Đây là lần thứ hai Lâm Thanh Hàn bị người ta chọc giận sau khi xuyên không.

Cuộc thi đấu vừa rồi đối với y không hề khó khăn, Tô Niệm Hoan mặc dù bước đi nhanh nhưng chỉ là sử dụng pháp khí. Nguyên thân chính là một yêu ưng thị lực cực kỳ tốt, chỉ cần chú ý một chút là có thể phát hiện ra quy luật.

Hơn nữa, nguyên thân trong yêu tộc cũng được xem là có thiên phú cao.

Yêu tộc và nhân tộc tu luyện có sự khác biệt, dù cả hai đều hấp thu tinh hoa của trời đất để tăng cường tu vi, nhưng nhân tộc tự thân đã có thần hình, việc tu luyện càng thuần khiết và dễ dàng thăng cấp hơn.

Còn yêu tộc, chúng từ muôn vật tiến hóa mà thành, có thể thức tỉnh linh trí và có thần hình, nhưng khó có thể hoàn toàn tách biệt bản thân với hình dạng nguyên thủy. Những tàn dư của ý niệm yêu quái sẽ không ngừng quấy rối tâm trí, khiến cho việc tu luyện dễ dàng dẫn đến sai lầm, dễ dàng bước vào con đường ma đạo.

Chỉ có một số ít yêu quái mới có thể hoàn toàn tách rời bản thân khỏi nguyên hình, luyện thành thần hình của riêng mình, và biến nguyên hình thành pháp khí của bản thân, đạt được cảnh giới yêu khí hợp nhất.

Mà nguyên thân chính là một trong số ít đó, Hắc Cốt Phiến là do xương cốt của nguyên thân tạo thành, đương nhiên sẽ mạnh hơn pháp khí không rõ nguồn gốc mà Tô Niệm Hoan có.

Đây chính là lý do Lâm Thanh Hàn có thể tự tin hợp tác với Lăng Yến Hòa mà không quan tâm đến việc thi đấu với Tô Niệm Hoan.

Nhưng trong trận đấu mà ban đầu Lâm Thanh Hàn vốn chẳng hề để tâm này, Lăng Yến Hòa lại đã khiến y bị lừa một vố đau.

Nếu trước đó chỉ là một trận đấu nhỏ mà Lâm Thanh Hàn không để tâm thì vừa rồi Tô Niệm Hoan ra chiêu quá nhanh và mạnh. Trong khoảnh khắc y đưa tay ngăn cản, Lăng Yến Hòa lại điều khiển cổ cộng sinh, cơn đau xé lòng khiến y buông lỏng tay một giây, suýt bị người ta cắt cổ.

Đối phương muốn dồn y vào chỗ chết.

Ánh mắt Lâm Thanh Hàn tối lại nhưng y nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.

Cho dù hôm nay Lăng Yến Hòa có hại chết y cũng không thể thay đổi được tình cảnh hiện tại của đối phương, ngược lại còn khiến bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm hơn. Đối phương chẳng có lý do gì để tự làm hại chính mình.

Cơn giận dữ dâng lên, nhưng Lâm Thanh Hàn lại trở nên bình tĩnh hơn. Y nheo mắt nhìn đối phương.

Từ đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương, Lâm Thanh Hàn thấy được sự thích thú và dụ dỗ, như vực sâu đang mê hoặc người nhìn nhảy xuống.

Đối phương đang mong đợi điều gì?

Đột nhiên, Lâm Thanh Hàn nghĩ ra điều gì đó, y gọi hệ thống trong lòng, mở giao diện.

【Mức độ tín nhiệm hiện tại: -10. 】

Nhìn thấy con số trên màn hình, trong lòng Lâm Thanh Hàn trầm xuống.

Kẻ điên.

Người này làm vậy với y là vì mục đích giống như của y. Lăng Yến Hòa cũng đang thử thách y, muốn xé bỏ lớp mặt nạ của y để nhìn thấy bộ mặt thật.

Vì lý do này, Lăng Yến Hòa sẵn sàng đánh cược mạng sống của y. Nếu y thực sự bị trúng chiêu thì điều đó sẽ gián tiếp chứng minh y không còn giá trị lợi dụng nữa.

