Hòa An là khu vực ở ven biển. Vào những buổi hoàng hôn mùa hè, mây đỏ ráng chiều nơi đây đẹp tuyệt trần trông như có một cây cọ khổng lồ vẽ lên bầu trời, nhuộm cả trời chiều thành một bức tranh sơn dầu hùng vĩ.

Trong đồn cảnh sát chẳng có mấy người, nữ cảnh sát trực ban là Nhiêu Thi Thi đang nằm bò trên bàn, ngước mắt nhìn mây ngoài cửa sổ. Trong đầu cô vẫn đang nghĩ đến tình tiết của cuốn tiểu thuyết đang đọc đêm qua, lại lẩm bẩm oán thầm, truyện dài tập gì mà lê thê nhây nhớt, chẳng biết tối nay có đến đoạn nam nữ chính hóa giải hiểu lầm hay không.

"Xin hỏi, ở đây có ba của em không ạ?"
Giữa đại sảnh rộng thênh thang vang lên một giọng trẻ con non nớt.

Nhiêu Thi Thi bật người ngồi thẳng dậy nhưng không thấy ai, cô cúi người nhìn xuống thì thấy một nhóc con thấp bé đang đứng trước quầy hỏi thông tin, người còn chưa cao tới mép bàn. Không biết bé vào từ lúc nào, không nghe thấy bước chân gì cả.

"Bé con, có chuyện gì vậy?" cô hỏi.

Hai bàn tay mũm mĩm của đứa bé bám lên mép bàn, cố gắng kiễng chân: "Em đến tìm ba ạ."

"Ba của em là ai vậy?" Một đứa bé nhỏ xíu thế này mà lại gọi là "ba" (1) chứ không phải "ba ba" (2), nghe có gì đó là lạ.

("ba" (1) gốc là 爹: ngày xưa hay dùng, xem phim cổ trang họ hay gọi cha bằng từ này, hiện tại chỉ còn 1 số vùng ở Trung Quốc dùng

"ba ba" (2) gốc là 爸爸: hiện tại hay dùng hơn)

"Chung Cẩn ạ" đứa bé đáp.

Nhiêu Thi Thi chớp mắt: "Chung Cẩn... Sở trưởng Chung? Em nói ba em là Sở trưởng của chúng ta, Chung Cẩn á?"
Giọng cô vô thức cao vút lên vài tông, rõ vẻ kinh ngạc. Sở trưởng Chung công tác ở Hòa An cũng đã một năm rồi, có ai từng nghe nói anh ấy có con đâu?

Đứa bé không nói thêm, chỉ tròn xoe đôi mắt đen nhánh im lặng nhìn cô.

Nhiêu Thi Thi vội vàng đi vòng ra khỏi quầy hỏi thông tin. Đứng lên rồi, cô càng thấy đứa nhỏ càng thấp bé hơn nữa, còn thấp hơn cả con chó Golden nhà hàng hải sản đầu phố, ước chừng chỉ ba, bốn tuổi là cùng.

Cho dù sở trưởng Chung có con gái thật thì cũng không thể để bé con đi lang thang một mình ngoài đường như vậy chứ?

Nhiêu Thi Thi khụy gối xuống, hỏi: "Bé con, em từ đâu đến vậy?"

"Ma Cung ạ"

Nhiêu Thi Thi: "Vậy em tên là gì?"

"Chung Vân Đồng ạ"

"Chung Vân Đồng, vậy em có nhớ số điện thoại của ba mẹ không?"

"Điện thoại là gì ạ?"

Nhiêu Thi Thi: "......"

Không thể giao tiếp nổi với một đứa trẻ tầm tuổi này. Nhiêu Thi Thi đành để bé ngồi tạm lên dãy ghế dài trong sảnh, lấy ít đồ ăn vặt mang theo chia cho bé. Còn cô thì đi xem lại camera an ninh, mong tìm được manh mối xem đứa trẻ đi từ đâu tới.

Nhưng trong camera không hề có hình ảnh nào của bé, mà cũng không có ai báo tin mất trẻ.

Nhiêu Thi Thi quay lại, lại quỳ xuống trước mặt bé cẩn thận hỏi: "Em nói lại lần nữa xem, ba em là ai?"

