Editor: Cá
“Thứ dơ vậy mà cô cũng đưa cho tôi.” Hạ Tư ghét bỏ mà lau lau tay, cố ý cao giọng.
Trợ lý ở một bên lúng túng thu dọn đồ, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho cô ta: “Đừng nói nữa.”
Nhưng Hạ Tư vờ như không thấy, lại âm dương quái khí bằng giọng điệu đầy mỉa mai: “Tôi thấy cô thật là không có đầu óc, đồ của người nào đó mà cũng nhét vào tay tôi, cũng không biết đã dính qua bao nhiêu thằng đàn ông bẩn thỉu rồi.”
Trợ lý: “……” Mẹ nó, chết đi.
Dứt lời, mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới chuyện liên quan đến Thẩm Chiêu Mân.
Vụ lộ ảnh nóng ồn ào huyên náo ai ai cũng biết, chỉ riêng trong video đã có hơn một nam chính, cảnh quay nóng bỏng, đủ mọi tư thế. Công ty của cô căn bản không ra mặt làm sáng tỏ, có thể nói là ván đã đóng thuyền, thẳng đến khi tuôn ra cô bởi vậy phí mà tự tử mới xem như đè xuống, mọi người còn tưởng rằng cô sẽ lui vòng, không nghĩ tới im hơi lặng tiếng nửa tháng cô lại ngóc đầu trở lại, mà còn là mang tài chính tiến tổ.
Lúc trước nghe nói cô muốn vào tổ, ai cũng nghĩ cô chắc ai cũng nghĩ chắc vị kim chủ nào bao nuôi? Hiện tại xem bộ dáng cô không coi ai ra gì, nghĩ có vẻ đúng là thật?
Mọi người thầm đoán, liếc mắt nhìn nhau vài lần, rồi lặng lẽ đặt cà phê và đồ ăn sáng trong tay xuống, âm thầm quan sát tình hình chiến đấu.
Quá kích thích, không xem tiếp thì tiếc lắm, bỏ lỡ một giây là khóc đấy!
Nghe vậy, ý cười trên mặt Chu Ý vẫn không giảm, xoay người nhìn về phía Hạ Tư đang chà lau đầu ngón tay.
Trong gương ảnh ngược trên mặt của người phụ nữ tất cả đều là khiêu khích và cố tình, xem cái vẻ đắc ý kia, chỉ sợ từ trước cũng chẳng nói ít lời khó nghe, đúng là rẻ tiền.
“Đến giờ rồi, Chiêu Mân mau ngồi xuống trang điểm đi.” Nguyễn Khê Hòa khẽ lắc đầu ra hiệu cô nhịn một chút.
Phải nhịn chứ, đương nhiên là phải nhịn rồi.
Hình tượng mà.
Chu Ý dù khó chịu và khó chịu, nhưng vẫn hiểu rõ một đạo lý, càng tranh cãi với kẻ vô cớ gây rối, bọn họ liền càng càng khoái chí.
Bàn tay bên cạnh siết chặt rồi lại buông ra, cực lực đè nén ý định muốn vung tay, không mấy chốc, cô lại mỉm cười: “Vậy chị Hạ Tư chọn món, lát nữa em gửi lì xì cho chị.”
Cô đã hạ tư thái cũng đủ thấp, cũng đủ khách khí, nề hà Hạ Tư lại không chịu ăn, đáp lại cô chính là một cái lườm xem thường.
Cô ta khinh miệt lại từng câu từng chữ nói ra: “Tiền của cô càng dơ, tôi không cần.” Dứt lời, còn ghét bỏ mà búng búng ngón tay.
Nguyễn Khê Hòa nghe xong thì chau mày, vội vàng đứng ra hoà giải: “Được rồi, đều thôi đi, cùng một đoàn phim, hoà thuận không tốt sao.”
“Sao phải hoà thuận?” Thấy Nguyễn Khê Hòa thiên vị giúp Thẩm Chiêu Mân, Hạ Tư giận sôi gan, lạnh giọng hỏi lại.
Hạ tư vốn bất mãn, nhà cô ta giàu có, từ nhỏ đến lớn luôn là đại tiểu thư tâm cao khí ngạo, nhưng cô ta cũng không dựa quan hệ trong nhà để thượng vị, tất cả đều do cô ta tự nỗ lực mới vào được cái vòng này.
Sau khi vào giới giải trí, cô ta và Thẩm Chiêu Mân đụng phong cách, hai người từ lúc quen biết đã luôn tranh giành tài nguyên. Cô ta cũng không ưa bộ dáng nhu nhược như trà xanh của Thẩm Chiêu Mân, thấy cô là phải móc mỉa vài câu.
