Tiên giới, thôn Lâm Vũ.
Ngày mới vào thu, gió lạnh len vào ống tay áo khiến người ta rùng mình.
Bên cạnh thôn có một căn nhà, cánh cổng khép hờ, mơ hồ thấy một người ngồi giữa sân, tay cầm quạt hương bồ phe phẩy.
Người ngồi trong viện xắn nhẹ ống tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, cầm quạt nhẹ nhàng quạt trước lò. Trên lò là một nồi thuốc đang sôi ùng ục, bốc hơi nóng, khiến sắc mặt tái nhợt vì bệnh của nam nhân ửng hồng, cả viện tràn ngập mùi thuốc bắc chua xót.
"Kẽo kẹt..."
Cánh cổng lớn mở ra, nam nhân quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên khi thấy rõ người đến, y nở một nụ cười nhạt. Đôi mắt đào hoa ẩn chứa bao tâm sự bỗng cong lên, lấp lánh như gợn sóng.
"Ôi chao, sao ngươi lại xuống giường tự sắc thuốc thế này? A Nhan đã bảo ngươi mới ốm dậy, trời lại se lạnh, không được ra khỏi phòng mà." Thiếu nữ bất mãn lẩm bẩm, đặt chiếc sọt hái thuốc sau lưng xuống. Bên trong đựng đầy những dược liệu vừa mới hái. Nàng quay sang trách móc người phía sau: “A Nhan, tỷ xem y kìa! Y chẳng hề để ý đến thân thể mình gì cả!” Nữ tử phía sau đóng cổng lại, quay đầu nhìn người trong sân, không khỏi nhíu mày.
Lâm Thanh Hàn có chút áy náy, y cười với nàng: "Công tử vẫn chưa tỉnh nên ta cứ đứng ngồi không yên."
"Công tử đã bị ta liên lụy, ta chỉ có thể làm chút việc nhỏ mọn thế này để báo đáp hắn mà thôi." Lâm Thanh Hàn rũ mắt xuống, vẻ mặt đầy tự trách hối hận, đến cả tốc độ quạt lò cũng chậm lại.
"Cái gì mà bị ngươi liên lụy chứ, chuyện con ngựa hoảng sợ là chuyện ai cũng không lường trước được, chỉ là thể chất của ngươi tốt hơn chút thôi." Thiếu nữ tiến lên vài bước, an ủi.
Lâm Thanh Hàn khẽ lắc đầu, nở một nụ cười chua xót: "Nếu lúc ấy ta có thể phát hiện sớm hơn thì đã không đến mức ngã xuống vực sâu, khiến công tử phải chịu tội như vậy."
“Nếu như lúc ấy công tử không bảo vệ ta thì cũng không đến mức nằm trên giường nửa tháng trời. Đáng lẽ người nằm trên giường phải là ta mới đúng.” Nói đến đây, giọng Lâm Thanh Hàn có chút run rẩy. Y vội vùi mặt vào hai tay, như thể không muốn đối diện với hiện thực.
"Chuyện này có liên quan gì đến ngươi! Ngựa hoảng sợ thì đến hai tráng hán chưa chắc đã giữ được, huống chi lúc ấy các ngươi còn ngồi xe ngựa! Ngươi đang là người bệnh, người bệnh thì nên nghỉ ngơi cho tốt!"
Thẩm Miểu Miểu tiến lên giật lấy chiếc quạt hương bồ trong tay y, vừa đau lòng vừa tức giận quạt mạnh hai cái vào bếp lò, ngọn lửa bùng lên dữ dội.
"Nếu hắn đã bảo vệ ngươi thì không mong nhìn thấy ngươi không yêu quý bản thân như vậy." Diệp Triều Nhan nhìn người đang tự trách, lên tiếng trấn an.
Lâm Thanh Hàn nhìn giao diện hiển thị giá trị tin tưởng của nam chính đối với y giảm hai mươi điểm, rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Hắn nhất định sẽ trách ta."