Bé đang mút kẹo mút, mắt rũ xuống, hai cái chân ngắn đong đưa qua lại: "Chung Cẩn ạ."

Nhiêu Thi Thi lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh thẻ của Sở trưởng Chung, đưa cho bé xem: "Là người này hả?"

Chung Vân Đồng rút que kẹo mút ra khỏi miệng, lớn tiếng đáp: "Phải ạ!"

Nhiêu Thi Thi hít một hơi sâu, bật camera trên điện thoại, chụp nhanh một tấm hình của đứa trẻ rồi gửi kèm tin nhắn cho sở trưởng Chung:

"Sở trưởng Chung, đứa trẻ này nói là con gái của anh, hiện đang ở trong đồn xin anh chỉ đạo nên xử lý thế nào."

Sau khi gửi ảnh và tin nhắn đi, bên kia im bặt như đá chìm đáy biển, không có chút hồi âm nào.

Nhiêu Thi Thi xoa đầu bé con với mái tóc mềm mượt, dỗ dành:
"Sở trưởng Chung hôm nay lên cục công an thành phố họp rồi, chắc phải một lúc nữa mới thấy tin nhắn. Em có thể đợi thêm chút được không?"

"Được rồi ạ..." nhóc con thở dài, lại đưa bánh tuyết cho Nhiêu Thi Thi nhờ cô bóc giúp rồi nhét ngay vào miệng.

Nhiêu Thi Thi quan sát kỹ đứa bé. Nhóc con này thật xinh xắn, đôi mắt long lanh láu lỉnh, tóc đen bóng mượt được buộc thành hai búi như Na Tra bằng dây ruy băng, mặc một chiếc áo cổ chéo kiểu Trung Hoa y như búp bê trong tranh Tết.

Dù không phải con của sở trưởng Chung, thì nhìn cách ăn mặc và được chăm chút thế này, chắc chắn cũng là con nhà giàu.

Nhóc cũng chẳng hề nhút nhát, ăn xong bánh tuyết lại nhờ Nhiêu Thi Thi bóc giúp ô mai. Ô mai chua đến mức khiến khuôn mặt tròn trĩnh của bé nhăn lại như quả táo tàu.

Thấy vậy, Nhiêu Thi Thi đưa thùng rác lại: "Nhổ ra đây."

Nhưng bé chỉ che miệng lắc đầu, kiên cường nhai rồi nuốt luôn quả ô mai.

Nhiêu Thi Thi nói: "Nè, hạt thì nhả ra chứ."

Nhóc con tròn mắt: "Em nuốt rồi ạ."

Dù không có kinh nghiệm chăm trẻ, nhưng khi còn nhỏ Nhiêu Thi Thi cũng từng lỡ nuốt hạt ô mai vào bụng. Lúc đó cô cũng hay bị người lớn dọa rằng hạt sẽ nảy mầm trong bụng rồi mọc cây lên đầu. Nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả, vì thế cô nghĩ nhóc nuốt một hạt chắc cũng không sao.

Dù vậy, cô vẫn tịch thu phần ô mai còn lại của bé.

Chung Vân Đồng hút sữa chua, trong lòng nghĩ: "Không biết Ma Tôn phụ thân có còn nhớ đến mình không nữa."

Thực ra bé vốn là một con Thiên Vân Ma Khuyển được Ma Tôn nuôi dưỡng. Các linh thú khác đều theo chủ xông pha trận mạc, nhất là linh thú của Ma tộc, thường mang sức mạnh hắc ám to lớn, thần bí và mạnh mẽ.

Nhưng bé thì hoàn toàn ngược lại. Từ nhỏ đã được Ma Tôn nuông chiều như bảo bối, lớn lên mũm mĩm mượt mà, chẳng có kỹ năng gì đặc biệt. Chỉ có thể nói việc bé giỏi nhất là... phá nhà. Dù có phá sập cả cung điện, ba bé vẫn khen bé là "bé ngoan".

