CHƯƠNG 1. CẮN MỘT NGỤM BÁNH KEM NHỎ

Ngày 10 tháng 6, thứ Tư, 8 giờ sáng.

Trì Úc là bị tiếng ồn do xe vận tải chạy qua đánh thức.

"Ai lại lái xe vận tải vào trong tiểu khu thế này?"

Trì Úc lẩm bẩm, chậm rãi bò dậy khỏi giường.

Sáng nay 9 giờ cậu phải đến tiệm bánh làm việc, dù lúc này không bị tiếng ồn đánh thức thì năm phút nữa cũng sẽ bị tiếng chuông báo thức đánh thức, cho nên cũng không thực sự tức giận, chỉ là có chút nghi hoặc.

Tiểu khu nơi cậu ở là kiểu nhà cũ tiêu chuẩn, đường rất hẹp, thường xuyên xảy ra cảnh hai chiếc ô tô nhỏ đi ngược chiều bị kẹt lại vì đường quá hẹp, xe vận tải thì càng khỏi nói, nếu nó chiếm một bên thì đến cả xe đạp cũng không lọt qua được.

Cậu mở điện thoại tắt báo thức, trên màn hình chính nhảy ra vài tin nhắn WeChat chưa đọc.

Trì Úc cầm điện thoại, vừa đánh răng vừa xem tin.

Tin đầu tiên là từ An Nhan Nhan.

【An Nhan Nhan: Ca ca, sáng nay em thấy một chiếc Maybach màu đen ở cổng khu nhà anh, nhìn nè! Siêu ngầu luôn! Trước giờ anh có từng thấy chiếc này trong khu chưa? [hình ảnh]】

Trì Úc bấm mở ảnh, đúng là ảnh An Nhan Nhan vừa chụp, một chiếc Maybach màu đen mới tinh bóng loáng đang đậu trước phòng bảo vệ cũ kỹ của tiểu khu, phong cách hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau.

Trì Úc nhìn hai chữ “M” trên logo xe và biển số đầu “Bắc Kinh A” mà líu cả lưỡi.

【Trì Úc: Chưa thấy bao giờ, có thể là con cháu ai về thăm người già thôi?】

Khu nhà này người già nhiều, ba ngày hai bữa lại có đám tang, trước cổng khu còn có tận ba tiệm dịch vụ tang lễ.

Tuy chưa phải nghỉ hè, nhưng vừa thi đại học xong, có người trẻ trở về thăm ông bà cũng là chuyện thường.

An Nhan Nhan nhanh chóng trả lời.

【An Nhan Nhan: Ca ca dậy rồi hả! Mẹ đã đưa em từ bệnh viện về rồi, nhớ là 9 giờ phải đến tiệm đấy nha.】

Trì Úc lau mặt, khôi phục lại.

【Trì Úc: Anh dậy rồi, lát nữa chạy xe đạp điện đi, 8 giờ rưỡi là tới.】

Khi cậu đang rửa mặt, tiếng xe bên ngoài cũng dừng lại, nhưng lại liên tục vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng người đi lại.

Trì Úc không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng có người đang chuyển nhà.

Sau khi trả lời tin An Nhan Nhan, cậu liền bỏ qua tin nhắn từ một người khác trên WeChat, vội vàng súc miệng, ăn qua loa, tìm áo thun và lấy chìa khóa xe đạp điện chuẩn bị ra ngoài.

Mãi đến khi bước ra khỏi nhà, ánh nắng gay gắt chiếu xuống, nhìn thấy công nhân chuyển nhà đang lui tới bên nhà cạnh bên, Trì Úc mới chợt nhận ra:

Cho dù cách âm trong khu kém đến mấy, cũng không đến mức để cậu ở trong nhà mà nghe rõ tiếng chuyển nhà từ tận đâu đó xa xa.

Rõ ràng là nhà bên cạnh đang chuyển nhà.

