CHƯƠNG 3. MỜI ĐẾN NHÀ TÔI NGỒI MỘT LÁT NHÉ?
Trì Úc ban đầu sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về phía Tưởng Thông, ánh mắt lập tức dâng lên phẫn nộ.
— Không phải đã nói đừng tới tìm Dì An sao?
Tưởng Thông rõ ràng là có ý đồ xấu, vừa bước vào tiệm liền đi thẳng về phía cậu, giọng điệu khiêu khích như reo lên: “Thì ra cu cậu làm thêm ở đây à, lấy cho anh một cái bánh kem đi, học bá đại học.”
Trì Úc cụp mắt xuống, đè nén cơn giận, lạnh nhạt nói: “Muốn lấy gì thì dùng kẹp gắp bỏ lên khay, sau đó mang đi tính tiền.”
Tưởng Thông học hành không ra gì, nghỉ học sớm, vốn đã thấy chướng mắt kiểu học sinh ngoan như Trì Úc, trước đây cũng từng gây sự vài lần nhưng đều không được gì.
Giờ thấy Trì Úc thi đại học xong rồi mà cũng chỉ đi làm thuê trong tiệm bánh, lương còn không bằng hắn vào xưởng vặn ốc kiếm được, ánh mắt Tưởng Thông nhìn Trì Úc không nhịn được toát lên vẻ khinh thường.
Học giỏi, đọc nhiều sách thì sao? Có kiếm được tiền đâu, vậy mà còn dám lớn tiếng đòi hắn trả tiền?
Tưởng Thông chắc mẩm Trì Úc vẫn chưa trả nổi tiền, muốn tranh thủ chút thời gian, liền vênh mặt ra lệnh: “Không phải cu cậu là nhân viên tiệm sao? Sao không phục vụ khách? Vừa nãy anh thấy rõ ràng là cưng bưng bánh cho hai người kia đấy.”
Hắn nói rồi chỉ thẳng về phía Giang Mẫn và Lâm Lý đang ngồi bên cửa sổ, cũng bị thu hút sự chú ý.
Lâm Lý nhỏ giọng nói với Giang Mẫn: “Đó chính là tên côn đồ bị thuê tới kia.”
Giang Mẫn cười như không cười, liếc nhìn về phía quầy thu ngân, tay nghiền nghiền nhẹ chiếc nĩa nhựa.
“Tiểu Úc…” Dì An lo lắng nhìn về phía Trì Úc.
Trì Úc, phải bình tĩnh. Không thể gây sự trong tiệm, không thể để dì An gặp phiền phức không đáng có.
Trì Úc chậm rãi thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thông: “Muốn gì, tôi lấy cho.”
Tưởng Thông thuận miệng nói: “Vậy lấy cái bánh dâu vừa nãy đi.”
Trì Úc cúi người lấy bánh dâu tây từ quầy hàng, quét mã rồi nói: “Mười bảy đồng, thanh toán thế nào?”
Tưởng Thông kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải cưng mời anh à? Cưng nợ tiền lâu vậy, nếu không phải anh giúp cưng xin ông chủ, cưng tưởng cưng yên ổn thi đại học được à? Đền đáp lại, ít nhất cũng phải mời anh miếng bánh chứ.”
Trì Úc vẫn bình tĩnh lặp lại một lần: “Thanh toán thế nào?”
Tưởng Thông lập tức hét lên: “Mày là đứa nợ tiền không trả, còn mặt dày bắt tao trả à? Hôm nay tao ở đây không đi nữa, tao xem ai dám mua bánh tiếp trong tiệm này!”
Vừa nói hắn vừa làm bộ như định đi tới lật bàn, rõ ràng có ý gây sự.
Trì Úc giơ tay túm chặt lấy tay Tưởng Thông.
Tay cậu dùng không ít lực, khiến Tưởng Thông đau đến nhăn mặt nhíu mày, còn Trì Úc vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa mỉm cười.
“Xin lỗi quý khách, bánh đã lấy, phiền thanh toán.”
“Má! Mày bị điên à? Buông tao ra! Đau đau đau! Tay tao sắp gãy rồi!!”
Tiệm bánh là loại có cửa kính sát đất, từ bên ngoài có thể nhìn rõ mọi cảnh tượng bên trong, không sót chút gì. Giang Mẫn ngồi cạnh cửa sổ đã sớm phát hiện ra ánh mắt của đám người đứng ngoài xem náo nhiệt.