Trong Ma cung, Chung Vân Đồng là tiểu bá vương chuyên gây rối, không biết bên ngoài thế giới đã thay đổi ra sao. Ba bé, Ma Tôn đại phản diện, đã bị tiên tộc tiêu diệt. Khi tin dữ truyền vào Ma cung, bé chỉ biết ôm mặt khóc hu hu.

Bé liền giang cánh bạc xám khổng lồ, bay khỏi Ma cung, lần theo khí tức của ba đến nhân gian. Cuối cùng xác định được nơi nồng đậm khí tức nhất là Đồn cảnh sát khu Hòa An.

Nhưng ba của bé đã chuyển sinh thành người, có lẽ đã không còn ký ức tiền kiếp, cũng không nhớ bé nữa.

Nghĩ đến đây, lòng Chung Vân Đồng chùng xuống. Người ba bé yêu thương nhất có thể đã quên mất bé rồi...

Đúng lúc này, điện thoại của Nhiêu Thi Thi đổ chuông là sở trưởng Chung gọi.

Nhiêu Thi Thi nghe máy, giọng nói trầm thấp trong trẻo của sở trưởng truyền đến:
"Trẻ con nói linh tinh thôi, cô mau chóng tìm người nhà nó đi."

"Rõ, thưa sở trưởng." Khi nói chuyện với Chung Cẩn, Nhiêu Thi Thi bất giác ưỡn ngực, đứng nghiêm, giọng cũng vang hơn hẳn.

Chung Vân Đồng nghe thấy cô nói chuyện liền trượt xuống ghế, chạy vội tới trước quầy hỏi thông tin, cố gắng kiễng chân lớn tiếng hỏi:
"Là ba em gọi ạ?"

Đợi đến khi đầu dây bên kia cúp máy, Nhiêu Thi Thi mới cúi xuống:
"Sở trưởng nói anh ấy không phải ba em. Rốt cuộc ba mẹ em là ai? Khai thật mau!"

Nhóc con không biết giải thích chuyện phức tạp thế này ra sao, chỉ nắm chặt tay, nói lớn:
"Là ba em mà!"

Buổi chiều, Nhiêu Thi Thi lại kiểm tra kỹ toàn bộ camera quanh khu vực, còn gọi cả đồng nghiệp Tiểu Vương đang làm nhiệm vụ bên ngoài về nhờ anh giúp liên hệ các đồn cảnh sát gần đó xem có ai báo trẻ mất tích không.

Tìm hết cách vẫn không có kết quả. Đứa trẻ này cứ như từ trên trời rơi xuống.

Nhiêu Thi Thi và Tiểu Vương đành liên hệ với trung tâm giám định pháp y, nhờ họ tăng ca hỗ trợ làm xét nghiệm so sánh mẫu DNA với sở trưởng.

Nhưng để lấy mẫu DNA thì phải lấy máu, mà Chung Vân Đồng lại sợ kim tiêm. Vừa thấy ống tiêm là bé chạy mất, chạy nhanh đến mức ba người lớn cũng không tóm nổi cô bé.

Cuối cùng chính Nhiêu Thi Thi nghĩ ra cách:
"Ba em không nhận ra em nữa đúng không? Chỉ cần lấy máu, chứng minh em là con gái anh ấy, anh ấy sẽ nhớ em ngay."

Nghe vậy, Chung Vân Đồng lập tức nghe lời, dũng cảm chìa tay ra trước cô bác sĩ mặc áo blouse trắng:

"Cô nhẹ tay thôi nha."

"Ừ, được rồi, cô nhất định sẽ nhẹ nhàng. Con đừng nhìn, đếm to đến 10 là xong liền." Bác sĩ dịu dàng dỗ dành.

Chung Vân Đồng càng căng thẳng: "Nhưng con... không biết đếm tới 10..."

Bác sĩ bật cười, dịu dàng nói:
"Hóa ra còn chưa đi mẫu giáo à, mà con gan dạ thật đấy, nhỏ xíu thế này mà dám một mình ra ngoài đúng là tiểu hiệp khách giang hồ."

Trong lúc trò chuyện, sự chú ý của cô bé bị phân tán và việc lấy máu hoàn tất thuận lợi.

