Editor: Cá
Ngày đêm lưu chuyển, hai ngày thoắt cái đã trôi qua, Bách thái nhân sinh chính thức bắt đầu ghi hình.
Andy đích thân đến đón cô đến địa điểm quay, suốt dọc đường cô ấy tận tình khuyên bảo y như bà thím, chỉ thiếu nước dán luôn năm chữ “Xin cô đừng gây chuyện” lên mặt cô.
Phút cuối cùng trước khi xuống xe cô ấy còn không quên dặn dò một câu: “Tôi có hỏi thăm qua về tin tức của khách mời đặc biệt, có hai người, nữ thì tôi không thân, nam tên Từ Nghiên Chu, người này bối cảnh rất sâu, cô ngàn vạn lần đừng trêu chọc hắn!”
“Cứu mạng, cư nhiên còn biết niệm kinh hơn cả Anke nữa.” Chu Ý phiền muốn chết, túm cổ áo trợ lý Tiểu Văn, chạy trốn khỏi xe như chạy giặc.
Phải đợi xe đi khuất hẳn, cô mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang hỏi người từng là trợ lý của chị gái mình: “Người lớn tuổi bất kể nam nữ đều phiền như thế sao?”
Tiểu Văn khô cằn phụ họa: “….. Chắc vậy chị, mẹ em cũng như vậy.”
Ngoài miệng thì nói thế, trên thực tế trong lòng Tiểu Văn đang âm thầm gào thét: Chắc cái con sâu lông, Andy chị ấy hoàn toàn có sách mách có chứng mà lo lắng! Ai bảo chị nhìn không đáng tin tí nào cơ chứ!
Hu hu hu, lại nhớ tới chuỗi ngày kinh hồn bạt vía mấy mười mấy hôm nay rồi.
Đáng sợ quá đi, hụ hụ.
“Chị, mọi người đến gần đủ rồi, mình cũng nên đi trang điểm thôi.” Tiểu Văn không dám lộ ra biểu cảm quá lớn, khẽ nhắc nhở.
“Được.” Chu Ý gật đầu: “Đi thôi.”
Tổ chương trình đã thuê một căn biệt thự tại khu nhà biển nổi tiếng ở Nam An làm địa điểm quay chính, nhưng thực tế cách đó không xa hắn còn thuê họ còn thuê một nơi để các nghệ sĩ trang điểm.
Dù là chương trình ghi hình, bản chất vẫn là cắt ghép hậu kỳ là chính,thế nên cảnh lên sóng đa phần đều được dàn dựng kỹ càng.
Chẳng hạn như vừa rồi cô nhận được thông báo, sau khi trang điểm xong mọi người phải dựa theo trình tự xuất phát, từng người giả vờ như vừa đi đến biệt thự.
Kỳ thật để mọi người trang điểm luôn trong xe bảo mẫu là được rồi, cần gì phiền phức vậy — chuyện này chắc phải hỏi Hạ Tư, nghe nói là cô ta đích thân yêu cầu.
Andy nói bảo chắc là để thể hiện quyền lực và đẳng cấp của cô ta đi.
Điểm này thì Chu Ý chẳng quan tâm.
Cô xách theo vali đi được hai bước, bỗng nhiên nhớ tới Andy từng đặt cà phê và đồ ăn sáng để giúp cô tạo ấn tượng tốt với mọi người, liền hỏi: “Đồ đặt chắc sắp đến rồi chứ.”
“Trên đường tới rồi ạ, sắp đến.” Địa điểm trang điểm là tầng ba của một căn homestay, thuê riêng nửa ngày để khách mời tập kết lần đầu, Tiểu Văn biên vừa trả lời vừa chạy vào thang máy và bấm tầng.
“Vậy đợi đồ đến rồi hãy vào.” Chu Ý cũng không vội, nếu phải diễn vậy diễn cho nguyên bộ, bằng không vào tay không cũng hơi kỳ.
“Tầng ba có ban công, chúng ta chờ ngoài đó một lát lại đi vào.” Tiểu Văn lí nhí, giọng nhỏ như muỗi kêu, mơ hồ nghe như đang sợ cô.
