Trời tờ mờ sáng, những tia nắng yếu ớt bắt đầu len lỏi qua khung cửa sổ phòng pháp y. Lăng Nghị dựa lưng vào tường, đôi mắt hơi nhắm lại vì thiếu ngủ nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Mục Hàn vừa hoàn tất những công đoạn cuối cùng của việc khám nghiệm tử thi.
“Thời gian tử vong chính xác hơn là từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng,” Mục Hàn nói, giọng anh có chút mệt mỏi nhưng vẫn rõ ràng. “Hung khí là con dao găm tại hiện trường. Vết thương duy nhất, đâm xuyên tim. Nạn nhân chết gần như ngay lập tức.”
“Vậy hung thủ ra tay rất nhanh và chính xác,” Lăng Nghị nhận xét. “Có dấu vết của chất độc hay thuốc mê không?”
Mục Hàn lắc đầu. “Không có. Các xét nghiệm ban đầu đều âm tính.” Anh dừng một chút, nhìn vào vết bầm trên cổ tay nạn nhân. “Vết bầm này cho thấy có sự giằng co hoặc bị khống chế, nhưng không mạnh. Có lẽ nạn nhân đã không ngờ tới.”
“Những sợi tóc tìm thấy trên chiếc gạt tàn?” Lăng Nghị hỏi.
“Đã gửi đi xét nghiệm DNA. Cần thời gian để có kết quả.” Mục Hàn thở dài, tháo găng tay. “Vụ án này… đơn giản nhưng lại ẩn chứa nhiều điều khó hiểu.”
Cả hai cùng rời khỏi phòng pháp y, không khí lạnh lẽo dường như vẫn còn vương vấn. Họ đến phòng thẩm vấn của sở cảnh sát, nơi các điều tra viên đang lấy lời khai của những người nhà nạn nhân.
Người đầu tiên được thẩm vấn là bà Triệu, vợ của nạn nhân. Bà ta vẫn còn rất đau buồn, nước mắt lưng tròng khi kể về người chồng quá cố. Bà ta khai rằng tối qua ông Triệu vẫn làm việc ở thư phòng đến khuya, còn bà ta đã ngủ trước. Bà ta không nghe thấy bất kỳ tiếng động lạ nào.
“Mối quan hệ của bà và ông Triệu thế nào?” một điều tra viên hỏi.
Bà Triệu ngập ngừng một chút rồi đáp: “Chúng tôi… vẫn tốt. Dù đôi lúc cũng có bất đồng nhỏ.”
Lăng Nghị đứng ở một góc phòng, lặng lẽ quan sát. Ánh mắt bà Triệu có điều gì đó bất ổn, một nỗi buồn sâu thẳm pha lẫn chút lo lắng.
Người tiếp theo là Triệu Khang, con trai duy nhất của nạn nhân. Anh ta tỏ ra khá bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại né tránh khi nhắc đến người cha. Anh ta khai rằng tối qua mình đi chơi với bạn bè và về nhà sau nửa đêm, khi cảnh sát đã phong tỏa hiện trường.
“Mối quan hệ của anh với cha mình ra sao?” một điều tra viên hỏi.
Triệu Khang im lặng một lát rồi nói: “Không tệ. Nhưng… chúng tôi không thực sự thân thiết.”
Lăng Nghị nhận thấy sự gượng gạo trong câu trả lời của Triệu Khang. Dường như giữa hai cha con có một khoảng cách lớn.
Cuộc thẩm vấn cuối cùng là quản gia của biệt thự Lan Viên, một người đàn ông trung niên tên Vương. Ông ta làm việc cho gia đình họ Triệu đã nhiều năm và tỏ ra rất trung thành. Ông ta khai rằng tối qua mình đã ngủ ở khu vực dành cho người làm và không nghe thấy gì bất thường.
“Ông có nhận thấy điều gì khác lạ trong hành vi của ông Triệu những ngày gần đây không?” một điều tra viên hỏi.
Quản gia Vương suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. “Ông chủ vẫn như mọi ngày. Chỉ là… dạo gần đây ông ấy hay nhận những cuộc điện thoại bí mật.”
“Điện thoại bí mật?” Lăng Nghị lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng. “Ông có thể nói rõ hơn không?”
Quản gia Vương có vẻ hơi ngần ngại. “Vâng… tôi vài lần thấy ông chủ ra ngoài nghe điện thoại, giọng nói rất nhỏ, và ông ấy có vẻ không muốn ai nghe thấy.”
Thông tin này khiến Lăng Nghị chú ý. Những cuộc điện thoại bí mật vào đêm khuya… có lẽ chúng có liên quan đến vụ án.
Sau khi các cuộc thẩm vấn kết thúc, Lăng Nghị và Mục Hàn cùng nhau rời khỏi sở cảnh sát. Bầu trời đã hoàn toàn sáng tỏ, nhưng những nghi ngờ trong lòng họ vẫn chưa tan biến.
“Những lời khai đều có vẻ hợp lý, nhưng lại thiếu một cái gì đó,” Lăng Nghị nói, giọng trầm ngâm. “Bà Triệu có vẻ quá buồn, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự bất an. Triệu Khang thì né tránh, như thể đang che giấu điều gì đó. Còn quản gia Vương… những cuộc điện thoại bí mật có thể là một manh mối quan trọng.”
Mục Hàn gật đầu đồng ý. “Chúng ta cần xác minh thông tin về những cuộc điện thoại đó. Có lẽ nạn nhân đã có bí mật nào đó.”
Trong lúc cả hai đang trao đổi, điện thoại của Lăng Nghị reo lên. Là trợ lý của anh.
“Lăng ca, tôi đã tìm được một số thông tin về Triệu Minh Khang,” giọng trợ lý vang lên. “Ông ta có nhiều mối quan hệ làm ăn phức tạp, và gần đây có một số giao dịch đáng ngờ.”
“Giao dịch đáng ngờ?” Lăng Nghị nhíu mày. “Chi tiết thế nào?”
“Liên quan đến một lô hàng đá quý lớn. Có vẻ như đã có tranh chấp về quyền sở hữu.”
Thông tin này mở ra một hướng điều tra mới. Vụ án mạng có thể liên quan đến những tranh chấp trong kinh doanh của nạn nhân.
“Cảm ơn cậu,” Lăng Nghị nói rồi cúp máy. Anh nhìn sang Mục Hàn. “Có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ những mối quan hệ làm ăn của nạn nhân.”
Mục Hàn gật đầu. “Tôi sẽ xem xét lại các bằng chứng tại hiện trường, tìm kiếm những dấu vết có thể liên quan đến giao dịch này.”
Ánh mắt hai người lại chạm nhau. Sự hợp tác giữa họ ngày càng trở nên chặt chẽ hơn, không chỉ trong công việc mà còn trong cả sự thấu hiểu ngầm dành cho nhau. Dường như, giữa bóng tối của vụ án, một thứ tình cảm đặc biệt đang dần nảy mầm.
Khi họ cùng nhau bước đi dưới ánh bình minh, cả hai đều mang trong lòng những nghi ngờ và quyết tâm tìm ra chân tướng sự thật. Vụ án lúc nửa đêm vẫn còn ẩn chứa nhiều bí mật, và hành trình phá án của Lăng Nghị và Mục Hàn chỉ mới bắt đầu.