Tiếng bàn tán xung quanh ngày một lớn, khiến sắc mặt Lăng Viễn xanh mét.
Hôm nay mẫu thân gã sai gã đến Tứ Hải Đường hộ tống Tô Niệm Hoan, bảo rằng nhân cơ hội này đôi bên nên bồi dưỡng tình cảm. Không ngờ khi tỷ thí, ả ta lại sơ ý bị trầy nhẹ nơi đầu ngón tay, thế là gã liền vội đưa ả đến Hồi Xuân Đường bôi thuốc, vừa hay có cớ được gần gũi. Để có thể yên tĩnh ở bên ả, gã còn cố ý dặn dò chưởng quầy không được để bất kỳ ai quấy rầy.
Nào ngờ còn chưa bôi thuốc xong, bên ngoài đã rối loạn. Trong lòng gã dâng lên cơn giận, lập tức xông ra ngoài. Thấy có người gây chuyện, gã còn thầm mừng rỡ, đây chẳng phải cơ hội tốt để thể hiện bản lĩnh trước mặt Tô Niệm Hoan sao?
Ban đầu thấy là một cô nương gây rối, gã còn nghĩ mình động thủ e không hợp lý, nhưng khi thấy nam tử kia ngồi yên trên xe lăn, lại mang mặt nạ quỷ che mặt, gã liền gạt bỏ do dự, vận nửa phần công lực ra tay, muốn ra oai phủ đầu đối phương.
Nào ngờ lại bị một món ám khí chém một đòn nặng tay!
Lăng Viễn nhìn người đối diện dáng vẻ nhàn tản, áo mình lại bị rạch mất nửa tay, tơ lụa cao quý nay rách nát không ra hình ra dáng, chênh lệch rõ ràng khiến mặt gã trở nên khó coi.
“Viễn ca, huynh không sao chứ?”
Tô Niệm Hoan bước tới đỡ lấy gã, giọng ngọt ngào như rót mật, song vẫn không giấu được chút ngạc nhiên trong đáy mắt.
Lăng Viễn vội thu liễm thần sắc, gượng cười trấn an: “Không sao. Chỉ là không ngờ đối phương dùng ám khí, ta nhất thời sơ ý nên mới để hắn chiếm được thế thượng phong.”
Tô Niệm Hoan nghe vậy liền gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại đánh giá đối phương một lượt.
“Hai người các ngươi là đang cấu kết làm việc xấu. Công tử chúng ta đường đường chính chính hạ thủ, ngươi thua liền đổ cho người ta dùng ám khí, đúng là kẻ thua không dám nhận!”
Thẩm Miểu Miểu tu vi cũng không thấp, nghe trọn lời hai người kia không sót chữ nào liền nhân đó mà suy diễn một phen.
“Ngươi đúng là người đàn bà đanh đá! Ta nói sai chỗ nào? Hắn nếu không dùng loại công pháp tà môn thì ngay cả tay áo ta cũng đừng hòng chạm tới!”
Lăng Viễn vốn đã đầy lửa giận trong lòng, giờ bị Thẩm Miểu Miểu chọc thêm càng thêm bừng bừng tức giận.
“Nếu vị công tử này đã nói chiến thắng của công tử nhà ta là không quang minh, chi bằng hai người hãy tỉ thí đường đường chính chính một trận.” Lâm Thanh Hàn bỗng bước ra nói, “Nếu công tử thua, xin lập tức trước mặt mọi người tại Hồi Xuân Đường xin lỗi công tử nhà ta. Nếu chúng ta thua, mặc ngươi xử trí, thế nào?”
Lăng Yến Hòa khẽ khựng lại ở đầu ngón tay. Hóa ra Lâm Thanh Hàn là đang bày mưu dụ rắn rời hang, ánh mắt u tối như hồ sâu của hắn bỗng lóe lên một tia bất ngờ.
Nhưng hắn không mở miệng ngăn cản.
Lăng Viễn nhìn kẻ cũng mang mặt nạ, Lâm Thanh Hàn, lộ ra vẻ khinh miệt: “Chủ tử nói chuyện, đâu tới lượt tên nô tài như ngươi chen vào?!”
Dứt lời, một luồng linh lực cuồn cuộn đi kèm với một lưỡi đao sắc bén, thẳng tắp đánh về phía Lâm Thanh Hàn. Chiêu này vừa nhanh vừa độc, rõ ràng gã đã dùng tới bảy phần công lực, là sát chiêu không để người sống sót!