Y liếc mắt nhìn cô bé đang hoảng sợ ngồi trên xe lăn, một dì trung niên không biết phải làm sao, và cậu thiếu niên gầy gò, khẽ “chậc” một tiếng.
Thật phiền, chẳng phải chỉ vì mười mấy đồng tiền thôi sao, sáng nay nên trực tiếp đưa cho Trì Úc một tờ tiền cho xong.
Lâm Lý nghe thấy tiếng “chậc” không kiên nhẫn của Giang Mẫn, đã linh cảm sắp có chuyện lớn.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cùng với tiếng ghế nhẹ nhàng bị kéo ra, Giang Mẫn sải bước chân dài, đi vài bước đến trước quầy thu ngân, tiện tay cầm lấy cái bánh kem trên quầy, rồi thẳng tay đập thẳng vào mặt Tưởng Thông.
“Thấy có đáng không?”
Toàn bộ tiệm bánh nhất thời rơi vào im lặng.
Tưởng Thông bị kem phủ đầy mặt, vừa định nổi khùng, thì đã nghe Giang Mẫn cười khẽ nói:
“Ông chủ của mày tên Trần Quốc Đống đúng không? Tao lại không biết ông ta lại thuê loại người như này. Lâm Lý, tìm số điện thoại của Tiểu Trần đi, tôi muốn “tâm sự” với ông ta một chút.”
Tưởng Thông lập tức sững người, lúc này mới nhận ra, người đàn ông trước mặt ăn mặc toàn hàng xa xỉ, rồi lại nhớ tới chiếc Maybach đậu trước cửa tiệm, lập tức nghẹn giọng.
“Tôi… tôi chỉ là suy nghĩ cho lợi ích của ông chủ thôi mà…” – Tưởng Thông lắp bắp nói.
Giang Mẫn không thèm để ý đến hắn, chỉ nói: “Lâm Lý.”
Lâm Lý cười khổ lục tìm danh bạ: “Thiếu gia, ngài đừng làm khó tôi… người có tiền như vậy làm sao để trong danh bạ ngài được, hay để tôi hỏi Vương tổng ở Hải Thị thử xem? Trước kia ông ấy từng kính ngài một ly rượu đấy.”
Lúc này Tưởng Thông mới nhận ra mình đã đụng vào loại người gì, lập tức im bặt, trong đầu chỉ còn nghĩ đến chuyện chuồn đi.
Hắn thử giãy giụa, nhưng không thành.
Trì Úc vẫn túm chặt lấy tay hắn, đôi mắt trong veo, vô hại nhìn hắn, mỉm cười nói:
“Phiền anh thanh toán tiền.”
“Đcm!”
Tưởng Thông tức tối quét mã thanh toán mười bảy đồng, nhìn tài khoản WeChat còn lại 983 tệ, vừa hung dữ vừa gào lên với Trì Úc: “Mày ngày mai tốt nhất đừng có tới làm việc…”
Đúng lúc đó, giọng của Lâm Lý vang lên: “Thiếu gia, tôi nhớ lầm rồi, danh thiếp của Vương tổng ngài không nhận. Hay để tôi hỏi thử Thị trưởng Triệu xem sao?”
Tưởng Thông không dám hó hé thêm lời nào nữa, giờ đã chẳng còn tâm trí mà dọa nạt Trì Úc. Ngay cả mặt còn dính đầy kem cũng không kịp lau, xoay người bỏ chạy luôn.
Cửa tiệm bánh mở ra rồi đóng lại, không khí trong tiệm cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Trì Úc nhìn quầy thu ngân chỉ còn lại một cái đế bánh kem đầy kem, đưa tay ném nó vào thùng rác, rồi quay sang nhìn Giang Mẫn, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”
Lâm Lý nói như vậy rõ ràng là cố ý, phối hợp ăn ý với Giang Mẫn để giúp cậu hóa giải tình huống.
“Không cần khách sáo, hắn quá phiền rồi.” Giang Mẫn lười biếng chống tay lên quầy thu ngân, liếc mắt đầy ẩn ý nhìn hai ly nước chanh trong tay dì An, “Muốn cảm ơn thì, lát nữa đích thân cậu mang nước cho tôi nhé?”
Có lẽ vì lần này ra ngoài gặp người, Giang Mẫn cuối cùng cũng chịu cài kín cổ áo. Nhưng dù vậy, Trì Úc vẫn không dám liếc loạn, ánh mắt đờ đẫn nhìn đuôi mắt hơi nhướng của Giang Mẫn, ngập ngừng đáp:
“Được…”
Đùa giỡn cậu bạn nhỏ một phen, Giang Mẫn hài lòng, dẫn Lâm Lý quay lại chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tiếp tục cầm nĩa ăn bánh kem.
