Nắng gắt soi rọi, trên con phố tấp nập người qua lại, không ít kẻ dừng chân tụ lại trước cửa Hồi Xuân Đường, chật kín đến mức chẳng còn lối đi.

Nhìn dòng người vây thành từng lớp, sắc mặt Tô Niệm Hoan đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ, nhất thời không nói nên lời.

“Tô cô nương, chẳng lẽ muốn quỵt nợ sao?” Thẩm Miểu Miểu bước lên hai bước, xoay người nhìn đám đông, giọng vang to, “Hôm qua mọi người đều nhìn thấy và nghe rõ ràng, Tô cô nương cùng Lăng công tử đã hứa gì với bọn ta.”

“Nếu bọn ta thắng, thì hai người phải đứng trước cửa Hồi Xuân Đường mà cúi đầu tạ lỗi. Nay Lăng công tử bị trọng thương, tạm thời không thể đến, vậy thì cô nương thân thiết với hắn, thay mặt xin lỗi chẳng phải cũng hợp tình hợp lý sao?”

Nói đến đây, Thẩm Miểu Miểu khẽ nheo mắt nhìn Tô Niệm Hoan, vẻ mặt làm ra bộ ngạc nhiên, giọng nói hơi nhếch lên, trong đôi mắt linh động ánh lên tia giảo hoạt: “Chẳng lẽ Tô cô nương định nuốt lời?”

Lời vừa buông ra, đám đông xung quanh đã không thể kiềm nén nữa. Những oán giận tích tụ trong Tứ Hải Đường nay đồng loạt trút ra, mỗi lời như lưỡi dao bén nhọn đâm vào thân thể Tô Niệm Hoan, khiến sắc mặt nàng ta càng lúc càng tái nhợt.

“A Miểu.” Diệp Triều Nhan liếc nhìn đám người đang phẫn nộ, nhẹ kéo tay Thẩm Miểu Miểu, khẽ lắc đầu.

Thẩm Miểu Miểu thấy thế liền bĩu môi, không tiếp tục kích động đám đông nữa.

“Tô cô nương, mời.”

Lâm Thanh Hàn cụp mắt nhìn ả, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc.

Tô Niệm Hoan nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, ánh mắt phức tạp, sau đó cúi đầu thật sâu, hai tay nắm chặt hai bên người, đầy vẻ không cam lòng, chậm rãi hành lễ về phía y.

“Chuyện hôm qua là lỗi của ta và Lăng công tử, tại đây ta thay mặt Lăng công tử xin lỗi các vị, xin thứ lỗi!”

Lâm Thanh Hàn nhìn bóng ả cúi gập, không nói gì, chỉ khẽ nghiêng người, cúi đầu nhìn về phía Lăng Yến Hòa: “Công tử thấy thế nào?”

Cách lớp mặt nạ dữ dằn, Lâm Thanh Hàn chẳng rõ nét mặt Lăng Yến Hòa, song thấy hắn khẽ quay đầu né tránh, y đại khái cũng đoán được đối phương tâm tình không tốt.

“Nếu Tô cô nương hạ mình nhận lỗi, chuyện cũ chi bằng theo gió tiêu tán, chớ nên nhắc lại.” Lâm Thanh Hàn khẽ cất lời.

Rốt cuộc ân oán là từ Lăng Viễn truyền sang Lăng Yến Hòa, còn Tô Niệm Hoan bất quá chỉ là quân cờ vô tình bị cuốn vào, Lâm Thanh Hàn cũng chẳng muốn làm khó. Nói xong, liền đẩy Lăng Yến Hòa rời khỏi đám người.

Sau đó Thẩm Miểu Miểu hừ lạnh một tiếng với Tô Niệm Hoan, rồi cũng theo chân Diệp Triều Nhan rời khỏi.

Chẳng bao lâu, nơi cửa Hồi Xuân Đường chỉ còn bóng Tô Niệm Hoan đứng yên, đôi mắt đỏ hoe, dõi nhìn theo bóng bốn người khuất dần, trong mắt là hận ý không sao kiềm chế.

