Sau khi cảnh sát hoàn tất việc ghi hình và thu thập chứng cứ ban đầu, thư phòng dần trở nên yên tĩnh hơn. Mục Hàn vẫn nán lại, tỉ mỉ kiểm tra những chi tiết mà có lẽ người khác đã bỏ qua. Lăng Nghị đứng tựa vào khung cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng trăng khuyết lạnh lẽo ngoài kia.
“Vết cắt rất sắc gọn,” Mục Hàn lên tiếng, giọng trầm khàn phá vỡ sự im lặng. Anh đang đeo găng tay latex, cẩn thận lật nhẹ cổ áo nạn nhân. “Hung khí có lẽ rất bén, và hung thủ ra tay dứt khoát.”
Lăng Nghị khẽ gật đầu. “Không có dấu hiệu giằng co mạnh, chứng tỏ nạn nhân có thể đã quen biết hung thủ hoặc bị tấn công bất ngờ.”
Mục Hàn đứng thẳng dậy, ánh mắt hướng về phía Lăng Nghị. “Anh có nhận thấy điều gì khác thường không, Lăng thám tử?”
Lăng Nghị rời mắt khỏi vầng trăng, bước đến bên cạnh Mục Hàn. “Chiếc tủ sách. Vài quyển sách bị xê dịch. Có lẽ hung thủ đã tìm kiếm thứ gì đó.” Anh chỉ tay vào một khoảng trống nhỏ trên kệ, nơi dường như vừa thiếu một quyển sách.
Mục Hàn khẽ nhíu mày, tiến lại gần kiểm tra. Anh dùng ngón tay lướt nhẹ qua những quyển sách còn lại. “Đúng vậy. Có một khoảng trống. Chúng ta cần xác định quyển sách nào đã biến mất.”
Một sĩ quan cảnh sát mang đến một túi ni lông đựng đầy những vật chứng thu thập được. Mục Hàn cẩn thận xem xét, rồi lấy ra chiếc gạt tàn pha lê vỡ. “Những mảnh vỡ này… có thể cho thấy diễn biến cuối cùng trước khi án mạng xảy ra.”
Lăng Nghị cúi xuống, quan sát kỹ hơn. “Những sợi tóc này…” Anh chỉ vào những sợi tóc đen dài vẫn còn vướng lại trên một mảnh vỡ lớn. “Không phải của nạn nhân.”
“Đã được thu thập để giám định,” Mục Hàn đáp. “Nếu là của hung thủ, chúng ta sẽ có thêm một manh mối quan trọng.”
Trong lúc cảnh sát tiếp tục công việc, Lăng Nghị và Mục Hàn cùng nhau rời khỏi thư phòng. Họ đi xuống cầu thang, không khí lạnh lẽo dường như bao trùm cả căn biệt thự cổ kính.
“Ông Triệu Minh Khang… anh có thông tin gì về nạn nhân không?” Lăng Nghị hỏi, giọng trầm thấp.
Mục Hàn khẽ lắc đầu. “Chỉ biết ông ta là một doanh nhân thành đạt, có nhiều mối quan hệ. Về đời tư, chúng tôi vẫn đang điều tra.”
Họ cùng nhau bước ra tiền sảnh, nơi một vài người nhà nạn nhân đang ngồi thất thần. Một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp, có lẽ là vợ của nạn nhân, đang được một người thân an ủi.
Lăng Nghị khẽ dừng lại, quan sát biểu hiện của những người có mặt. Sự đau buồn, lo lắng… và có lẽ cả sự che giấu.
“Chúng ta cần nói chuyện với những người này,” Lăng Nghị nói với Mục Hàn. “Có lẽ họ biết điều gì đó.”
Mục Hàn gật đầu. “Tôi sẽ phối hợp với đội điều tra. Anh có nghi ngờ ai không?”
Lăng Nghị khẽ lắc đầu. “Quá sớm để nói. Nhưng vụ án này… có gì đó không ổn.” Anh không thể giải thích rõ ràng, chỉ là một cảm giác mơ hồ, một sự bất thường ẩn sau vẻ ngoài của một vụ giết người đơn thuần.
Trong khi cảnh sát bắt đầu thẩm vấn những người nhà, Lăng Nghị tìm một góc khuất, gọi điện thoại cho trợ lý của mình, yêu cầu thu thập thông tin về Triệu Minh Khang và những mối quan hệ của ông ta.
Mục Hàn sau khi trao đổi nhanh với trưởng đội điều tra, quay lại phía Lăng Nghị. “Chúng tôi sẽ đưa thi thể về trung tâm pháp y. Tôi cần tiến hành khám nghiệm chi tiết hơn.”
“Tôi muốn đi cùng,” Lăng Nghị nói ngay. Anh biết rằng những chi tiết nhỏ nhất trong báo cáo pháp y có thể là chìa khóa để giải mã vụ án này.
Mục Hàn khẽ nhìn Lăng Nghị, trong ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên, rồi anh gật đầu. “Được thôi. Đi cùng tôi.”
Trên chiếc xe cảnh sát hướng về trung tâm pháp y, không gian im lặng bao trùm. Ánh đèn đường hắt vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Mục Hàn, làm nổi bật những đường nét thanh tú. Lăng Nghị lặng lẽ quan sát, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng anh. Sự điềm tĩnh và chuyên nghiệp của Mục Hàn, cùng với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự ấm áp, thu hút anh một cách khó hiểu.
Tại phòng pháp y, không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch bao trùm. Mục Hàn bắt đầu công việc khám nghiệm tỉ mỉ. Lăng Nghị đứng một bên, quan sát mọi động tác của anh, lắng nghe những nhận xét chuyên môn.
“Vết thương cho thấy hung khí được đâm từ phía trước, với lực mạnh,” Mục Hàn giải thích, giọng nói vẫn bình tĩnh dù đang đối diện với cái chết. “Không có dấu hiệu tự vệ đáng kể, có lẽ nạn nhân đã không kịp phản ứng.”
Anh tiếp tục kiểm tra các chi tiết khác, tìm kiếm những dấu vết dù là nhỏ nhất. Lăng Nghị chú ý đến đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo của Mục Hàn, những ngón tay di chuyển khéo léo và cẩn trọng.
Sau khi hoàn tất khám nghiệm bên ngoài, Mục Hàn chỉ tay vào một vết bầm nhỏ trên cổ tay trái của nạn nhân. “Vết bầm này… có thể là dấu vết của việc bị giữ lại.”
Lăng Nghị khẽ nhíu mày. “Vậy có nghĩa là đã có giằng co, dù không mạnh?”
“Hoặc,” Mục Hàn nói, ánh mắt sâu thẳm, “nạn nhân đã bị khống chế trước khi bị tấn công.”
Đêm càng về khuya, những bí ẩn xung quanh cái chết của Triệu Minh Khang càng trở nên dày đặc. Lăng Nghị và Mục Hàn, hai con người với hai thế giới khác nhau, đang dần bị cuốn vào vòng xoáy của một vụ án mà bóng tối dường như bao trùm mọi ngóc ngách. Và giữa sự lạnh lẽo của phòng pháp y, một sợi dây liên kết vô hình giữa họ đang dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.