Đám đông vây quanh cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua mặt, trong lòng giật mình kinh hãi. Không ít người thầm thương hại cho kẻ nô tài xui xẻo kia.
Diệp Triều Nhan và Thẩm Miểu Miểu gần như cùng lúc giơ tay định ngăn lại đòn tấn công ấy.
Mọi người đều căng thẳng chờ xem kết cục Lâm Thanh Hàn, chỉ có một người là Lăng Yến Hòa vẫn bình thản ngồi yên, rồi nhẹ giọng bật cười.
Trong nháy mắt, luồng linh lực kia liền tan biến như khói. Mọi người lập tức nhìn về phía Lâm Thanh Hàn, chờ đợi thảm cảnh xảy ra. Nhưng khi thấy rõ tình cảnh, tất cả đều ngẩn người tại chỗ.
Chỉ thấy người mà ai nấy đều nghĩ chắc chắn sẽ bỏ mạng, lúc này vẫn an nhiên đứng đó, một tay đặt lên xe lăn, tay còn lại kẹp lấy lưỡi đao kia giữa hai ngón tay. Vẻ mặt ung dung thoải mái dù mang nửa chiếc mặt nạ che mặt vẫn lộ rõ.
“Rắc—”
Y hơi dùng lực, lưỡi đao sắc bén mang linh lực kia lập tức bị bẻ gãy làm đôi.
“A, công tử thứ lỗi, ta không cẩn thận làm hỏng pháp khí của công tử rồi.”
Lâm Thanh Hàn phủi phủi tay, mỉm cười nhìn về phía Lăng Viễn, dù rơi vào mắt đối phương lại chẳng khác nào đang cố ý khiêu khích.
Tuy là lời xin lỗi, nhưng rơi vào mắt người khác lại chẳng khác nào cố tình khiêu khích.
Lăng Yến Hòa có thể tránh được đòn trí mạng kia là nhờ yếu tố bất ngờ, lại thêm bản tính Lăng Viễn vốn sợ chết mà nhát tay. Huống chi, nguyên thân thân là Kim Đan hậu kỳ, còn Lăng Viễn chỉ nhờ linh đan diệu dược miễn cưỡng đẩy cảnh giới lên Kim Đan sơ kỳ. Dẫu có dùng pháp khí hạng nhất thì cũng chỉ có uy lực Kim Đan trung kỳ, làm sao so được?
“Sao… sao có thể như vậy…”
Sắc mặt Lăng Viễn lập tức trở nên khó coi.
Gã vừa rồi rõ ràng đã dùng Vạn Hoa Nhận, ám khí do mẫu thân cho vốn có thể chém sắt như bùn, không gì phá nổi. Lại thêm mười phần công lực, lẽ ra một chiêu tất sát.
Vậy mà... Vạn Hoa Nhận lại bị một tên nô tài nhỏ nhoi bẻ gãy nhẹ nhàng như bóp nát cành liễu?
Ngay khoảnh khắc ấy, Lăng Viễn mới ý thức được, kẻ này so với người ngồi xe lăn kia còn đáng sợ hơn nhiều!
Gã chọc nhầm người rồi.
“Ngươi khi nãy còn vu cho chúng ta tu luyện tà đạo, nay lại dùng ám khí giết người hòng đoạt mạng, đúng là khẩu phật tâm xà.”
Thẩm Miểu Miểu quát lớn, giọng lảnh lót lan khắp phố: “Chư vị mau nhìn đi! Đây chính là bộ mặt thật của các thế gia tu chân! Một Lăng gia, một Tô gia, hôm nay không cho bách tính vào chữa bệnh thì thôi, người ta thách đấu đường đường chính chính cũng không cho, vậy mà còn giở thủ đoạn muốn giết người diệt khẩu! Trên đời này chẳng lẽ không ai có thể quản nổi bọn họ sao?!”
Nàng ban đầu còn kinh ngạc trước biểu hiện của Lâm Thanh Hàn, nhưng thấy vẻ mặt như tro tàn của Lăng Viễn, lập tức nắm lấy cơ hội, kéo cả đám đông vào phe của nàng.
“Đúng đó đúng đó! Khi nãy ta đứng ngoài xa còn nghe rõ tên chưởng quầy kia nói bên trong có khách quý, không cho ai vào chữa trị!”
“Ta thấy rõ ràng là ỷ thế hiếp người! Một tiểu thư chỉ trầy xước đầu ngón tay mà đã muốn độc chiếm cả hiệu thuốc? Thật quá bá đạo!”
