CHƯƠNG 2.NAM, 22CM, PHÁT DỤC BÌNH THƯỜNG, KHÔNG TIỀN SỬ BỆNH.

“...Cha mẹ cậu ấy mất từ ba năm trước?”

Trong khu dân cư cũ, điều hòa trung tâm Tân An Trang đang cần mẫn vận hành. Giang Mẫn ngồi trên sofa, lật xem bản điều tra mà Lâm Lý sắp xếp, khẽ nhướng mày.

“Đúng vậy.” Lâm Lý gật đầu. “Cha mẹ cậu ấy làm nghề lái xe tải, do mệt mỏi vì lái xe trên cao tốc nên bị lật, người và hàng hóa đều rơi xuống vực. Hơn nữa không có bảo hiểm, riêng tiền hàng cũng đã phải bồi thường mười lăm vạn.”

Mười lăm vạn.

Với Giang Mẫn mà nói, số tiền ấy thậm chí chẳng bằng một bó hoa quý, vậy mà lúc này, y lại hơi cau mày.

“Đã trả hết chưa?”

“Chưa.” Lâm Lý trả lời, “Trước khi mất, cha mẹ cậu ấy có mua một căn hộ để tiện cho việc học, trong nhà vốn không còn bao nhiêu tiền. Ban đầu định bán nhà để trả nợ, nhưng cậu ấy đã thương lượng với chủ nợ giữ lại nhà, chủ nợ thuê lưu manh địa phương giám sát. Qua ba năm, cộng thêm lãi, hẳn đã hơn hai mươi vạn.”

Nói đến đây, Lâm Lý nhìn thoáng qua phòng bên cạnh, thở dài: “May là giá nhà ở đây không cao, cha mẹ cậu ấy mua đứt căn hộ, nếu không thì giờ còn phải gánh cả khoản vay mua nhà.”

“Thiếu gia, không phải tôi nói chứ, đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương. Tâm trạng anh không tốt cũng không cần trút lên người cậu ấy. Một đứa trẻ ngoan như vậy, vừa thi đại học xong, thành tích cũng không tệ, sắp hết khổ rồi…” 

“Hết khổ? Như thế nào hết khổ?” Giang Mẫn cười khẽ, “Ý cậu là thi đậu đại học, mỗi tuần học xong còn phải đi học thêm, làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, trả học phí, tốt nghiệp xong liền gánh trên lưng mười mấy vạn tiền vay nợ học tập, vậy gọi là hết khổ sao?” 

Lâm Lý gãi mũi, khẽ nói: “Không phải cậu ấy học khối tự nhiên sao? Dựa theo thành tích thường ngày, nếu cố gắng thêm bốn năm... à không, bảy năm, học lên thạc sĩ C9 ngành máy tính rồi đi làm, thì lương năm cũng được năm mươi vạn đấy.”

Càng nói, Lâm Lý càng cảm thấy chột dạ.

Bởi vì hắn nhận ra, Trì Úc thật ra chưa “hết khổ” chút nào — ít nhất còn phải gắng gượng thêm bốn năm nữa.

Giang Mẫn không tiếp tục lý luận với Lâm Lý, thẳng tay lật sang bảng kiểm tra sức khoẻ của Trì Úc.

187cm, 22cm, phát dục bình thường, không tiền sử bệnh.

Y “” một tiếng.

Tuy rằng sáng nay lúc nhìn cánh tay Trì Úc không thấy rõ đường cong cơ bắp, nhưng y đã đoán được cậu ấy không tệ, chỉ không ngờ số liệu lại như thế.

Nghĩ đến Trì Úc với khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đầy tương phản ấy, Giang Mẫn không khỏi thập phần đáng xấu hổ mà động tâm.

Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy... hương vị nhất định rất tuyệt.

Lật nốt phần tư liệu còn lại, Giang Mẫn tùy tiện đặt xấp tài liệu lên bàn trà, cười tủm tỉm, vươn tay về phía Lâm Lý.

“Đồ tôi bảo cậu mua đâu?”

Rõ ràng y chẳng nghe lọt câu nào Lâm Lý nói từ nãy đến giờ.