Nhà cậu là dạng nhà độc lập có sân nhỏ, hai bên trái phải đều là kiểu nhà giống nhau, sân sát nhau, ở giữa ngăn cách bằng hàng song sắt, xuyên qua song sắt và dây nho chưa kịp mọc um tùm, Trì Úc có thể thấy rõ nhà bên cạnh – vốn đã bỏ trống gần ba năm – lúc này có không ít công nhân chuyển nhà đang ra vào.

Sân nhà bên cạnh chất đầy đồ đạc, đất trong sân bị xới tung một lần, còn trồng lên một loại hoa mà Trì Úc không biết tên, bên cạnh có một người trông như trợ lý, mặc tây trang chỉnh tề, tóc chải ngược bóng loáng, cầm danh sách trong tay mà rà soát, dưới ánh nắng hè chói chang, trán đã đổ mồ hôi.

"Đặt đàn piano Steinway ở tầng hai, giá vẽ để ngoài sân, dọn mấy chậu hoa thì nhẹ tay chút, bên trong có bình thủy tinh, đừng làm vỡ..."

Không xa người trợ lý đó, Trì Úc thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc.

Thì ra chủ xe mà An Nhan Nhan chụp lại, chính là hàng xóm mới của cậu.

Trì Úc chớp mắt, chỉ cảm thấy có chút hoang đường.

Giờ đang thịnh hành phong trào về hưu rồi từ thủ đô chuyển đến thành phố tuyến hai để dưỡng lão sao?

Nhìn dáng vẻ kia, giống như một lão nghệ sĩ rất có tiền, không biết có dễ sống chung không, tan ca hôm nay có nên mang mấy miếng bánh kem qua chào hỏi một chút không nhỉ... Hình như có hơi keo kiệt thì phải.

Trì Úc vừa nghĩ vậy, vừa đi ra sân dắt chiếc xe đạp điện của mình, tự cười vì cái nghèo của bản thân.

Thôi vậy, người ta có tiền hay không, có để ý đến mình hay không thì liên quan gì, cậu vẫn nên nhanh chóng ra khỏi nhà, không thể ngay ngày đầu đi làm đã đi trễ được.

Trì Úc mở cánh cửa sắt sân nhà, vừa mới ngồi lên xe đạp điện chuẩn bị rời đi thì lập tức rơi vào trầm mặc.

Bên phải cậu là chiếc Maybach màu đen của nhà hàng xóm.

Bên trái đầu ngõ thì lại là một chiếc xe vận tải lớn màu trắng.

Một bên thì xe đạp điện có thể cố gắng len qua, nhưng chắc chắn cậu sẽ quẹt vào chiếc siêu xe giá trị xa xỉ kia; bên còn lại thì bị xe vận tải lớn chặn kín, đến người đi bộ còn khó mà chen qua, chứ đừng nói đến xe đạp điện của cậu.

Trong một giây ngắn ngủi do dự giữa việc trả tám đồng tiền để đánh xe (xe ôm) hay là mở miệng xin giúp đỡ, Trì Úc dựng xe đạp điện lại, đi đến trước cửa nhà hàng xóm, cách hàng rào sắt nói:

"Xin lỗi, cho hỏi có thể dời xe một chút được không?"

Lâm Lý đang vắt óc bận rộn bố trí phòng theo ý thiếu gia nhà mình, chợt nghe thấy giọng nam thiếu niên trong trẻo vang lên, theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Qua hàng rào sắt, hắn thấy người đứng bên ngoài.

Tóc ngắn màu đen, làn da rất trắng, nhìn chỉ chừng 17-18 tuổi, đôi mắt to tròn, vừa ngây ngô lại ngoan ngoãn, non nớt như một mầm tre mới nhú.

Ở thủ đô đã quá quen với đám người tâm kế sâu nặng đấu đá nhau mười mấy năm, thật lâu rồi hắn chưa từng thấy kiểu người trẻ thoải mái, thanh tú và sạch sẽ thế này—chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay sự đơn thuần trong dáng vẻ—ngay cả Lâm Lý cũng ngây ra một lúc.