Sau Thẩm Chiêu Mân lại lộ ra sự kiện scandal ảnh nóng, cuộc đời Hạ Tư ghét nhất là phụ nữ không có đạo đức, bởi vậy lại càng chán ghét Thẩm Chiêu Mân.
Đến khi lại nghe nói cô tự sát, cô ta chỉ thổn thức hai tiếng còn tưởng rằng cô như vậy sẽ biến mất khỏi cuộc sống mình, ai ngờ quay đầu lại đã thấy cô tiêu tiền mua suất lên show tống nghệ, tức khắc làm cô ta cảm thấy người phụ nữ này thủ đoạn xấu xa, thật không biết xấu hổ đến cùng cực!
Cô ta hung hăng trừng Chu Ý: “Tôi chính là không ưa nổi có vài người, vừa xảy ra chuyện liền đòi chết, quay đầu lại đi õng ẹo làm màu, hừ, đến cả tổ chương trình của chị Khê Hòa cũng chen vào được, không biết cái đồ bẩn như vậy có xứng không!”
Những lời này quá đáng đến mức khiến mọi người đều cảm thấy không tốt lắm, một đám người không dám lên tiếng, âm thầm ăn dưa.
Người khác cũng không nhịn nổi, đừng nói bản thân Chu Ý, cô dùng đầu lưỡi đẩy vào má, cố nuốt xuống cơn giận đang trào lên.
Andy nói không sai, cô vốn không phải người dễ chịu gì.
Cái loại người không biết điều, đưa bậc thang cũng không xuống, cứ lắm lời mãi….. đúng là thiếu đánh.
Chẳng qua cô tạm thời cái gì cũng chưa làm, chậm rãi đi đến phía sau Hạ Tư, đối diện vào cô ta qua gương.
Cô chậm rì rì vén tóc, động tác gian giống như ma pháp quá cảnh, ánh mắt từ lúc bắt đầu vốn bình tĩnh nhu hòa bỗng trở nên u ám và sắc bén, giống một thanh dao sắc, đủ để rạch toạc máu thịt.
“……” Hạ Tư nheo mắt, mình nhìn nhầm rồi à? Thẩm Chiêu Mân sao có thể có ánh mắt hung ác như thế?
Bỗng dưng, Chu Ý lên tiếng: “Cô khá xinh đấy.”
Câu nói kỳ lạ này khiến Hạ Tư ngẩn người, đôi mày thanh tú cau lại sâu hơn: “Cô đang nói nhảm gì vậy?”
Không đợi cô ta cảm nhận được ý lạnh trong giọng nói của Chu Ý, giây tiếp theo, một tiếng rắc của thủy tinh vỡ vang lên, làm cô ta sợ tới mức rùng mình một cái, vẻ mặt cô ta mờ mịt mà các lọ mỹ phẩm trên bàn bị người quét xuống đất, thủy tinh vỡ đầy đất, dung dịch đắt tiền chảy lênh láng.
Mà bàn tay phải của Chu Ý vẫn còn giữ nguyên tư thế vừa mới hất đổ.
”Thẩm Chiêu Mân! Cô làm cái gì!” Hạ Tư hét lên chói tai, gần như phát điên, con nhỏ này có bệnh thật rồi à!
Cô ta há mồm ngậm miệng chính là lời nhục mạ khó nghe, bao nhiêu lời tục tĩu chuẩn bị chuẩn bị tuôn ra, âm cuối liền đột nhiên im bặt.
Bởi vì, tóc sau đầu cô ta bị người túm chặt.
Chu Ý nắm lấy tóc Hạ Tư dùng sức xách cô ta lên, nhấc chân đá vào đầu gối cô ta, buộc cô ta khuất nhục mà nửa quỳ trên mặt đất, tiện đà trên tay cô dùng sức, một chút cũng không khách khí đè mặt cô ta xuống đống mảnh vỡ thủy tinh trên sàn.
“Một gương mặt xinh đẹp như vậy mà lại có cái miệng ác độc thế này, chi bằng huỷ luôn đi là vừa.”
“Cô điên rồi! Tùy tiện đánh người là phạm pháp!” Hạ Tư hoảng loạn ngả người ra sau, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chẳng hiểu Thẩm Chiêu Mân ấy đâu ra sức mạnh quái dị đến vậy, cô ta không vùng ra nổi.
Trợ lý và chuyên viên trang điểm sợ tới mức lui về phía sau vài bước, cằm muốn rớt xuống đất, những người khác càng là trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Ý đột nhiên ra tay.
