Máu nhỏ xuống khuôn mặt của Lăng Yến Hòa, đôi mắt hắn vốn nheo lại lập tức trợn to, trong đôi đồng tử đen kịt đã ngập tràn sát khí.
Lâm Thanh Hàn thấy vậy lại cười càng rạng rỡ hơn, y dùng sức ép mạnh sợi chỉ mảnh kia cho đứt đoạn. Vẻ mặt của đối phương lập tức trở nên cảnh giác, lực nắm trên cổ tay y cũng nới lỏng đi một chút. Y dễ dàng thoát ra, cổ tay trắng trẻo hiện rõ vết đỏ bị siết chặt.
Y không muốn đối đầu cùng đối phương nữa, tư thế này khiến y hơi mỏi. Vì thế y vỗ nhẹ lên bàn tay đang đè trên cổ mình, rồi thong thả ngồi thẳng dậy.
Lâm Thanh Hàn nâng tay nhìn vết thương đáng sợ trên đầu ngón tay phải, không hài lòng nhíu mày: “Chậc, thế này thì không thể nấu cơm cho công tử rồi.”
Lăng Yến Hòa chống tay ngồi dậy. Hắn ngồi nơi đầu giường, lạnh lùng lau đi giọt máu trên mặt, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Hàn trước mắt.
Hắn đang tức giận, Lâm Thanh Hàn nghĩ vậy.
Nhưng y không định để tâm. Trong cuộc đối đầu đầu tiên với nam chính, y không thể thua. Chỉ có thể hiện được thực lực của mình mới khiến đối phương kiêng dè, mới có thể giành được thế chủ động trong các cuộc thương lượng tiếp theo.
Lâm Thanh Hàn nghĩ vậy, không thèm nhìn sắc mặt của Lăng Yên Hòa nữa mà đi đến bên chậu đồng, hớt chút nước sạch rửa vết máu trên tay, rồi tiện tay cầm băng gạc sạch bên cạnh xử lý sơ qua.
May mà Diệp Triều Nhan có thói quen chuẩn bị đồ sơ cứu trong mỗi căn phòng, nếu không đầu ngón tay cứ chảy máu thì thật là phiền.
“Ngươi đã làm gì?”
Giọng nói vừa mới tỉnh dậy mang theo sự khàn đặc đặc trưng xen lẫn cơn giận bị đè nén, vang bên tai Lâm Thanh Hàn lại khiến y cảm thấy khoái chí.
Y không đáp, chỉ cầm bát thuốc đã hơi nguội trên bàn lên, đối mặt với ánh mắt đầy cảnh giác của đối phương bước tới.
“Công tử bị thương ở chân, ta đương nhiên phải đút thuốc cho ngài.” Lâm Thanh Hàn vừa nói vừa bước đến đầu giường, ánh mắt đảo qua phần thân dưới của Lăng Yến Hòa.
Quả nhiên, sắc mặt của Lăng Yến Hòa đột ngột trầm xuống, ánh mắt hắn nhìn Lâm Thanh Hàn giống như muốn xé xác y ra.
Lâm Thanh Hàn đối diện với ánh mắt ấy mà không hề tỏ ra e ngại.
Vừa rồi sợi chỉ của Lăng Yến Hòa đúng là khiến y bất ngờ, nhưng suy cho cùng hắn vừa mới tỉnh lại, lại chỉ mới là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ mà y đã là Kim Đan hậu kỳ nên vẫn còn lợi thế nhất định.
Hiện tại Lăng Yến Hòa đang yếu thế, ánh mắt hung ác kia rơi vào trong mắt y cũng chẳng khác nào chó sói đang nhe nanh chỉ để dọa người.
“Mang đi.”
Lăng Yến Hòa âm trầm nói.
“Công tử chắc chắn không uống sao? Thương thế của công tử có lẽ phải mất nửa tháng mới khá hơn, nếu không uống thuốc thì sẽ càng lâu đấy.”
Lâm Thanh Hàn nhìn người trước mặt với vẻ bất đắc dĩ, đối mặt với sự đề phòng trong ánh mắt của đối phương, y khẽ lắc đầu, rồi bất ngờ buông tay.