“Đánh không còn sử dụng ám chiêu. Mấy cái gọi là danh môn chính phái gì chứ, bản chất cũng chỉ thế!”
“Cái hiệu Hồi Xuân Đường này cũng thật biết xem mặt mà dâng trà, có xứng với hai chữ ‘cứu nhân độ thế’ nữa đâu?!”
Kỳ thử luyện lần này có không ít tán tu tham gia, con cháu thế gia tính ra chỉ hơn trăm người, phần lớn đều là kẻ xuất thân môn hộ nhỏ bé từ các vùng mà tới, dọc đường chịu không ít sự khinh bỉ. Nay thấy chuyện bất bình bày ra ngay trước mắt, oán khí tích tụ trong lòng họ bỗng dưng như nước vỡ đê, ai nấy đều thi nhau mắng mỏ, lời lời như mũi tên chĩa thẳng về phía Hồi Xuân Đường.
Chưởng quầy của Hồi Xuân Đường sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa thì xỉu ngay tại chỗ. Chỉ vì một chút tham tài, lão không ngờ lại rước họa từ thế gia, càng không ngờ kẻ mà lão đắc tội còn lợi hại hơn cả bọn họ. Giờ ruột gan lão hối hận đến tím tái.
Nhưng cũng chẳng còn đường lui nữa. Lão chỉ có thể cúi đầu, chịu cho đám tu sĩ quanh mình mắng nhiếc chỉ trích.
Còn ở trung tâm cơn bão, sắc mặt Lăng Viễn và Tô Niệm Hoan lại càng khó coi hơn bội phần.
Lăng Viễn vốn định dùng một chiêu dọa nạt, thừa cơ thoát thân. Nào ngờ lại tự đào hố chôn mình, bị mất mặt trước bao người, đúng là biến khéo thành vụng, lật thuyền trong mương mà.
Tô Niệm Hoan sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao. Lớp vỏ bọc ngây thơ thuần khiết của ả suýt nữa bị bóc trần ngay giữa phố. Ả ban đầu chỉ định câu kéo Lăng Viễn, để gã cam tâm tình nguyện làm việc cho mình, nào ngờ lại bị lôi kéo vào cái mớ hỗn độn này.
Ả quay sang nhìn Lăng Viễn, thấy gã lúc này hoảng loạn đến mức tay chân luống cuống, trong mắt ả chỉ còn lại sự chán ghét.
Lăng Yến Hòa lúc này mới chậm rãi mở miệng, giọng trầm ổn: “Chuyện hôm nay ta tin rằng là Lăng công tử cùng Tô cô nương nhất thời sơ suất. Nhưng e rằng, lời giải thích như thế, chẳng thể khiến mọi người ở đây tâm phục khẩu phục.”
Thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại như chuông đồng vang lên giữa sương mù, khiến đám đông dần yên tĩnh lại, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía hắn.
“Chi bằng cứ theo ý kiến của tên nô tài không biết điều của ta đi. Đường đường chính chính tỷ thí một phen, hai vị thấy thế nào?”
Lăng Yến Hòa chống nhẹ cằm bằng một tay, hơi ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía hai người đang lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“So thế nào?” Lăng Viễn theo bản năng hỏi lại.
Một tiếng cười nhẹ vang lên từ sau chiếc mặt nạ dữ tợn kia, nhưng rơi vào tai Lăng Viễn lại lạnh thấu sống lưng, khiến từng lỗ chân lông trên người gã dựng cả lên.
“Tứ Hải Đường, khiêu chiến đoạt vị.”
Lời vừa dứt, đám đông phút chốc lặng thinh, rồi ngay sau đó như một đống củi khô gặp lửa, tiếng nghị luận sôi trào tựa sóng triều.
Nguyên nhân không gì khác, bởi vì, Tứ Hải Đường khiêu chiến đoạt vị, cộng thêm mục tiêu bị thách đấu lại là hai nhân vật đang gây chú ý bậc nhất gần đây, khiến người người đều không khỏi hưng phấn.
Tỷ thí ở Tứ Hải Đường vốn dựa vào thứ tự tích điểm mà phân trận. Điểm số cao thì có tư cách đối đầu với cao thủ, điểm thấp thì chỉ có thể quanh quẩn đánh vài kẻ tôm tép để tích lũy.
Mỗi trận tỷ thí, điểm sẽ được phân phát ngẫu nhiên dựa trên thực lực của bản thân, đối thủ, và cả biểu hiện trong trận chiến.