Một quân cờ vô dụng, Lăng Yến Hòa đâu cần quan tâm đến sự sống chết của y đâu.

Thật là một kẻ điên, Lâm Thanh Hàn nghĩ như vậy khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương.

Có lẽ ngay cả chính y cũng không nhận ra, sau khi phát hiện ra điều này, trái tim y lại bất giác rung lên, như thể bị kích thích bởi sự phấn khích.

Lâm Thanh Hàn buông tay ra khỏi vạt áo của đối phương, không chỉ thế, y còn ân cần chỉnh lại cổ áo cho người ta.

“Thích, thứ công tử cho, ta đều thích.” Nói xong một câu, Lâm Thanh Hàn dừng lại một chút, như đang cân nhắc điều gì, một lúc sau mới nở một nụ cười bất đắc dĩ với người đối diện, “Chỉ là công tử đừng nghĩ phải làm gì cho ta, công tử bình an ta mới an lòng.”

Quả nhiên, tay đang nắm vạt áo của hắn buông lỏng ra. Lăng Yến Hòa dựa vào xe lăn, không còn ý định tiếp tục dây dưa với y nữa.

Lâm Thanh Hàn thấy vậy liền đứng thẳng dậy, bình tĩnh đứng cạnh xe lăn, ánh mắt liếc qua hai người Thẩm Miểu Miểu và Diệp Triều Nhan. Thấy họ không nói gì, trong mắt y thoáng qua một tia cười.

Lời vừa rồi y nói là để Thẩm Miểu Miểu và Diệp Triều Nhan nghe. Cái vỏ bọc chủ tớ tình thâm mà y đã vất vả tạo ra trong suốt nửa tháng qua không thể sụp đổ, Lâm Thanh Hàn không chắc liệu Lăng Yến Hòa có thể dùng hào quang của nhân vật chính để đảo ngược tình thế hay không. Trong khi chưa chắc chắn, y càng nghiêng về việc duy trì hiện trạng và giữ mọi thứ trong tay mình hơn.

Còn việc họ có tin hay không thì không quan trọng, ai mà chẳng có chút bí mật, Lâm Thanh Hàn tin rằng hai người kia đều hiểu điều này.

Còn Lăng Yến Hòa, mục đích của đối phương y đã rõ, sau này chỉ cần đề phòng nhiều hơn là được.

Hơn nữa, Lâm Thanh Hàn cũng không nghĩ mình có thể hoàn toàn giấu giếm được. Trong quá trình ở chung sau này, đối phương sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của y chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Còn về mưu kế mà hôm nay đối phương đã giăng bẫy y, y sẽ từ từ trả lại lại từng bước.

Bọn họ có đủ thời gian để dây dưa.

Lâm Thanh Hàn nghĩ tới đây, cơn giận ban đầu của y đã tan biến hoàn toàn, tâm trạng thậm chí còn vui vẻ và thoải mái hơn.

Ở phía bên kia, Tô Niệm Hoan lại hoàn toàn ngược lại.

Tô Niệm Hoan ngồi bất động trên đài, ánh mắt lãnh đạm của Lâm Thanh Hàn khiến ả ta mãi không thể phản ứng lại.

Dù ả là thứ nữ của Tô gia nhưng từ mười tuổi đã đạt Luyện Khí, mười lăm tuổi đã đạt tới cảnh giới Kim Đan sơ kỳ. Trong Tô gia không ai có thể so được với ả ta, thậm chí khi ả đến Tứ Hải Đường đối mặt với các tán sĩ từ khắp nơi, ả vẫn dựa vào bước Hoa Thần mà nhảy lên đứng thứ 9 trong bảng xếp hạng, là tân binh dự bị của hội thi đấu, hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu tử.

Nhưng giờ đây ả ta lại thua một tên nô lệ vô danh vô tăm, mặc dù ả đã sử dụng pháp khí thượng phẩm, còn dùng thuốc tạm thời tăng cấp, vậy mà vẫn phải chịu thua thảm hại trong trận tỷ thí.

Tô Niệm Hoan đã dùng hết sức lực, còn đối thủ thì suốt trận đấu cứ ung dung tự tại, không hề coi ả ta ra gì.

Nếu không phải lúc đó có chút sơ suất khiến ả ta phải lùi lại hai bước, ả có thể còn thua thảm hại hơn nữa.