"A, được... Tôi đi tìm thiếu gia ngay, cậu chờ một chút..."

"——Không cần tìm nữa, tiểu khu này cách âm kém, tôi ở trên lầu đã nghe thấy rồi."

Một giọng nói lười biếng truyền tới.

Trì Úc quay đầu theo tiếng, chỉ thấy một người cầm chìa khóa xe từ trong nhà bước ra.

Hoàn toàn khác với hình tượng “lão nghệ sĩ” mà Trì Úc tưởng tượng, người này rất trẻ, trông chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, ngũ quan sắc sảo mà lạnh lùng. Khi ánh mắt hờ hững quét qua mặt Trì Úc thì dừng lại một chút, sau đó lại chuyển thành ánh nhìn đầy hứng thú quan sát.

Trì Úc vốn chỉ tùy tiện đứng trước cửa, bị ánh mắt đó nhìn đến sửng sốt, theo bản năng liền đứng thẳng người.

"Nhóc con?" Người kia đi tới, cách hàng rào sắt hỏi với giọng nửa cười nửa không.

"Tôi mười tám tuổi rồi." Trì Úc nghiêm túc đáp lại.

Người đối diện khẽ bật ra một tiếng cười trầm từ cổ họng, không mang theo ý châm chọc, chỉ như thật sự bị câu trả lời của cậu chọc cười. Vừa mở cửa sắt vừa nói: “Xin lỗi, lúc đỗ xe không chú ý. Cậu định đi đâu? Muốn tôi đưa một đoạn không?”

"Không cần." Trì Úc lắc đầu, "Tôi đi xe đạp điện."

Đối phương liếc mắt nhìn cậu, rồi nhìn về phía chiếc xe đạp điện dừng sau lưng cậu, cuối cùng ánh mắt lại trở về trên mặt Trì Úc.

Y “À” một tiếng, tiện tay ném chìa khóa cho người trợ lý mặc vest đứng bên cạnh: “Cậu đi dời xe đi.”

Lâm Lý luống cuống tay chân nhận lấy chìa khóa, liếc nhìn thiếu gia rõ ràng có hứng thú với cậu trai mười tám tuổi kia, định nói gì rồi lại thôi, lén ra hiệu bằng ánh mắt bảo Trì Úc “đi nhanh đi”, sau đó xoay người đi lái xe.

Cửa sắt nhà hàng xóm mở ra.

Trì Úc không hiểu sao vị trợ lý ăn mặc như tinh anh kia đột nhiên ánh mắt trở nên kì lạ, nhưng vốn dĩ cậu cũng không định nán lại lâu. Thấy có người đi dời xe, liền quay về định leo lên xe đạp điện của mình.

Cậu liếc nhìn vị “thiếu gia” trong miệng trợ lý kia, không hiểu sao người đó vẫn đứng yên ở cửa không nhúc nhích. Khi ánh mắt chạm nhau, Trì Úc cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, theo bản năng cúi đầu.

“Cảm ơn, vậy tôi đi trước đây.

Đẹp trai thật đấy.

Nhưng sao ánh mắt lại kỳ lạ như vậy?

Trì Úc không kịp nghĩ nhiều, bây giờ đã 8 giờ 20, không nhanh lên thì sắp muộn rồi.

Giang Mẫn nhìn cậu trai nhỏ bị mình nhìn đến đỏ mặt, lại nhịn không được muốn bật cười, nhưng sợ mình cười ra tiếng sẽ khiến đối phương hiểu lầm. Khi thấy Trì Úc định nhấc chân rời đi, y liền gọi lại:

“Chờ một chút.”

Trì Úc ngoan ngoãn dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía Giang Mẫn.

Giang Mẫn vốn định tặng cậu một món quà gặp mặt, nhưng sờ vào túi thì chỉ có bóp tiền, cảm thấy đưa bóp thì thật sự hơi quá, như đang sỉ nhục người ta.

