Trong một tiệm cắt tóc nhỏ nằm trong ngõ, phong cách trang trí rất xưa cũ giống như thập niên 80-90 vẫn còn dùng kẹp sắt nung nóng để uốn tóc, thợ cắt tóc là một ông lão tóc đã bạc trắng.

Vu "bậc thầy lãng tai" Phi Dương cứ thế bế Chung Vân Đồng đặt lên ghế cắt tóc: "Ông Vương, cắt tóc cho bé con này nhé."

Ông "Tony" Vương đeo kính lão vào, đi tới xem kỹ mái tóc của Tiểu Đồng rồi quay đầu hỏi: "Cắt ngắn bao nhiêu?"

(Bên Trung hay gọi những thợ cắt tóc là thầy Tony)

Vu Phi Dương đang co chân ngồi trên ghế con lướt điện thoại: “Vâng ông cứ sửa lại cho gọn, đừng để trông như vừa bị sét đánh là được ạ."

"Được rồi."

Nửa tiếng sau, một tiếng khóc trời long đất lở vang lên. V Phi Dương ngẩng đầu nhìn vào gương đối diện, Chung Vân Đồng đã biến thành một đứa trẻ tóc "bát úp".

Mái tóc đen bóng mượt dán sát vào trán, phần mép được cắt cực kỳ đều trông như bị úp một cái bát lớn lên đầu để cắt, trông không khác gì một quả dưa đen bóng.

Vu Phi Dương: "… Trời đất, chuyện gì thế ạ?"

Ông Vương với phong thái đầy tự tin như bao thầy Tony khác: "Tóc bé này đẹp quá, đen bóng mềm mại, nhìn xem cắt đi trông gọn gàng biết bao."

Vu Phi Dương chết lặng tại chỗ. Chưa nói đến việc sau này phải giải thích với Chung Cẩn thế nào, mà ngay bây giờ với đứa trẻ đang gào khóc vì mái tóc bị "hy sinh", anh cũng không biết dỗ thế nào.

Trên xe, anh vừa ôm bé vừa an ủi:

"Con à! Để chú nói thế này nhé. Thợ cắt tóc 10 tệ một lần, họ thường không hiểu ngôn ngữ loài người đâu. Con xui là vì chú ham rẻ, nhưng chú chịu đền bù chú định dùng tiền cắt tóc tiết kiệm được để mua cho con cái mũ. Con thấy điều kiện đền bù này có thể chấp nhận không?"

Chung Vân Đồng bây giờ chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ biết khóc.

Mái tóc của cô bé là vô giá, mỗi ngày phải gội bằng nước ép từ hoa tươi, bôi tinh dầu chiết xuất từ trái cây, nuôi dưỡng bóng mượt mịn màng. Mẹ sẽ gắn đủ loại đá quý lên tóc bé, khi cô bé chạy dưới nắng, cả mái tóc lấp lánh ánh sáng.

Giờ thì tất cả đều tiêu tan rồi, giờ cô bé trông như một cây nấm.

"A ~~~" Chung Vân Đồng càng nghĩ càng buồn, vừa rồi đúng ra không nên ngủ gật khi cắt tóc.

Vu Phi Dương vò đầu: "Hay là thế này đi, chú mua cho con cái mũ đẹp nhất thêm một cây kem nữa con chịu không?"

Đôi mắt to của Tiểu Đồng ướt nhẹp đầy nước mắt, sụt sịt khóc: "Không chịu, không cần… Con muốn ăn gà mặc áo giáp giòn…"

Gà mặc áo giáp giòn là cái gì? Vu Phi Dương không biết, nhưng tình hình lúc này không cho phép nghi ngờ.

Thế là Vu Phi Dương không nói thêm lời nào, gật đầu: "Được quyết định như vậy! Đi thôi, đi ăn gà mặc áo giáp giòn."

***

Khi Vu Phi Dương dắt theo đứa trẻ đi khắp phố tìm “con gà mặc áo giáp giòn”, thì Chung Cẩn đã đến một quán cà phê, đi thẳng lên phòng riêng tầng hai.

Phòng được trang trí tao nhã, cách âm và tính riêng tư rất tốt. Chung Cẩn gọi một ly Americano đá, ngồi chờ một lát thì có người đẩy cửa bước vào.

Người phụ nữ mặc áo thun đen bó sát, quần bò ống rộng, dáng người cao ráo thân hình cân đối nhưng mặt lại bị che kín mít, đội mũ, đeo kính râm, khẩu trang, kín như bưng.

Sau khi vào phòng, cô ấy mới tháo kính và khẩu trang ra, lộ rõ gương mặt xinh đẹp.

Cô liếc nhìn Chung Cẩn một cái, mặt lạnh như tiền rồi ngồi xuống đối diện.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau khi ly hôn. Không ai nói gì, bầu không khí có phần ngượng ngập.