Công tử nhà y đương nhiên sẽ trách y, bởi vì chính y là người đã bày mưu tính kế hãm hại người ta rơi xuống vực…
Đúng thế, Lâm Thanh Hàn xuyên sách.
Y xuyên vào một cuốn tiểu thuyết Long Ngạo Thiên vả mặt kẻ thù, trở thành nhân vật phản diện số một.
Theo cốt truyện, nguyên thân là một quân cờ được cắm vào bên cạnh Long Ngạo Thiên từ nhỏ nhưng mấy chục năm không có cơ hội dùng đến. Y đành an phận làm nô bộc bên cạnh Long Ngạo Thiên. Đến tận khi Long Ngạo Thiên đủ tuổi chu du, y nhận được lệnh phải đấy đối phương xuống vách núi.
Long Ngạo Thiên luôn tin tưởng y nên dĩ nhiên đã trúng kế nhưng nguyên thân cũng bị vạ lây. Con ngựa hoảng sợ khiến cả hai cùng lao xuống vực. May mắn được nữ chính là một đại phụ dưới chân núi cứu giúp, cả hai mới giữ được tính mạng.
Nhờ nữ chính và bạn của nàng tận tình chăm sóc, nguyên thân tỉnh lại trước nhưng y không bỏ trốn cũng không thừa cơ giết Long Ngạo Thiên mà ở lại.
Vì sao hả? Bởi vì y để ý đến nữ chính xinh đẹp như tiên nữ, vì nữ chính mà nguyện mạo hiểm bị Long Ngạo Thiên giết cũng muốn ở lại dưới chân núi.
Long Ngạo Thiên tỉnh lại, thấy tên nô bộc không bỏ trốn, tuy không tin tưởng hắn, nhưng ở nơi xa lạ, hắn cũng chỉ có thể dùng người này mà thôi. Vì thế hắn cho nguyên thân một cơ hội thứ hai.
Nhưng nguyên thân có sửa đổi không?
Đương nhiên là không, nếu không thì y đã không phải là nhân vật phản diện rồi.
Trong khoảng thời gian Long Ngạo Thiên và nữ chính nảy sinh tình cảm nhờ sự chăm sóc tận tình của nàng, nguyên thân cũng không hề nhàn rỗi, tiếp tục liên lạc với cấp trên của mình và cùng nhau lên kế hoạch ám sát Long Ngạo Thiên nhằm loại trừ hoàn toàn nam chính.
Mà nhân vật phản diện số một còn có tư tâm. Y muốn thừa dịp Long Ngạo Thiên mới chết, nữ chính vô cùng đau buồn mà thừa cơ xông lên, cướp lấy nữ chính.
Đương nhiên, y không thành công, hơn nữa còn bị Long Ngạo Thiên phát hiện.
Những kẻ mơ ước nữ chính trong tiểu thuyết Long Ngạo Thiên thường không có kết cục tốt đẹp, huống chi y còn là kẻ phản bội Long Ngạo Thiên đến hai lần.
Biết được chân tướng, Long Ngạo Thiên phẫn nộ tột độ, trực tiếp thức tỉnh Thiên Ma Cốt, lâm vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, gặp ai giết nấy, điên cuồng tru sát những kẻ truy đuổi hắn và cả nguyên thân.
Hành động này không chỉ khiến nữ chính càng thêm yêu Long Ngạo Thiên mà bản thân Long Ngạo Thiên còn được một vị tiên nhân từ Linh Tiêu Môn - đệ nhất tiên môn dưới trướng - đang xuống núi du ngoạn thu làm đệ tử quan môn, một bước lên tiên.
Còn nguyên thân thì bị Long Ngạo Thiên chặt đứt tứ chi, ném vào lửa thiêu đến xương cốt cũng chẳng còn lại chút tro tàn nào.
Lâm Thanh Hàn xuyên vào sách đúng vào thời điểm hai người ngã xuống vực sâu và được nữ chính cứu sống.
