Hiện tại thời gian bé bị lạc chưa lâu, mấy người Mao Phi Tuyết không muốn làm lớn chuyện nên chưa báo cho đồn công an mà chia nhau dọc theo đường phố tìm kiếm. Chân bé ngắn chạy không nhanh, chắc sẽ chặn lại được sớm thôi.

Nhiêu Thi Thi gửi ảnh Chung Vân Đồng cho cả nhóm, ba người cầm ảnh trong điện thoại đi hỏi người qua đường.

Mao Phi Tuyết hỏi được một người nói từng thấy cô bé, người đó chỉ về một hướng: “Đi về hướng đó, tôi thấy con bé đi một mình còn hỏi nó có bị lạc không, nó nói nó đi tìm ba.”

Chung Cẩn vừa từ đồn công an trở về, đang ngồi thay giày ở băng ghế ngay cửa, vừa đứng lên thì điện thoại trên tủ giày rung lên.

Anh bắt máy, giọng Mao Phi Tuyết truyền đến có hơi nhiễu: “Sở trưởng Chung con bé Tiểu Đồng bị lạc rồi, chắc đang đi về phía nhà anh, anh để ý giúp nhé.”

Chung Cẩn cúi đầu nhìn đôi dép mới mang, mặt không biểu cảm thay lại giày da như chấp nhận số phận rồi ra khỏi nhà.

Ra khỏi khu dân cư chưa được bao xa, anh đã thấy Chung Vân Đồng. Hai búi tóc nhỏ nổi bật, cô bé sải bước đi đầy hùng dũng bằng đôi chân ngắn ngủn không biết đang tự đắc cái gì.

Chung Cẩn đứng dưới bóng cây ven tường lấy điện thoại ra gọi cho Mao Phi Tuyết: “Tìm thấy rồi. Tối nay để con bé ở chỗ tôi, cô khỏi lo. Ừ, tôi cúp máy đây.”

“Chung Vân Đồng.” Chung Cẩn đút tay vào túi quần, ánh đèn vàng ấm phủ lên dáng người cao lớn.

Chung Vân Đồng nghe tiếng liền quay đầu lại, thấy ba dưới ánh đèn đường, cao như người khổng lồ, lập tức nở nụ cười mừng rỡ: “Ba ơi~”

“Con đi đâu vậy?” Giọng Chung Cẩn bình tĩnh nhưng ẩn chút tức giận.

Chung Vân Đồng lảo đảo chạy đến bên anh: “Con đi ăn cơm.” Rồi cô bé vỗ vỗ cái túi nhỏ, hất cằm đầy kiêu hãnh: “Mang bánh về cho ba đó nha~”

Chung Cẩn nhìn vẻ mặt hớn hở của cô bé, đôi mắt to sáng lấp lánh như muốn được khen. Cơn giận vì con bé tự ý đi lung tung tan biến gần hết, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ nghiêm khắc, giọng cũng cố nặng nề:

“Con tự ý bỏ đi, biết không? Mọi người đang tìm con khắp nơi đấy.”

Chung Vân Đồng đưa bàn tay mềm xốp nắm lấy một ngón tay của anh, nghiêm túc nói lý lẽ: “Ba đừng có dữ.”

Cô kéo tay Chung Cẩn đi về phía nhà, vừa đi vừa lầm bầm: “Ba mà dữ vậy, bạn bè không chơi với ba đâu, cũng không cho ba ăn cơm đâu.”

Chung Cẩn không trả lời, cô bé cũng không quan tâm, cái miệng nhỏ vẫn tiếp tục líu lo: “Con mang bánh về cho ba, ba phải nói cảm ơn nha.”

Chung Cẩn: “...” Anh bế phắt cô bé lên, quay đầu đi về hướng ngược lại.

Chung Vân Đồng trừng to mắt, thấy ba đưa mình đi về phía khác liền siết cổ ba hét lớn: “Con không muốn tắm! Con không tắm đâu!”

Giữa trời hè nóng nực mà không tắm thì sẽ bốc mùi, Chung Cẩn không dỗ dành gì cả, trực tiếp “gói hàng” đưa vào phòng tắm.

Bà dì ở phòng tắm quá quen rồi, gọi thêm một người nữa, hai người phối hợp khiêng cô bé đang vùng vẫy vào phòng tắm.

Mười mấy phút sau, một bà dì bước ra, đưa cho Chung Cẩn một miếng bánh đã nguội: “Con bé nhất định bắt tôi mang ra cho anh, anh ăn đi kẻo nguội.”

Miếng bánh đó đã mất hết hình dáng, bị ép thành một cục méo mó, trên bề mặt còn dính vài mảnh vụn không rõ. Chung Cẩn đưa lên mũi ngửi thử, bánh được mang theo cả buổi trong túi xách, có mùi... đậu phộng kỳ quái.

Anh tiện tay ném luôn vào thùng rác.

Anh nhìn thùng rác im lặng vài giây rồi lấy vài chiếc lá cây đắp lên, tránh để cô bé phát hiện nếu không chắc chắn lại ầm ĩ lên.