Là người từng đánh cha nuôi, đá em trai—Giang Mẫn hiếm khi tôn trọng ai, bèn tiện tay cầm kéo làm vườn bên cạnh, vài cái liền cắt một chùm hoa lan phỉ thúy vừa mới gieo trồng.

Hoa lan trắng ẩn mình giữa những chiếc lá xanh, Giang Mẫn đưa tay ra đưa cho Trì Úc, môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Quà gặp mặt. Tôi là Giang Mẫn, sau này có thể thường xuyên sang chơi với tôi."

Trì Úc không biết sao lại nhận lấy bó hoa từ ông chú này.

Vốn chỉ hơi đỏ mặt, giờ thì mặt đã đỏ bừng đến tận mang tai. Trì Úc nhìn Giang Mẫn đột nhiên đến gần, tim đập như trống dồn, cảm giác ngay cả đầu ngón tay cũng hơi tê dại.

……Lại gần mới phát hiện, Giang Mẫn thật sự rất đẹp trai.

Là kiểu đẹp trai tuỳ tiện, lạnh nhạt, pha chút khí chất quý tộc. Kỳ thực ngũ quan Giang Mẫn sắc nét, nhìn qua có chút hung dữ, không dễ tiếp cận. Nhưng cố tình lúc nói chuyện với cậu lại mang theo ý cười, âm cuối hơi nâng lên, như cố ý thu bớt gai nhọn, lộ ra một sự dịu dàng khác biệt.

"Cảm, cảm ơn..." Trì Úc hơi lắp bắp, "Em tên Trì Úc, 'Trì' của hồ nước, 'Úc’ trong xanh um tươi tốt."

Nói xong, cậu liền không biết nên nói gì tiếp, lén liếc nhìn Giang Mẫn một cái, nhưng đúng lúc lại chạm phải ánh mắt của đối phương. Ánh mắt vừa lúc rơi xuống xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo của Giang Mẫn, khiến cậu càng thêm lúng túng.

Giang Mẫn đúng là rất dịu dàng, nhưng Trì Úc lại có cảm giác... có gì đó kỳ lạ.

Chẳng lẽ là do cậu quá căng thẳng?

“Thiếu gia, đường trong tiểu khu quá hẹp, xe đỗ đâu cũng vướng. Tôi đưa xe ra đậu ở ven đường trước.”

Tiếng trợ lý vang lên, thành công cứu Trì Úc khỏi tình huống ngượng ngùng.

Trì Úc hoàn hồn, vội nói thêm một câu “Cảm ơn”, ôm bó hoa to từ “ông chú” kia như chạy trốn, leo lên xe đạp điện và phóng đi.

Giang Mẫn nhìn theo Trì Úc cưỡi xe đạp điện rời đi, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng mới cuối cùng nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Lâm Lý nhìn Giang Mẫn bằng ánh mắt khó nói thành lời, cân nhắc hồi lâu rồi lên tiếng nhắc: “Thiếu gia, đứa nhỏ đó mới có 18 tuổi.”

Trì Úc thì không nhìn ra, nhưng hắn thì thấy rõ. Giang Mẫn giống như con báo ngửi thấy mùi máu, ánh mắt rõ ràng đến mức gần như viết luôn lên mặt dòng chữ “Tôi muốn kéo cậu lên giường”.

Giang Mẫn nhận lại chìa khóa, không hề để tâm: “Tôi biết mà, 18 tuổi.”

Y cố tình nói ba chữ “18 tuổi” với giọng ám muội, khiến Lâm Lý nổi hết da gà.

“Cái này… không ổn lắm đâu…” Lâm Lý lúng túng.

Giang Mẫn nhướng mày: “Sao lại không ổn? Tôi có điểm nào không xứng? Cậu đi tra giúp tôi báo cáo sức khỏe của cậu ta đi, tiện thể mua vài hộp loại cậu ta dùng được.” (có hơi vội không ông chú ~><~)

Lâm Lý: “Được… Hả??”