….

"Ta thấy như vậy là quá nhẹ rồi. Loại người ấy nên để đứng trước cửa Hồi Xuân Đường vài canh giờ, hạ thấp chút thể diện mới phải."

Thẩm Miểu Miểu đầy bất mãn mà đẩy cửa, tiếng kẽo kẹt xen lẫn giọng điệu nàng khiến tiểu viện cũng thêm phần ồn ào.

Diệp Triều Nhan khẽ liếc nàng một cái, ánh mắt đầy vẻ không đồng tình. Thẩm Miểu Miểu thấy thế bèn lí nhí trốn ra sau lưng Lâm Thanh Hàn, mong né được một phen giáo huấn nghiêm khắc.

Lâm Thanh Hàn bị kẹp giữa hai người, có chút bất đắc dĩ.

"Vào phòng ta."

Giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên. Thẩm Miểu Miểu theo bản năng buông tay áo Lâm Thanh Hàn ra.

Lâm Thanh Hàn nhìn bóng dáng Lăng Yến Hòa bỏ đi không quay đầu, ánh mắt chợt trầm xuống. Y mỉm cười với hai nữ tử rồi chậm rãi bước theo sau vào phòng.

Về phần Thẩm Miểu Miểu, đương nhiên không thể tránh khỏi một phen bị Diệp Triều Nhan nghiêm nghị giáo huấn.

"A Nhan, ta sai rồi, lần sau tuyệt không dám nữa, có thể giảm bớt một chút được không?"

Lâm Thanh Hàn nghe tiếng nàng năn nỉ bên ngoài, liền khép cửa phòng lại.

"Công tử gọi ta là có điều gì căn dặn?"

Y xoay người nhìn Lăng Yến Hòa, nụ cười nhàn nhạt trên mặt đã sớm tiêu tán.

Lăng Yến Hòa không đáp, chỉ lặng lẽ giơ tay tháo bỏ mặt nạ trên mặt.

Ngay khoảnh khắc đó, trong tay Lâm Thanh Hàn liền xuất hiện Hắc Cốt Phiên, lưỡi dao nơi viền quạt chạm vào những sợi tơ mảnh đang giăng kín không trung, tia lửa nhỏ xẹt qua rồi vụt tắt.

Người này nổi điên gì thế?!

Lâm Thanh Hàn vội giơ tay đỡ lấy làn tơ sắc bén như mưa phủ xuống, mày nhíu chặt.

Vừa chạm vào sợi tơ, một tiếng khóc ai oán chói tai vang lên, hàn khí thấu xương từ phiến quạt lan thẳng đến lòng bàn tay y rồi chậm rãi thẩm thấu vào thân thể. Ánh mắt Lâm Thanh Hàn chợt trầm xuống.

Hắn vậy mà đã nuốt trọn hồn quỷ trong U Quỷ Giới.

Song như thế vẫn chưa đủ để ngăn cản hắn. Lâm Thanh Hàn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng không gợn sóng cảm xúc của Lăng Yến Hòa. Cổ tay khẽ xoay, trong khoảnh khắc những sợi tơ như muốn đè ép khiến y quỳ xuống, Hắc Cốt Phiến đã chĩa thẳng vào cổ đối phương.

Lưới tơ khựng lại.

Lâm Thanh Hàn ngẩng đầu, nhìn thẳng Lăng Yến Hòa. Ánh mắt kia tựa hàn đàm, khiến lòng y bỗng bốc lên một ngọn lửa vô danh, tay siết chặt Hắc Cốt Phiến cũng thêm lực, vẽ một đường huyết sắc trên cổ người kia.

Cơn đau nhè nhẹ khiến Lăng Yến Hòa rốt cuộc cũng có phản ứng, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh miệt, thần sắc càng thêm lạnh lẽo tàn nhẫn. Đầu ngón tay đặt nơi tay vịn khẽ cong lại.

So với việc xé bỏ lớp mặt nạ giả dối kia, hắn càng xem trọng việc ngăn ngừa phản bội.