Lịch trình tối nay lại lặp lại y hệt hôm qua. Sau khi tắm xong, Chung Cẩn dẫn Chung Vân Đồng đến cửa hàng quần áo trẻ em, lại chọn một bộ đồ mới từ kệ giảm giá. Mọi việc giống hệt như hôm qua, khiến Chung Cẩn có cảm giác thời gian quay ngược.

Chỉ khác là hôm nay đi ngang qua một tiệm giày trẻ em, anh bế cô bé vào yêu cầu nhân viên: “Chọn cho con bé một đôi giày vừa chân.”

Chung Cẩn ngồi đợi trên ghế nệm, Chung Vân Đồng mang đôi giày da nhỏ màu xanh nhạt chạy tới khoe: “Ở đây còn có hoa nhỏ nè ba.” Cô bé dùng tay gẩy đóa hoa nổi trên quai giày.

“Đi có thoải mái không?” Chung Cẩn hỏi.

Chung Vân Đồng gật đầu thật mạnh: “Siêu siêu siêu thoải mái luôn ạ!”

Khóe miệng Chung Cẩn cong lên: “Thoải mái là được.”

Nhân viên dùng túi giấy gói đôi dép cũ lại. Chung Vân Đồng tự giác xách lấy đi đằng trước, rất ngoan ngoãn. Hôm qua kêu cô bé tự xách quần áo thì không chịu cơ mà.

Vừa ra tới đường lớn, Chung Vân Đồng ném phăng đôi dép cũ vào vệ đường, quay đầu chìa tay với ba: “Bế con ạ~”

Chung Cẩn: “…” Anh đi nhặt đôi dép lại, suy nghĩ một chút rồi bỏ luôn vào thùng rác. Cúi người bế con bé lên, quay về nhà.

***

Sáng hôm sau.

Thời tiết ở Hải Sơn gần đây đẹp đến kỳ lạ, ánh nắng ban mai xuyên qua từng tầng lá, tạo thành những đốm sáng lung linh trên mặt đất.

Trong ánh sáng rực rỡ ấy, tiểu Đồng ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế thấp ở tiệm ăn sáng, mắt dán chặt vào quầy đồ ăn phía trước. Thấy ba mang bánh bao nhỏ ra, cô bé chống cằm, lập tức nở nụ cười thật tươi.

Chung Cẩn đặt hai xửng bánh bao nhân thịt lên bàn thấp, rồi quay đi rót sữa đậu nành.

Chung Vân Đồng đổ một lượng đường trắng có thể gây “chết người” vào ly sữa đậu nành của mình. Chung Cẩn liếc nhìn, không nói gì, chỉ giục: “Ăn nhanh lên.”

Tới đồn công an, vừa hay gặp Nhiêu Thi Thi và Tiểu Vương mang đồ ăn sáng tới, Chung Cẩn gọi Nhiêu Thi Thi lại: “Tôi phải đến cục thành phố một chuyến, cô đưa con bé vào giúp tôi.”

Nhiêu Thi Thi vội vàng chạy tới, mở cửa xe phía sau, bế Chung Vân Đồng xuống.

Chung Cẩn quay đầu xe, rồi lại đột ngột dừng lại, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Kết quả xét nghiệm của trung tâm giám định hôm nay đã có chưa?”

Tiểu Vương đáp: “Có rồi ạ. Em nhận được tin nhắn từ tối qua rồi, có kết quả trùng khớp DNA, lát nữa em sẽ đi lấy.”

Chung Cẩn nhìn về phía ghế lái: “Lên xe, tôi chở cậu đi.”

Thấy chiếc xe địa hình biến mất khỏi tầm mắt, Nhiêu Thi Thi nắm tay Chung Vân Đồng: “Đi thôi, hôm nay chắc là có thể tìm được bố mẹ em rồi.”

Ánh mắt cô rơi xuống đỉnh đầu của đứa nhỏ, lại thở dài:
“Đây rốt cuộc là tóc hay tổ gà vậy?”

Lúc Mao Phi Tuyết đến đồn công an, tóc của Tiểu Đồng đã được chải gọn gàng. Hôm nay được tết thành hai bím tóc nhỏ, đuôi tóc còn buộc hai quả cầu lông màu xanh lục.

“Tiểu Đồng, xem dì mang gì cho con này?” Mao Phi Tuyết lắc lắc túi giấy trong tay.

Tiểu Đồng nhảy chân sáo chạy tới: “Là gì vậy ạ?”

Mao Phi Tuyết lấy ra từ túi một chiếc hộp mở ra bên trong là một đôi giày thể thao màu hồng: “Đây là giày chạy, con mang vào thì chạy nhảy sẽ không bị đau chân nữa.”

“Ơ, Tiểu Đồng hôm nay cũng mang giày mới hả?” Mao Phi Tuyết lúc này mới chú ý đến đôi giày da mũ tròn mới trên chân cô bé.

Tiểu Đồng lập tức khoe giày mới với Mao Phi Tuyết, cô bé ngồi xổm xuống lấy tay nhỏ gỡ bông hoa trên giày: “Dì xem nè, có hoa nhỏ đó ạ.”