Chu Ý mắt sắc tai tinh, không khó phát hiện ra cảm xúc bị đè nén của Tiểu Văn, cô cau mày, hơn mười ngày vừa qua, cô ấy đều giữ thái độ thế này với cô, nói là cung kính, càng nhiều hơn là... sợ?
Bước vào trong thang máy, cô không nhịn được cúi đầu nhìn Tiểu Văn, nghi hoặc hỏi: “Em rốt cuộc đang sợ cái gì? Không biết còn tưởng chị bắt nạt em đấy.”
Tiểu Văn ậm ờ: “Cũng không phải…… chỉ là em nhát gan thôi.” Cô ấy nhỏ giọng giải thích, ánh mắt lại không tự giác trốn tránh.
Tiểu Văn vừa mới tốt nghiệp, làm việc bên cạnh Thẩm Chiêu Mân chưa được bao lâu thì đã đụng phải chuyện mưu sát động trời hư hư thực thực, đảo mắt lại nhảy ra cô em sinh đôi thần bí, trực tiếp đưa cả nhóm đi Úc bằng máy bay tư nhân, dọc đường đi cứ thần không biết quỷ không hay, những việc này đối cô ấy đã phi thường không thể tưởng tượng.
Cô ấy len lén trộm nhìn Chu Ý, chị Chu Ý và chị Chiêu Mân trông rất giống nhau, cả hai đều có nhan sắc nổi bật, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt ưu việt, xưng một câu khuynh quốc khuynh thành cũng không quá.
Vì tránh cho phiền toái không cần thiết, Chu Ý gần như sao chép nguyên xi phong cách ăn mặc hàng ngày của chị gái Chiêu Mân, cô gái trước mắt trang điểm dịu dàng, tóc xoăn dài nhẹ rũ trên vai, mặc váy len đen đơn giản phối với giày nỉ cùng tông, là một mỹ nhân cổ điển văn nhã tú lệ điển hình.
Nhưng ánh mắt của cô thì sắc lẹm và phóng túng, tuy nhìn luôn là biếng nhác, thực tế lại như có thể nhìn thấu nhân tâm.
Tiểu Văn cho rằng người như vậy thật đáng sợ.
Nhận thấy được Chu Ý vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy lập tức như muốn khóc: “Chị, đừng nhìn em nữa...”
Trên mặt cô gái nhỏ tràn ngập hai chữ “sợ hãi”, Chu Ý chợt hiểu, liếc một cái thấy cô bé ngày càng cúi thấp đầu, khóe mắt chợt lóe lên ý cười gian xảo.
Bất ngờ, cô giơ tay nâng cằm Tiểu Văn, đè cô ấy vào góc thang máy, từ trên cao nhìn xuống, động tác tuỳ tiện đến cực điểm, y như mấy tên háo sắc trêu ghẹo người ta vậy.
Cô nói từng chữ rõ ràng: “Đúng như em nghĩ đấy, chị chính là người xấu. Nếu em dám chọc vào chị, chị sẽ băm em ra cho cá sấu ăn.”
Tiểu Văn nước mắt lưng tròng: “…… A?”
“Đinh.”
Tiếng thang máy đột nhiên vang lên, cửa chậm rãi mở ra.
Chu Ý theo bản năng quay đầu, thấy đứng trước cửa có hai người.
Hai người nhìn đến cô cùng Tiểu Văn trong tư thế quỷ dị, một người thì mặt không biểu cảm, người còn lại thì khá ngạc nhiên.
Thật mau, chỉ thấy người mặt lạnh mắt nhìn thẳng đi vào trước đưa lưng về phía các cô, một lát sau, một vị khác còn chưa có tiến vào.
Người đi vào trước tựa như không kiên nhẫn mà ngẩng đầu liếc đối phương một cái, lạnh lùng nói: “Cậu đứng ở cửa xem kịch à.”
Thanh âm của anh ta lạnh như nước mùa đông, giống y như con người anh.
“…… Chào Thẩm lão sư.” Người kia hiển nhiên có vẻ kinh ngạc khi ở chỗ này gặp được Chu Ý, nghe được lời này, vội vàng cười ngượng ngùng với Chu Ý một cái, sau đó mới chạy vào.
