Mao Phi Tuyết cũng có con trai 5 tuổi, nên việc chăm trẻ rõ ràng giỏi hơn Chung Cẩn nhiều.
Cô bảo Chung Cẩn ra ngoài, khóa cửa văn phòng. Cởi đồ cô bé ra phát hiện mặc ngược quần lót liền chỉnh lại. Cô dùng bàn ủi hơi nước là phẳng áo thun và quần short rồi mặc lại cho bé. Dép nhựa hơi rộng thì chỉnh quai dép cho vừa chân.
Mao Phi Tuyết tóc ngắn, không có đồ buộc tóc liền dẫn cô bé tìm Nhiêu Thi Thi.
Còn khoảng 10 phút nữa là đến giờ làm, Nhiêu Thi Thi đang trốn sau bàn làm việc ăn sáng. Vừa hút mấy miếng bún thì thấy Mao Phi Tuyết dắt đứa nhỏ tới, nhìn kỹ mới nhận ra là Chung Vân Đồng.
"Ơ, sao em lại ra nông nỗi này vậy?"
Hôm qua còn là tiểu công chúa cổ trang quý phái, hôm nay ăn mặc bình thường không nổi bật, may mà gương mặt vẫn đẹp không thì nhìn chẳng khác gì tụi nhóc chơi cầu trượt dưới nhà.
Mao Phi Tuyết nói sơ vài câu, Nhiêu Thi Thi liền lấy lược và dây buộc tóc từ ngăn kéo ra. Cô rất khéo tay, chia tóc cô bé thành hai phần, buộc thành hai búi tròn dễ thương, rồi lấy kẹp nơ hồng đính bên búi tóc.
"Tóc đứa nhỏ này đẹp thật." Mao Phi Tuyết đứng nhìn cũng phải xuýt xoa.
Nhiêu Thi Thi thở dài khoa trương: "Còn dày hơn tóc em, đúng là không có thiên lý."
Buộc tóc xong, cô bé trông dễ thương hẳn lên. Nhiêu Thi Thi lại lấy một chiếc túi đeo vai được tặng kèm khi mua sữa chua, điều chỉnh dây đeo đeo lên cho cô bé rồi nhét vào đó một nắm đậu phộng vị lạ.
Trang phục đã chỉnh tề, Chung Vân Đồng đeo chiếc túi nhỏ mang đôi dép nhựa phát ra tiếng "bẹp bẹp", lần theo mùi mà tìm đến văn phòng của ba.
Cô bé đẩy cửa bước vào, Chung Cẩn ngước mắt khỏi màn hình máy tính nhìn cô một cái, giọng hơi mất kiên nhẫn: "Lại đến làm gì?"
Chung Vân Đồng đưa tay sờ chiếc nơ bướm trên đầu: "Cho ba xem nè."
Chung Cẩn đáp qua loa: "Không tệ, đẹp lắm."
Chung Vân Đồng được đằng chân lân đằng đầu, tiến thêm vài bước leo lên đầu gối của Chung Cẩn ngồi chễm chệ. Cô bé lấy từ túi xách ra vài hạt đậu phộng, tự mình ăn một hạt rồi nhét một hạt vào miệng của Chung Cẩn.
"Không cần đâu, con ăn đi." Chung Cẩn chưa nói dứt câu, lại bị nhét thêm một hạt nữa.
"Con không ăn."
Rồi lại nhét thêm cái nữa.
Thôi kệ vậy.
Khi Mao Phi Tuyết gõ cửa bước vào, cô nhìn thấy vị sở trưởng vốn lạnh lùng khó gần nhà mình đang ôm một cục tuyết nhỏ trong lòng, vừa gõ máy tính vừa nhai đậu phộng "rôm rốp". Cô đứng ở cửa, vào cũng không được mà ra cũng không xong.
Chung Cẩn cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, để giữ thể diện anh buộc phải giữ gương mặt lạnh lùng: "Có chuyện gì vậy?"
"Sở trưởng Chung, bên phòng tuyên truyền của thành phố xuống quay phim tuyên truyền pháp luật, anh có muốn ra ngoài chào hỏi không?"
Chung Cẩn thu ánh mắt lại, tiếp tục dán mắt vào màn hình: "Tôi không ra đâu, có gì thì cô thay tôi tiếp họ nhé."
Mao Phi Tuyết biết Chung Cẩn không thích xã giao, gật đầu rồi nói tiếp: "Vậy tôi đưa bé Tiểu Đồng ra ngoài nhé, để con bé lên hình chút lỡ như có người quen xem được buổi phát sóng."
Chung Cẩn lập tức bế Chung Vân Đồng khỏi người mình, hai tay đưa thẳng cho Mao Phi Tuyết: "Đem đi nhanh lên."
Mao Phi Tuyết cười ôm lấy cô bé: "Bé Tiểu Đồng của chúng ta đáng yêu quá, đi chơi dì một chút nhé?"