“Có thật này đẹp ghê luôn, là sở trưởng Chung mua cho con phải không?” Mao Phi Tuyết cất đôi giày thể thao vào túi giấy: “Vậy hai đôi thay đổi nhau mang là vừa đẹp luôn.”

Tiểu Đồng nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc đẩy túi giấy ra: “Thôi con không lấy đâu ạ.”

“Tại sao thế?”

Tiểu Đồng nhăn mặt nhíu mày, rầu rĩ đáp: “Vì mang giày chạy là phải chạy suốt, con mệt lắm.”

Mao Phi Tuyết và Nhiêu Thi Thi nhìn nhau rồi phá lên cười, các cảnh sát bên cạnh cũng cười theo, buổi sáng ở đồn công an khu Hòa An tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Nhiêu Thi Thi véo má mềm mại của Tiểu Đồng: “Đồ nhóc hư, em đi rồi chị sẽ nhớ em lắm.”

Tiểu Vương lấy được kết quả đối chiếu DNA từ trung tâm giám định. Vừa ra lấy được tập hồ sơ đã mở ra xem. Khi thấy thông tin trùng khớp với mẫu máu của Chung Vân Đồng, cậu ta trợn tròn mắt.

“Kết quả này chắc không sai chứ?” Tiểu Vương không thể tin nổi, lại xác nhận lần nữa với nhân viên trung tâm.

Đối phương đeo khẩu trang, qua cặp kính nhìn cậu với ánh mắt dò xét: “Trường hợp bình thường sẽ không sai đâu. Kho dữ liệu có chức năng so khớp tự động, sau đó chúng tôi còn kiểm tra lại thủ công một lần nữa. Nếu vẫn thấy không yên tâm, có thể lấy mẫu máu của cả hai người làm lại xét nghiệm cuối cùng.”

Tiểu Vương rời khỏi trung tâm giám định, nhìn mặt đất bị nắng chiếu trắng xóa, đầu óc như mụ mị không dám tin kết quả mình vừa thấy.

Ba của Chung Vân Đồng thật sự là sở trưởng Chung sao?

Vậy sao sở trưởng Chung lại không biết?

Và ai đã đưa Chung Vân Đồng đến đồn công an?

Tại sao tra hết các camera giám sát đều không thấy ai như vậy?

Cậu ta đi tới bồn hoa trước cổng Cục công an thành phố, ngồi xuống đúng chỗ mà hôm kia từng ngồi ăn xúc xích nướng lén cùng Tiểu Đồng. Rõ ràng chỉ mới hai ngày trôi qua, vậy mà lại có cảm giác như đã qua cả thế kỷ.

Chung Cẩn xách hồ sơ từ bậc thang trước cổng Cục đi xuống, thấy Tiểu Vương đang ngồi ở bồn hoa thì tiến lại gần.

“Kết quả có rồi chứ?”

Tiểu Vương đờ đẫn đưa bản báo cáo: “Có rồi ạ.”

Chung Cẩn nhận lấy, mở ra xem vài trang. Anh rất ít khi để lộ cảm xúc quá mạnh trên mặt, lần này đối diện với kết quả giám định kỳ lạ ấy, chỉ hơi mím môi, vẻ mặt vẫn không thay đổi nhiều.

Anh "pặc" một tiếng đóng hồ sơ lại: “Về trước đi.”

Tiểu Vương vội vàng đứng dậy đi theo: “Sở trưởng Chung, để em lái xe cho.” Với tình hình bây giờ, cậu thật sự sợ Trưởng phòng lái xe đâm xuống mương.

Chung Cẩn ném chìa khóa xe cho cậu.

Trên đường về Hòa An, Tiểu Vương cũng không yên lòng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Chung Cẩn. Anh tựa khuỷu tay lên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Tiểu Vương nhìn anh thêm vài lần thì bị ánh mắt lạnh lẽo của Chung Cẩn quét qua: “Lái xe cho đàng hoàng.”

Về đến đồn, Chung Cẩn vẫn bình thản làm việc như thường xử lý công vụ, thậm chí còn ra ngoài một chuyến bắt về một nhóm chuyên gài bẫy tống tiền.

Ngược lại là Tiểu Vương không thể ngồi yên. Cậu vừa làm việc ở bàn vừa nhìn chằm chằm Chung Vân Đồng đang ngồi ghế dài xem iPad, không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không mà càng nhìn cậu càng thấy khi con bé mím môi, nét cằm và khuôn miệng lại giống hệt Chung Cẩn.

Cuối cùng chờ được Mao Phi Tuyết từ hiện trường trở về, Tiểu Vương lập tức lao vào văn phòng của cô: “Chị Mao, có chuyện rồi.”

Mao Phi Tuyết tưởng có vụ án quan trọng, lập tức nghiêm mặt.

Nghe Tiểu Vương nói: “Tiểu Đồng thật sự là con gái của sở trưởng Chung.”

Mao Phi Tuyết: “……?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play