“Tô gia cũng chẳng có gì đặc biệt, lại thua trước một tên tiểu nhân vô danh.”

“Ta đã không ưa Tô Niệm Hoan từ lâu rồi, nàng ta lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, giờ thì cuối cùng cũng bị sụp đổ rồi.”

“Hừ, chẳng phải nàng ta nhờ có Lăng gia mà mới có thành tích như vậy sao, chỉ dựa vào bước Hoa Thần mà thôi, ta thấy nàng ta chẳng có tài cán gì cả.”

“Phải đó, ta đã biết ngay khi y lên đài đã là người không tầm thường, giờ xem ra quả thật vậy.”

Nhìn những người trước kia từng hò reo cho ả giờ quay sang tỏ vẻ thất vọng và bắt đầu tâng bốc người khác, Tô Niệm Hoan mặt mày hoàn toàn lạnh xuống.

Tại sao ả phải chịu đựng sự thua kém và bị bàn tán, còn đối phương lại ngồi lên vị trí của ả, đón nhận sự tung hô và khen ngợi vốn thuộc về ả chứ?

Người đó chỉ là một tên nô lệ hèn mọn mà thôi.

Ả không cam lòng.

Tô Niệm Hoan nghiến răng nhìn về phía người đeo mặt nạ ở dưới đài, cơn giận và sự uất ức gần như nuốt chửng cả con người ả, giờ đây trong đầu Tô Niệm Hoan chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.

Rồi sẽ có một ngày, ả sẽ xé mặt nạ của người đó, sau đó đạp y dưới đất.

“Hoan Nhi, muội bị thương ở đâu rồi?” Lăng Viễn tức giận đẩy người đang đứng trước đài đấu ra, vội vàng tiến lên đỡ Tô Niệm Hoan, “Hắn chắc chắn dùng thủ đoạn gì đó làm hỏng trận pháp, tên nô lệ hèn mọn đó làm sao so được với muội.”

“Đừng buồn, để sau này Viễn ca thay muội lấy lại danh dự, bắt họ quỳ xuống đập đầu tạ lỗi với muội.”

Trong mắt Tô Niệm Hoan lóe lên một tia khinh miệt không dễ phát hiện, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Lăng Viễn, lại là bộ dáng yếu đuối khiến người khác phải thương xót, khiến Lăng Viễn hoàn toàn chìm vào sự dịu dàng của ả đến mức nói chuyện cũng không hề lựa lời.

“Yên tâm, ta sẽ lại vào kho thuốc lấy cho muội mấy viên đan dược tăng cường pháp lực. Ta đảm bảo trong vòng ba ngày, muội sẽ quay lại vị trí thứ 9 trong bảng xếp hạng, không, một bước lên thẳng vị trí thứ 3, thế nào?”

Nhìn nụ cười xu nịnh của Lăng Viễn, Tô Niệm Hoan đỏ mắt, lập tức chôn mặt vào ngực gã, giọng nói nghẹn ngào, “Cảm ơn huynh, Viễn ca.”

Lăng Viễn ngẩn người, vội vàng ôm ả vào lòng, sự hoảng hốt trước đó đã bị niềm vui khi có được bảo vật lấp đầy. Lúc này gã ôm ả, bay bổng như thể đang từ trên trời bước xuống đài đấu.

“Yên tâm, Hoan nhi, chỉ cần muội đi theo ta, ta nhất định sẽ không để muội thiệt thòi gì đâu.”

Tô Niệm Hoan không đáp lại, chỉ giơ tay đặt nhẹ lên lưng Lăng Viễn, khi gã ôm ả chặt hơn, sự chán ghét trên mặt ả không thể che giấu được nữa.

Tô Niệm Hoan không thích, thậm chí là ghét Lăng Viễn, người chẳng có tài cán gì, nhưng giờ đây danh tiếng mà ả đã vất vả xây dựng lại bị người khác cướp mất. Ả không biết liệu có thể lấy lại được tài nguyên từ Tô gia, nơi coi trọng lợi ích hay không. Lúc này ả chỉ có thể tạm thời bám víu vào Lăng Viễn.

“Hừ, thứ nữ chỉ là thứ nữ, chẳng có ích gì.”