Chung Cẩn sờ mũi, hỏi: “Em uống gì?”
Cùng lúc đó, Thu Sênh – lạnh lùng như tảng băng – cũng lên tiếng: “Tìm em có chuyện gì?”

Lại là một khoảng lặng. Thu Sênh nói: “Không uống gì cả, anh nói thẳng vào chuyện chính đi.”

Chung Cẩn đưa tay vuốt mớ tóc lòa xòa trên trán, như thể có điều gì đó rất khó nói, gương mặt tuấn tú mang theo một tầng u sầu mơ hồ.

Trước kia, Thu Sênh từng say mê nét đẹp buồn buồn, mang hơi hướng u uất ấy của anh. Bây giờ Chung Cẩn đã gần 30 tuổi, đã không còn vẻ non nớt của chàng trai trẻ năm nào mà thay vào đó là sự trầm ổn, điềm tĩnh nhưng lại càng thêm hấp dẫn.

Nhưng sau ly hôn, cảm xúc của Thu Sênh với anh cũng thay đổi.
Chung Cẩn vẫn rất đẹp trai, nhưng cô đã không còn cảm giác tim đập, mặt đỏ như ngày trước nữa.

Cô không nói gì, chỉ tựa người ra sau ghế sofa. Đôi mắt đào đẹp đẽ lặng lẽ nhìn anh, cũng tò mò không biết anh tìm mình rốt cuộc vì chuyện gì.

Chung Cẩn bưng ly cà phê uống một hơi dài, rồi đặt cái ly phủ đầy hơi lạnh trở lại bàn trà. Anh lên tiếng, giọng khàn khàn:

“Thu Sênh, tôi có một đứa con gái.”

Bộ não của Thu Sênh lập tức trống rỗng, rồi giống như bị ai dùng búa tạ đập mạnh vào tim đau đến tê tái.

Nước mắt cô không hề báo trước, cứ thế mà tuôn rơi giọt nước mắt lăn dài từ gò má xuống cằm.

Chung Cẩn cầm khăn giấy trên bàn đưa cho Thu Sênh, tiếp tục nói:

"Đột nhiên có một đứa trẻ đến tìm tôi, nói là con gái tôi. Kết quả xét nghiệm ADN cũng đã có, đúng là con tôi thật. Hôm nay hẹn em ra là muốn hỏi em xem, em có biết gì về sự tồn tại của đứa bé này không. Dù sao thì..."

Giọng anh càng khàn hơn: "Dù sao tôi cũng chỉ từng ở bên em."

Thu Sênh cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
"Chúng ta ở bên nhau 10 năm, kết hôn 4 năm, tôi có con hay không chẳng lẽ anh không biết? Chung Cẩn, đầu óc anh có vấn đề à? Hẹn tôi ra chỉ để khoe anh có con sao? Không ngờ anh lại là loại người như vậy. Đúng là tôi mù mắt mới yêu anh, anh đúng là đồ trơ trẽn!"

Mắng một hồi, nước mắt của Thu Sênh lại rơi xuống.

Chung Cẩn đưa tay ra định lau, dừng một chút rồi lại rụt về: "Đừng như vậy, chuyện này rất kỳ quặc. Đứa trẻ xuất hiện đột ngột, tôi cũng rất bất ngờ nên mới muốn hỏi em cho rõ ràng."

Thu Sênh lấy khăn giấy lau nước mắt, nghiến răng nói: "Tôi không tin là anh không làm gì cả mà đứa trẻ lại có thể tự nhiên xuất hiện?"

"Đứa trẻ thật sự xuất hiện từ không trung." Chung Cẩn theo đà liền thốt ra.

Thu Sênh ngừng khóc, ánh mắt màu nâu nhạt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Chung Cẩn:
"Chung Cẩn, anh thấy tôi giống kẻ ngu lắm à?"

Nói xong, cô đứng dậy luôn.

Khi cô với tay định cầm ly cà phê, Chung Cẩn đã nhắm mắt trước và đưa mặt ra phía trước, để tránh cà phê làm bẩn áo sơ mi.

Chất lỏng cà phê lạnh lẽo chảy dọc theo lông mày anh, ngực áo sơ mi trắng cũng bị loang một vệt cà phê nâu.

Sau khi Thu Sênh rời đi, Chung Cẩn ngồi lại một mình trong quán cà phê rất lâu. Đứa bé không phải con của Thu Sênh, anh không nghĩ ra khả năng nào khác. Anh thật sự chưa từng làm chuyện đó với ai khác. Chuyện này giống như một mớ len rối càng gỡ càng rối, khiến anh thấy vô cùng mơ hồ, tất cả kỹ thuật điều tra đều không dùng được.

Cho đến khi điện thoại Chung Cẩn đổ chuông mấy lần anh mới bắt máy, là Vu Phi Dương gọi đến hỏi anh đã xong việc chưa.

Chung Cẩn gửi địa chỉ quán cà phê cho Vu Phi Dương.