Lâm Lý nghẹn lời. hắn không biết nên tiếp tục khuyên Giang Mẫn hay nên mắng y không biết xấu hổ. Cuối cùng, hắn lục túi lấy ra hai hộp đồ, ném cho y.

“Biết anh rời khỏi thủ đô tâm trạng không tốt, nhưng mà... Thôi, thiếu gia, anh vui vẻ là được.”

Cho dù cảm thấy việc Giang Mẫn làm trái lương tâm thế nào, thì với vai trò là trợ lý đã theo Giang Mẫn nhiều năm, Lâm Lý cũng không thể thật sự chống đối y.

Giang Mẫn nghe vậy dừng tay, ngước mắt nhìn Lâm Lý.

Đôi mắt y hẹp dài, hơi nhếch lên. Lúc nhìn người như vậy, trông chẳng khác gì hồ ly đang ẩn giấu ý đồ.

“Ai nói với cậu là tôi không vui?”

Lâm Lý đáp: “Anh còn có thể vui được sao?”

Ở thủ đô đấu đá suốt nhiều năm như vậy, cuối cùng chứng kiến Giang gia sụp đổ, Dung gia dần dần ly tán, mang theo khoản tiền lớn rời đi trong đêm. 

Hai mươi tám tuổi, cô độc một mình, bạn bè xa lánh — Giang Mẫn có thể vui được sao?

“Vui chứ.” Giang Mẫn cười, lắc nhẹ ngón tay. “Có tiền, nhàn rỗi, tôi dựa vào cái gì mà không vui?”

Lâm Lý sững sờ: “Cho nên anh đối với Trì Úc...”

“Không phải trút giận,” Giang Mẫn cong mắt, “Nhưng không phải trút giận thì tôi không được chơi đùa một chút sao?”

Thật vất vả lắm mới rời khỏi thủ đô, lại gặp được một người hợp khẩu vị, nếu không ra tay thì thật sự là quá ủy khuất chính mình rồi.

“Cậu ấy thiếu tiền, tôi cho cậu ấy tiền. Đổi lại là được ngủ với tôi, tôi ủy khuất cậu nhóc ấy chỗ nào?”

Lâm Lý yếu ớt mở miệng: “Anh không nghĩ tới khả năng Trì Úc không thích nam sao?”

“Không thích nam, cũng đâu có nghĩa là không thích tôi.” Giang Mẫn không khách khí. “Bộ dáng cậu ấy hôm nay đâu giống như không thích tôi.”

Nói rồi, y cầm lấy chìa khóa xe đứng dậy: “Đi thôi.”

Lâm Lý ngạc nhiên: “Trong nhà trang hoàng xong hết rồi, anh còn việc gì?”

Giang Mẫn giơ tập tài liệu điều tra trong tay lên: “Đi tiệm bánh xem cậu bạn nhỏ. Sớm biết thì sáng nay đưa thẳng đống này cho cậu ấy.”

Lâm Lý: “…”

Hắn cảm thấy việc Trì Úc đỏ mặt sáng nay, khả năng chỉ là đơn thuần thẹn thùng. Nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mức khó bắt bẻ của Giang Mẫn, cuối cùng vẫn đành chọn cách im lặng như người câm.

Thôi thì, mặc kệ đi — dù sao bây giờ cũng không còn ở thủ đô nữa, Trì Úc lại có lý lịch sạch như tờ giấy trắng, căn bản không thể nào tạo thành uy hiếp gì với Giang Mẫn cả.

Nói đúng ra thì… hiện tại người có tính uy hiếp cao nhất trước mắt, nhìn thế nào cũng chính là cái tên thổ phỉ như Giang Mẫn.

***

Bên kia.

Vì tin nhắn buổi sáng, Trì Úc hơi thất thần. Cậu cứ có cảm giác Tưởng Thông đang núp đâu đó trong góc, nhìn chằm chằm vào mình.

