Đồng Đồng đứng xem vợ chồng người ta cãi nhau. Tuy không hiểu họ cãi gì nhưng vẫn kiễng chân, vươn cổ xem rất chăm chú, bản năng hóng chuyện dường như đã khắc vào gen.

Tiểu Vương trong đám người lộn xộn tìm thấy con bé, nhấc bổng lên bế ra ngoài.

Đồng Đồng đạp chân nhỏ: "Thả con xuống ạ!"

Tiểu Vương bế con bé đi về phía trước: "Tìm con có việc."

Anh bế con bé đến trước mặt một người đàn ông trung niên, chỉ vào Chung Vân Đồng rồi hỏi: "Đây là con ông à?"

Người đàn ông lắc đầu thành thật: "Không phải."

"Vậy ông gọi điện lung tung làm gì? Ông có biết hành vi đó là gây rối quá trình điều tra của công an không? Nếu gây ảnh hưởng nghiêm trọng thì sẽ bị tạm giam hành chính đấy, biết chưa?"

Người đàn ông cúi đầu, thái độ nhận sai rất tốt: "Xin lỗi đồng chí cảnh sát, lúc đó tôi thấy đứa bé này xinh quá tôi nghĩ nếu không ai cần thì tôi nhận luôn."

Tiểu Vương: "..." Không thể tin nổi, lịch sự hỏi một câu: "Ông có tiền sử bệnh tâm thần không?"

"Không có đâu, đồng chí cảnh sát sao vậy?"

Tiểu Vương: "Có lúc ngay cả tôi cũng muốn báo cảnh sát đấy ông biết không?"

Buổi livestream tuyên truyền pháp luật vừa hay quay trúng cảnh này, phòng chat cười đến mức sắp xỉu:
【Hahahaha, tôi sẽ không nói mấy câu trừu tượng nữa đâu, người thành thật lại tưởng mấy cái đó là thật.】
【Không phải đâu anh trai à, nhà nước khuyến khích sinh con chứ không phải kiểu 'nhận con' như anh đâu.】
【Ông anh bên trên nói cụ thể cái kiểu 'nhận' nào coi.】
【Nghiêm túc lại đi mọi người, đây là tuyên truyền pháp luật đấy, làm gì thế!】

Máy quay di chuyển khắp sảnh, ghi lại đủ loại vụ án kỳ quặc: có người kiện vì chó cái nhà mình bị chó đực hàng xóm cưỡi, đòi bồi thường "phí dinh dưỡng"; có người nói nhà mình có ma đòi cảnh sát đi bắt ma, cảnh sát gào lên "Tôi đâu phải đạo sĩ!"; còn có người nói có ai đó ị trước cửa nhà mình, bắt cảnh sát đi điều tra ai làm.

Cảnh thường nhật ở đồn công an cơ sở đúng là "gà bay chó sủa", cư dân mạng cười muốn rớt đầu, màn hình toàn comment kiểu 【wtf】【hahaha】【quá trời đất】. Không ít người còn kêu gọi mở livestream riêng, coi như hài kịch cũng được.

***

Tầm hơn 7 giờ tối, livestream tuyên truyền pháp luật kết thúc, cảnh sát ca ngày cũng được tan ca.

Nhiêu Thi Thi thay đồ thường trong phòng thay đồ, đeo túi chéo đen, cúi đầu nhắn tin điện thoại. Cô ho nhẹ hai tiếng với Tiểu Vương ra hiệu anh ta xem tin nhắn.

Tiểu Vương nhấc điện thoại trên bàn, nhìn thoáng qua rồi cũng cúi đầu nhắn lại một câu.

Sau đó, Nhiêu Thi Thi và Tiểu Vương cùng nhau rời khỏi đồn. Bên ngoài trời đã tối bãi đỗ xe vắng vẻ, bóng cây rợp đường có phần hiu quạnh. Họ đi đến một góc tối của bãi đỗ xe rồi dừng lại.

Tiểu Vương đứng dưới gốc cây nói: "Sinh nhật mà cậu không nói trước, tôi chẳng chuẩn bị quà gì cả."

Nhiêu Thi Thi vỗ vai anh kiểu anh em chí cốt: "Chính vì sợ mấy người làm mấy trò đó nên tôi không báo trước. Ở đây tôi cũng không quen ai, mấy người ăn với tôi bữa cơm vui vẻ là đủ rồi."

Hai người đang nói chuyện thì Mao Phi Tuyết đi tới, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên mặt đường nhựa. Cô bước thẳng tới chỗ họ, vừa mở miệng đã giống hệt Tiểu Vương:

"Sao sinh nhật lại không báo trước? Chị biết một quán lẩu rất ngon, không biết giờ còn đặt chỗ được không. Tối nay chị mời nhé, ai cũng không được tranh phần."