Lúc này, Vu Phi Dương và Chung Vân Đồng đang ở một cửa hàng KFC gần đó. Ăn xong gà rán, Chung Vân Đồng còn nhất quyết đòi mua thêm một phần mang về cho Chung Cẩn. Vu Phi Dương lái xe chở bé đến quán cà phê.

Tiểu Đồng đội một chiếc mũ vành màu socola che kín mái tóc “bát úp”, đeo ba lô Peppa Pig, từ ghế sau bò xuống xe.

Cô bé đứng bên cửa xe, ánh mắt dừng lại ở cửa kính xe của một chiếc ô tô gần đó. Qua ô cửa hé mở lộ ra một khuôn mặt nghiêng của người phụ nữ.

Tiểu Đồng chớp mắt:
"Ơ, mẹ?"

Người phụ nữ lái xe rời đi, Tiểu Đồng hít hít mũi dường như không phải mùi hương của mẹ.

Vu Phi Dương từ ghế lái bước xuống, hỏi cô bé:
"Con nhìn cái gì thế?"

Tiểu Đồng chỉ vào chỗ chiếc xe vừa đỗ:
"Mẹ ạ."

Vu Phi Dương nhìn theo hướng tay cô bé, chỉ thấy một con chó vàng to đang nằm dưới bóng cây hóng mát.

"Đó là chó, không phải mẹ con." Vu Phi Dương bế cô bé lên vai đi vào tìm Chung Cẩn.

"Ối, áo sơ mi cậu sao thế này?" Vừa vào phòng riêng, Vu Phi Dương đã thấy ngay vết cà phê trên áo Chung Cẩn.

"Không sao, không cẩn thận làm đổ cà phê." Chung Cẩn đổi chủ đề: "Hai người đi đâu vậy?"

Vu Phi Dương: "Tớ dẫn nhóc này đi tìm cái 'gà mặc áo giáp giòn' suốt."

Chung Cẩn: "Gà rán giòn."

Vu Phi Dương trừng mắt lườm anh: "Bây giờ mới nói hả? Tớ nhắn tin hỏi cậu lúc nãy mà cậu bơ luôn."

Chung Cẩn cầm điện thoại mở ra, quả nhiên thấy mấy tin nhắn của Vu Phi Dương:

Khẩn cấp vãi nồi, gà mặc áo giáp giòn là cái gì vậy?
Là đồ chơi à?
Trả lời cái coi, tớ sắp rã chân ra rồi đây này.
Nhóc này nhìn thì bé mà bế nặng vãi.

"Xin lỗi, tớ không thấy tin nhắn." Chung Cẩn úp điện thoại xuống bàn.

Tiểu Đồng đưa túi gà rán đến cho Chung Cẩn: "Gà mặc áo giáp giòn, cho ba nè."

Chung Cẩn nhận lấy: "Cảm ơn con." 

Anh nhìn chiếc mũ trên đầu cô bé: "Trời nóng thế này sao lại đội mũ?"

Tiểu Đồng lập tức đưa hai tay che kín mũ: "Không sao, không sao ạ." Nhưng nhìn dáng vẻ cuống quýt ấy rõ ràng là có chuyện.

"Có chuyện gì?" Chung Cẩn ngẩng đầu nhìn Vu Phi Dương.

Vu Phi Dương cười trừ: "À thì là thế này. Lúc chia tay cậu bảo tớ đưa con bé đi cắt tóc đúng không? Tớ đưa đến tiệm tóc hồi xưa bọn mình hay đến, tiệm của ông Vương ấy, cậu còn nhớ không?"

Chung Cẩn: "Nói trọng điểm."

Vu Phi Dương nhắm mắt, giơ tay giật mũ cô bé xuống: "Thì nó thành ra thế này."

Chung Cẩn nhìn đứa bé đầu “bát úp” trước mặt, ngây người một lúc. Hoảng quá, buổi sáng lúc gửi đi còn là một bé xinh xắn giờ trả về lại giống như... không được thông minh lắm?

"Ai bảo cậu cắt tóc cho nó hả?" Chung Cẩn hỏi.

Vu Phi Dương biết mình sai, cười gượng: "Không phải cậu bảo sao? Đưa nó đi cắt tóc."

"Tớ bảo là đi gội đầu, gội vì cậu dạy nó để mì lên đầu."

"Hả? Ra vậy à. Ối giời, vụ này hỏng thật rồi."

Chung Cẩn lập tức đứng phắt dậy, giơ tay đập túi bụi lên người Vu Phi Dương:
"Cắt thì thôi đi, lại còn dám dẫn đến chỗ ông Vương? Ông ấy chỉ biết cắt đầu con trai chứ có biết cắt cho con gái đâu, cậu không biết chắc? Cậu có bệnh hả?"

Vu Phi Dương ôm đầu chạy trốn.

Trong phòng riêng quán cà phê náo loạn cả lên, Tiểu Đồng đứng bên bàn lôi gà rán từ túi ra gặm, thi thoảng còn hào hứng reo hò:

"Đánh hay lắm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play