Trước kia cha mẹ Trì Úc chạy xe tải, chủ yếu chở quần áo. Lúc tai nạn xảy ra, xe bốc cháy, hàng hóa cũng bị thiêu rụi. Trì Úc cầm theo bảng điểm đến gặp ông chủ, nói rõ tình hình. Đối phương đồng ý cho cậu thời hạn năm năm để hoàn trả khoản tiền hàng bị mất. Chỉ là để đề phòng cậu bỏ trốn, ông chủ thuê một tên lưu manh địa phương canh chừng — chính là Tưởng Thông.

Ông chủ không phải loại người quá khó nói chuyện, nhưng Tưởng Thông lại không hiểu sao luôn nhìn Trì Úc không vừa mắt. Gã thường chọn ngay lúc cậu đang làm việc để gây phiền phức, danh nghĩa là “Sợ mày trốn đi.”

Trì Úc thật ra không ngại bị làm khó, chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc của dì An, thế nên mới lần đầu chuyển tiền cho Tưởng Thông, hy vọng gã có thể bớt bám theo mình.

Vừa chuyển một ngàn, giờ chỉ còn dư hơn ba ngàn. Kỳ nghỉ hè ba tháng, tiền ăn cũng hết khoảng một ngàn rưỡi, học phí đại học khoảng năm sáu ngàn, mà kể từ lúc vào đại học trở đi, mỗi tháng ít nhất còn phải trả chừng một vạn tiền nợ…

Trường đại học ở thủ đô nói sẽ cấp học bổng năm vạn, giáo viên chủ nhiệm tính theo top 300 thì có thể gom được mấy suất, xin thêm trợ cấp dành cho sinh viên khó khăn. Từ vị trí thứ 22 trở đi, nếu cố gắng thì chắc cũng đủ để ép Tưởng Thông cuốn gói biến khỏi đời cậu.

Hiện tại không có khách, Trì Úc vừa lau mặt bàn vừa tính toán, trong vô thức đã lau đi lau lại đến năm sáu lần.

“Tiểu Úc, cháu không khỏe à?” Dì An lo lắng hỏi.

Trì Úc giật mình, vội thu lại tâm trí, cố gắng điều chỉnh trạng thái làm việc, quay sang mỉm cười: “Không sao đâu dì, chỉ là tối qua—”

Cậu đột nhiên im bặt.

Bởi vì qua ô cửa kính lớn của tiệm bánh, cậu nhìn thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc kia.

Trợ lý mặc tây trang chỉnh tề bước tới mở cửa xe. Người anh trai hàng xóm ban sáng – Giang Mẫn – bước xuống, cách lớp cửa kính nhìn thẳng về phía cậu.

Giang Mẫn khẽ cong mắt, môi mấp máy:
"Lại gặp rồi, Tiểu Úc."

Thịch —

Trái tim đột nhiên nhảy dựng.

Trì Úc không hiểu mình bị làm sao, đột nhiên cúi đầu, chỉ cảm thấy vành tai nóng bừng đến dọa người.

…Tại sao Giang Mẫn lại đến đây?

Chưa kịp nghĩ nhiều, cùng với tiếng leng keng của chuông gió, cửa tiệm bánh đã bị đẩy ra. Giang Mẫn bước tới trước quầy, mỉm cười nói:
“Trùng hợp thật, lại gặp cậu ở đây. Cửa hàng này có món gì ngon không?”

Trông y hoàn toàn không có ý khinh thường vì Trì Úc đang làm thêm.

Trì Úc cố gắng lấy lại bình tĩnh, chỉ vào thực đơn trên tường, đáp:
“Tiệm em chủ yếu bán bánh kem dâu, vì dâu sắp hết mùa nên vài hôm nữa sẽ giảm giá. Ai thích ngọt thì có thể thử món này. Nếu muốn ăn mặn thì có bánh hotdog phô mai, còn nếu dùng bữa tại tiệm thì sẽ được tặng kèm nước chanh ướp lạnh.”

“Bánh kem dâu à?”

Giang Mẫn cười khẽ, nụ cười ấy khiến Trì Úc càng thêm mất tự nhiên.

Cậu không nhịn được mà lùi lại nửa bước, liền nghe thấy Giang Mẫn nói:
“Vậy thì lấy món đó đi. Tôi ăn tại quán luôn nhé.”

