Sáng hôm sau, Lăng Nghị và Mục Hàn cùng nhau đến phòng lab của sở cảnh sát. Chiếc USB được kết nối với máy tính, và một chuyên gia đang cố gắng khôi phục dữ liệu đã bị xóa. Không khí trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng lách tách nhẹ nhàng của bàn phím.
“Có vẻ như ai đó đã cố gắng xóa sạch dữ liệu,” chuyên gia IT nói, nhíu mày nhìn màn hình. “Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trong khi chờ đợi, Lăng Nghị và Mục Hàn cùng nhau xem xét lại những thông tin đã thu thập được. Mối tình vụng trộm của Triệu Minh Khang, những giao dịch đá quý mờ ám, và giờ là chiếc USB bị cố tình xóa dữ liệu. Tất cả đều cho thấy nạn nhân có rất nhiều bí mật.
“Người phụ nữ trong ảnh…” Lăng Nghị nói, cầm một trong những bức ảnh lên. “Chúng ta cần tìm ra cô ấy là ai. Có lẽ cô ấy có liên quan đến vụ án.”
Mục Hàn gật đầu. “Tôi đã yêu cầu đồng nghiệp tìm kiếm thông tin về những mối quan hệ tình cảm của Triệu Minh Khang. Hy vọng sẽ có manh mối.”
Sau một hồi chờ đợi căng thẳng, chuyên gia IT cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. “Tôi đã khôi phục được một số tập tin. Chủ yếu là tài liệu văn bản và một vài đoạn video.”
Một thư mục có tên “Dự án Ánh Dương” thu hút sự chú ý của Lăng Nghị. Bên trong chứa đựng rất nhiều tài liệu liên quan đến việc mua bán và vận chuyển đá quý. Các hợp đồng, hóa đơn, và những đoạn chat trao đổi đều được mã hóa cẩn thận.
“Đây rồi,” Lăng Nghị nói, ánh mắt sáng lên. “Có vẻ như những giao dịch này không hề đơn giản.”
Họ cùng nhau xem xét các tài liệu, cố gắng giải mã những thông tin ẩn chứa bên trong. Một cái tên liên tục xuất hiện: “Lão Hồ”. Dường như đây là đối tác làm ăn quan trọng của Triệu Minh Khang.
“Lão Hồ là ai?” Mục Hàn nhíu mày. “Chúng ta cần tìm hiểu về người này.”
Một đoạn video được mở ra. Đó là hình ảnh Triệu Minh Khang đang tranh cãi gay gắt với một người đàn ông có vẻ ngoài dữ tợn, khuôn mặt đầy sẹo. Giọng nói của cả hai đều rất lớn, nhưng không thể nghe rõ nội dung vì không có âm thanh.
“Đây có lẽ là Lão Hồ,” Lăng Nghị nhận định. “Cuộc tranh cãi này có vẻ rất căng thẳng.”
Một đoạn video khác cho thấy Triệu Minh Khang đang giao một chiếc hộp nhỏ cho một người đàn ông mặc áo đen trùm đầu. Khuôn mặt của người đàn ông đó hoàn toàn bị che khuất.
“Đây là giao dịch gì?” Mục Hàn trầm giọng. “Chiếc hộp đó chứa gì?”
Khi họ đang cố gắng phân tích những đoạn video, điện thoại của Mục Hàn reo lên. Là một đồng nghiệp của anh.
“Mục Hàn, chúng tôi đã xác định được danh tính người phụ nữ trong ảnh,” giọng đồng nghiệp vang lên. “Cô ta tên là Liễu Phương, từng là thư ký riêng của Triệu Minh Khang cách đây vài năm. Cô ta đã nghỉ việc đột ngột.”
“Tìm được cô ta chưa?” Mục Hàn hỏi.
“Chúng tôi đang lần theo dấu vết. Cô ta không còn ở địa chỉ cũ.”
Thông tin về Liễu Phương càng làm tăng thêm sự phức tạp của vụ án. Mối quan hệ tình cảm bí mật, sự ra đi đột ngột… có lẽ cô ta nắm giữ một bí mật quan trọng nào đó.
Lăng Nghị và Mục Hàn quyết định tìm đến những người quen biết của Liễu Phương, hy vọng có thể tìm được manh mối về nơi ở hiện tại của cô ta.
Trong khi đó, kết quả xét nghiệm DNA của sợi tóc tìm thấy trên chiếc gạt tàn đã có. Nó không trùng khớp với DNA của bất kỳ ai trong hồ sơ tội phạm hiện có.
“Vậy hung thủ là một người chưa từng có tiền án,” Lăng Nghị suy đoán. “Hoặc đã rất cẩn thận để không để lại dấu vết.”
Càng điều tra sâu, Lăng Nghị càng cảm nhận được sự giằng xé trong lòng Mục Hàn. Vẻ ngoài điềm tĩnh của anh đôi khi không thể che giấu được sự lo lắng và tập trung cao độ. Lăng Nghị nhận ra rằng Mục Hàn không chỉ là một pháp y tài năng, mà còn là một người có trái tim ấm áp và luôn trăn trở với công lý.
Những khoảnh khắc làm việc chung, những ánh mắt trao nhau, những lần vô tình chạm tay… đã gieo vào lòng Lăng Nghị một thứ tình cảm khó gọi tên. Anh nhận ra mình không chỉ ngưỡng mộ sự thông minh và chuyên nghiệp của Mục Hàn, mà còn bị thu hút bởi sự chân thành và nhân hậu của anh.
Khi đêm xuống, Lăng Nghị và Mục Hàn vẫn miệt mài làm việc. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị của cả hai. Chiếc USB đã mở ra một cánh cửa mới, nhưng con đường dẫn đến sự thật vẫn còn rất dài và đầy rẫy những bí mật đen tối.