“Choang!” Chén sứ trong tay rơi xuống đất, vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
Xem ra đối phương vẫn còn nghi ngờ y, Lâm Thanh Hàn lắc đầu nhẹ.
Lăng Yến Hòa nhíu mày nhìn y, trạng thái toàn thân lập tức thay đổi. Hắn trừng trừng nhìn người trước mặt, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó nếu đối phương ra tay.
Nhưng người kia chỉ tiếc nuối liếc nhìn bát thuốc dưới đất, rồi lại lắc đầu.
“Thật đáng tiếc, ta đã cẩn thận sắc thuốc cả một canh giờ cho công tử đấy.” Lâm Thanh Hàn nhìn hắn, giọng như tiếc nuối, “Nhưng nếu công tử không muốn uống thì thôi vậy, bỏ qua một bữa thuốc cũng chẳng sao.”
Chưa kịp để Lăng Yến Hòa phản ứng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cửa phòng bị gõ mạnh một cái, rồi giọng một thiếu nữ truyền vào.
“A Hàn, ngươi không sao chứ?”
Nghe tiếng người bên ngoài lo lắng, Lăng Yến Hòa nheo mắt nhìn Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn chẳng bận tâm đến ánh mắt dò xét của hắn, bình thản đáp lại người bên ngoài, “Không sao, chỉ là ta vô ý làm đổ thuốc, quấy rầy công tử nghỉ ngơi, làm phiền cô nương lo lắng rồi.”
Lời nói rất chu toàn, nhưng rơi vào tai Thẩm Miểu Miểu lại có chút khác.
“Hừ, ngươi lại bênh hắn.” Thẩm Miểu Miểu không vui nói, “Thôi được, hai người cứ nói chuyện, nếu có chuyện gì cứ gọi ta với A Nhan, xem hắn dám làm gì ngươi.”
“Đa tạ Thẩm cô nương.”
Chờ tiếng bước chân bên ngoài rời đi, Lâm Thanh Hàn mới quay lại nhìn Lăng Yến Hòa đang mang vẻ mặt kỳ quái, đối phương vừa thấy hắn nhìn sang liền quay mặt đi.
Tính khí trẻ con.
Lâm Thanh Hàn kéo ghế gỗ ngồi xuống bàn, từ trong tay áo lấy ra thuốc mỡ do Diệp Triều Nhan đưa, tỉ mỉ xử lý vết thương trên tay.
“Vị cô nương lúc nãy là con gái độc nhất của Thẩm gia, tên Thẩm Miểu Miểu. Nói ra thì nàng và bằng hữu của nàng chính là ân nhân cứu mạng của ta và công tử. Nếu không phải họ đi ngang qua vách núi phát hiện và đưa chúng ta về chữa trị, e rằng giờ ta và công tử cũng chẳng thể bình yên ngồi đây nói chuyện.”
Lâm Thanh Hàn cười thân thiện với Lăng Yến Hòa, rồi như chợt nhớ ra điều gì, bỗng nói tiếp: “Nhắc đến bằng hữu của nàng, công tử hẳn cũng từng nghe qua, trưởng nữ Diệp gia, Diệp Triều Nhan.”
Quả nhiên, Lăng Yến Hòa nghe vậy liền quay sang nhìn y, trong mắt hiện lên vẻ dò xét.
“Nửa tháng công tử hôn mê, đều là ta tắm rửa, thay thuốc, sắc thuốc, đút thuốc cho công tử. Sợ là trong mắt hai vị cô nương, tình cảm giữa ta và công tử thắm thiết không gì sánh được. Chỉ tiếc rằng, ấn tượng của họ với công tử lại không tốt lắm.”
Lâm Thanh Hàn thu dọn thuốc mỡ, nhìn Lăng Yến Hòa như đang chờ đợi một đáp lại.
Lăng Yến Hòa nhướn mày nhìn y, châm chọc nói: “Ngươi cũng bản lĩnh thật đấy.”
“Đa tạ công tử khen ngợi.”