Không ai biết được, con chó này có thể cắn ngược hắn lúc nào.

Vậy nên, thuần phục mãnh khuyển vốn là phận sự của chủ nhân.

Hắn sẽ khiến Lâm Thanh Hàn hiểu rõ, phản bội hắn có… cái giá ra sao.

Ánh mắt Lăng Yến Hòa đột nhiên lạnh xuống, đầu ngón tay siết chặt.

Chỉ trong khoảnh khắc, đồng tử Lâm Thanh Hàn co rút kịch liệt. Một cơn đau xé lòng từ tim y bạo phát, lan khắp toàn thân, chỉ trong chớp mắt đã rút cạn toàn bộ khí lực.

Hắc Cốt Phiến trong tay rơi xuống, bị Lăng Yến Hòa thản nhiên đón lấy. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Hàn đang co mình dưới đất, đầu ngón tay ma sát phiến quạt đến mức tái nhợt cả ngón tay.

Lâm Thanh Hàn gối quỳ dưới đất, đau đớn cắn chặt môi dưới, quyết không để tiếng r*n rỉ nào thoát ra. Mái tóc ướt dính loạn xạ vào mặt, mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống má rồi thấm ướt y phục. Vị máu tanh chậm rãi lan ra nơi khóe môi.

Thế nhưng, nỗi đau thấu tim kia chẳng hề giảm bớt. Thống khổ như nuốt chửng lý trí, khiến y chỉ thấy một mảnh tối đen trước mắt, không nghe, không thấy, ngũ cảm như bị cắt đứt, chỉ còn sót lại cảm giác đau đớn ngập trời như từng cơn sóng dữ cuộn tới, gào thét rằng y… vẫn còn sống.

Thân thể Lâm Thanh Hàn run rẩy, thân hình co rút lại, quỳ rạp trước chân Lăng Yến Hòa, vô cùng chật vật. Ý thức y mơ hồ, suy nghĩ trong đầu như bị cắt thành từng đoạn rời rạc. Giữa bóng tối vô tận y cố gắng đưa tay nắm lấy thứ gì đó, muốn rõ ràng mọi chuyện, song cơn đau như lưỡi dao xuyên thẳng vào lòng ngực, khiến tinh thần y rơi vào sụp đổ.

Chưa bao giờ y cảm thấy đau đớn đến vậy, nỗi đau như không có hồi kết khiến y như bị hàng vạn mũi tên xuyên tim hết lần này đến lần khác, tra tấn đến mức khiến y muốn tự kết liễu mình.

Ngay khoảnh khắc hàm răng sắp nghiến nát đầu lưỡi, cằm y bị ai đó mạnh mẽ bóp chặt, buộc y phải buông lực, máu tươi từ khóe miệng trào ra.

Cơn đau kéo dài khiến Lâm Thanh Hàn sớm đã mất cảm giác với đau đớn. Vì vậy khi cơn đau xé tim ngừng lại, y thậm chí còn có chút mơ hồ. Mãi đến khi có người thô bạo dùng khăn tay lau vết máu nơi khóe môi y, tư duy của y mới dần trở lại, bóng tối trước mắt cũng từng chút tan biến, các giác quan từ từ phục hồi.

Khi mắt Lâm Thanh Hàn có thể nhìn rõ mọi vật, y lần nữa chạm phải đôi mắt lạnh lẽo kia, trong đó dường như còn ẩn ẩn sự giận dữ.

Lâm Thanh Hàn gần như ngây ra một lúc lâu mới định thần, nhận ra người trước mặt là Lăng Yến Hòa, nhân vật chính trong cuốn sách này, còn y hiện tại đang ở trong chính câu chuyện đó, bị người kia tra tấn.

Lăng Yến Hòa thấy y dần tỉnh táo, gần như không cho cơ hội thở dốc, điều khiển sợi chỉ mảnh trói lấy tay phải Lâm Thanh Hàn, giơ lên trước mặt mình.