Lúc ấy, khi chứng kiến cái chết thảm khốc của nguyên thân, Lâm Thanh Hàn đã muốn bỏ chạy, nhưng hệ thống đã ngăn cản y, hơn nữa còn ‘uy hiếp’ y bằng khoản tiền thưởng kếch xù hàng chục tỷ để y hoàn thành nhiệm vụ.
Vì vậy, Lâm Thanh Hàn đành ‘khuất nhục’ mà ở lại.
Nhưng nhiệm vụ lại không hề đơn giản như y nghĩ.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hàn theo bản năng nhìn vào khung nhiệm vụ dày đặc trên Thanh Nhiệm Vụ.
[Nhiệm vụ tuyến chính: Hoàn thiện thông tin của ba nhân vật phản diện, trợ giúp nhân vật chính thống nhất thiên hạ.]
[Nhiệm vụ nhân vật hiện tại: Hoàn thành cốt truyện chính, giúp nhân vật chính thức tỉnh Thiên Ma Cốt, đồng thời được Vân Ẩn Chân Nhân thu làm đệ tử.]
[Nhiệm vụ phụ nhân vật hiện tại: Giá trị tin tưởng của nhân vật chính đạt từ 50 trở lên, giá trị tin tưởng giảm về 0 trước khi thoát khỏi thân phận.]
[Chú ý: Ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ nhân vật thì còn cần hoàn thành nhiệm vụ phụ của nhân vật. Sau khi cả hai hoàn thành, ký chủ có thể thoát khỏi thân phận hiện tại, mở khóa thẻ nhân vật tiếp theo.]
Đúng vậy, Lâm Thanh Hàn không chỉ phải đóng vai nhân vật phản diện số một, mà còn phải đóng vai cả nhân vật phản diện số hai và số ba, hơn nữa còn phải bị Long Ngạo Thiên giết thành công ba lần mới có thể trở về thế giới ban đầu.
Hỏi ra mới biết, lúc vừa xuyên qua, hệ thống bảo y rút thẻ đóng vai nhân vật, và y đã rút trúng thẻ khó nhất trong ba thẻ: quý nhân, bạn thân, và phản diện một cách chính xác không chệch đi đâu được.
Tuyến cốt truyện của nhân vật phản diện vốn khó đã đành, càng tệ hơn là nhân vậy chính lại là một đại ma đầu tàn nhẫn, độc ác, đa nghi bẩm sinh, chém tứ chi người ta mà mắt cũng không chớp lấy một cái.
Cái chết của hai nhân vật phản diện còn lại thì người sau còn thảm hơn người trước.
Đương nhiên, những điều này đều không phải là tin tức tồi tệ nhất.
Tồi tệ nhất chính là đây là một cuốn tiểu thuyết chưa viết xong, cốt truyện chính mới được có 30000 chữ, còn lại đều là đại cương và bản nháp!
Thậm chí cốt truyện chính 30000 chữ kia còn là do Lâm Thanh Hàn thúc giục nửa tháng trời mới moi được từ tay con chim bồ câu tác giả kia!
Cho nên hiện tại y chỉ biết đại khái hướng đi của cốt truyện cùng với điểm bắt đầu và kết quả của các tình tiết quan trọng, còn trong quá trình sẽ xảy ra chuyện gì thì y hoàn toàn mù tịt.
Nếu biết có một ngày bản thân sẽ xuyên vào cuốn sách này, y nhất định sẽ bắt con chim bồ câu tác giả kia đổi tính cách của Long Ngạo Thiên thành nhiệt huyết ngu ngốc, đồng thời bắt đối phương gõ chữ không ngừng nghỉ 24/24!
Đương nhiên, đó là chuyện của sau này. Hiện tại Lâm Thanh Hàn đã xuyên qua đến đây được nửa tháng, và Long Ngạo Thiên sắp tỉnh lại.
Mà y sắp phải đối mặt với cơn giận của đối phương, cùng với cốt truyện mấu chốt đầu tiên khi xuyên sách, cũng là lần giằng co đầu tiên giữa nguyên thân và Long Ngạo Thiên.
