"Được thôi."
Lăng Yến Hòa nhướng mày nhìn y, hắn đưa tay phải ra, trong lòng bàn tay là một con cổ trùng trông giống như nhộng tằm đang bò ngọ nguậy.
Lâm Thanh Hàn nhìn con cổ trùng trong tay hắn, ánh mắt trầm xuống không rõ.
Đối phương đã đồng ý, điều đó cũng đồng nghĩa với việc y phải đặt sinh mạng mình vào tay người này. Dù cảm giác bị điều khiển không dễ chịu gì, nhưng so với tình cảnh của nguyên thân trong nguyên tác thì hiện tại y và Lăng Yến Hòa xem như đang hợp tác, cũng không tệ lắm.
"Lại đây, ta đưa tử cổ cho ngươi."
Lăng Yến Hòa ngoắc tay với y.
Lâm Thanh Hàn tiến lên hai bước, dừng lại bên giường, chuẩn bị đưa tay nhận lấy con cổ trùng kia. Thế nhưng chưa kịp chạm tới, y đã bị những sợi tơ mảnh dày đặc đổ ập xuống, ép y phải cúi người, ánh mắt ngang tầm với Lăng Yến Hòa, còn cánh tay đang vươn ra cũng bị một sợi tơ mảnh đè chặt, không thể cử động.
“Công tử làm vậy là có ý gì?”
Lâm Thanh Hàn nhìn người trước mặt, trong lòng không giận, ngược lại càng thêm phần tò mò.
Lăng Yến Hòa đưa tay nâng cằm y lên. Trước đó chỉ lo đối đầu, giờ đến gần mới phát hiện người trước mặt có vài phần tà mị như kẻ trúng cổ, nếu có thể ngậm miệng lại thì càng tốt.
“Đánh dấu cho ngươi.”
Lăng Yến Hòa ngẩng mắt nhìn y, tay dùng chút lực, ép Lâm Thanh Hàn há miệng ra, sau đó đút cổ trùng vào.
Cảm giác cổ trùng trượt qua cổ họng thật chẳng dễ chịu gì, Lâm Thanh Hàn theo phản xạ cau mày lại.
“Đừng động đậy.”
Sợi tơ đè sau gáy y siết chặt lại như đang cảnh cáo.
Lâm Thanh Hàn quả nhiên dừng giãy giụa, ngẩng mắt nhìn người trước mặt đang có vẻ thưởng thức cảnh tượng này.
Tính tình thật sự là khó trị, Lâm Thanh Hàn thầm nghĩ.
Lăng Yến Hòa khẽ nhướng mày, tâm trạng hiếm khi thấy thoải mái hơn đôi chút.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể người trước mặt bỗng mềm nhũn, đột ngột quỳ rạp nửa người xuống đất, sắc mặt trắng bệch, cả trán cũng rịn ra mồ hôi li ti. Y muốn cuộn người lại, nhưng vì bị Lăng Yến Hòa giữ cằm nên buộc phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Lăng Yến Hòa nheo mắt nhìn gương mặt trắng bệch nhưng vì đau đớn mà má và đuôi mắt ửng đỏ kia, sát ý và tức giận trong mắt gần như không thể kiềm chế, nhưng chỉ có thể bất lực ngước nhìn hắn, cắn chặt răng không chịu phát ra một tiếng rên đau nào.
Cảnh tượng này... thật sự rất đẹp mắt.
Lăng Yến Hòa ánh mắt trầm xuống, như bị ma xui quỷ khiến, hắn đưa tay khẽ vuốt qua đôi môi đỏ rực vì cắn của đối phương.
Người đang quỳ trước mặt hắn bỗng cứng đờ người, hàm răng lỏng ra, phát ra một tiếng thở gấp trầm thấp đầy ẩn nhẫn.
Ngay giây tiếp theo, Lâm Thanh Hàn bị người kia hất mạnh ra, y rốt cuộc cũng được như ý cong người lại, thậm chí không màng đến mảnh vụn trên mặt đất, hai tay chống xuống đất để chống lại cơn đau xé tâm can.