Bầu không khí trong phòng lại rơi vào im lặng.
Lâm Thanh Hàn nhìn Lăng Yến Hòa sống chết không mở miệng, không khỏi khẽ thở dài.
Xem ra thông tin y đưa ra vẫn chưa đủ, chưa đủ để khiến đối phương mở lời.
“Nói mới nhớ, đại hội luyện thí của tiên môn hình như chỉ còn hai tháng nữa là bắt đầu rồi, rất nhiều người đã lên đường đến Linh Tiêu Môn.”
Lăng Yến Hòa nghe vậy sắc mặt liền trở nên khó coi.
Đại hội luyện thí của tiên môn là sự kiện tuyển chọn đệ tử và phô diễn thực lực của các đại thế gia, gần như tất cả các thế gia đều sẽ đến Linh Tiêu Môn trước hai tháng để đàm phán và thăm dò. Vốn dĩ Lăng Yến Hòa cũng nằm trong đoàn người đó, nhưng lại bị nguyên thân đẩy xuống vách núi. Nếu không, có lẽ giờ này hắn đã trên đường rồi.
Thấy biểu cảm của đối phương rốt cuộc có biến chuyển, Lâm Thanh Hàn liền tiếp tục: “Nói ra thì cũng khéo, thôn Lâm Vũ nơi ta và công tử đang ở hiện tại lại nằm ngay trên tuyến đường bắt buộc phải đi qua, hơn nữa còn sát vách Tứ Hải Đường.”
Thấy Lăng Yến Hòa rốt cuộc cũng có chút hứng thú, Lâm Thanh Hàn biết mình đã nói đúng trọng tâm rồi.
Tứ Hải Đường là nơi tổ chức tỷ thí, rất nhiều người xem đây là một cuộc thử sức trước đại hội, hầu như ai đi ngang cũng sẽ lưu lại nửa tháng đến một tháng, để thăm dò thực lực lẫn nhau, chuẩn bị tâm lý.
Không ít người sau khi tham dự còn làm bảng xếp hạng dự đoán, thậm chí còn đặt cược linh thạch cho ngày công bố kết quả - chính là đánh cược.
Trong nguyên tác, mẹ kế của Lăng Yến Hòa vì không muốn hắn cướp hào quang của nhị công tử Lăng gia nên mới sai nguyên thân đẩy hắn xuống vách núi, tiện thể cướp luôn hôn ước vốn thuộc về Lăng Yến Hòa, một công đôi việc.
Nhưng cuối cùng Lăng Yến Hòa vẫn tham gia, che mặt thi đấu, một trận thành danh, trực tiếp vả mặt mẹ kế và nhị công tử, trở thành người được kỳ vọng đứng đầu đại hội.
“Công tử không muốn đi xem thử sao?”
Lâm Thanh Hàn vừa nói vừa nghịch lọ thuốc mỡ trong tay, chiếc bình sứ trắng xoay tròn giữa những ngón tay thon dài, động tác nhẹ nhàng nhưng lại dễ dàng thu hút ánh mắt người khác.
“Bộ dạng ta thế này thì đi thế nào?” Lăng Yến Hòa không dễ bị lay động, giọng cũng mang theo chút giận dữ.
Lâm Thanh Hàn cũng chẳng giận, tiếp tục nói: “Hôm qua ta lén đi Tứ Hải Đường một chuyến, cổng chính đã treo cờ hiệu của Lăng gia.”
“Ha, không chờ nổi mà muốn quay về à?” Lăng Yến Hòa cười lạnh.
Nghe vậy, Lâm Thanh Hàn lắc đầu, động tác trên tay cũng dừng lại, bình sứ đập nhẹ xuống mặt bàn phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Quay về? Sợ rằng Lăng gia sớm đã không còn chỗ cho ta dung thân rồi.”
Nói đến đây, ánh mắt Lâm Thanh Hàn thoáng hiện hàn ý, ngón tay siết chặt chiếc lọ đến trắng bệch.