Mua cho ai dùng cơ?

Hắn không thể tin nổi mà nhìn Giang Mẫn. Giang Mẫn lúc này đang ngồi xổm xuống đất, dùng kéo chỉnh lại mấy chỗ lởm chởm của bó lan phỉ thúy vừa nãy, chú ý thấy ánh mắt hắn thì bật cười: “À, suýt nữa quên nói với cậu—cậu có biết vì sao lần này lão già kia lại sảng khoái thả tôi đi không?”

Lâm Lý lắc đầu.

Đêm qua hắn nhận được cuộc gọi từ Giang Mẫn, biết được Giang Mẫn không ngờ đã được thả ra, liền lập tức đi đón anh dọn nhà. Trước đó hắn vẫn nghĩ chắc Giang Mẫn nắm được nhược điểm gì đó của đối phương.

“Tôi nói với ông ta là tôi thích đàn ông, mà còn là… ở dưới cơ. Nếu ông ta không buông tha tôi, thì đừng trách tôi nói với cả thế giới rằng đứa cháu cưng vừa về nước của ông ta cũng là đồng tính.”

Giang Mẫn tiện tay ném cái kéo đi, phủi phủi tay đứng dậy.

“Lão già đó tức đến phát ngất, trước khi ngã còn quát tôi cút đi. Có điều ông ta chắc không ngờ tôi lần này thật sự đi luôn. Giang gia loạn cào cào như vậy, ai thèm quản nữa.”

“Thôi, cậu nhanh đi tra giúp tôi chuyện của cậu bạn nhỏ đó đi.”

Giang Mẫn nói, đôi mắt nheo lại, nhớ tới dáng vẻ đỏ mặt tai hồng của Trì Úc khi nãy.

Mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba, diện mạo đặc biệt xinh đẹp, đôi mắt tròn tròn, giống như một chiếc bánh kem dâu tây phủ bơ.

Muốn ăn.

Lâm Lý: ……

Như thế nào mà dăm ba câu cũng không rời Trì Úc thế?

Hơn nữa, đây không phải là vấn đề ở trên hay dưới! Nhìn kiểu gì thì Giang Mẫn cũng chỉ định chơi bời một đêm với Trì Úc thôi mà? Đối xử với trai thẳng như thế, lừa thân lừa tâm, thật sự quá vô đạo đức!

***
Bên kia.

Trì Úc đến cửa hàng bánh kem lúc 8 giờ 45.

Bó hoa to trong lòng cậu quá dễ thấy, vừa bước vào cửa đã bị dì An chú ý.

Dì An vừa thấy liền chạy lại giúp Trì Úc chỉnh lại bó hoa, tò mò hỏi: “Tiểu Úc, con đi mua hoa à? Hoa gì vậy, trông đẹp ghê.”

“Không phải ạ.” Trì Úc lắc đầu, mặt hơi ửng đỏ, “Là hàng xóm mới chuyển đến hồi sáng tặng con. Mang về nhà thì sẽ muộn nên con mang đến tiệm cắm tạm. Con cũng không biết là hoa gì, dì có thể chụp ảnh tìm thử xem.”

Cậu cẩn thận sắp xếp lại bó hoa, tìm một chai nhựa cắm vào. Vừa mới đặt xong thì đã nghe dì An kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Dì An giơ điện thoại lên cho cậu xem hình, ngạc nhiên nói: “Đây là lan phỉ thúy đó! Nghe nói một chậu phải mấy vạn đấy, hàng xóm con là ai mà hào phóng vậy?”

An Nhan Nhan, người vừa đang làm bài tập ở bàn nhỏ, cũng tò mò thò đầu ra nhìn bó phỉ thúy lan trong tay Trì Úc.

Trì Úc cũng sững sờ. Cậu không ngờ hoa Giang Mẫn tặng lại đắt đến thế, lập tức cảm thấy bó hoa trong tay nóng bỏng tay.