Trong góc, cô nương cũng mặc trang phục hồng, thắt lưng đeo một túi thơm hình hoa sen tức giận lẩm bẩm.

Cậu thiếu niên đứng bên cạnh nàng chỉ lạnh lùng nhìn hai người đang ôm nhau, dừng lại một lát rồi mới lên tiếng: “Đi thôi, báo cáo chuyện này với gia chủ.”

Nghe vậy, cô nương đó lập tức đứng dậy, tự mãn cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, “Cuối cùng cũng bắt được thóp của nàng ta rồi. Đi thôi, ta phải nhanh chóng báo cáo chuyện này với gia chủ.”

Chẳng mấy chốc, cả hai đã rời khỏi Tứ Hải Đường.

Trên khán đài, một người đàn ông mặc áo đỏ, phong thái cao quý đang thú vị quan sát từng động tác trên đài luận võ.

“Đường chủ, Tô cô nương đã thua, điểm số hôm nay bị xóa sạch, có cần thuộc hạ can thiệp một chút không?” Thị vệ bên cạnh hỏi.

Nam nhân mặc áo đỏ không nhìn thị vệ, chỉ ném Tiên Quả trong tay xuống bàn, “Không cần, nàng ta chỉ có chút nhan sắc, không đáng để gọi là mỹ nhân.”

“Giờ nàng ta đã tìm được người khác rồi, sao ta lại đi chen vào làm gì.”

Nam nhân nhìn đôi nam nữ dưới đài, sắc mặt lạnh lùng, rồi ánh mắt hắn ta chuyển hướng sang một góc trong phòng, trong đôi mắt cáo đầy lôi cuốn ấy loé lên một tia thú vị.

“Hơn nữa, ta đã tìm được người đẹp hơn nàng ta rồi.”

Vòng thi mới đã bắt đầu, tâm trạng của mọi người đã bị màn đấu trước làm kích động, giờ ai nấy đều chú ý vào cuộc đấu trên đài, không dám phân tâm một chút, sợ bỏ lỡ điều gì.

“Tại hạ Lâm Yến.”

“Tại hạ Lăng Viễn.”

“Xin chỉ giáo.”

Trận pháp khởi động, cuộc đấu bắt đầu.

Lăng Viễn ra tay trước, gã vốn có lôi linh căn trung phẩm, lúc này rút kiếm ra, lại mang theo thế sấm sét, một chiêu đâm thẳng vào mặt Lăng Yến Hòa.

Khi thanh kiếm sắp chạm vào mặt nạ của Lăng Yến Hòa, một sợi dây mảnh đã ngăn cản mũi kiếm, khiến nó dừng lại chỉ cách mặt nạ vài milimet.

Sắc mặt Lăng Viễn lập tức thay đổi, gã dùng sức muốn phá vỡ sợi dây mảnh không đáng chú ý kia, nhưng không ngờ lại bị quấn lại, khiến thanh kiếm không thể nhúc nhích.

Không thể nào. Gã đã uống đan dược, hiện tại tu vi của gã hẳn là ở Kim Đan hậu kỳ, sao người này lại có thể ngăn cản được kiếm ý của gã?

Một tia sát khí thoáng qua trong mắt Lăng Viễn. Gã lại ra tay, nhưng lại bị vô số sợi dây mảnh ngăn cản.

Lần này, không chỉ chiêu thức của gã bị chặn lại, mà vì không tránh kịp, sợi dây đã cắt đứt một sợi tóc của gã, trên mặt gã cũng xuất hiện vết thương.

Khi mọi người dưới đài thấy cảnh này, lập tức phát ra một loạt tiếng kinh ngạc.

Lâm Thanh Hàn từ xa nhìn cảnh tượng này cũng không cảm thấy bất ngờ.

Trong nguyên tác, Lăng Viễn chỉ là một kẻ không có tài năng tu luyện, là một người có năng lực bình thường, chỉ vì mẫu thân gã mong muốn con thành tài mà ép gã uống đan dược, trở thành một hình thức trưng bày, nhìn bề ngoài rất oai phong nhưng thực chất chỉ là một con hổ giấy dễ dàng bị đâm thủng.

Người này có thể leo lên vị trí thứ năm trong Tứ Hải Đường, một phần vì những thiên tài thực sự đều đã bị Linh Tiêu Môn thu nhận, những người còn lại chỉ là những người có thiên phú chút ít mà thôi.

