Lăng Nghị và Mục Hàn cùng nhau đến văn phòng của Triệu Minh Khang. Căn phòng làm việc rộng rãi nhưng giờ đây phủ một lớp bụi mờ của sự vắng vẻ. Các điều tra viên vẫn đang tiến hành lục soát, tìm kiếm những tài liệu quan trọng.
“Chúng ta cần tìm hiểu về những giao dịch đá quý kia,” Lăng Nghị nói, ánh mắt quét khắp căn phòng. “Có lẽ hung thủ đã tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến chúng.”
Mục Hàn gật đầu, anh đang xem xét kỹ lưỡng chiếc bàn làm việc nơi nạn nhân đã gục xuống. “Không có dấu hiệu xáo trộn lớn, ngoại trừ quyển sách bị thiếu trên kệ.”
Lăng Nghị tiến đến chiếc tủ sách, quan sát khoảng trống. Anh nhớ lại lời khai của quản gia Vương về những cuộc điện thoại bí mật. Có lẽ quyển sách đó chứa đựng thông tin quan trọng, hoặc thậm chí là vật mà hung thủ muốn chiếm đoạt.
“Anh có nghĩ hung thủ là người quen biết nạn nhân?” Mục Hàn hỏi, giọng trầm ngâm.
“Khả năng cao,” Lăng Nghị đáp. “Không có dấu hiệu đột nhập, và nạn nhân dường như không kịp phản kháng mạnh mẽ.”
Trong lúc cả hai đang tập trung tìm kiếm, một điều tra viên mang đến một chiếc hộp gỗ nhỏ được tìm thấy trong ngăn kéo bí mật của bàn làm việc. Bên trong là một số bức ảnh và một lá thư đã cũ.
Lăng Nghị cẩn thận cầm lá thư lên, những dòng chữ viết tay đã phai màu theo thời gian. Nội dung hé lộ về một mối quan hệ tình cảm bí mật của Triệu Minh Khang với một người phụ nữ khác, không phải vợ ông ta.
“Một mối tình vụng trộm,” Lăng Nghị khẽ nói, ánh mắt thoáng chút suy tư. “Liệu đây có phải là động cơ gây án?”
Mục Hàn xem xét những bức ảnh. Một người phụ nữ trẻ đẹp với nụ cười buồn man mác. “Chúng ta cần xác định danh tính người phụ nữ này.”
Khi họ đang xem xét những bức ảnh, một điều tra viên khác thông báo kết quả giám định sơ bộ những dấu vân tay tìm thấy tại hiện trường. Ngoài dấu vân tay của nạn nhân và những người nhà, họ tìm thấy một dấu vân tay lạ trên con dao găm.
“Chưa có trong dữ liệu,” điều tra viên nói. “Chúng tôi đang tiến hành so sánh rộng hơn.”
Manh mối dần xuất hiện, nhưng bức tranh toàn cảnh vẫn còn mờ ảo. Lăng Nghị cảm thấy có một sự phức tạp ẩn sau vẻ ngoài của vụ án này.
Chiều hôm đó, Lăng Nghị và Mục Hàn cùng nhau đến bệnh viện để gặp bác sĩ riêng của Triệu Minh Khang. Vị bác sĩ cho biết nạn nhân có một số vấn đề về tim mạch và thường xuyên bị mất ngủ. Ông ta cũng tiết lộ rằng gần đây Triệu Minh Khang có vẻ rất căng thẳng và lo lắng.
“Ông ấy có nhắc đến bất kỳ mối đe dọa nào không?” Lăng Nghị hỏi.
Vị bác sĩ lắc đầu. “Không. Ông ấy chỉ nói là có một số vấn đề trong công việc khiến ông ấy phiền muộn.”
Khi rời khỏi bệnh viện, trời đã nhá nhem tối. Ánh đèn đường vàng vọt hắt bóng hai người trên vỉa hè.
“Những cuộc điện thoại bí mật, mối tình vụng trộm, những giao dịch đáng ngờ… tất cả đều cho thấy Triệu Minh Khang có nhiều bí mật,” Lăng Nghị nói, giọng trầm thấp.
Mục Hàn gật đầu. “Và một trong những bí mật đó có thể là nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông ta.”
Họ cùng nhau đến một quán mì nhỏ ven đường, gọi hai bát mì nóng hổi. Không gian ấm áp và mùi thơm của thức ăn làm dịu đi phần nào sự căng thẳng trong lòng họ.
Trong khi ăn, Lăng Nghị chợt nhớ đến chiếc gương lớn treo trong thư phòng của Triệu Minh Khang. Anh đã không chú ý đến nó nhiều, nhưng giờ đây, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh.
“Mục Hàn,” Lăng Nghị nói, “anh có nhớ chiếc gương lớn trong thư phòng không?”
Mục Hàn khẽ gật đầu. “Có. Một chiếc gương cổ khá lớn.”
“Chúng ta đã kiểm tra kỹ nó chưa?” Lăng Nghị hỏi. “Có lẽ hung thủ đã để lại dấu vết gì đó trên đó mà chúng ta bỏ sót.”
Mục Hàn suy nghĩ một lát. “Đội pháp chứng đã kiểm tra bề mặt gương, nhưng có lẽ chúng ta nên xem xét kỹ hơn phần khung và phía sau nó.”
Ngay lập tức, cả hai quyết định quay lại biệt thự Lan Viên. Khi họ đến nơi, cảnh sát vẫn đang canh gác. Sau khi xuất trình giấy tờ, họ được phép vào lại thư phòng.
Ánh đèn pin rọi vào chiếc gương lớn. Lăng Nghị cẩn thận kiểm tra khung gỗ chạm trổ tinh xảo. Anh dùng tay gõ nhẹ vào một vài chỗ, lắng nghe âm thanh khác lạ.
“Hình như có gì đó rỗng ở đây,” Lăng Nghị nói, chỉ vào một phần khung gỗ ở phía dưới.
Mục Hàn dùng một chiếc tuốc nơ vít nhỏ cạy nhẹ phần gỗ đó ra. Một khoảng trống lộ ra, bên trong là một chiếc USB nhỏ.
Cả Lăng Nghị và Mục Hàn đều nhìn nhau, ánh mắt đầy sự kinh ngạc. Có lẽ đây chính là thứ mà hung thủ đã tìm kiếm, hoặc thứ mà nạn nhân muốn che giấu.
Mục Hàn cẩn thận lấy chiếc USB ra và bỏ vào túi đựng chứng cứ. “Chúng ta cần xem bên trong có gì.”
Khi họ rời khỏi biệt thự Lan Viên lần thứ hai trong đêm, bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Nhưng trong lòng Lăng Nghị và Mục Hàn, một tia hy vọng vừa lóe lên. Chiếc USB này có thể là chìa khóa để giải mã toàn bộ vụ án, và có lẽ, nó cũng sẽ hé lộ thêm những bí mật sâu kín trong tâm hồn họ.