“Chính là… chính là chiếc Maybach mà Nhan Nhan chụp sáng nay đó, chủ xe đó chuyển đến ngay sát vách nhà con. Trước đó con cũng không biết bó hoa này lại quý đến vậy…” Trì Úc ấp úng nói.

Đôi mắt của An Nhan Nhan lập tức sáng lên, nhanh chóng lăn xe lăn đến cạnh Trì Úc với vẻ mặt hóng chuyện bát quái: “Thật á? Người đó thật sự trở thành hàng xóm của anh hả? Trông thế nào?”

Dì An cũng tò mò nhìn Trì Úc.

Trì Úc đỏ cả vành tai.

Cậu nhỏ giọng nói: “Rất trẻ, cực kỳ đẹp trai.”

Nói xong, Trì Úc suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Còn rất dịu dàng nữa, là người tốt. Anh rất thích anh ấy.”

Chỉ là… nhìn sơ qua thôi cũng biết thân phận anh ấy không bình thường, hai người hoàn toàn không thuộc cùng một thế giới.

Trì Úc đặt bó hoa vào bình xong, mỉm cười với Nhan Nhan, sau đó quay sang dì An: “Dì An, hôm nay con cần làm gì ạ?”

Dì An bị câu hỏi của cậu kéo về hiện thực: “Trong bếp hết bột mì rồi, phiền con giúp dì mang hai bao bột từ kho lên. Sau đó đứng quầy thu ngân là được. Trưa nay làm phiền con kèm thêm cho Nhan Nhan học, buổi tối dì sẽ dạy con làm bánh kem. Sau này dù không làm ở chỗ dì nữa thì con cũng có thể tự làm để bán kiếm thêm. Dì thấy mấy sinh viên đại học khác cũng hay bán bánh kem lắm.”

“Dì có tìm hiểu rồi, năm ngoái thủ khoa đại học nhận dạy kèm giá tận 300 tệ một giờ, mà còn chỉ dạy môn vật lý. Dì trả con năm—”

“Một trăm tệ là được rồi ạ.” Trì Úc cắt lời dì An.

Cậu cười bất đắc dĩ: “Dì ơi, điểm thi đại học còn chưa có, con cũng chưa chắc là thủ khoa gì đâu. Dì thuê con ngay lúc này đã là giúp đỡ con nhiều lắm rồi, để con dạy kèm cho Nhan Nhan là con đã biết ơn lắm. Đợi có điểm thi rồi tính tiếp cũng không muộn. Với lại, khi có điểm rồi con sẽ nhận thêm mấy lớp dạy kèm khác, con có thể tự kiếm tiền. Dì không cần cố tình chăm lo cho con vậy đâu. Nhan Nhan làm phục hồi chức năng cũng chẳng rẻ gì.”

Dì An vốn định nói thêm gì đó, nhưng vừa nghe đến “Nhan Nhan phục hồi chức năng” thì ngừng lại.

Trì Úc thấy dì An đã bị mình thuyết phục, liền không nói thêm nữa, vào kho lấy hai bao bột mì rồi mang ra bếp.

Dì An nhìn Trì Úc nhẹ nhàng xách hai bao bột mì, sửng sốt một lúc—rõ ràng không ngờ một đứa nhỏ trông thanh tú như vậy mà lại khỏe đến thế.

An Nhan Nhan thì lại rất tự hào: “Trì Úc ca ca lợi hại lắm đúng không? Con đã bảo rồi mà. Lần trước con kẹt xe lăn trong vũng bùn, ca ca bế cả con lẫn xe lăn lên một lượt luôn đó!”

Trì Úc ở xa nghe thấy Nhan Nhan khoe, mỉm cười, sau khi đặt hai bao bột mì xuống bếp thì đi ra: “Dì ơi, từ nhỏ con đã giúp ba mẹ dỡ hàng trên xe tải rồi, nên sức khỏe con tốt lắm. Có gì nặng nhọc cứ giao cho con.”