Chung Cẩn nhìn Mao Phi Tuyết cười đến mức híp cả mắt, không khỏi tò mò: "Dễ thương đến vậy sao?"
"Anh chưa từng nuôi con, không biết con gái tuyệt vời đến thế nào đâu. Thơm thơm mềm mềm, đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của ba mẹ. Lúc trước tôi cũng muốn sinh con gái, tiếc là vận khí không tốt, sinh ra thằng nhóc nghịch ngợm."
Chung Cẩn nhìn Mao Phi Tuyết, thoáng im lặng trong chốc lát.
Mao Phi Tuyết cũng ý thức được những lời vừa rồi có phần không thích hợp khi nói trước mặt Chung Cẩn, người không lâu trước đây vừa mất người thân, dù là vô tình nhưng cũng có chút tàn nhẫn.
Chung Cẩn giữ vẻ bình thản, đưa túi vật chứng trên bàn cho Mao Phi Tuyết: "Đây là đôi giày của con bé, cô bảo Tiểu Vương tra thử xem có tìm ra người mua không. Phòng khi kết quả đối chiếu ADN không có tiến triển còn có thêm một manh mối để theo."
Mao Phi Tuyết nhận lấy đôi giày hổ đầu nhỏ đựng trong túi vật chứng nhìn qua một chút, trong lòng cũng không khỏi thầm ngạc nhiên đứa trẻ này rốt cuộc xuất thân từ gia đình thế nào mà đôi giày mang chơi thôi cũng tinh xảo và sang trọng như vậy?
***
Bộ phận tuyên truyền của thành phố đang thực hiện chiến dịch phổ biến pháp luật, thời gian gần đây đã tổ chức các tổ công tác lần lượt đến từng đồn công an trong khu vực để quay phim, giới thiệu về tình hình hoạt động tại các sở công an thông qua hình thức livestream. Cuối cùng sẽ biên tập thành phim tuyên truyền tổng hợp. Hôm nay vừa hay quay đến đồn công an khu Hòa An.
Trong khung hình xuất hiện cổng đồn công an khu Hòa An, theo bước tiến của máy quay, bên trong sảnh làm việc, các cảnh sát bận rộn làm việc một cách có trật tự.
Phòng bình luận của livestream vẫn rất yên ắng, chỉ thỉnh thoảng có vài người lên tiếng.
【Đây là livestream gì vậy? Sao chẳng ai nói gì cả?】
【Là chương trình tuyên truyền pháp luật của sở công an thành phố, đang livestream các hoạt động tại đồn công an, hôm nay đến khu Hòa An rồi. Đồn này ngay đối diện nhà tôi luôn.】
【Livestream kiểu này chán chết.】
【Chán thì đừng xem.】
Cả phòng chat lại yên ắng, máy quay tiếp tục tiến tới một cách ổn định.
Đột nhiên, trong khung hình xuất hiện một bé gái buộc tóc hai búi, đeo túi đeo chéo dệt kim, trên túi còn in chữ "sữa chua dâu", tay cầm một hạt đậu phộng hương lạ đưa về phía máy quay: "Ăn không?"
Máy quay lắc nhẹ từ bên này sang bên kia, ra hiệu không ăn.
Cô bé ném hạt đậu phộng vào miệng mình, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm vào máy quay với đôi mắt to tròn: "Ngươi là yêu quái gì vậy?"
Máy quay: "......"
Rồi Nhiêu Thi Thi chạy ào vào khung hình, túm lấy Chung Vân Đồng kẹp dưới cánh tay:
"Xin lỗi nhé, đây là trẻ bị lạc, hiện tại chúng tôi đang tìm kiếm phụ huynh của bé. Mong mọi người nếu ai nhận ra cô bé thì hãy liên hệ với đồn công an khu Hòa An, thành phố Hải Sơn."
Chung Vân Đồng bị bế ngang dưới cánh tay, hai tay bám vào eo của Nhiêu Thi Thi để giữ thăng bằng, cố ngẩng đầu lên lớn tiếng hô:
"Đừng liên lạc!"
【Haha, bé gái dễ thương quá, sao lại bị lạc nhỉ? Ba mẹ chắc lo chết mất thôi?】
【Tôi có thể xin nuôi bé này được không? Giờ nhà nước đang khuyến khích sinh con mà, tôi chỉ muốn bé này thôi.】
【Haha, đừng đùa nữa, mọi người chụp lại rồi chia sẻ đi, mau chóng tìm được người thân cho bé.】
Nhiêu Thi Thi bế Chung Vân Đồng đi, chuông điện thoại báo cảnh sát vang lên. Cô đi đến nghe máy. Vì đang livestream nên điện thoại được bật loa ngoài, nhưng giọng người gọi đến đã được xử lý biến âm.
