Lâm Thanh Hàn nghiêng mắt nhìn về phía nam nhân áo đỏ phía sau, Hắc Cốt Phiến trong tay y kề sát cổ đối phương, tựa như chỉ một khắc sau là có thể đoạt mạng người kia.
“Ngươi làm sao biết được thân phận của ta?” Nam nhân bật cười nhẹ, mắt khẽ cong, đầu ngón tay chạm lên mặt quạt, giọng nói mang theo ý trêu ghẹo khẽ khàng vang bên tai Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn không chút dao động trước hắn ta, chỉ lạnh lùng đẩy nhẹ quạt xương về phía trước, quả nhiên khiến đối phương phải lùi một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Nếu chẳng phải là Đường chủ Tứ Hải Đường, ta thật chẳng nghĩ nổi còn ai dám cả gan thiết lập kết giới nơi đây.”
Y thu quạt lại, nhíu mày khi thấy vết máu vương trên đó, rồi lấy khăn tay ra cẩn thận lau đi từng chút một.
Ngón tay thon dài cách lớp khăn lau sạch vết máu đỏ thẫm, đầu ngón tay trắng hồng vì dùng lực mà có chút tái nhợt, tương phản rõ rệt với sắc đỏ như máu. Chỉ nhìn một bàn tay thôi, đã đủ khiến người ta sinh lòng tưởng tưởng đến dung nhan chủ nhân.
Tề Bạc Thương dõi theo động tác của đối phương, ánh mắt tối sầm, đến cả động tác lau vết máu trên cổ cũng chậm lại.
“Nghe đồn Đường chủ Tứ Hải Đường tung hoành quỷ mị, thân phận thần bí khó lường. Không biết hành động lần này của Đường chủ là có ý gì?”
Lâm Thanh Hàn thu khăn tay lại, hoàn toàn chẳng để tâm đến ánh mắt tràn ngập dục vọng của đối phương.
Quả thực, y cũng chẳng rõ Tề Bạc Thương tìm y vì lẽ gì.
Trong nguyên tác, người này là con ngoài giá thú của gia chủ Tề gia, từ nhỏ bị nuôi dưỡng bên ngoài. Song do thiên tư dị bẩm, Tề gia chủ dốc hết tài nguyên nuôi dưỡng. Hắn ta là mộc linh căn đơn hệ, mười ba tuổi đã đến Kim Đan hậu kỳ, mười bảy tuổi lập nên Tứ Hải Đường danh chấn thiên hạ. Nay vừa tròn hai mươi bảy tuổi đã đạt Hóa Thần hậu kỳ, có thể nói là thiên tài trong thiên tài.
Người này lại cực háo sắc. Trong nguyên tác ghi, năm hắn ta mười lăm tuổi, khi Tề gia định đón về, Tề Bạc Thương lại trêu chọc tất cả nữ quyến trong phủ, khiến Tề gia giận dữ đánh đuổi, từ đó đoạn tuyệt khả năng nhận tổ quy tông.
Về sau hắn ta nhìn trúng đệ nhất mỹ nhân thiên hạ - Diệp Triều Nhan nên vì nàng mà nhượng cho Lăng Yến Hòa một cơ hội. Sau lại càng nhiều lần âm thầm giúp hắn. Lâu ngày bị khí phách của Lăng Yến Hòa cảm hóa, trở thành thuộc hạ trung thành, yêu Diệp Triều Nhan nhưng vẫn phải vì nàng mà giúp Lăng Yến Hòa.
Nói không ngoa, hắn ta chính là người bị Lăng Yến Hòa vắt kiệt nhất trong phe chính diện.
Nay người này lại chẳng tìm đến Diệp Triều Nhan đang ở cách đó không xa, mà quay sang y. Y thật sự không hiểu được tâm tư của tên coi tiền như rác này.
Nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Hàn, Tề Bạc Thương định tiến thêm một bước, lại bị cây quạt kia chắn ngang vai. Chính mặt quạt từng được bàn tay ngọc vuốt qua nay áp trên vai hắn ta, mép quạt sắc bén như lưỡi đao kề sát cằm, chỉ cần tiến thêm nửa bước, e rằng sẽ mất mạng dưới tay mỹ nhân.