Và bất luận là ai, một khi báo danh thì bắt buộc phải từ cuối bảng đánh lên, tích lũy điểm từng bước để giành được vị trí cao trên bảng, mới mong có cơ hội giao đấu với cao thủ.
Nếu không muốn leo từng nấc một cách chậm chạp ấy, thì chỉ còn một con đường: khiêu chiến đoạt vị.
Ngay trước cửa Tứ Hải Đường có một tấm bảng lớn, cập nhật thời gian thực thứ hạng tích điểm của tất cả người tham gia.
“Khiêu chiến đoạt vị” tức là có thể chỉ định một người trong bảng để khiêu chiến. Nếu thắng, sẽ kéo người kia khỏi vị trí, bản thân chiếm lấy vị trí đó, đồng thời khiến người kia bị xóa sạch tích điểm, phải leo lại từ đầu.
Nếu thua... thì sẽ bị người thắng toàn quyền xử trí.
Mà hình phạt sau khi thất bại lại không hề cố định. Đối phương dù có muốn lấy mạng cũng không ai ngăn cản được. Tuy nói vậy, nhưng những trừng phạt cực đoan như vậy vốn rất hiếm gặp. Phổ biến nhất chỉ là bị đoạt đi pháp khí, linh thạch hay chút tài vật.
Chính bởi vì vậy, phần lớn người đi “khiêu chiến đoạt vị” thường chỉ chọn những vị trí trung bình để khiêu chiến, vừa tiết kiệm thời gian, lại vừa có thể mượn cơ hội đánh bóng danh tiếng, vô cùng ổn thỏa.
Nhưng Lăng Viễn và Tô Niệm Hoan đâu phải hạng người tầm thường?
Một người đang ở top 5, người kia là top 10, đều là nhân vật tiêu điểm trong các cuộc bàn tán gần đây.
Một trận “khiêu chiến đoạt vị” nhắm thẳng vào hai người bọn họ, chuyện này từ đầu kỳ tỷ thí đến nay, chưa từng có tiền lệ! Bảo sao người người không kích động cho được.
“Cái gì?” Thẩm Miểu Miểu hoàn toàn không ngờ đối phương lại lớn gan đến thế, vội vã tiến lại, hạ giọng nói với Lâm Thanh Hàn: “Ngươi không định ngăn công tử nhà ngươi lại à?”
Lâm Thanh Hàn nhìn sang Diệp Triều Nhan đang mang vẻ mặt không đồng tình, chỉ khẽ cong môi, nhẹ nhàng đáp: “Ta tin công tử.”
Bàn tay đang gõ đều trên tay vịn xe lăn khựng lại trong chớp mắt, nhưng chẳng mấy chốc liền khôi phục tiết tấu ban đầu.
Lâm Thanh Hàn nói xong, nhìn Thẩm Miểu Miểu với ánh mắt như muốn nói không thể giúp gì được và nhìn vẻ mặt không đồng tình của Diệp Triều Nhan, chỉ khẽ nhún vai. Đương nhiên là y tin tưởng Lăng Yến Hòa rồi, cuộc tỷ thí này vốn chẳng có gì liên quan đến y trong nguyên tác cả, vì dù sao cũng chỉ là Lăng Yến Hòa với Lăng Viễn, Diệp Triêu Nhan với Tô Niệm Hoan, nam nữ chính hợp tác chiến đấu, một kẻ phản diện như y nào có vai trò gì.
Y vốn là một kẻ phải chịu nhục nhã gánh vác trước, mà chỉ đến sau này mới có thể phát huy vai trò quan trọng.
Tuy nhiên, y cũng không ngại giúp Lăng Yến Hòa một chút, khiến đối phương gặp chút cản trở nho nhỏ mà thôi.
Trong nguyên tác, thật ra không phải là việc "khiêu chiến đoạt vị" này, mà là vào ngày hôm sau khi Diệp Triều Nhan và Lăng Yến Hòa đi dạo phố, tình cờ đi qua Tứ Hải Đường bị khiêu khích, từ đó mới quyết định ra tay.
Y chỉ mới nói ra một câu, bảo Lăng Yến Hòa là người khiêu chiến, mà y chỉ đóng vai trò thúc đẩy, tạo cơ hội cho đối phương mà thôi.
Trong nguyên tác, sự việc khiêu chiến đoạt vị này thực ra không phải là để vả mặt Lăng Viễn hay Tô Niệm Hoan, mà điều quan trọng nhất là chiến thắng này đã giúp Lăng Yến Hòa có được một tấm vé tham dự buổi đấu giá, qua đó có cơ hội giành được Bách Xuân Đằng.
