Phản ứng của Mao Phi Tuyết cũng chẳng khác Tiểu Vương là bao, ngơ ra mấy giây rồi lại không chắc chắn hỏi lại: “Cậu vừa nói gì?”

Tiểu Vương kể lại từ đầu đến cuối việc có kết quả giám định, kể cả phản ứng của Chung Cẩn: “Sở trưởng lúc đó trông khá bình tĩnh.”

Mao Phi Tuyết tuy rất kinh ngạc, nhưng Tiểu Vương chắc chắn không thể đem chuyện này ra đùa. Giờ chỉ còn một khả năng duy nhất là: “Có thể bên trung tâm giám định đã nhầm lẫn?”

“Cũng có thể, đồng nghiệp bên đó nói nếu lo lắng thì có thể lấy mẫu máu hai ba con đi xét nghiệm lại.”

Nói xong, gương mặt Tiểu Vương lộ vẻ hoang mang:

“Chị Mao… chuyện này, có phải liên quan đến tác phong cá nhân không?”

Mao Phi Tuyết lúc này đã nhanh chóng bình tĩnh lại, hạ thấp giọng:

“Chưa chắc là như cậu nghĩ đâu. Trước đây Chung Cẩn từng có một cuộc hôn nhân, tuổi của đứa nhỏ cũng trùng với thời gian đó, có thể còn có nội tình khác… Dù sao trước khi rõ ràng mọi việc, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai. Chuyện này có thể phức tạp hơn chúng ta tưởng, ngay cả Nhiêu Thi Thi cũng không được nói.”

Biết mối quan hệ giữa Tiểu Vương và Nhiêu Thi Thi rất tốt, Mạo Phi Tuyết đặc biệt nhấn mạnh:

“Tiểu Vương, chuyện này tuyệt đối không được kể với ai khác đâu đấy.”

“Chị Mao, em không nói đâu chị yên tâm.”

Vừa nói xong, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng của Chung Cẩn:
“Phó sở trưởng Mao, cô có ở đây không?”

Mao Phi Tuyết đáp một tiếng: “Tôi đây.” Rồi nhanh chóng ra mở cửa đang khóa trái.

Mặt Tiểu Vương đỏ bừng như thể vừa bị bắt quả tang nói xấu sau lưng người khác, mà người đó lại là cấp trên của mình, ngượng chết đi được.

Cậu ta vội vàng chào Chung Cẩn một tiếng rồi chạy biến đi không để lại dấu vết.

Chung Cẩn điềm tĩnh nhìn theo bóng lưng Tiểu Vương, sau đó quay sang Mao Phi Tuyết:
“Cô biết hết chuyện rồi chứ?”

“Biết rồi.”

Chung Cẩn gật đầu: “Ừ mai là cuối tuần, tôi muốn đưa con bé về Kinh Thị (cách gọi khác của Bắc Kinh) một chuyến, sẽ về lại trước thứ hai. Nếu có chuyện gì ở sở, thì gọi điện cho tôi.”

Mao Phi Tuyết hiểu ngay. Chung Cẩn mới được điều về Hải Sơn năm ngoái, trước đó anh luôn sống ở Kinh Thị, nên đứa trẻ kia rất có thể sinh ra ở đó. Bây giờ muốn điều tra rõ sự thật, tất nhiên phải quay lại nơi bắt đầu.

Lúc Chung Cẩn đặt vé máy bay mới chợt nhớ ra, Chung Vân Đồng không có giấy tờ tùy thân, không có hộ khẩu hay giấy khai sinh, không thể đi máy bay hay tàu cao tốc. Anh lại liên hệ với Mao Phi Tuyết, nhờ sở công an làm giấy tờ tạm thời mới có thể thuận lợi qua cửa kiểm tra an ninh.

***

Chung Vân Đồng đứng trước cửa sổ trong sảnh chờ lên máy bay mắt mở to tròn xoe, bên ngoài là đường băng, một chiếc máy bay đang lăn bánh và cất cánh trong tầm mắt bé. Bé con phấn khích nhìn về phía Chung Cẩn:

“Chút nữa chúng ta sẽ cưỡi chim lớn bay lên trời hả ba?”

“Ừ, thứ đó gọi là máy bay.” Chung Cẩn nhìn theo hướng tay chỉ của con bé. Hoàng hôn buông xuống trên Hải Sơn, ánh mặt trời rọi lên đôi cánh kim loại khiến nó trông nhẹ tênh, dẫu nó vốn nặng nề.

Bề ngoài Chung Cẩn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì rối như tơ vò. Sau khi mất hết người thân, anh đã nghĩ mình sẽ sống một đời cô độc. Vậy mà giờ đây, một đứa trẻ có quan hệ huyết thống lại đột nhiên xuất hiện. Chung Cẩn không biết đây là phúc hay họa.