Mao Phi Tuyết lấy điện thoại ra, định gọi điện đặt bàn thì bỗng nghĩ đến gì đó hỏi: "Thi Thi, em đã mời sở trưởng Chung chưa?"

Nhiêu Thi Thi lắc đầu: "Em không biết có nên mời anh ấy không? Em luôn cảm thấy sở trưởng Chung là người lạnh lùng khó gần, có hơi sợ anh ấy. Hơn nữa mời rồi anh ấy chưa chắc đã đi, mà nếu đi thì chúng ta cũng không được thoải mái, thôi bỏ đi."

"Được rồi, hôm nay nghe theo thọ tinh vậy." Mao Phi Tuyết không nói gì thêm, gọi điện đặt bàn.

Lúc này, một giọng trẻ con trong veo vang lên sau lưng họ: "Mọi người định đi đâu vậy ạ? Con cũng muốn đi."

Mọi người quay đầu lại, thấy Tiểu Đồng lặng lẽ xuất hiện sau lưng họ. Ban ngày chạy nhảy khắp nơi trong đồn công an, tóc tai rối bù, dép vì không vừa nên ngón chân trượt cả ra ngoài, chiếc túi đeo chéo cũng đeo lệch một bên.

Trông chẳng khác nào một "bé ăn mày", chỉ có đôi mắt là vẫn sáng rực lên như vì sao.

"Con cũng muốn đi ạ." Chung Vân Đồng lại lên tiếng xin đi theo.

Mao Phi Tuyết dùng tay che micro điện thoại, gật đầu với bé: "Được rồi, dẫn con theo."

Nhiêu Thi Thi dắt Tiểu Đồng đứng trước mặt mình, cúi người buộc lại tóc cho bé:

"Nhìn em sống khổ sở chưa kìa, y như một bé lang thang. Ba mẹ em sao còn chưa đến đón nữa?"

Chung Vân Đồng lập tức lớn tiếng trả lời: "Em có ba mà, ba em là Chung Cẩn ạ."

"Em cứ nói bậy đi, mai là có kết quả giám định ADN rồi, chị muốn xem xem em là đứa trẻ xui xẻo nhà ai."

Nhiêu Thi Thi buộc tóc xong, lại ngồi xổm xuống chỉnh lại dép cho bé, nhưng dép vẫn hơi rộng nên chỉ có thể buộc dây chặt hơn chút.

Chung Cẩn lúc này vẫn đang ở văn phòng xem tài liệu từ Cục thành phố gửi tới. Anh nhận được một tin nhắn từ Mao Phi Tuyết:
【Sở trưởng, Tiểu Đồng tôi dẫn về rồi. Tối nay con bé ngủ ở nhà tôi, anh không cần lo lắng.】

Chung Cẩn nhắn lại một câu:【Được, cảm ơn cô.】
Đặt điện thoại xuống, trong lòng đột nhiên thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Mao Phi Tuyết lái xe chở mọi người đến quán lẩu. Thành phố lên đèn, Tiểu Đồng ngồi trên ghế trẻ em trong xe, áp mặt vào cửa kính đôi mắt to nhìn ra ngoài đầy háo hức. Nhiều đèn đóm quá, thật là náo nhiệt.

Đúng giờ ăn tối, quán lẩu đông nghịt người. Ghế trong quán đã kín, đến cả ghế nhựa ngoài cửa cũng có người ngồi chờ. May là Mao Phi Tuyết đặt chỗ trước nên được dẫn đến bàn gần cửa sổ.

Thấy có trẻ con, nhân viên phục vụ còn mang ra một ghế ăn cho trẻ em.

Tiểu Vương lập tức bế Tiểu Đồng đặt vào ghế ăn. Mới một ngày mà anh đã quen với vai trò "chuyên gia bế trẻ", chăm sóc em bé cực kỳ thành thạo.

Mao Phi Tuyết và mấy người kia đều là tín đồ ăn cay, lần nào đi ăn cũng chọn nồi lẩu dầu đỏ siêu cay. Hôm nay có trẻ con họ hiếm hoi gọi nồi lẩu uyên ương, một nửa là nước lẩu nấm thanh đạm.

Tiểu Đồng ngồi trong ghế trẻ em không với tới đồ ăn, Tiểu Vương lại trở thành “thái giám dâng món” chuyên gắp đồ trong nồi nấm cho bé.

Gắp một miếng nấm trắng, Tiểu Đồng lắc đầu: "Không ăn."

Gắp một miếng măng xanh giòn, Tiểu Đồng lại lắc đầu: "Không ăn."

Gắp một lát thịt bò, Tiểu Đồng lập tức đưa bát ra: "Bỏ vào đây ạ."