Và tấm vé ấy được Diệp Triều Nhan tặng cho sau khi tỷ thí với Tô Niệm Hoan, bởi đường chủ Tứ Hải Đường vốn rất thích những mỹ nhân, hắn ta nhìn trúng Diệp Triều Nhan và đã tặng vé đó cho nàng. Sau này, người này cũng đã cùng Lăng Yến Hòa cạnh tranh công bằng, và nhờ vào sức hút của nhân cách hắn ta đã giúp đỡ rất nhiều cho Lăng Yến Hòa, thực sự là một phần không thể thiếu trên con đường thăng tiến của hắn ta.
Nhưng bây giờ, có lẽ Diệp Triều Nhan sẽ không tham gia thử thách cùng mọi người như trong nguyên tác nữa, vậy thì Lăng Yến Hòa sẽ gặp được vị ân nhân này thế nào và lấy được Bách Xuân Đằng đây?
Lâm Thanh Hàn cúi nhìn Lăng Yến Hòa đang tỏ ra khá bình thản, không khỏi mỉm cười.
Y đã cầm kịch bản của phản diện, đương nhiên phải làm một vài chuyện xấu.
Y cũng muốn tự mình kiểm chứng Lăng Yến Hòa rốt cuộc là người thế nào, văn tự đâu thể hoàn toàn diễn tả tính cách con người được. Lâm Thanh Hàn cần phải thử thách và kiểm tra giới hạn cũng như bản chất của đối phương qua hành động.
“Chẳng lẽ các ngươi sợ rồi sao?”
Nhìn thấy vẻ lo lắng của mọi người xung quanh, Thẩm Miểu Miểu vội vã hô hào để tiếp sức cho hai người.
Lăng Viễn vừa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi. Gã đang định mở miệng từ chối, nhưng lại cảm nhận được tay áo bị người bên cạnh kéo nhẹ. Gã cúi đầu thì thấy Tô Niệm Hoan nhíu mày lắc đầu.
Lúc này, gã mới nhận ra rằng mọi người xung quanh rõ ràng đều đứng về phía người khiêu chiến. Nếu gã từ chối, chắc chắn sẽ bị đổ tội là nhát gan.
Lúc đó, không chỉ bản thân gã bị người khinh bỉ, mà cả Lăng gia cũng sẽ bị chỉ trích. Còn không bằng cứ nhận lời, ít nhất cũng có thể thử một phen.
“Đương nhiên là không sợ, nhưng hôm nay chúng ta đã đấu một trận, sao không để ngày mai tái chiến?” Lăng Viễn nghiến răng nói.
Mọi người đều quay sang nhìn về phía người ngồi trên xe lăn, nhưng người này chỉ nhẹ nhàng vuốt chiếc răng nanh trên mặt nạ, không hề trả lời, vẻ mặt mơ hồ khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ.
“Dĩ nhiên là có thể.”
Lăng Viễn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là, Lăng công tử không muốn hỏi qua số người khiêu chiến sao?”
Giọng nói lười biếng vang lên, khiến Lăng Viễn đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía người vừa phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Lăng Yến Hòa một tay chạm nhẹ lên chiếc răng nanh trên mặt nạ, từ từ giơ tay chỉ về phía Lăng Viễn, rồi lại chỉ về phía Tô Niệm Hoan đang đứng sau gã, và sau đó ngón tay khẽ vẫy, chỉ về phía Lâm Thanh Hàn đang đứng sau.
“Ta với ngươi, hắn với Tô cô nương, thế nào?”
Không để Lâm Thanh Hàn kịp phản ứng, Lăng Yến Hòa nhẹ nhàng vẫy tay, lập tức, thân thể Lâm Thanh Hàn bị ép phải cúi xuống.
Âm thanh trong trẻo của hai chiếc mặt nạ va chạm vào nhau.
Lâm Thanh Hàn nhìn xuyên qua mặt nạ, đối diện với đôi mắt hơi khép hờ của Lăng Yến Hòa.
Sau đó, thân thể y bị điều khiển cúi sâu hơn, hai chiếc mặt nạ kề sát vào nhau, thậm chí y còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể đối phương xuyên qua mặt nạ.
Chỉ có hai người nghe thấy được âm thanh lười biếng vang lên bên tai Lâm Thanh Hàn, khiến cơ thể y bất giác căng thẳng.
“Làm chuyện xấu rồi muốn chạy sao?”