“Ngươi đã từng nghe lời đồn về ta, còn chẳng rõ ta vì sao đến tìm ngươi sao?”
Tề Bạc Thương nhìn chăm vào lưỡi đao lạnh lẽo, cảm xúc trong mắt tựa như sóng trào. Hắn ta kiềm nén nỗi lòng, cúi mắt nhìn người trước mặt.
Trên đỉnh đầu Tề Bạc Thương, độ thiện cảm nhảy vọt từ 20 lên 30 khiến Lâm Thanh Hàn nheo mắt, ánh nhìn về phía Tề Bạc Thương thêm vài phần quái dị.
Tề Bạc Thương thấy bộ dáng y đề phòng liền bật cười khẽ. Hắn ta khẽ gạt quạt ra khỏi vai, thân hình thoắt cái đã xuất hiện bên cạnh Lâm Thanh Hàn.
Thân thể Lâm Thanh Hàn lập tức căng cứng. Ngay khi vạt áo đỏ lướt qua bên phải, chiếc quạt trong tay y đã thẳng tắp đâm về phía tim đối phương. Thế nhưng khi quạt chạm đến lại bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.
Ánh mắt hắn lập tức lạnh lẽo. Vừa rồi chỉ là thăm dò, còn giờ đối phương mới thực sự lộ ra thực lực thật sự.
Chiếc quạt trong tay bị rút đi, nhét lại vào vạt áo y. Bàn tay nọ khẽ mở tay y ra, rồi đặt vào lòng bàn tay một vật lạnh toát có hơi nặng tay.
“Ba ngày nữa, đến Thiên Hải Các. Nếu để ta tìm được ngươi, nói cho ta biết tên của ngươi.”
Giọng nói trầm thấp thanh nhuận, như vướng chút vấn vương khẽ rơi bên tai y.
Tề Bạc Thương khẽ giơ tay như che chắn người trước mặt, ánh mắt thì dời về phía nam nhân trên đài tỷ võ. Hắn ta nhìn gương mặt lạnh lẽo sau chiếc mặt nạ quỷ dữ, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười như có như không mang đầy ý khiêu khích.
Xung quanh vang lên những tiếng hô kinh ngạc. Trong khi Lâm Thanh Hàn chau mày nhìn vật trong tay, một tấm lệnh bài khắc ba chữ “Tề Bạc Thương”.
Y vô thức vung tay hòng xua đi hương hoa ngào ngạt dính trên áo.
Bên kia, trên đài tỷ võ.
Lăng Viễn quỳ gối trên đất, toàn thân chi chít vết cắt nhỏ như tơ. Mà đối diện gã, Lăng Yến Hòa vẫn ngồi trên pháp khí quái dị kia, không chút tổn hại, cao cao tại thượng nhìn xuống.
Tức giận bùng lên trong lòng gã, Lăng Viễn gắng gượng đứng dậy rút kiếm lao tới lần nữa.
Chỉ trong chớp mắt, tầng tầng lớp lớp sợi chỉ mảnh lại phủ xuống, ép gã nằm rạp trên đài. Trường kiếm trong tay cũng bị chém đứt làm đôi.
Nếu ai tinh mắt sẽ nhận ra, những sợi chỉ vốn trắng tinh nay bị sương đen quấn quanh, còn vang lên tiếng khóc rùng rợn.
“Phế vật.”
Giọng nói lạnh lẽo không mang chút hơi người rơi xuống, như nước lạnh dội thẳng vào tim.
Lăng Viễn run rẩy ngẩng đầu, liền đối mặt với chiếc mặt nạ dữ tợn. Gã ngây người rồi lập tức hoảng loạn lùi lại, chẳng màng đến sợi chỉ đang cứa vào lưng. Mỗi cử động đều khiến máu thịt bầy nhầy, kéo theo vệt máu dài khủng khiếp trên đài.
