Editor: Cá
“Đinh đông ——”
“Chào mừng quý khách đến với cửa hàng tiện lợi Mễ Á"
Nhân viên thu ngân đang thu dọn đống hóa đơn chồng chất như ngọn núi nhỏ, dù đã nghe qua giọng này không biết bao nhiêu lần, nhưng bởi vì phản xạ theo thói quen đã ăn sâu vào máu, cậu vẫn theo bản năng ngẩng đầu quan sát khách hàng vừa bước vào.
Người vào là một nam giới, anh ta hình như đang gọi điện thoại, trên tai đeo tai nghe không dây, môi mấp máy không ngừng, khóe môi luôn vương ý cười nhàn nhạt.
Nhìn bằng mắt thường cũng gần một mét tám, dáng hình hơi gầy, vai không quá rộng, đầu đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, có vài lọn tóc mềm mảnh nhô ra khỏi vành mũ, cằm có độ cong thanh thoát, chỉ là diện mạo hơi nhạt nhòa, bình thường.
Cũng may từ đầu đến chân đều tản mát ra vẻ lười biếng hào phóng, khiến khí chất tổng thể tăng thêm phần nhẹ nhàng thư thái, làm cho hắn thoạt nhìn sạch sẽ thanh tú.
Nhân viên thu ngân yên lặng đánh giá vị khách hàng này, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác khó diễn tả kiểu như “tuy rằng không đẹp trai nhưng có cốt cách rất ổn”
Từ lúc vào cửa tới giờ, Chu Ý thật sự rất khó xem nhẹ ánh mắt theo sát cô không rời, nhưng cô đã quen bị người khác nhìn chằm chằm, chẳng buồn ngẩng đầu, hơi cúi người xuống nhìn về các món ăn trong quầy thức ăn nhanh, vừa lựa đồ vừa dùng tiếng Đức nói với người trong tai nghe: “Thế nào, ông một hai phải làm mình làm mẩy đúng không?”
Tai nghe nhanh chóng truyền đến tiếng Anke đầy kích động: “Ôi trời đất ơi, con lại không phải không biết hắn phiền đến mức nào.”
“Ông cũng rất phiền đấy, hai người mà ghép cặp chắc hợp lắm.” Cô vui sướng bật cười hả hê khi có người gặp họa.
“Không, ta chỉ muốn con tới chăm sóc ta thôi. Chừng nào thì con về?”
“Cảm ơn, con mới đến được hai ngày.”
“Vậy ta cho con hai tháng, nhanh về nhá.”
“...”
Chu Ý phiền đến không được vì sự cố chấp của người ở đầu dây bên kia, không trả lời vấn đề của ông ấy, lấy một hộp sushi và một chai sữa rồi đi thẳng ra quầy thanh toán.
Cô không đi xem thu ngân quét mã hàng nhanh thế nào, mà không chút để ý tựa vào bên cạnh, trong lòng đoán được Anke đang lo lắng điều gì, mũi chân gõ nhẹ mặt đất hai cái, trịnh trọng trả lời: “Đợi con giải quyết xong việc sẽ về, nhất định.”
“Hai mươi, WeChat hay Alipay?” Bởi vì cô nói tiếng Đức, trùng hợp nhân viên thu ngân cũng biết tiếng Đức, cậu vừa giơ máy quét mã đồng thời khẽ meo meo nhìn lén cô một cái, thật quỷ dị mà, trong đầu cậu ấy lại bốc lên ý nghĩ “Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai”
“Tiền mặt.” Chu Ý đổi sang tiếng Trung, rồi từ trong túi móc ra tờ một trăm tệ đặt lên bàn.
Vừa mới nói xong, tai nghe bỗng nhiên truyền ra tiếng rống giận táo bạo, âm lượng lớn đến mức đủ để truyền tới bên ngoài: “Con lừa người!”
Cô cau mày nhanh chóng lấy tai nghe xuống, quái quỷ gì thế, phổi anh ta làm bằng sắt chắc, lỗ tai cô thiếu chút nữa điếc luôn rồi.
“Cần hâm nóng không ạ?” Thu ngân dè dặt hỏi, thầm nghĩ hắn lúc này mở miệng nói chắc không sao đâu nhỉ.
Cô mặt không đổi sắc một lần nữa đeo lại tai nghe, vặn nhỏ âm lượng, bình tĩnh gật đầu: “Có, phiền anh hâm nóng giúp tôi.”
Trong lúc thu ngân đang tìm tiền lẻ, Anke đã lại tiếp tục lải nhải một đống lớn, cô hít sâu một hơi, cố nén không kiên nhẫn: “Ông đừng có làm loạn, lỡ anh ấy nổi giận rồi thu lại thẻ của ông thì sao. Con nói rồi, giải quyết xong sẽ về. Yên tâm, con nhất định sẽ nuôi ngài dưỡng lão, còn tìm cho ngài mười bảy mười tám cô tóc vàng mắt xanh.”
“Con đúng là không có lương tâm!” Ông ấy khô cằn mắng một câu.
“Con không có lương tâm?” Chu Ý ha một tiếng cười khẩy, châm chọc nói: “Anke tiên sinh thân ái, con mà không có lương tâm ngài hiện tại sớm đã đi hít gió Tây Bắc rồi. Thôi không nói nữa, điện thoại quốc tế đắt lắm.”
