn.

Nhưng gõ đi gõ lại mãi ở ô tìm kiếm, Trì Úc vẫn không tìm ra được từ nào có thể hình dung nổi Giang Mẫn, đành từ bỏ.

Cậu vốn định đi ngủ, nhưng liếc mắt thấy bình sữa bò chưa uống ở đầu giường, liền tiện tay chụp ảnh, tra thử thông tin.

【 Sữa bò đậm đặc của Trang trại Thanh Nguyên, 200ml, đóng gói 20 chai, giá ưu đãi sắp hết hạn! 】

Tập trung nhìn kỹ giá tiền: 400 tệ.

Không đến mức khoa trương như lan phỉ thúy, nhưng 21 tệ một chai sữa bò vẫn khiến Trì Úc choáng váng một lúc, một lần nữa khắc sâu nhận thức về khoảng cách giữa mình và Giang Mẫn.

Thật sự không thể tưởng tượng được, cậu vậy mà lại trở thành hàng xóm với một người như thế.

Trì Úc mở WeChat, tìm người bạn mới vừa thêm kia, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện trống rỗng của Giang Mẫn mà phát ngốc.

Cậu còn chưa kịp đặt ghi chú cho đối phương, cho nên tên hiển thị vẫn là tên gốc – chỉ là một dấu chấm.

Giang Mẫn rất lịch sự, cũng rất nhiệt tình, ngược lại là cậu – không hiểu vì sao lại cứ mãi ngại ngùng tránh né. Tuy rằng thân phận có sự chênh lệch, nhưng điều đó cũng không thể trở thành lý do để cậu phụ lòng sự nhiệt tình của Giang Mẫn.

Trì Úc suy nghĩ một lát, chậm rãi gõ chữ, gửi tin nhắn cho Giang Mẫn.

***

Bên kia.

“Ý anh là, anh dẫn người ta về nhà, hai người đơn thuần ăn cơm đến tận 11 giờ đêm, sau đó anh quyết định cho tiêu diệt muỗi toàn bộ khu dân cư, lại còn muốn lắp đèn cảm ứng cả khu phố?”

Lâm Lý sau khi nhận điện thoại thì lập tức đi mua dụng cụ đuổi muỗi cho Giang Mẫn, giờ phút này giọng nói trong điện thoại nghe như sống không còn gì luyến tiếc.

“Thiếu gia, cho hỏi anh là hẹn pháo hay là hẹn ăn cơm với bất động sản?”

Giang Mẫn đã trở lại phòng ngủ, tiện tay nhét chiếc áo mưa vứt trên giường vào ngăn kéo đầu giường, cong mắt cười đáp: “Cậu không hiểu.”

Lúc nói chuyện, điện thoại rung hai cái.

Giang Mẫn mở loa, thoát khỏi giao diện cuộc gọi để xem tin nhắn.

【Tiểu Úc: Em về đến nhà rồi, cảm ơn anh đã mời ăn cơm. Nếu có cơ hội, để em mời lại anh một bữa nhé?】

【Tiểu Úc: Ngủ ngon, ca ca.】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play