Trong phòng, ngoài tiếng thở dốc ngày càng nặng, hiếm khi lại yên tĩnh đến vậy.
Một lúc lâu sau, cơn đau nhức thấu tim gan ấy mới dần tan đi.
“Khá hơn rồi thì ra ngoài đi.”
Giọng nói có phần cứng rắn vang lên từ phía trên, sợi chỉ mảnh đang trói lấy tay y cũng được thu lại.
“Độc cổ sẽ phát tác mỗi bảy ngày, hi vọng bảy ngày sau ngươi vẫn còn mạng mà đến lấy giải dược.”
Nhìn những vết máu lớn nhỏ trên cổ tay mình, ánh mắt Lâm Thanh Hàn trầm xuống. Y gắng gượng đứng dậy, không màng đau đớn, dùng tay áo mạnh mẽ lau miệng mình, mãi đến khi cơn đau rát thay thế cảm giác ngứa ngáy âm ỉ mới chịu dừng lại.
Y cúi mắt nhìn Lăng Yến Hòa, biểu cảm trên gương mặt lần đầu tiên xuất hiện vết rạn nứt.
Lăng Yến Hòa nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ thú vị, khóe môi mang theo nụ cười như có như không.
Lâm Thanh Hàn đang giận thật rồi.
Y có thể cho đối phương một chút ngon ngọt nhưng không có nghĩa là chấp nhận để mình chật vật thế này trước mặt hắn.
“Ngày mai chúng ta phải đến Tứ Hải Đường, công tử đừng quên.” Lâm Thanh Hàn gần như nghiến răng nói ra câu đó.
Lăng Yến Hòa hiếm khi tâm trạng tốt như vậy, gật đầu, thậm chí còn cười với y: “Ta sẽ không quên.”
Nói xong, Lâm Thanh Hàn quay người bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.
Cánh cửa bị đóng sầm, Lăng Yến Hòa cúi mắt nhìn vết thuốc vương vãi dưới đất, ngón tay vô thức xoa nhẹ.
Sau khi rời khỏi phòng Lăng Yến Hòa, Lâm Thanh Hàn không quay lại lấy một lần. Y vẫn nấu ăn như thường lệ, trò chuyện cùng Thẩm Miểu Miểu và Diệp Triều Nhan, ngay cả bữa tối cũng là do Thẩm Miểu Miểu mang đến cho Lăng Yến Hòa.
Thẩm Miểu Miểu và Diệp Triều Nhan chỉ nghĩ y vì đau lòng nên mới như thế, cũng không dám hỏi nhiều, để y yên tĩnh một chút.
Chỉ có Lâm Thanh Hàn là rõ nhất, y vẫn chưa nguôi giận. Tối đến nằm trên giường, hình ảnh nụ cười có phần giễu cợt của Lăng Yến Hòa vẫn hiện rõ trong đầu y.
Nghĩ đến việc bản thân chuẩn bị suốt nửa tháng, trong quá trình thương lượng không sai bước nào, thế mà lại sơ suất lúc hạ cổ cộng sinh, để phát ra âm thanh như vậy, thật sự quá mất mặt.
Cả khuôn mặt Lâm Thanh Hàn tối sầm lại.
【Mức độ tín nhiệm hiện tại của nhân vật chính: -15】
Lời nhắc kịp thời của hệ thống kéo y trở lại thực tại.
Nhìn con số trước mắt, tâm trạng y cũng không tệ đến mức không gượng dậy nổi.
Từ từ thôi, đây mới là bước đầu tiên y đi.
Tiếp theo, chắc chắn Lăng Yến Hòa sẽ đến Tứ Hải Đường tham gia đại hội tỷ võ, y nhất định sẽ tìm được cơ hội để lật lại tình thế. Không thể chỉ một mình y chật vật thế này được.
Dù sao hiện tại cả hai đều không tin nhau, y gài bẫy Lăng Yến Hòa, đối phương cũng không làm gì được y cả.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hàn giãn mày ra, kéo chăn lên cao rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
….
“A Hàn, A Nhan, hai người chuẩn bị xong chưa? Muộn chút nữa thì tỷ võ cũng sắp xong rồi đó!”