Vừa nhấc máy, bên kia truyền đến giọng một người đàn ông: "Chào cảnh sát, con tôi bị lạc."
Nhiêu Thi Thi theo phản xạ nhìn về phía Chung Vân Đồng trùng hợp vậy? Vừa phát sóng xong đã có người gọi đến nhận con?
"Anh phát hiện con bị lạc lúc nào? Mô tả chi tiết quá trình và đặc điểm nhận dạng."
"Cũng không biết con bé ra ngoài lúc nào, mới phát hiện không có ở nhà. Là bé gái, mặc áo thun màu xanh lá, quần ngắn cùng màu, đeo túi nhỏ, da trắng, tóc đen buộc hai chỏm."
Nghe đến đây, Nhiêu Thi Thi suýt nữa bật cười, gọi lừa đảo mà dám gọi thẳng đến đồn công an, gan to thật. Mà tên lừa đảo này cũng ngốc quá, không biết rằng bộ đồ của Chung Vân Đồng là bọn cô mới thay tạm sáng nay vừa nói câu đầu đã lộ sơ hở.
"Ở đồn đúng lúc có một bé bị lạc trùng khớp với mô tả của anh, mời anh đến đồn một chuyến." Nhiêu Thi Thi nói.
Có lẽ mọi chuyện tiến triển quá thuận lợi nên kẻ lừa đảo chột dạ, hoặc vốn dĩ không dám đến đồn công an. Bên kia im lặng một lúc, rồi đột ngột cúp máy.
Nhiêu Thi Thi lắc lắc chiếc điện thoại trong tay với Tiểu Vương: "Tiểu Vương, tra giúp tôi số gọi đến này."
"Được." Tiểu Vương nhớ lại tên lừa đảo ngốc nghếch kia, cũng cười một tiếng.
Lúc này điện thoại trên bàn của Nhiêu Thi Thi vang lên, cô cầm lên nhìn, là tin nhắn do Chung Cẩn gửi đến: 【Đừng tiết lộ tên thật và các thông tin khác của Đồng Đồng trên sóng livestream.】
Chung Cẩn làm việc luôn cẩn trọng, ngay cả khi nhắn tin cũng chỉ viết là【Đồng Đồng】, không viết đầy đủ là Chung Vân Đồng, sợ máy quay lia trúng màn hình điện thoại.
Nhiêu Thi Thi đặt Đồng Đồng ngồi ngay ngắn trên ghế trong sảnh, mượn một chiếc iPad từ đồng nghiệp để con bé xem hoạt hình, dặn đi dặn lại là không được chạy lung tung. Dặn dò xong, cô lại lập tức cùng đồng nghiệp xuất phát đi làm nhiệm vụ.
Đồng Đồng quả thật rất ngoan, ngồi ôm iPad xem hoạt hình, thỉnh thoảng lại bỏ vài hạt đậu phộng vào miệng. Xem hoạt hình say mê đến nỗi đầu gần như dính sát vào màn hình.
Chung Cẩn đang đứng ở cửa nói chuyện với người khác, vô tình thấy cảnh này bèn chào người kia một tiếng rồi bước nhanh đến trước mặt Đồng Đồng, đưa tay túm lấy cổ áo sau nhấc đầu con bé ra khỏi màn hình.
"Không được xem nữa, hỏng mắt bây giờ." Chung Cẩn tịch thu luôn chiếc iPad.
Bị lấy mất iPad Đồng Đồng thấy hơi chán liền trượt xuống ghế, đeo túi chéo, vừa nhai đậu phộng vừa đi loanh quanh.
Một cảnh sát cô không quen đang hoà giải vụ bạo lực gia đình: vợ chồng cãi nhau, bà mẹ chồng không những không can ngăn còn đưa dao con trai đưa dao, bên nữ lập tức báo cảnh sát. Giờ cả nhà đều đang ở đồn. Trong lúc người lớn cãi nhau, đứa trẻ chưa đầy một tuổi ngồi bên khóc toáng.
Đồng Đồng lấy từ túi ra một hạt đậu phộng, định nhét vào miệng em bé nhưng nữ cảnh sát nhanh tay ngăn lại: "Bé con không được ăn đậu phộng đâu."
Chung Vân Đồng lại bỏ hạt đậu phộng vào miệng mình, nhai nhai: "Thế bé con ăn cái gì ạ?"
"Em bé chỉ uống sữa thôi."
Đồng Đồng quay người chạy đi, băng qua hành lang, đẩy cửa phòng làm việc của sở trưởng, thò đầu tròn vào: "Ba ơi, ba có một bình sữa không ạ? Con cần lắm luôn."
"...Không có, ra ngoài."
"Dạ dạ."
Đồng Đồng lại chạy về hiện trường vụ cãi vã, xòe tay: "Hết cách rồi, con cũng không kiếm được sữa."