Lăng Yến Hòa nhìn vẻ mặt y, không nhịn được bật cười lạnh, “Di mẫu tốn bao năm dạy dỗ ngươi, làm sao nỡ bỏ một con chó tốt như vậy?”
Trước sự mỉa mai trắng trợn, Lâm Thanh Hàn chỉ cười tự giễu, lắc đầu nói: “Ta vốn chỉ là quân cờ bị vứt bỏ của bà ta, từ mười mấy năm trước đã là vậy. Chỉ là lúc đó ta bị tự do mê hoặc, mãi đến khi bị người đẩy xuống vách núi mới bừng tỉnh.”
“Ta muốn bọn họ phải trả giá.”
“Rắc—”
Chiếc bình sứ trong tay Lâm Thanh Hàn đột nhiên vỡ nát, thuốc mỡ lẫn máu loang ra đôi bàn tay trắng ngọc của y.
Ánh mắt châm biếm trong mắt Lăng Yến Hòa chợt tắt, hắn đánh giá người trước mặt, bất chợt bật cười khẽ.
“Ngươi muốn quy phục dưới trướng ta?”
“Phải.” Lâm Thanh Hàn mím môi đáp.
“Ngươi nghĩ ta sẽ nhận một con chó từng theo người khác?”
Lâm Thanh Hàn cụp mắt suy nghĩ giây lát, rồi ngẩng đầu mỉm cười, “Bởi vì hiện tại công tử cần ta.”
Thấy Lăng Yến Hòa vẫn chưa động lòng, y liền dứt khoát tung con bài tẩy cuối cùng.
“Nếu công tử không tin ta, vậy cứ lưu lại trên người ta một dấu ấn thuộc về công tử.”
“Từ nay về sau, ta sẽ là một thanh đao trong tay công tử.”
Trong môi trường xa lạ này, so với một kẻ xa lạ, Lăng Yến Hòa nhất định sẽ muốn chọn một người quen thuộc, dễ kiểm soát hơn. Dù người đó từng phản bội, nhưng chỉ cần có thể khống chế, hắn chắc chắn sẽ tận dụng triệt để.
Nếu đến cả gan làm đao cho người khác cũng không có, vậy làm sao xưng bá tứ giới?
Cách khống chế y, trong nguyên tác viết rất rõ: sau lần đối đầu đầu tiên, Lăng Yến Hòa đã hạ cộng sinh cổ lên người nguyên thân.
Cộng sinh cổ là bí pháp của Lăng gia, có thể điều khiển người mang tử cổ làm bất cứ chuyện gì, nếu phản kháng sẽ đau đớn như bị cắn xé tâm can, đồng thời tử cổ còn có thể thay mẫu cổ chắn họa.
Cổ này có độc tính cực mạnh, chỉ cho phép tồn tại duy nhất trong cơ thể người bị hạ, nếu có cổ khác sẽ bị tử cổ nuốt chửng hoàn toàn, quả thực là vương giả trong các loại cổ trùng.
Bí pháp này chỉ truyền lại cho người thừa kế chính thống. Lăng Yến Hòa là con chính thất, dù cha hắn không thích thì người thừa kế duy nhất của Lăng gia vẫn chỉ có thể là hắn. Đó cũng là lý do mẹ kế phải diệt trừ hắn.
Bà ta muốn con trai mình, nhị công tử Lăng gia, trở thành người thừa kế.
Hiện giờ Lăng Yến Hòa bị thương, muốn đến Tứ Hải Đường nhất định phải có người hỗ trợ, người đó vốn là Diệp Triều Nhan.
Nhưng nay có Lâm Thanh Hàn xen vào, người duy nhất Lăng Yến Hòa có thể chọn, chỉ còn y.
Hắn chỉ có thể chọn Lâm Thanh Hàn làm đao, không còn lựa chọn nào khác.
“Ta ghét kẻ thông minh.”
Lăng Yến Hòa lạnh lùng nhìn người trước mặt, khí tức u ám càng thêm dày đặc.
Lâm Thanh Hàn cong môi cười nhạt, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
“Nhưng bây giờ, công tử lại đang cần kẻ thông minh.”