Thẩm Miểu Miểu sốt ruột giậm chân ngoài sân.
Diệp Triều Nhan thấy nàng như vậy liền bật cười, bước lên xoa đầu nàng, “Hôm nay chúng ta chỉ đi mua dược liệu thôi, không phải đi xem tỷ thí đâu.”
Thẩm Miểu Miểu đang định nói gì đó, vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Thanh Hàn và Lăng Yến Hòa, sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ.
Lâm Thanh Hàn đẩy chiếc xe lăn phiên bản tu tiên mà y lừa được từ hệ thống ra khỏi phòng, người ngồi trên xe vẻ mặt đầy vạch đen, chính là Lăng Yến Hòa.
“Phì, cái gì đây?” Thẩm Miểu Miểu nhìn biểu cảm của Lăng Yến Hòa, bật cười thành tiếng.
Quả nhiên mặt Lăng Yến Hòa càng đen hơn nữa.
“Đây là tâm huyết nửa tháng của ta dành cho công tử đó, công tử thích không?” Lâm Thanh Hàn cười híp mắt nhìn hắn, cố ý kéo dài giọng.
“Thích.”
Nghe được câu đó từ kẽ răng Lăng Yến Hòa, tâm trạng Lâm Thanh Hàn tốt hơn hẳn.
Thẩm Miểu Miểu đi vòng quanh chiếc xe lăn mấy lượt, rồi giơ ngón tay cái với Lâm Thanh Hàn: “A Hàn, tay nghề của ngươi đúng là tuyệt vời!”
“Cũng là vật hữu dụng.” Diệp Triều Nhan nhìn chiếc xe, trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy mặt Lăng Yến Hòa càng lúc càng đen, tâm trạng Lâm Thanh Hàn càng tốt, quyết định tạm tha cho hắn.
“Vừa rồi nghe Thẩm cô nương nói có tỷ võ, ta và công tử cũng muốn đi xem một chút.”
“Được đó! A Nhan, chúng ta mua dược xong rồi ghé xem được không?”
Thẩm Miểu Miểu như có người chống lưng, lập tức kéo tay áo Diệp Triều Nhan làm nũng, nàng vốn chỉ định nhắc nhở một câu, giờ bị kéo như vậy cũng chỉ cười rồi gật đầu đồng ý.
Tứ Hải Đường cách thôn Lâm Vũ chẳng xa, chưa đến nửa canh giờ, mấy người đã tới nơi.
Đúng lúc gặp phiên chợ, Thẩm Miểu Miểu kéo tay Diệp Triều Nhan đi quanh các sạp hàng lựa đồ, Lâm Thanh Hàn thì đẩy xe lăn có Lăng Yến Hòa ngồi theo sau không xa.
“Chốn này người thật đông đúc.”
Lâm Thanh Hàn liếc nhìn tu sĩ bốn phương tụ họp, khẽ nhướn mày nói.
“Mười năm mới có một lần, bọn họ đương nhiên phải coi trọng.” Lăng Yến Hòa lạnh nhạt đáp.
Lâm Thanh Hàn nghe ra ẩn ý trong lời hắn nhưng cũng chẳng để tâm, dù sao người này cũng không đứng dậy đánh được y nên kệ hắn nói thôi.
Y quét mắt nhìn dòng người xung quanh, quả nhiên là đủ loại: kiếm tu, nhạc tu, phù tu, thậm chí cả yêu tu cũng có mặt.
Thật sự là một cảnh tượng hiếm có.
Thiên hạ hiện chia làm bốn giới: Tiên, Nhân, Yêu, Ma. Tiên và Ma từ khi khai thiên lập địa đã tranh đấu không ngừng. Trăm năm trước, Vô Thảm Ma Quân bại trận bị đánh rơi vào vực sâu, Tiên giới mới tạm chiếm thế thượng phong. Yêu giới từ đầu đã giữ thái độ bàng quan, duy trì quan hệ không gần không xa với Tiên giới. Cho đến hai mươi năm trước, nội loạn bùng nổ trong Yêu giới khiến nguyên khí đại thương, lúc ấy mới chủ động tiếp cận Tiên giới.