Lâm Lý cũng gọi thêm một phần tiramisu. Trì Úc từ quầy giữa mang bánh ra cho hai người, bưng đến bàn nhỏ cạnh cửa sổ.

Bên kia, An Nhan Nhan đang ngồi làm bài tập trên một chiếc bàn khác, tròn mắt há hốc miệng thành hình chữ “O”.

Maybach, anh trai trẻ tuổi, còn quen biết với Trì Úc — chẳng phải đây chính là hàng xóm mới của Trì Úc hay sao?

Lúc trước Trì Úc chỉ nói đơn giản rằng hàng xóm mới là một anh trai trẻ, An Nhan Nhan cũng không quá để tâm. Dù sao anh ấy có nói “đẹp trai cực kỳ”, cũng chẳng thể nào đẹp vượt mặt Trì Úc được.

Nhưng giờ thấy người thật, An Nhan Nhan mới nhận ra: Trì Úc hoàn toàn không hề nói quá.

— Thật sự rất đẹp trai.

Là kiểu ngũ quan sắc nét như được tỉ mỉ điêu khắc, khí chất quanh thân thì thành thục lại ổn trọng, nhưng cũng khó giấu được nét ngang ngạnh khó thuần, khiến An Nhan Nhan liên tưởng đến nam phụ kiêu ngạo thường thấy trong truyện tranh thiếu nữ.

Mà hiện tại, người đàn ông ấy đang chống cằm, mỉm cười đầy hứng thú nhìn về phía nhân viên cửa hàng xinh đẹp nhà cô.

“Tiểu Úc vẫn hay làm thêm ở đây à? Tan ca lúc mấy giờ? Nếu thời gian tiện, chúng ta có thể đi chung một đoạn, coi như để bồi tội vì sáng nay tôi chặn đường.”

Mặt Trì Úc lập tức đỏ bừng, chẳng hiểu vì sao không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Mẫn, khẽ nói: “Quán đóng cửa lúc 7 giờ, em còn phải học làm bánh với dì An, chắc khoảng 9 giờ mới xong. Buổi sáng anh đừng để bụng chuyện đó, không cần phiền anh đâu, Giang tiên sinh.”

Trì Úc vừa nói vừa nhớ đến bó hoa đắt đỏ ban sáng. Cậu đương nhiên biết với Giang Mẫn, chừng đó tiền chẳng đáng là bao, nhưng bản thân không thể không đáp lại gì, trong lòng cứ thấy ngại ngùng.

Giờ Giang Mẫn đã gọi bánh rồi, nếu lại tặng bánh thì kỳ quá… phải mua thứ gì khác mới được…

Trì Úc vừa nghĩ vừa quay lại quầy thu ngân, định rót nước chanh cho Giang Mẫn và trợ lý bên cạnh. Dì An từ trong bếp ló đầu ra, nhỏ giọng hỏi:

“Đây là hàng xóm tặng hoa cho cháu hả?”

Trì Úc gật đầu: “Vâng ạ, không ngờ lại tình cờ gặp ở đây.”

Dì An nhìn người đang ăn bánh bên kia, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Giang Mẫn cùng Trì Úc, im lặng một lúc.

Bà cảm thấy… có lẽ không đơn giản là trùng hợp.

“Để dì mang nước cho họ. Cháu lo bày hàng đi, trưa bên tiểu học tan học, khách sẽ đông, thiếu bánh sẽ không tiện.” Dì An nói.

“Dạ vâng.”

Trì Úc cũng không nghĩ gì nhiều, thậm chí vì không phải đối diện với Giang Mẫn nên thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu đưa hai ly nước chanh cho dì An.

Ngay lúc chuẩn bị quay ra bày hàng, lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên leng keng.

Trì Úc ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy người bước vào liền sững lại tại chỗ.

Tóc húi cua, áo khoác da đen, mắt ti hí, chân đi giày lười — chuẩn phong cách lưu manh. Gã vừa thấy Trì Úc liền cười khì khì.

Là Tưởng Thông.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play