“……” Đù đù, gay cấn vậy á? Nữ minh tinh cãi cọ xé bức không hiếm thấy, đánh tàn nhẫn như vầy thì là lần đầu thấy luôn!
Kích thích!
“Phạm pháp?” Chu Ý lười đến cùng cô ta vô nghĩa hết bài này đến bài khác, làm lơ ánh mắt mọi người, lại dùng sức ấn xuống lần nữa, làm Hạ Tư không màng hình tượng vặn vẹo mặt hít hà.
“Một người từng chết qua một lần như tôi đến chết còn không sợ, cô nghĩ tôi còn sợ phạm pháp sao? Nói chuyện tử tế không thích, cứ thích hèn hạ, là cô tự tìm chết chứ không phải tôi ép cô.”
Hạ Tư bị ép quá thấp, thấp đến mức cô ta dễ dàng thấy rõ những mảnh thủy tinh vỡ nhỏ vụn lấp lánh năm màu, còn cảm nhận được sức mạnh áp bách sâu nặng truyền đến từ bàn tay đang gắt gao nắm lấy tóc mình. Cô ta không biết Thẩm Chiêu Mân lấy đâu ra gan dám đánh trả. trong tiềm thức cô ta cho rằng đây là do thẹn quá hóa giận.
Cô ta thở hổn hển, khàn cả giọng quát: “Là vì tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì! Cô chính là lại đi ngủ với đàn ông! Đồ điếm!”
Chu Ý phát giác mạch não người này thật sự có vấn đề, đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy đơn giản cho cô ta nằm đất luôn.
Cô lạnh lùng, dứt khoát: “Còn lắm mồm nữa thử xem?”
Dáng vẻ hung hãn ấy của cô tự nhiên không có ai dám tiến lên ngăn cản, sợ giây tiếp theo mình cũng sẽ bị đè úp mặt xuống mảnh thủy tinh.
Giờ thì hay rồi, nửa bên mặt của Hạ Tư dán chặt xuống mặt sàn lạnh băng, da thịt mịn màng liền kề sát cạnh thủy tinh, chỉ cần hơi động một chút là sẽ hủy dung, cô ta ngay cả thở dốc cũng phải cẩn thận.
“Sợ?” Chu Ý hừ một tiếng: “Tôi để lời ở nơi này: tôi hiện đang chân đất không sợ người mang giày. Cô đừng có chọc tôi, chọc tôi nổi điên, tôi dám giết cô đấy, hơn nữa sẽ làm cô chết lặng yên không một tiếng động.”
“Trong thời gian ghi hình, chỉ cần tôi nghe thấy thêm một câu nữa, dù là từ cô hay ai khác, tôi cũng sẽ tính lên đầu cô, nghe rõ chưa?”
Ngữ tốc cực nhanh mà nói xong, không có được tiếng đáp lại, tay bắt lấy tóc cô ta hơi hơi dùng sức.
Nháy mắt có tiếng cọ xát, Hạ Tư lập tức khóc lóc thét chói tai: “Tôi biết rồi tôi biết rồi!”
Sớm làm thế này không phải tốt rồi không.
Chu Ý thấp giọng cười lạnh, không rõ vì cái gì luôn có người thích đối với cô phạm tiện, chờ ăn đau khổ mới chịu hối hận.
Cô nửa cong lưng, nắm da cổ Hạ Tư kéo cô ta ngồi trở lại ghế, thẳng đến trong gương chiếu ra gương mặt của hai người. Sau đó, cô mới lấy khăn giấy chầm chậm giúp lau mặt bị dính ướt cho Hạ Tư, giọng nhẹ tênh.
“Tôi đoán bước tiếp theo cô định giở trò bỏ quay, làm loạn phải không. Vậy thì ngoan ngoãn quay cho xong cái show này cho tôi, hiểu chưa?”
Đầu ngón tay lướt trên mặt bản thân, xúc cảm không nặng, nhưng Hạ Tư lại cảm thấy sởn tóc gáy, người phụ nữ đáng giận trong gương còn đang cười ác liệt, Nhìn ánh mắt băng lạnh đến xương kia của Chu Ý, cô ta vô thức co rúm lại một chút.
Cô ta muốn kêu, nhưng cổ bị người nhéo cứng nên không dám kêu ra, chỉ có thể rụt cổ lại, để mặc một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống, cô ta hoàn toàn không rõ vì sao trường hợp làm nhục Thẩm Chiêu Mân trong dự đoán lại sẽ biến thành như hiện tại.
Rõ ràng…… trước đây cũng từng có cảnh tương tự, mỗi lần Thẩm Chiêu Mân bị cô ta mắng chỉ biết đỏ mắt im lặng. Nhưng hôm nay, cô thình lình phản kháng.