Anh co chân ngồi trên ghế, người hơi cúi về trước, đầu óc rối loạn. Nhưng niềm vui hay nỗi buồn của con người chẳng bao giờ đồng điệu. Gương mặt nhỏ của Chung Vân Đồng đỏ bừng vì hưng phấn, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện sắp được cưỡi “chim lớn” bay lên trời.

Con bé lại chạy tới, đứng trước mặt Chung Cẩn, tay bám lấy đầu gối anh, ngửa mặt lên hỏi:
“Ba ơi, mình sắp bay đi đâu? Bay tới một thế giới khác ạ?”

Cặp vợ chồng già ngồi đối diện hai người lập tức sa sầm mặt.

Chung Cẩn giải thích: “Không phải thế giới khác, mà là bay đến Kinh thị.”

Anh liếc nhìn cặp vợ chồng kia, rồi dặn con bé:
“Từ giờ trở đi, con phải nói nhỏ thôi. Không được làm phiền người khác, không được nói to, không được khóc to, nếu có nhu cầu gì thì nói nhỏ với ba hiểu chưa?”

Chung Vân Đồng kiễng chân, ghé vào tai anh nói thầm:
“Dạ dạ, hiểu rồi ạ.” Tuy không hiểu tại sao, nhưng ba đã dặn thì chắc chắn có lý do.

***

Lên máy bay, ngồi ổn định xong, sự hưng phấn lần đầu được đi máy bay của Chung Vân Đồng không kéo dài được bao lâu thì bắt đầu thấy khó chịu.

Con bé kéo tay áo sơ mi của Chung Cẩn, vừa bịt tai vừa nói nhỏ:
“Tai con đau quá.”

Chung Cẩn bảo bé thử ngáp xem có đỡ không, con bé liền há miệng thật to để cố ngáp. Tai đau đến mức khiến con muốn khóc, nhưng nhớ lời ba dặn không được khóc, nên vừa ngáp vừa tự an ủi mình:

“Không được khóc, tuyệt đối không được khóc, Tiểu Đồng phải kiên cường.”

Nhưng tai vẫn cứ đau hơn.

Con bé mím môi, nói nhỏ:
“Xin lỗi ba, chắc là con sắp khóc mất rồi.”

Chung Cẩn nhẹ nhàng xoa xoa tai cho con, hỏi:
“Không ráng thêm chút nữa được à?”

Tiếp viên hàng không thấy tình hình liền mang sữa đến cho bé nửa ngồi xuống nói:
“Để ba đút sữa cho bé uống, sẽ bớt đau tai nhé.”

Chung Cẩn mở sữa ra, Chung Vân Đồng ôm bình sữa tu ừng ực. Động tác nuốt giúp tai dễ chịu hơn hẳn.

Uống no rồi, con bé ngồi xoạc chân tựa vào ghế hai tay xoa bụng rồi ợ một cái. Sau đó quay sang nhìn mây ngoài cửa sổ, những đám mây to bồng bềnh như kẹo bông chị Nhiêu Thi Thi từng mua cho bé ăn, con bé há miệng cắn không khí, nhai nhai, giả vờ mình đang ăn kẹo bông ngọt lịm.

***

Chung Cẩn có nhà ở Kinh thị nhưng không về đó, mà đặt phòng ở một khách sạn bình dân. Sau khi bỏ hành lý đơn giản xuống đất, anh ra ban công gọi điện.

Lúc quay lại phòng, thấy Chung Vân Đồng duỗi thẳng tay chân, nằm bẹp trên sàn như một con vịt bị dẹp lép, trông rất kỳ cục. Chung Cẩn chưa từng thấy đứa nhỏ nào nằm kiểu này, lại rất giống con chó vẫn hay nằm phơi nắng trước cửa đồn công an. Nhiêu Thi Thi từng bảo con chó đó nằm kiểu "vịt ép*", giờ nhìn Chung Vân Đồng cũng như một “con vịt ép” cỡ lớn.

*là nằm như vậy nè

*tòa cao ốc CBD (thường chỉ những tòa cao ốc hiện đại nằm trong khu tài chính trung tâm của các đô thị lớn)

Chung Cẩn bế Tiểu Đồng băng qua vạch sang đường, đi về phía trung tâm thương mại bên kia.

Tiểu Đồng thấy không phải đường về khách sạn thì đá chân lên phản đối: “Con muốn ngủ ạ.”

“Đi mua quần áo trước đã.”

Tiểu Đồng dùng trán đập vào vai Chung Cẩn: “Không mua đâu, con muốn ngủ.”

Chung Cẩn không để ý đến.

Tiểu Đồng: “A a a a a, mắt con sắp nhắm lại rồi.”

Chung Cẩn: “Thì cứ nhắm một lát đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play