Chu Ý: “……” Má ơi, duyên phận thang máy thật hả? Cô và Từ Nghiên Chu là nghiệt duyên gì vậy, liên tiếp hai lần chạm mặt trong thang máy.
Trường hợp này đổi lại là người khác phỏng chừng đã xấu hổ muốn độn thổ, nhưng Chu Ý đâu phải dạng đó. Trong khi Tiểu Văn đến không còn mặt mũi nhìn người, cô lại thản nhiên đứng dậy, mặt tỉnh bơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lúc Andy nhắc đến tên của anh, cô đã thấy ngoài ý muốn rồi, không nghĩ tới thực sự gặp lại trên show truyền hình, lại còn với thân phận chị gái.
Đây là cái gì?
Đây là duyên phận trời định chứ còn gì nữa!
Giây lát sau, cô hứng thú trỗi dậy, vòng vòng ra trước mặt người đàn ông, nở nụ cười tươi, chìa tay: “Chào anh, tôi là Thẩm Chiêu Mân.”
Cô khá cao, đứng mặt đối mặt với Từ Nghiên Chu cơ hồ chỉ thấp hơn nửa cái đầu, ngẩng nhẹ lên là có thể thấy rõ hàng lông mi cong vút của anh.
Thế cho nên khi anh cúi mắt, đôi mắt lạnh như băng sương nhẹ nhàng đối diện với ánh mắt rạng rỡ dính đầy ý cười của cô, cùng với năm ngón tay thon dài đang đưa ra chào. Ngón trỏ của cô đeo một chiếc nhẫn hình đầu lâu, hốc mắt rỗng tuếch phảng phất giống như lốc xoáy, như muốn đem người cắn nuốt vào.
Anh vẫn mặt không đổi sắc, lạnh như băng nhìn cô không nói lời nào, vài giây sau, hắn lập tức ngẩng đầu thu hồi tầm mắt, hoàn toàn thờ ơ với cô, vô cùng bất cận nhân tình.
Trái lại, trợ lý bên cạnh anh lên tiếng: “Làm phiền Thẩm lão sư giữ bí mật nhé, chúng tôi là khách mời bí ẩn, phải đến lúc ghi hình mới được công bố.”
“Hiểu rồi.” Chu Ý đáp lời, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, không lên tiếng, quan sát Từ Nghiên Chu. Hai lần, gia hỏa này đều không đáp lại cô.
Chỉ thấy anh nhìn thẳng phía trước, đáy mắt nhàn nhạt lạnh lùng, ánh mắt gần như mang theo ngạo mạn coi thường hết thảy.
Giằng co một lát, khóe môi cô cong lên, đang định thu tay lại.
Lại “Đinh” một tiếng.
Tới tầng ba rồi.
Từ Nghiên Chu không do dự lướt qua cô, chân dài bước ra, nhanh chóng cùng trợ lý biến mất ở khúc quanh hành lang.
Bị phũ toàn tập, Chu Ý hứng thú rã rời thu tay, ngón cái xoay nhẫn đầu lâu trên ngón trỏ, ý cười bên khóe miệng không mất, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm phương hướng kia.
Chậc, thật không thú vị.
Tiểu chú lùn năm đó bị cô một quyền đấm rụng răng đến trèo cây cũng không biết, giờ lớn rồi lại giỏi làm màu thế đấy.
Thấy cô chu mỏ ra vẻ không phục, Tiểu Văn bên cạnh không nhịn được, lắp bắp nói: “Chị, chị Andy nói rồi, chị tuyệt đối không được chọc vào anh ta.”
Nghe vậy, cô nhướng mày, trực tiếp ôm bả vai cô ấy, kề vai sát cánh đi đến phòng trang điểm: “Thế nếu chị cứ muốn chọc thì sao?”
“Em sẽ bị trừ lương đó!” Tiểu Văn nỗ lực chui đầu ra từ dưới nách cô, cô ấy sao có thể không biết vị này nói một không hai, rong đầu đã mường tượng cảnh đoàn phim sắp tinh phong huyết vũ, tức khắc không nhịn được lau huyết lệ trong lòng.