Khoảnh khắc Hắc Cốt Phiến rạch qua cổ tay, Lâm Thanh Hàn không cảm nhận được gì cả. Những giày vò trước đó đã khiến toàn bộ hệ thống cảm giác đau đớn của y rối loạn, chỉ đến khi chất lỏng ấm nóng chảy dọc theo cánh tay, y mới nhận ra cổ tay mình đã bị rạch.

Ngay sau đó, y cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo miết qua vết thương, sau đó mạnh bạo lau máu lên cổ y, mùi tanh đậm đặc khiến y theo phản xạ nhíu mày.

Y là người yêu sạch sẽ, theo bản năng muốn né tránh, nhưng chưa kịp động đậy đã bị bóp chặt cằm, không thể nhúc nhích.

“Thối chết đi được.”

Giọng nói u ám rơi vào tai Lâm Thanh Hàn như xâu chuỗi lại những mảnh hỗn loạn trong đầu y từng chút một.

“Hệ thống, hắn đã tra tấn ta bao lâu rồi?”

Lâm Thanh Hàn hỏi trong lòng.

【Quy đổi theo thời gian ở thế giới của ký chủ là khoảng hai tiếng.】

Nghe vậy, nếu không phải vì đang đau đến chẳng còn chút sức lực nào, Lâm Thanh Hàn gần như đã bật cười.

Y bị tra tấn suốt hai tiếng, chỉ vì trên người y còn sót lại một mùi hương mờ nhạt đến mức gần như không thể phát hiện của Tề Bạc Thương.

Đồ điên.

Lâm Thanh Hàn nhìn về phía Lăng Yến Hòa, đối diện với đôi mắt u tối kia, lửa giận trong lòng y bốc lên mãnh liệt, đến mức làm khóe mắt y cũng nhuộm một màu đỏ nhạt.

Lăng Yến Hòa nhìn thấy ánh lửa phẫn nộ trong mắt người dưới thân, đưa tay mạnh mẽ vuốt qua đôi mắt đẹp kia, máu tươi khiến đuôi mắt Lâm Thanh Hàn như phủ lên một tầng đỏ rực, khiến gương mặt trắng như ngọc ấy thêm vài phần yêu mị, như một mỹ nhân lệ quỷ hút máu người.

“Ta sẽ giết ngươi.”

Ngọn lửa giận dữ gần như thiêu đốt xương cốt Lâm Thanh Hàn thành tro bụi, nuốt trọn lý trí của y. Nhưng lúc này đây, y bình tĩnh đối diện với Lăng Yến Hòa, bình tĩnh thốt ra những dục vọng gào thét trong lòng.

Nghe vậy, đôi mắt như đầm chết của Lăng Yến Hòa như phản chiếu ngọn lửa giận dữ trong mắt y, ánh lên tia sáng lạ thường. Hắn cúi người xuống, nhặt khăn tay dính máu trên tay vịn, nhẹ nhàng lau vết máu trên người Lâm Thanh Hàn.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, đầu mũi gần như chạm nhau, hơi thở nóng hổi hòa lẫn mùi máu tanh nồng nặc quấn quýt lẫn nhau.

Nếu có người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng họ là người yêu đang quấn quýt thủ thỉ kể nhau nghe lời yêu tha thiết.

“Được, ta đợi ngày đó.”

Giọng nói Lăng Yến Hòa lười biếng vang lên, âm cuối kéo dài như cố tình đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng Lâm Thanh Hàn. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt người kia, cùng ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa đầy hưng phấn.

Kế hoạch vòng vo đi theo cốt truyện để hoàn thành nhiệm vụ giờ đây đã bị Lâm Thanh Hàn ném vào biển lửa thiêu cháy không còn sót lại.

Cơn đau nơi cổ tay từng đợt xé rách thần kinh, khiến đôi mắt y phủ đầy sát khí chưa từng có.

Trong lòng y giờ đây chỉ còn một ý nghĩ, y phải giết Lăng Yến Hòa.

Hai tiếng đau đớn xuyên tim, y sẽ trả lại gấp đôi, gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.

【Mức độ tín nhiệm hiện tại: -5.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play