Mặc kệ thể diện, gã chỉ muốn chạy. Tiếng khóc ma quỷ vang bên tai khiến đầu óc gã sắp điên dại.
Gã bây giờ chỉ muốn chạy trốn, càng xa càng tốt. Người trước mặt kia là quái vật, là quái vật!
Kẻ đó đã hấp thụ toàn bộ mấy chục con lệ quỷ trong chiếc U Quỷ Giới của gã!
Giờ đây, trong mắt Lăng Viễn, Lăng Yến Hòa không khác nào Diêm Vương dưới âm ty.
Lăng Yến Hòa nhìn gã lăn lộn khốn khổ, trong lòng chẳng còn hứng thú đấu nữa. Hắn quét mắt nhìn đám người phía dưới, có kẻ hô vang, kẻ lại sợ hãi, vô vị đến cực điểm.
Mãi đến khi ánh mắt quét đến một góc, hắn mới khựng lại.
Ở đó, một nam tử áo đỏ đang ôm người vào lòng, tư thế thân mật không biết đang làm gì. Cuối cùng, người kia còn liếc hắn, ánh nhìn đầy khiêu khích.
Mày kiếm của Lăng Yến Hòa lập tức chau lại.
Hắn cực kỳ ghét đồ của mình bị người khác chạm vào, dù chỉ là con chó hoang có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Khoảnh khắc sau, ánh mắt hắn lóe lên ý lạnh, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt, định ra tay diệt kẻ kia.
“Choang—!”
Lưỡi dao Lăng Viễn phóng ra bị một cánh hoa chứa linh lực đánh lệch hướng, rồi mấy cánh hoa khác găm vào áo gã, ghim gã chết dí tại chỗ.
“Gan ngươi cũng lớn thật, dám gây rối tại Tứ Hải Đường.”
Giọng nói uy nghiêm vang lên, nam tử áo đỏ lập tức xuất hiện trên đài.
“Lăng Viễn, trước tỷ thí tự ý dùng đan dược tăng cảnh giới, sau bại trận lại dùng ám khí, từ nay cấm bước vào Tứ Hải Đường nửa bước.”
Lời vừa dứt, linh lực cường đại ép mọi người không thể ngẩng đầu.
Nghe vậy, Lăng Viễn biến sắc, sợi chỉ trên người đã rút đi, gã hoảng hốt nhào đến muốn níu áo Tề Bạc Thương, nhưng bị một luồng linh lực đánh bật ra, lăn khỏi đài.
“Là hắn! Hắn là ma tu! Mau bắt hắn lại!” Lăng Viễn mặt mày trắng bệch, chẳng cần sĩ diện nữa, chỉ vào Lăng Yến Hòa hét lớn.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, khuôn mặt gã đỏ bừng, không thể thốt ra thêm lời nào nữa.
“Tùy tiện vu khống, tội càng thêm nặng. Người đâu, mau đưa hắn ra ngoài.”
Vừa dứt lời, trong Tứ Hải Đường liền xuất hiện hai nữ tử thân hình yểu điệu. Cả hai hành lễ với Tề Bạc Thương rồi lặng lẽ lôi Lăng Viễn đã bị hạ cấm ngôn ra ngoài.
Tề Bạc Thương hơi nhíu mày lộ vẻ chán ghét, khẽ lau sạch đầu ngón tay, sau đó thu lại ý cười, quay đầu nhìn về phía Lăng Yến Hòa, thần sắc nhu hòa.
“Hôm nay là Tứ Hải Đường sơ sót, suýt khiến công tử bị người ám toán. Tại hạ là Đường chủ ắt phải có một lời giải thích rõ ràng với công tử.”
Dứt lời, trong tay hắn ta hiện ra một tấm thiệp mời.
“Ba ngày sau, Thiên Hải Các có tổ chức một hội đấu giá. Cầm thiệp mời này có thể tự do ra vào. Xem như là chút tạ lỗi, không biết công tử thấy thế nào?” Tề Bạc Thương cười như không cười mà nhìn về phía Lăng Yến Hòa.