Quả nhiên như thế, Chu Ý thực mau cười nói: “Ha ha ha, yên tâm, em bị trừ bao nhiêu, chị đền gấp đôi.”
Nói rồi, cô vò nhẹ tóc Tiểu Văn, dứt khoát tuyên bố: “Anh ta, chị nhất định phải chọc.”
Cô nhìn không quen nhất là loại người thích làm màu.
Từ Nghiên Chu, phải trị.
Giống như hồi nhỏ thôi.
*
Ở ngoài ban công một lát xem tin tức, đợi đồ ăn giao tới, Chu Ý trước bảo Tiểu Văn mang đồ sang phát cho nam khách mời, còn mình thì xách mấy túi đồ bước vào phòng trang điểm của nhóm khách nữ.
Đi tới cửa, cô phát hiện thấy cửa không đóng kín, tiếng trò chuyện sôi nổi bên trong liền truyền ra theo khe hở, cô chưa vội đi vào, dựa vào vách tường lắng nghe.
“Các cô có xem tin tức không, vụ giết người ở trung tâm thương mại Hải Thiên ấy, nghe bảo là do thù đời, năm người chết, ba người bị thương, kinh khủng thật.”
“Tôi cũng thấy, nếu không phải tiểu ca thần bí chế phục được hắn, không chừng còn phải chết thêm vài người.”
“Loại đàn ông như thế thật đáng chết, ngoại tình bị vợ đòi ly hôn liền cầm dao giết người, xứng đáng ngồi tù mọt gông.”
“Nghe nói hắn bị đánh đến xuất huyết não, hiện tại còn đang nằm trên giường bệnh, nửa đời sau chắc cũng tàn rồi.”
“Anh chàng bí ẩn kia vẫn chưa bị moi ra à, cảm giác còn rất đẹp trai.”
“Video đã sớm bị người gỡ hết rồi, chắc có thế lực gì đó, trên mạng giờ chẳng còn tấm ảnh nào.”
“Tôi có lưu được một cái, lén share cho các cô đấy.”
……
Các cô gái nói chuyện rất rôm rả, thỉnh thoảng còn có tiếng cười bí ẩn truyền ra.
Nghe một hồi, thân là nhân vật chính, Chu Ý chẳng mảy may xúc động, chỉ suy tư sờ sờ cằm, cảm giác hình như ai cũng khá dễ nói chuyện thì phải?
Thế thì tốt quá, Andy khỏi phải lo lắng cô sẽ ooc rồi.
Cô là cái dạng này, người không chọc đến cô, cô cũng không chủ động chọc người, Nhưng nếu có ai dám đụng đến ba phần đất của cô, cô sẽ đáp lễ lại mười phần.
Chỉ là, chưa tận mắt nhìn thấy Hạ Tư thì không thể chắc chắn được, nghĩ chừng thì có lẽ cô ta là người khó nói chuyện nhất trong đám.
Vẻ mặt có chút sắc lạnh của cô bỗng tiêu tan, Chu Ý cúi đầu dùng mu bàn tay hất tóc rơi xuống, lại ngẩng đầu lên, hai cong mi tựa túc phi túc, đôi mày cong nhẹ như nhíu mà không nhíu, đôi mắt long lanh yên tĩnh dịu dàng, đúng chuẩn dáng vẻ ngày thường của Thẩm Chiêu Mân.
Căn phòng nghỉ lâm thời dùng làm phòng trang điểm khá nhỏ, và các nữ khách mời đều mang theo trợ lý riêng, thợ trang điểm cũng có trợ lý đi kèm, ai nấy đều đang bận rộn dặm lại lớp trang điểm, người chen người, không gian liền có vẻ chật chội.
Thời điểm cô đẩy cửa đi vào, nguyên bản bầu không khí đang vô cùng náo nhiệt lập tức tụt xuống mức đóng băng, như thể có luồng gió lạnh đánh úp lại, nháy mắt đem nơi này đông lạnh thành băng thiên tuyết địa. Mọi người đều nhìn về phía cô, giây tiếp theo đều đồng loạt không biểu cảm quay mặt đi, im lặng làm việc của mình.
Bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt như thế, sao Chu Ý có thể không rõ. Cô thậm chí lập tức đoán được lý do vì sao Hạ Tư lại đột nhiên yêu cầu có phòng trang điểm riêng.
E rằng không phải vì muốn thể hiện bản thân, mà là cố tình muốn ra oai phủ đầu cô đây mà.
Lại xem những người trong phòng im lặng không hé răng, chắc chắn đều đã được “dặn dò” từ trước cả rồi.
Trong số các nữ khách mời tham gia tống nghệ, nếu nói về độ nổi tiếng thì lớn nhất là Nguyễn Khê Hòa, nhưng không thể không thừa nhận rằng, dù Hạ Tư vào nghề chưa lâu nhưng trong nhà cô ta có tiền, sau lưng có ba là tổng giám đốc công ty bất động sản nổi tiếng, cô ta có chỗ dựa này đã đủ tư cách ra lệnh cho người khác.
Xu lợi tị hại, gió chiều nào theo chiều ấy, trước đến nay đều là bản năng của con người.
Chu Ý đã tra tỉ mỉ về mối hiềm khích giữa Hạ Tư và chị gái mình, cô không hiểu nổi, rõ ràng chỉ là đối thủ cạnh tranh thôi mà, sao phải làm căng đến mức hận thù sâu sắc thế.
Tuy vậy, cô cũng chẳng thèm đi hiểu làm gì.
Không để ý đến thái độ của mọi người, đã mang đồ đến rồi thì mặt ngoài phải làm cho tốt, cô cầm cà phê và đồ ăn sáng, kiên nhẫn đặt từng phần lên bàn, khách khách khí khí cười nói: “Các vị tỷ tỷ, đây là đồ em cố ý mua cho mọi người, đến hơi trễ một chút, coi như bồi tội với mọi người vậy.”
Sớm nói những người này đều đã bị Hạ Tư “thu xếp” từ trước, mọi người nhìn đồ vật trên bàn không dám động, nói cũng không dám nói một câu.
Đổi lại người bình người chắc đã đỏ hồng mắt tủi thân mà khóc, nhưng Chu Ý đến lông mày cũng không nhăn lấy một cái, chọn cách làm ngơ hoàn toàn.
Ngược lại, ngôi sao nhí nổi tiếng xuất thân chính quy Nguyễn Khê Hòa thì ôn ôn nhu nhu nói cảm ơn: “Cảm ơn Chiêu Mân, hôm nay dậy gấp quá, đúng là đói thật.”
Cô ấy cầm lấy cà phê, sau đó nháy mắt tinh nghịch với Chu Ý, như là cổ vũ, lại như an ủi.
Có cô ấy đi đầu, có lẽ mọi người đều cảm thấy không ai duỗi tay đánh người mặt cười, lục tục bắt đầu cầm lấy lấy đồ ăn sáng, miệng thì phụ họa bằng những lời cảm ơn dối trá lại lương bạc.
Đối với sự chuyển biến này, đã nằm ngoài dự đoán của Chu Ý. Cô thấy buồn cười, mấy người này đúng là như cỏ đầu tường, nhưng vẫn thấy cảm Nguyễn Khê Hòa vì đã ra tay giải vây đúng lúc.
Nếu là chị gái mình gặp chuyện hôm nay, chắc chắn trong lòng sẽ rất khổ sở, mà Nguyễn Khê Hòa ra tay chẳng khác nào đưa than giữa trời tuyết, có thể giúp cô thoát khỏi cục diện lạnh lẽo.
Chu Ý chân thành nở nụ cười với cô ấy: “Khách sáo rồi, chị Khê Hòa.”
Nói xong, để dứt điểm chuyện này, cô lại nói với mọi người: “Nếu không đủ thì trên bàn còn nữa, mọi người đừng khách sáo với em.”
Đúng lúc này, một tiếng loảng xoảng vang lên, bánh mì cá ngừ bị người ném lên bàn, làm đổ không ít chai lọ vại bình.
“Cái thứ này mà cũng đưa cho tôi, bẩn chết đi được.”