Gắp mấy lần, Tiểu Vương dần rút ra được quy luật lập tức méc với Mao Phi Tuyết: "Chị, đứa nhỏ này kén ăn quá, chỉ ăn thịt."

Tiểu Đồng đang cầm chân gà rán gặm, mép dính đầy dầu mắt lim dim rất hưởng thụ. Nghe Tiểu Vương méc tội mình, bé chỉ liếc mắt một cái rồi lại thản nhiên tiếp tục gặm chân gà.

Mao Phi Tuyết có vẻ không nhìn nổi cảnh bé tận hưởng như vậy, múc một miếng thịt bò để nguội rồi khéo léo đặt lên rau xanh, đưa thìa đến trước mặt bé: "Nào, tiểu Đồng há miệng nào, ăn thịt nè."

Tiểu Đồng không cần nhìn, chỉ cần ngửi là biết có thịt. Bé nhắm mắt, há miệng chờ được đút ăn. Mao Phi Tuyết nhân cơ hội nhét luôn rau vào miệng bé.

Chung Vân Đồng mở mắt phát hiện mình bị lừa. Nhưng trước kia ba dạy rồi: không thích ăn thì không cần ăn, nhưng đã vào miệng thì không được nhổ ra. Thế là Tiểu Đồng cố gắng nhai, nuốt hết rau.

Nhiêu Thi Thi giơ ngón cái với Mao Phi Tuyết: "Chị giỏi thật."

Mao Phi Tuyết cười khiêm tốn: "Nhìn con bé chắc khoảng ba bốn tuổi, chị làm mẹ năm năm rồi kinh nghiệm chắc chắn dày hơn."

Chỉ là chiêu này chỉ lừa được một lần. Sau đó, Chung Vân Đồng khôn hơn từ chối được đút, mọi thức ăn phải để vào bát nhỏ qua kiểm duyệt mới ăn.

Mao Phi Tuyết cười lắc đầu: "Đứa nhóc này không dễ dụ như con trai chị."

Ăn được nửa bữa, họ gọi thêm một phần bánh gạo nếp đường đỏ. Bánh chiên giòn ngoài, mềm bên trong, rưới nước đường đỏ rồi rắc bột đậu. Tiểu Đồng lần đầu ăn bánh này, cắn một miếng, mắt sáng rực, vừa nhai vừa gật đầu: "Ngon quá."

Thấy bé thích ăn, Tiểu Vương lại gắp thêm một miếng bỏ vào bát bé.

Mao Phi Tuyết thấy vậy liền ngăn lại: "Chỉ được ăn hai miếng thôi, đồ nếp ăn nhiều khó tiêu."

Trong lúc người lớn đang ăn uống trò chuyện, Tiểu Đồng tranh thủ không ai để ý lén lấy miếng bánh bỏ vào túi xách nhỏ của mình.

Bữa tối do Mao Phi Tuyết đãi. Tiểu Vương định đặt bánh sinh nhật nhưng quá gấp, gọi mấy tiệm đều không kịp làm nên đề xuất: "Đi chơi escape room (trò trốn thoát khỏi mật thất) không? Tôi mời."

Ở Hải Sơn có một câu lạc bộ escape room khá lớn, đạo cụ xịn, kịch bản hấp dẫn. Mấy đồng nghiệp ở sở đều là khách quen. Tiểu Vương và Nhiêu Thi Thi cũng từng đi hai lần nhưng chưa chơi thỏa thích, nghe đề xuất là Nhiêu Thi Thi đồng ý ngay.

Mao Phi Tuyết dù lớn hơn họ vài tuổi nhưng cũng là người thích náo nhiệt, lập tức hưởng ứng: "Đi chớ."

Ba người cùng đi về bãi đậu xe, Mao Phi Tuyết đi lấy xe trước. Tiểu Vương và Nhiêu Thi Thi lấy điện thoại ra chọn kịch bản, đặt chỗ trước để đến là chơi luôn.

Khi Mao Phi Tuyết lái xe ra, thấy Tiểu Vương và Nhiêu Thi Thi đứng bên đường mà không thấy đứa bé đâu, liền hỏi:

"Tiểu Đồng đâu rồi?"

Hai người Nhiêu Thi Thi cũng sững sờ: "Không phải con bé đi với chị sao?"

Mao Phi Tuyết thầm kêu không ổn, vừa bật đèn khẩn cấp vừa tấp xe vào lề: "Mau chia nhau ra tìm đi!"

Lúc này, Chung Vân Đồng đã đi đến khúc cua trên phố, trong túi đeo nhỏ là chiếc bánh ngon lành mà cô bé rất thích. Mang đôi dép lệch hở cả ngón chân, cô bé vui vẻ đi tìm ba. Cô nghĩ: Lát nữa ba thấy mình mang bánh về nhà, chắc chắn sẽ khen mình là em bé ngoan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play