Lời vừa dứt, xung quanh liền xôn xao hẳn lên.
“Đa tạ các chủ.”
Giọng nói lạnh nhạt vừa vang lên, tấm thiệp cũng đã nhẹ rơi vào tay Lăng Yến Hòa.
Sau khi làm xong mọi việc, Tề Bạc Thương khẽ nâng mắt nhìn về một hướng, đáy mắt dâng lên ý cười nhàn nhạt.
“Chớ quên ước hẹn giữa ngươi và ta.”
Nói xong câu khiến bao người suy đoán không thôi ấy, thân ảnh hắn ta liền biến mất, để lại trên võ đài chỉ còn Lăng Yến Hòa đang cầm thiệp mời, thần sắc suy tư.
Áp lực linh lực nặng nề tan biến, mọi người mới dần hoàn hồn, tiếng ồn ào cũng theo đó mà nổi lên.
“Trời ơi! Đường chủ Tứ Hải Đường! Hắn thế mà lại xuất hiện tại đây?! Quả thực không uổng công đến xem!”
“Lời cuối hắn nói là nói với ai vậy? Chẳng lẽ đúng như lời đồn, hắn thích mỹ nhân, vừa ý ai trong chúng ta chăng?”
“Bị trục xuất khỏi Tứ Hải Đường, xem ra đã thực sự chọc giận Đường chủ rồi, chậc chậc.”
“Dùng thủ đoạn bẩn thỉu như thế, đúng là nỗi nhục của tiên giới! Ta thấy xử phạt vậy còn nhẹ!”
“Ta thấy Tô Niệm Hoan kia cũng chẳng phải loại gì tốt đẹp, ban nãy còn thấy nàng ta dựa sát vào Lăng Viễn cơ mà.”
“Phải rồi, Lăng Viễn thì bị đuổi rồi, vậy Tô Niệm Hoan đâu?”
Đám người bấy giờ mới sực tỉnh, bắt đầu tản ra tìm tung tích Tô Niệm Hoan.
Mà lúc này, người bọn họ đang tìm, Tô Niệm Hoan đã lặng lẽ bước ra khỏi Tứ Hải Đường. Sắc mặt ả tái nhợt, khi nhìn thấy vết máu dài trước cổng, vẻ mặt lại càng kém hơn.
Đồ vô dụng.
Nghĩ đến vẻ mặt căm hận vừa rồi của đám người kia, Tô Niệm Hoan không khỏi rủa thầm Lăng Viễn.
Nếu không phải vì gã, ả sao có thể rơi vào tình cảnh bi đát thế này?
Ban đầu Tô Niệm Hoan còn trông mong gã có thể áp chế đối phương một phen, nhưng giờ xem ra, ả thật sự đã đánh giá quá cao Lăng Viễn, một kẻ chỉ biết khoe mẽ bên ngoài rồi.
Nếu không phải ả chạy nhanh, e rằng đã bị kẹt lại Tứ Hải Đường, để cho lũ thô lỗ kia dùng nước miếng dìm chết rồi.
Nghĩ đến đó, ánh mắt ả ta lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Lăng Viễn không đáng tin, ả cần tìm một chỗ dựa khác. Khi đang tính toán, chợt bả vai bị ai đó vỗ một cái. Tô Niệm Hoan tưởng bị phát hiện, hoảng hốt toan bỏ chạy, nhưng lại bị đối phương đè chặt, không thể nhúc nhích.
Ả hoảng sợ quay đầu lại, liền đụng ngay vào chiếc mặt nạ quen thuộc.
“Cô nương chẳng lẽ đã quên ước hẹn với công tử nhà ta rồi sao?”
Giọng nói dịu dàng, ấm áp như suối trong. Nếu là nữ tử khác nghe thấy ắt sẽ đỏ mặt tim đập. Nhưng lọt vào tai Tô Niệm Hoan lúc này lại như thanh âm của lệ quỷ, khiến nàng ta không rét mà run.