“Trước đừng liên lạc với thị trưởng Triệu, tối nay tôi sẽ hỏi ý Trì Úc đã.” Giang Mẫn hạ giọng nói.
Lâm Lý hiểu ý, cúi đầu hủy bỏ tin nhắn đã soạn sẵn.
Trì Úc đơn giản giải thích lại tình hình với dì An, nói lời xin lỗi xong thì tự tay quét mã làm hai ly đá bào dâu tây, mang sang cho Giang Mẫn.
“Vừa rồi cảm ơn anh.” Trì Úc đặt hai ly đá bào lên bàn.
“Cậu không phải đã nói cảm ơn rồi sao?”
Giang Mẫn liếc nhìn hai ly đá bào dâu tây, trong mắt hiện chút hứng thú.
Y thu lại ánh mắt, che giấu cảm xúc bên trong, ôn hòa nói: “Chúng ta là hàng xóm, không cần khách sáo vậy đâu. Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, chi bằng tối nay đến nhà tôi một chuyến? Tôi mới dọn đến đây, cũng chưa quen thuộc nơi này cho lắm.”
“Cậu tan làm lúc 9 giờ đúng không? Vừa hay lát nữa tôi có việc cùng Lâm Lý, khoảng 9 rưỡi quay về, có thể tiện đường đón cậu.”
Giang Mẫn đã nói đến nước này, Trì Úc dù muốn từ chối cũng không mở miệng nổi. Tuy có hơi cảm thấy lạ lạ, nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Không cần đón đâu, xe đạp điện của em để ở đây, em tự đi về cũng được.”
Giang Mẫn vừa định nói: “Không sao, để Lâm Lý…”
“Thiếu gia, tôi không biết đi xe đạp điện.” – Lâm Lý mặt không cảm xúc ngắt lời, phá hỏng kế hoạch lôi kéo người ta bằng mọi giá của Giang Mẫn.
Giang Mẫn quay đầu nhìn Lâm Lý với ánh mắt đầy kinh ngạc thật sự: “Cậu không biết?”
Lâm Lý đáp: “… Tôi nghĩ chắc không có tổng tài nào yêu cầu trợ lý phải biết đón đưa bằng xe đạp điện.”
Giang Mẫn: “Giờ thì có rồi. Ngày mai đi học đi.”
“Phụt.” Trì Úc nhịn không được bật cười.
Không khí vốn bị Tưởng Thông làm cho ngột ngạt đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Trì Úc lại cúi đầu cảm ơn lần nữa: “Dù sao thì, cảm ơn anh. Tối nay em sẽ đến chơi, anh có món gì thích ăn không? Em mang sang cùng.”
Giang Mẫn nhìn miếng bánh kem dâu đang ăn dở, thuận miệng đáp: “Cậu mang hai miếng bánh kem tới là được, tôi không kén ăn.”
Trì Úc gật đầu đồng ý, đúng lúc này có khách mới bước vào tiệm. Cậu lại mỉm cười với Giang Mẫn một cái, rồi quay về quầy thu ngân.
Chờ đến khi Trì Úc đi xa, Lâm Lý mới bĩu môi bắt chước giọng điệu Giang Mẫn, làu bàu: “Tôi không kén ăn ——”
Nhà họ Giang nuôi bao nhiêu đầu bếp rồi? Có ai kén ăn mà khó chiều hơn Giang Mẫn không chứ?
Giang Mẫn nhướng mày liếc nhìn hắn.
Lâm Lý lập tức im bặt, cầm ly đá bào cười gượng: “Đá bào này lạnh thật đấy, ha ha ha…”
“Ừ.” Giang Mẫn đưa tay lấy ly đá bào từ tay hắn, “Bạn nhỏ tặng tôi mà, cậu uống ly của mình đi.”
Lâm Lý: …
Hai ly đá bào thôi mà, đâu đến nỗi chết người chứ.
Hắn yên lặng đâm nĩa vào phần tiramisu của mình, lần đầu tiên cảm thấy bản thân hình như không hiểu Giang Mẫn lắm.
Hắn rất rõ Giang Mẫn tuyệt đối không phải loại người ấu trĩ như vậy.