Cái này làm cho Hạ Tư có chút trở tay không kịp, cũng cảm nhận được lần này cô không giống như đang nói chơi, chỉ có thể chịu đựng trên mặt đau vội vàng gật đầu: “Tôi sẽ quay đàng hoàng! Nhất định!”
Chu Ý thừa biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, chẳng qua là không tin nổi, đợi cô ta phản ứng lại rồi chắc chắn sẽ lại âm thầm tính kế.
Nhưng cô hả giận là được.
Cô nhẹ nhàng vỗ bả vai Hạ Tư, rút từ trong túi ra tờ 100 tệ, tâm bình khí hòa nói: “Đây là bồi thường đồ trang điểm, vậy thì Hạ lão sư, chúng ta phải hoà thuận đó nha.”
Nói rồi, cô dịu dàng nhét tiền vào tay Hạ Tư, sau đó hạ giọng kề sát tai cô ta thì thầm: “Nếu không muốn một ngày nào đó tỉnh dậy thấy mình bị trói dưới tầng hầm làm bạn với chuột, thì nhớ cho kỹ: đừng lại chọc tôi, bằng không tôi thật sự làm chết cô.”
Dứt lời, cô còn thổi một hơi lên má đối phương, cảnh cáo nhẹ: “Còn nữa, đừng có lãng phí đồ ăn.”
Đồng thời, ngón tay cô xoa bóp lấy phần da sau gáy Hạ Tư, giống như một loại uy hiếp không lời.
Luồng khí đó thổi tới, giống như là phóng đại vô hạn nỗi sợ chưa rõ hình dạng trong lòng Hạ Tư, cũng luôn cảm giác tê rần và run rẩy truyền đến từ phần da sau gáy, vô số cảnh giết người trong phim ảnh lướt qua trước mắt cô ta, nước mắt cô ta không kiềm được mà trào ra dữ dội hơn.
Cô ta theo bản năng siết chặt tiền trong tay, lắp bắp đáp: “Tôi ...tôi sẽ ăn sạch sẽ.”
Chu Ý thấy rõ phản ứng của cô ta trong mắt, khinh miệt cười một tiếng mới buông tay.
Đối phó với loại người này, cách phản kích tốt nhất chính là khiến cô ta nhận thức được nỗi sợ hãi, nỗi sợ này không cần biểu hiện trực tiếp, chỉ cần len lỏi vào ý thức cô ta dưới hình thức mơ hồ, khi không thể dự đoán nguy hiểm sẽ đến từ đâu, cô ta sẽ rơi vào trạng thái cảnh giác hoảng loạn, luôn đề phòng từng giây từng phút, tinh thần căng như dây đàn cho đến khi sụp đổ.
Cô vỗ vỗ tay xoay người, đối mặt với ánh mắt hoảng sợ mà kiêng dè của mọi người, mi mắt cô cong cong, thần sắc đột nhiên trở nên dịu dàng như nước, hơi xấu hổ nói: “Xin lỗi, gần đây hơi dễ nổi nóng.”
Ngữ khí ôn ôn nhu nhu khiến người nghe nổi hết một thân da gà, khí thế kiêu ngạo lãnh khốc vừa nãy biến mất không còn dấu vết, thu phòng tự nhiên hệt như diễn kịch đổi mặt.
Mọi người: “…..” Cô mẹ nó ooc rồi đấy, đừng có giả vờ nữa!
Lúc này Chu Ý đã ngồi xuống chỗ được đánh dấu có tên chị gái mình, ra lệnh nói: “Trang điểm cho tôi đi.”
“Dạ dạ dạ.” Chuyên viên trang điểm vẫn luôn canh giữ ở nơi đó run run rẩy rẩy mở ra rương trang điểm, như gà con mổ thóc gật đầu.
【 Không phải nghe nói Thẩm Chiêu Mân tính tình rất mềm sao? 】
【 Không rõ……】
【 Quá độc, tôi bị dọa sợ rồi. 】
Chỉ còn dư còn lại mọi người như lọt vào sương mù trao đổi ánh mắt, yên lặng cầm lấy cà phê hút một ngụm, sau đó ở trong lòng không tiếng động hò hét —— mẹ nó, lời đồn quả nhiên không thể tin.
Đều nói Thẩm Chiêu Mân văn nhã hiền lành, đoan trang hào phóng, là đóa kiều hoa vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, hiện tại bọn họ xem, rõ ràng chính là bá vương hoa một lời không hợp liền động thủ a a a!!!
Hu hu, may mắn kịp dừng đúng lúc, không chọc vào cô ta!