Căn bản không muốn nghe đối phương mắng trở về, dứt khoát cắt đứt điện thoại, đỡ phải nghe ông ấy gào rú thêm.
Chu Ý vào 2 ngày trước mới vừa về đến Nam An, cô vội vàng mua một căn hộ rồi dọn vào. Hôm nay đặc biệt ra trung tâm thương mại mua đồ gia dụng, quỷ mới biết vừa ghé vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn lại bị Anke gọi điện dốc hết ruột gan ra than vãn, như thể cô bạc đãi ông ấy lắm.
Nếu không phải vì ông ấy là cha nuôi của cô, cô đã cúp máy từ phút đầu tiên, không thèm nể mặt.
Cô cất điện thoại, thở hắt ra một hơi. Cũng may cúp sớm, không thì chắc bị phiền chết.
“Anh đẹp trai, đồ của anh đây.” Thu ngân vẫn luôn quan sát cô, thấy cô vừa dứt cuộc gọi là lập tức đưa lại tiền thừa và phần sushi đã hâm nóng.
Tạm dừng vài giây, cậu cười hỏi: “Anh đẹp trai vừa nãy nói tiếng Đức đúng không? Ngôn ngữ ở chỗ đó khó học lắm.”
Chu Ý đang nhét tiền vào túi, nghe vậy khẽ nhướng mày: “Anh nghe hiểu à?”
Cô hơi ngạc nhiên, đúng là ngọa hổ tàng long, tiếng Đức ngữ pháp phức tạp, người biết không phải hiếm, nhưng cũng không dễ để gặp bừa ai đó lại có thể nghe hiểu.
Thu ngân ngại ngùng cười cười: “Tôi học đại học chuyên ngành tiếng Đức.”
Trùng hợp vậy sao?
Chu Ý quan sát thu ngân vài giây, âm thầm nhớ lại mình hẳn là chưa nói ra cái gì kỳ quặc, một lúc sau, cô cầm lấy đồ vật, khích lệ gật đầu: “Vậy sao, anh giỏi thật.”
Được cô khen, mặt thu ngân đỏ ửng, ngượng ngùng mà nói: “Nào có, học mệt chết đi được.”
Chu Ý cảm thấy anh ta đại khái cho rằng mình dễ gần nên mới bắt chuyện, cư nhiên để hắn nhịn không được mở ra thuộc tính hỏi tận gốc, bắt đầu dò hỏi cô là sống ở Đức hay đi công tác bên đó…
“Không phải, chỉ từng sống bên đó một thời gian thôi.”
Cô không muốn nói chuyện phiếm cùng người xa lạ, đón ý nói hùa hai câu là lễ phép tối thiểu mà thôi, thấy có khoảng ngắt, cô chỉ cằm về phía khu nghỉ ngơi: “Xin lỗi, tôi đi ăn trước nhé.”
“Vâng.” Thu ngân lộ vẻ hơi thất vọng.
Cô từ trước đến nay không thích mối quan hệ xã giao vô nghĩa, cảm thấy phiền phức và không cần thiết. Cô coi như không thấy ánh mắt kia, xoay người bước tới chiếc bàn dài đặt riêng trong cửa hàng tiện lợi.
Bàn dài đã có hai cô gái trẻ ngồi chiếm chỗ, cô vòng qua rồi ngồi xuống chỗ trống cuối cùng, chậm rãi mở sushi ra ăn.
Cửa hàng tiện lợi nằm ở khu trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố Nam An, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy trung tâm thương mại cao cấp phía đối diện và chú gấu bông khổng lồ đặt trước quảng trường. Hôm nay là thứ bảy, người đông như trẩy hội, nam thanh nữ tú đứng trước gấu bông tạo dáng chụp ảnh các kiểu, phong cảnh nhìn không sót gì.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một gia đình ba người hòa thuận dần xa khuất. Chu Ý do dự hai giây rồi nuốt miếng sushi xuống, cầm điện thoại nhắn tin cho Anke.
【Ông thích ngoéo tay nhất phải không. Vậy con ngoéo với ông. Trong vòng nửa năm con nhất định sẽ về.】
Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn, không tiếng động thở dài.
Lão nhân gia đã lớn tuổi, muốn sống những ngày yên bình cũng là điều dễ hiểu, mong muốn đơn giản là mỗi sáng mở mắt thấy người thân ở bên lòng mới yên tâm.
Nhưng cô không thể, cô còn chuyện quan trọng hơn phải làm, vì để làm chuyện này, cô đã không tiếc từ bỏ kế hoạch ban đầu, về nước sớm. Cho nên, dù thế nào cũng không được bỏ dở giữa chừng.
Tuyệt đối không.
Cô khẽ thở dài, khóa màn hình, tiếp tục ăn lót dạ.
Đúng vào lúc này, bên tai truyền đến tiếng trò chuyện ngày càng to của hai cô gái trẻ.
“Trời ạ, Thẩm Chiêu Mân về nước rồi?”
“Giờ mới biết ? Hôm qua lên hot search đấy, nhưng bị bài khác đẩy xuống.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, động tác của Chu Ý dừng, sau đó cô tựa lưng vào ghế, thuận lợi quan sát được cảnh tượng bên cạnh.