Song hai giới vốn chẳng thực sự thân thiết. Ai nấy đều biết Yêu giới chỉ là dựa vào Tiên giới để tạm gắng gượng lại một thời gian, do đó, giữa hai bên chỉ duy trì qua lại, ngoài ra vẫn như cũ.
Nay thấy yêu tu cũng tới góp mặt trong thử luyện Tiên giới, đủ thấy sự trọng yếu của lần thí luyện này.
Lâm Thanh Hàn đảo mắt nhìn người qua lại, phần lớn đều mặc đồng phục, bên hông mang túi gấm thêu hoa văn tượng trưng thân phận. Y còn thấy cả người của Diệp gia và Thẩm gia.
Chẳng trách khi xuất môn, hai nữ tử kia phải thay đổi dung mạo, tất nhiên y và Lăng Yến Hòa cũng đã sử dụng thuật dịch dung, lại còn đeo mặt nạ.
Nguyên tác ghi rằng, Diệp Triều Nhan là người rời khỏi nhà mà không xin phép gia tộc. Nàng tuy là kiếm tu, kiếm pháp đã danh chấn Tiên môn, song tâm không nằm ở kiếm đạo, mà muốn hành y cứu thế, trở thành dược tu. Gia tộc ban đầu muốn ép nàng tham gia thí luyện, bái nhập Linh Tiêu Môn học kiếm, nhưng nàng không đồng ý, liền lặng lẽ rời nhà, tìm nơi không bị Diệp gia quản thúc mà hành y cứu thế.
Thẩm Miểu Miểu thì đơn thuần là muốn đi theo, mang theo tinh thần "chị em có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu" mà âm thầm đi cùng.
Cả hai đều không nói với người nhà, nên giờ dịch dung cũng là để tránh bị bắt về.
Có điều trong nguyên tác, Diệp Triều Nhan thật sự có tham gia thử luyện đại hội, lại còn là vì Lăng Yến Hòa mà đến.
Không biết lần này có còn như vậy không.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hàn hơi nheo mắt, nhìn về phía Lăng Yến Hòa đang đeo mặt nạ ngồi trên xe lăn.
“Cô nương, hôm nay Hồi Xuân Đường chúng ta không tiếp bệnh nhân.”
“Hiệu thuốc các ngươi không trị bệnh thì còn gọi là hiệu thuốc gì nữa?”
Thẩm Miểu Miểu cau mày, bực bội nhìn chưởng quầy đang ngăn nàng lại.
“Chẳng hay chưởng quầy gặp phải chuyện khó xử gì chăng?” Diệp Triều Nhan cất giọng nhẹ nhàng hỏi.
Chưởng quầy đánh giá y phục của hai người, khoát tay xua xua, giọng tỏ ra không kiên nhẫn: “Đã bảo là không tiếp bệnh rồi. Hơn nữa hai vị cũng không giống kẻ có bệnh. Mau đi đi, đừng làm phiền quý nhân trong tiệm.”
Nghe thế, Thẩm Miểu Miểu lập tức nổi giận, chặn ông ta lại: “Quý nhân gì mà khiến các người đến cả bệnh cũng không chữa?!”
“Cô nương này sao lại cứng đầu như thế?” Chưởng quầy thấy nàng chắn đường cũng không dám lớn tiếng, kéo nàng lùi mấy bước mới nhỏ giọng thì thầm: “Đó là Tô gia và Lăng gia đấy! Ngươi dám chọc vào không?!”
“Thì đã sao?! Tô gia với Lăng gia lẽ nào có thể cậy thế ức hiếp dân lành, cấm người ta trị bệnh?!”
Thẩm Miểu Miểu không ăn chiêu này của ông ta, mặc cho chưởng quầy cản trở, liền hướng mắt vào trong Hồi Xuân Đường, vừa quan sát vừa lớn tiếng hô: “Mọi người mau tới xem! Tiên môn thế gia ỷ thế hiếp người, đến cả chữa bệnh cũng không cho, chẳng phải là muốn người ta chết sao?!”
Một tiếng hét này khiến gần như cả con phố đều sững lại, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Hồi Xuân Đường.