Đương nhiên, nguyên thân đã thảm bại...
Nhưng Lâm Thanh Hàn sẽ không ngồi chờ chết. Từ khi xuyên đến đây, y đã sớm trù tính, nửa tháng này cũng đủ để y chuẩn bị cho Long Ngạo Thiên một món quà lớn.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Lâm Thanh Hàn thoáng hiện lên một tia ý cười giễu cợt.
"Ngươi đó, lại đang suy nghĩ vớ vẩn gì vậy!" Thẩm Miểu Miểu giơ tay, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Lâm Thanh Hàn: "Ngươi quan tâm công tử nhà ngươi như vậy, khi tỉnh lại hắn sẽ không trách ngươi đâu."
Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, đôi mắt to long lanh giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, vẫn không quên an ủi Lâm Thanh Hàn.
Thẩm Miểu Miểu - hòn ngọc quý của Thẩm gia, bạn tốt của Diệp Triều Nhan, nói theo kiểu hiện đại thì chính là chị em bạn dì của nữ chính, là nhạc mẫu hờ của Long Ngạo Thiên.
Lúc này, trong mắt Lâm Thanh Hàn, trên đầu Thẩm Miểu Miểu đang đội một con số "60" chói lọi. Đây là giá trị hảo cảm của nàng đối với Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn đứng dậy, lấy một chiếc ghế gỗ nhỏ đưa cho Thẩm Miểu Miểu, còn mình thì kéo chiếc sọt của đối phương lại, lấy từng cây thảo dược bên trong ra, trải đều trên mặt đất, kiên nhẫn phân loại.
"Nếu công tử thật sự trách phạt thì ta cũng cam lòng. Đã gây ra sai lầm lớn như vậy, ta còn mặt mũi nào mà ở lại bên cạnh công tử nữa. Chờ đến ngày mai, ta sẽ ra chợ tìm một người mới đến, như vậy khi công tử tỉnh lại cũng có người hầu hạ."
"Ngươi muốn đi ư?!"
Thẩm Miểu Miểu ném mạnh chiếc quạt hương bồ xuống đất, đứng phắt dậy chỉ tay vào Lâm Thanh Hàn, rồi lại chỉ vào căn nhà phía sau y, kinh ngạc tột độ: "Ngươi, ngươi... Sao ngươi lại yếu đuối như vậy! Không được, ngươi không được đi."
"Không phải, ngươi không thể cứ thế mà đi được! Đây là địa bàn của A Nhan, A Nhan còn chưa bảo ngươi đi, sao hắn có thể đuổi ngươi đi được!"
Lâm Thanh Hàn cụp mắt, im lặng không nói, nhưng động tác tay đang phân loại thảo dược của y khựng lại một thoáng vì câu nói của Thẩm Miểu Miểu, rồi lại tiếp tục.
Bỗng nhiên, một đôi tay ngọc nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt y, thu hết những dược liệu đã được phân loại đi.
"Không cần đi." Diệp Triều Nhan vốn không giỏi an ủi người khác, giờ phút này mím môi suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Ta và Miểu Miểu đều rất thích ngươi, ngươi có thể tiếp tục ở lại đây."
Dù nàng ta không nói thêm gì nhưng cả hai đều cho rằng Long Ngạo Thiên tỉnh lại sẽ đuổi y đi.
Lâm Thanh Hàn vờ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Diệp Triều Nhan, đuôi mắt hơi ửng đỏ, càng khiến khuôn mặt vốn đã có chút bệnh tật của y thêm phần đáng thương, khiến Diệp Triều Nhan mềm lòng, cảm xúc xấu hổ ban đầu cũng tan biến.