***
Bên kia, Trì Úc vừa tiếp xong một lượt khách mới, ngẩng đầu lên đã thấy Giang Mẫn và Lâm Lý rời đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tranh thủ lúc rảnh, cậu đi ra sau bếp, cẩn thận kể lại tình hình liên quan đến Tưởng Thông với dì An, chân thành nói:
“Xin lỗi dì, con không ngờ hắn có thể mò đến tận quán, lần này không gây chuyện gì lớn, nhưng nếu sau này ầm ĩ thật sự sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán. Nếu dì thấy bất tiện, con có thể nghỉ việc ngay. Nhan Nhan vẫn cần học bổ túc, con sẽ đến dạy riêng cho em mỗi ngày.”
Cậu đã thấy hối hận, với hạng lưu manh như Tưởng Thông, lẽ ra ngay từ đầu không nên mở miệng nói chuyện tiền bạc, nếu không chỉ khiến hắn được đằng chân lân đằng đầu.
Dì An xua tay liên tục: “Không cần đâu, lần này coi như giải quyết xong rồi. Dì lúc đó không nhận ra hắn là ai. Nếu còn lần sau, dì sẽ cùng con đuổi hắn ra ngoài.”
Tưởng Thông từng mấy lần đến phá cửa nhà Trì Úc, mấy chuyện đó dì biết cả. Lúc quyết định nhận Trì Úc vào làm, dì cũng đã chuẩn bị tâm lý, nên giờ đương nhiên sẽ không vì vậy mà để bụng.
Trì Úc miễn cưỡng nở nụ cười. Nhưng cậu nghĩ, nếu thật sự còn “lần sau”, e rằng chủ động nghỉ việc vẫn tốt hơn.
Giữa trưa.
Giờ cơm trưa khách khá đông, sau đó đến khung giờ vắng, dì An tự đứng quầy thu ngân, Trì Úc thì tranh thủ đi dạy bổ túc cho An Nhan Nhan.
An Nhan Nhan đang học lớp 11, vì chấn thương nên phải nghỉ học hai tháng. Lúc này lấy sách toán ra, ánh mắt nhìn Trì Úc tràn đầy tò mò và hóng chuyện:
“Anh à, người đó là hàng xóm của anh hả? Đẹp trai quá trời, mà còn tốt với anh ghê luôn! Hai người vừa nãy nói gì đó? Trời ơi —— đúng kiểu tình tiết truyện ngôn tình luôn á, là chuyện thật luôn sao?!”
Trì Úc mở sách vở ra: “Là hàng xóm anh đó. Vừa rồi anh ấy rủ tối nay qua nhà chơi. Ảnh là người tốt bụng, nhiệt tình thôi.”
“Không phải đâu.” An Nhan Nhan bĩu môi, “Ảnh chỉ tốt với anh thôi. Ảnh nhìn trợ lý thì mặt lạnh tanh, mà vừa ăn bánh kem vừa nhìn anh thì cười dịu dàng lắm.”
Trì Úc sững người.
Mỗi lần đối mặt với Giang Mẫn, cậu luôn không tự nhiên, vừa khẩn trương vừa xấu hổ, đến cả mặt và vành tai cũng đỏ bừng, thành ra vừa rồi cứ vô thức tránh nhìn Giang Mẫn, hoàn toàn không nhận ra mấy chi tiết đó.
An Nhan Nhan còn đang tiếp tục phấn khích: “Hơn nữa, anh tan ca lúc 9 giờ đúng không? Mà ảnh cố tình đợi đến nửa đêm chỉ để mời anh qua nhà làm khách á hả?”
Trì Úc cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao lại là nửa đêm đến nhà người ta chơi? Ngày đầu tiên dọn đến mà đã rủ hàng xóm đến chơi vào buổi tối, có cần thiết không?
“Trần Quốc Đống…” Trì Úc bất chợt nhớ đến lời Giang Mẫn nói khi nãy.
“Cái gì cơ?” An Nhan Nhan không nghe rõ.
“Không có gì.” Trì Úc giơ tay, dùng xấp tài liệu gõ nhẹ lên đầu An Nhan Nhan, “Anh thấy em đã học xong phương trình đường tròn rồi, hôm nay chúng ta học tiếp về elip, hypebol và parabol.”
An Nhan Nhan ôm đầu, vẻ mặt đau khổ, còn Trì Úc thì khẽ bật cười, nhưng cũng hơi thất thần.
Giang Mẫn làm sao biết được ông chủ mà cậu đang nợ tiền lại chính là Trần Quốc Đống?