“Ngươi làm cái gì vậy hả?!”
Chưởng quầy tức đến nghiến răng, vừa định kéo nàng ra thì từ bên trong có người bước ra.
“Cô nương này thật là ngậm máu phun người. Ta khi nào không cho các ngươi vào? Huống hồ, thanh âm của cô khí lực mười phần, trông chẳng giống kẻ mang bệnh. Chỉ e là cố ý đến đây quấy rối thì có!”
“A Viễn, không sao đâu, cứ để họ vào trước đi.”
Từ trong cửa tiệm bước ra một nam tử vận hồng y, bên hông đeo túi gấm thêu tiên hạc, chính là nhị công tử Lăng gia, Lăng Viễn.
Mà khoác tay hắn, cất lời ngọt ngào không ngớt chính là vị hôn thê của Lăng Yến Hòa, con gái út Tô gia, Tô Niệm Hoan.
Thấy rõ dung mạo hai người, đám đông tụ lại trước cửa Hồi Xuân Đường lại càng thêm đông.
Bởi vì cả hai đều xuất thân từ đại thế gia thuộc hàng đầu Tiên môn, Tô gia xếp thứ hai, Lăng gia xếp thứ tư trong Lục đại thế gia.
Vở kịch hay mà lại hoành tráng như thế, ai mà chẳng muốn xem?
“Hừ, ta nào có nói mình bị bệnh. Người thật sự có bệnh là vị phía sau ta đây.”
Thẩm Miểu Miểu lùi lại một bước, vừa vặn để lộ ra Lăng Yến Hòa đang ngồi trên xe lăn.
Lăng Viễn thấy thế liền hừ lạnh: “Mang mặt nạ che mặt hung tợn thế kia chắc là có tật giật mình?”
Lời còn chưa dứt, gã liền tung người bay lên, xông thẳng về phía Lăng Yến Hòa, toan xé bỏ mặt nạ của hắn.
Nhưng chưa kịp chạm tới, một sợi tơ mảnh như sương bất ngờ xuất hiện chắn ngang trước mặt. Lăng Viễn vội né tránh, song vẫn không kịp, để sợi tơ ấy cắt phăng nửa tay áo, đồng thời trên cổ tay cũng hiện ra một vết rạch mảnh dài rướm máu.
“Phụt... Ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử, chẳng ngờ hóa ra lại là đoạn tụ?” Thẩm Miểu Miểu khẽ cười trêu chọc.
Người chung quanh thấy vậy đều nín thở, kinh ngạc nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ kia. Kẻ đó chỉ ngồi yên trên xe lăn, không hề nhúc nhích một ngón tay, vậy mà có thể dễ dàng cắt rời tay áo của người khác. Nếu ban nãy Lăng Viễn chậm hơn một chút, e rằng chẳng mất mỗi tay áo đâu.
“Vị công tử này là người nhà ai mà xuất thủ nhanh đến vậy?!”
“Nhị công tử nhà họ Lăng nay đã là Kim Đan sơ kỳ, chẳng lẽ người kia đã đạt Nguyên Anh kỳ rồi?”
“Nguyên Anh kỳ?! Nếu thật là Nguyên Anh thì công tử Lăng gia lần này đúng là đụng phải kẻ cứng xương rồi!”
Tiếng xì xào kinh ngạc vang lên tứ phía. Trong lúc ấy, Lâm Thanh Hàn cụp mắt nhìn về phía Lăng Yến Hòa, chỉ thấy ngón tay hắn đang gõ nhè nhẹ lên tay vịn xe lăn, thần sắc ung dung, tâm tình dường như rất tốt.
Thấy thế, y hơi nhướn mày, cúi người ghé sát tai Lăng Yến Hòa, thấp giọng nói: “Công tử thật là oai phong lẫm liệt.”
Lăng Yến Hòa liếc y một cái, chẳng buồn đáp lời.
Chỉ có động tác nơi đầu ngón tay lại càng thêm nhàn tản, lười biếng hơn mấy phần.
Tính khí trẻ con, Lâm Thanh Hàn thầm nghĩ.