Dì An liên tục khen ngợi: “Giỏi thật đó. Không sao đâu, chỗ dì không có việc nặng gì cả, với lại lúc đầu cũng đã nói là thuê con làm thu ngân thôi. Con cứ đứng thu ngân là được. Dưới quầy có ghế, mệt thì ngồi nghỉ nhé.”

Bà vừa nói vừa vỗ vai Trì Úc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như búp bê Tây Dương của cậu, lại cảm thấy tiếc nuối trong lòng.

Một đứa nhỏ vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện như vậy, sao lại vướng phải chuyện như thế chứ?

Trì Úc gật đầu cười, thay đồng phục rồi đi đến quầy thu ngân.

Xe tải à…

Trì Úc cụp mắt, lại nhớ tới chiếc xe tải lớn đậu trước cửa nhà sáng nay.

Trước khi vào tiểu học, Trì Úc vẫn luôn sống cùng cha mẹ trên xe vận tải, vì vậy âm thanh gầm rú của xe đã quá quen thuộc với cậu. Cũng bởi vậy, sáng nay cậu mới có thể phân biệt ngay được đó là tiếng xe vận tải.

Sau khi cha mẹ qua đời, đã rất lâu rồi cậu không còn nhìn thấy xe vận tải nữa. Nói không xúc động là không thể.

Nhưng quá khứ đã qua rồi. Trì Úc chỉ hơi mất tinh thần một lúc, rồi lại nghĩ tới Giang Mẫn.

Nụ cười thản nhiên không để tâm, xương quai xanh lấp lánh dưới ánh sáng, và bó hoa đắt giá của một người trưởng thành.

Tan làm tối nay, dù sao cũng nên sang cảm ơn một tiếng thì vẫn phải phép hơn.

Vừa hay chiều nay được học làm bánh kem với dì An, có nên làm một phần mang qua không? Nhưng liệu Giang Mẫn có thèm để mắt tới không?

Trì Úc không chắc chắn, chỉ lặng lẽ suy nghĩ.

Lúc cậu còn đang phân vân có nên mua thêm gì đó mang sang thăm hàng xóm hay không, màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa.

【Tưởng Thông: Sao không trả lời tin nhắn? Cậu thi xong đại học cũng hai ngày rồi nhỉ? Bạn học Trì à, đừng giả chết nhé. Không phải anh làm khó dễ gì đâu, trước đây chẳng phải nói chờ cậu thi xong sẽ trả tiền sao? Anh thấy cậu ra ngoài đến tiệm bánh rồi. Nếu cậu định lờ anh đi, thì đừng trách anh tới tận nhà tìm cậu đấy.】

Trì Úc hơi cau mày.

Cậu chỉ nghĩ rằng Tưởng Thông dây dưa không dứt, không ngờ đối phương còn theo dõi cả dì An.

Cậu lập tức mở khóa điện thoại, nhanh chóng trả lời:

【Trì Úc: Em đang đi làm. Mười lăm vạn, cộng với tiền lãi nợ là hai mươi vạn, em sẽ không thiếu đâu.】

【Trì Úc: [Đã chuyển khoản] 1000 tệ】

【Trì Úc: Trên người em chỉ còn lại ngần này, không tính là em còn tiền, cho anh luôn. Tháng này đừng làm phiền em. Em thi xong rồi, sau này sẽ từ từ trả nợ. Đừng quấy rầy em làm việc nữa. Nếu không đi làm được, thì em không kiếm ra tiền, đến lúc đó cả hai ta đều khổ.】

“Tiểu Úc, lại đây thử bộ đồng phục xem sao.”

Giọng dì An từ bếp vọng ra.

“Dạ tới ngay.”

Trì Úc đặt điện thoại xuống, không thèm đọc thêm tin nhắn nào từ Tưởng Thông nữa, cậu mỉm cười ngoan ngoãn, đẩy cửa bước vào phòng bếp.


 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play