"Đúng vậy, A Nhan đã nói rồi, ngươi không cần đi, cũng không được đi. Nếu ngươi đi rồi thì sẽ không ai giúp ta phân loại đám thảo dược này." Thẩm Miểu Miểu ngang ngạnh nhìn Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn như bị lời của hai người làm cho ngẩn người, y cụp mắt xuống, hốc mắt càng đỏ hơn, rồi cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đa tạ hai vị cô nương."
"Được rồi, được rồi. Sau này không ai được nói đến chuyện rời đi nữa." Thẩm Miểu Miểu vỗ nhẹ vào lưng y an ủi.
Lâm Thanh Hàn gật đầu, nhận lấy chén thuốc đã sắc từ tay Thẩm Miểu Miểu, ngẩng đầu nhìn hai vị cô nương: "Ta đi bón thuốc cho công tử, lát nữa ta sẽ nấu cơm cho hai vị cô nương, cũng là để biểu đạt chút tâm ý cảm tạ."
"Tốt quá, ta đã sớm không muốn ăn mấy thứ lương khô khô khan kia nữa rồi." Thẩm Miểu Miểu làm vẻ mặt ghét bỏ.
Diệp Triều Nhan thì gật đầu với Lâm Thanh Hàn.
Đợi cửa phòng đóng lại, Lâm Thanh Hàn mới thở phào nhẹ nhõm. Vẻ yếu đuối ban nãy của y biến mất, đôi mắt ẩn chứa nhiều điều, khi không cười càng thêm phần sắc bén.
Sau khi đến thế giới này, hệ thống chỉ giúp y hai việc, đó là hiển thị giá trị hảo cảm của người khác đối với y, ngoại trừ vai chính, và tái tạo thân thể của nhân vật phản diện theo tỉ lệ một một so với thân thể gốc của y, để y dễ dàng hòa nhập vào thế giới này hơn.
Đương nhiên, chờ đến khi y chạm được đến điểm thoát khỏi thân phận, trong trí nhớ của các nàng sẽ chỉ còn hình ảnh của nhân vật phản diện số một chứ không phải Lâm Thanh Hàn.
Điều này khiến gương mặt tạm gọi là có thể nhìn được của y trở thành một vũ khí lợi hại.
Hiện tại độ hảo cảm của Thẩm Miểu Miểu là 60, còn Diệp Triều Nhan là 55.
Trong nguyên tác, vị trí giữa Long Ngạo Thiên và nguyên chủ đã đảo ngược: người bị căm ghét và bài xích giờ lại là Long Ngạo Thiên.
Không uổng công y suốt nửa tháng qua tận tâm diễn vai, thành thật hầu hạ Long Ngạo Thiên đang hôn mê.
Không biết đối phương có thích vở kịch chủ tớ tình thâm mà y chuẩn bị không nữa.
Lâm Thanh Hàn bước đến gần giường, nhìn người đang nằm.
Người nọ vẫn còn vẻ non nớt, nhưng nét mặt sắc sảo đã hé lộ tướng mạo tuấn tú trong tương lai.
Lâm Thanh Hàn thuần thục sửa chăn gối, lau mồ hôi trán cho hắn, vừa mới vắt khăn xong thì cổ tay bị nắm chặt.
Lâm Thanh Hàn ngẩng lên, đối diện đôi mắt âm trầm.
“Lâm Thanh Hàn.”
Giọng nói khàn đục như ma quỷ thì thầm bên tai.
Y không né tránh, đôi mắt đào hoa rưng đỏ, phối hợp hành động cúi người, hơi thở ấm áp phả vào tai người kia: “Công tử, những ngày ngài ngủ mê... ta nhớ ngài lắm.”
Cổ tay bị kéo mạnh, cả người Lâm Thanh Hàn bị giật xuống. Khi y định chống tay thì đã bị đối phương chặn lại, một sợi chỉ sắc mảnh kề cổ, ép y phải ngẩng đầu lên.
“Thật sao?”
Lâm Thanh Hàn khẽ cười, ánh mắt lạnh lẽo, đầu ngón tay ấn lên sợi chỉ khiến máu lập tức chảy ra.
“Công tử không tin ta sao?”