Phần còn lại lý do là vì bà ta có quá nhiều pháp khí.

Mặc dù Lăng gia chỉ đứng thứ tư trong bảng xếp hạng các gia tộc, nhưng họ có ngành nghề riêng và một dây chuyền chế tạo độc nhất về cổ của tiên môn, mặc dù thực lực bình thường nhưng rất giàu có, pháp khí thì nhiều đến mức không thể đếm hết.

Trong nguyên tác, chỉ riêng số pháp khí mà Lăng Yến Hòa thu thập được sau khi tiêu diệt Lăng gia đủ để hắn sử dụng đến kết thúc câu chuyện, có thể thấy kho chứa của hắn phong phú đến mức nào.

Công nghệ thay đổi số mệnh, vì vậy Lăng Viễn, dù chỉ là một hình thức trưng bày, vẫn có thể đứng ở vị trí cao trong bảng xếp hạng.

Nhưng vẫn không thể so với Lăng Yến Hòa.

Trong nguyên tác, Lăng Yến Hòa ban đầu vì Thiên Ma Cốt và linh căn không hòa hợp, khiến hắn mặc dù có thực lực gần đạt Kim Đan kỳ nhưng mãi không thể đột phá được Luyện Khí kỳ.

Nhưng đối với một kẻ chỉ biết khoe mẽ thì vẫn dư sức xử lý, dù đối phương có lợi thế, nhưng Lăng Yến Hòa cũng có lợi thế của mình, đó chính là lợi thế lớn nhất, hào quang của nhân vật chính.

Quả thật, Lăng Viễn không thể chiếm được lợi ích, sắc mặt gã ngày càng khó coi. Gã nhìn Lăng Yến Hòa đang ngồi trên xe lăn mang theo chút buồn ngủ kia, trong mắt gã lóe lên một tia độc ác, nhân lúc lau vết máu, gã khẽ xoay vòng tay trái, điều chỉnh chiếc nhẫn.

Ngay lập tức, cả trận pháp bị một làn sương đen bao phủ, khiến người ta không thể nhìn rõ các chi tiết bên trong.

“Chuyện gì vậy?”

“Suốt mấy ngày thi đấu chưa từng xảy ra tình huống này.”

Nhìn thấy vẻ hoảng loạn của mọi người xung quanh, Lâm Thanh Hàn lại chẳng ngạc nhiên chút nào. Y nhìn về phía những bóng ma mờ ảo đang dần hiện lên trong làn sương đen, ánh mắt lạnh lùng.

“Ngu xuẩn.”

Lấy Hồn Quái Nhẫn của ma tộc đối phó với Lăng Yến Hòa, người mang Thiên Ma Cốt, quả thực là tự rước họa vào thân, thua là đáng đời.

“Hử? Tin tưởng chủ tử ngươi vậy sao?”

Xung quanh lập tức lặng ngắt, chỉ nghe thấy tiếng nói mỉa mai, đầy cợt nhả của một người đàn ông.

Một đôi tay đẹp từ phía sau Lâm Thanh Hàn chậm rãi vươn ra, ngón tay dài mảnh khẽ vuốt qua bả vai y, ống tay áo đỏ rơi xuống hai bên vai người trước mặt, như thể ôm trọn người ấy vào trong vòng tay mình.

Khi những ngón tay ấy chuẩn bị vuốt qua tai y, một chiếc quạt xương đen kịt đột ngột đặt ngay vào cổ hắn ta.

Cảm giác đau nhói ở cổ khiến người đàn ông ngẩn ra một lúc. Chưa kịp hoàn hồn, hắn ta chỉ thấy người trước mặt nghiêng đầu nhìn về phía hắn ta, mà hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng xuyên qua chiếc mặt nạ lạnh lẽo để nhìn thấy một tia sát khí lạnh lẽo trong đôi mắt đẹp ấy.

“Không ngờ Đường chủ Tứ Hải Đường danh tiếng lẫy lừng lại là một kẻ phong lưu.”

Âm thanh lạnh lẽo truyền vào tai người đàn ông, trong nháy mắt trận pháp trên đài đấu vỡ ra, người ngồi trên xe lăn đang quay đầu nhìn về phía này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play