Kết quả xét nghiệm phải chờ hai ngày, Nhiêu Thi Thi không tiện làm phiền sở trưởng thêm nữa, nên gọi cho phó sở trưởng Mao Phi Tuyết để báo cáo tình hình và xin chỉ đạo nơi gửi gắm bé tạm thời.

Trước đây cũng từng có vài trường hợp như vậy, Mao Phi Tuyết có chút kinh nghiệm:
"Đường ven biển phía Tây có một nhà trẻ tư nhân tên là Mặt Trời Nhỏ. Giáo viên ở đó khá có trách nhiệm. Cứ đưa bé đến đó ở tạm, chi phí bên sở ứng trước sau này tìm được người nhà thì tính sau."

Cúp máy, Nhiêu Thi Thi vỗ vai Tiểu Vương:
"Lên đường, đến ven biển phía Tây."

Bé Chung Vân Đồng trong vòng tay Tiểu Vương cũng học theo, vỗ vỗ vai anh:
"Em muốn ăn cái kia ạ."

Nhìn theo hướng tay chỉ của bé, là một xe bán xúc xích nướng. Mấy đứa học sinh tiểu học đang ríu rít vây quanh.

Nhiêu Thi Thi hỏi: "Sao lại đói nữa rồi?"

Tiểu Vương cười: "Cho nó ăn một cái đi, trẻ con sao cưỡng lại nổi vị ngon của xúc xích chứ."

Nhiêu Thi Thi lẩm bẩm: "Anh không biết hôm nay nó ăn bao nhiêu rồi đâu, ăn sạch cả hộp snack của tôi đấy."
Tuy vậy, cô vẫn chiều bé, bước về phía quầy ăn vặt.

Hai người mặc đồng phục vừa đi đến, ông chủ quầy tưởng là đội quản lý đô thị đến bắt, vội vàng đẩy xe định chạy.

Nhiêu Thi Thi vội ngăn lại:
"Đừng sợ, chúng tôi đến mua xúc xích thôi!"

Cuối cùng, ai cũng được ăn xúc xích. Nhiêu Thi Thi và Tiểu Vương mỗi người một cây, còn bé Chung Vân Đồng thì hai cây, mỗi tay cầm một cây cắn lần lượt từng bên.

Sợ bị người khác nhìn thấy ảnh hưởng không hay, họ liền trốn sau bồn hoa ăn vụng.

Chung Vân Đồng thò đầu ra khỏi bồn hoa, "Em không muốn trốn ở đây đâu."

Tiểu Vương lập tức đưa tay ấn đầu bé xuống.

Nhiêu Thi Thi thúc giục:
"Ăn nhanh lên! Hôm nay Sở trưởng Chung họp ở Cục Công an thành phố, nếu anh ấy mà bắt gặp tụi mình giờ làm việc lại ngồi chồm hổm ở đây ăn xúc xích thì tiêu đời đấy!"

Cục Công an thành phố và Trung tâm Giám định chỉ cách nhau một con đường, khả năng bị bắt gặp thực sự rất cao.

"Đúng đúng đúng, ăn lẹ đi!" – Tiểu Vương phụ họa ngay.

Thực ra Tiểu Vương rất sợ Sở trưởng Chung. Tuy anh hiếm khi nổi giận, phần lớn thời gian còn khá dễ chịu, nhưng không hiểu sao Tiểu Vương cứ thấy anh thâm sâu khó đoán, không dễ gần như Phó sở trưởng Mao Phi Tuyết.

Tiểu Vương chỉ cắn vài miếng là ăn xong cây xúc xích của mình, liền nhảy xuống khỏi bồn hoa, định bế Chung Vân Đồng lên đi tiếp, nhưng vừa quay đầu sang bên cạnh, thì thấy... bồn hoa trống trơn.

"Con bé đâu rồi?!"

Nhiêu Thi Thi cũng hoảng hốt: "Vừa mới còn ở đây mà, chạy đi đâu mất rồi?"

Hai người vội vã tìm quanh bồn hoa, còn chạy đến hỏi cả ông chủ quầy xúc xích, nhưng cũng không thấy bóng dáng Chung Vân Đồng đâu, cứ như là bốc hơi giữa không trung vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play