Dù có khỏe đến đâu, thân thể hiện tại của Chung Vân Đồng cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi làm sao chống lại được hai bà cô tắm thuê lực lưỡng.

Chung Cẩn ngồi chờ bên ngoài chưa đến một tiếng, đứa nhóc được bà cô tắm rửa sạch sẽ đưa ra. Tóc dài còn ướt được búi thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu, đôi má ửng hồng vì hơi nóng trông như một cái bánh bao hấp.

Rời khỏi nhà tắm, Chung Cẩn lại dắt con bé đi dọc theo con phố thấy một cửa hàng quần áo trẻ em liền xách cổ áo bé – vốn đang ngó đông ngó tây – lôi vào.

Bên phải cửa hàng treo một dãy quần áo giảm giá, có dán nhãn: "Giảm 50%, giá đặc biệt".

Chung Cẩn tiện tay chọn một bộ áo thun quần đùi in hình quả bơ.

Lúc tính tiền, thấy phía sau quầy thu ngân treo mấy cái quần nhỏ, anh chỉ vào cái có hình thỏ hồng:
"Cho tôi một cái đó nữa."

Chung Vân Đồng chẳng hứng thú gì với mấy bộ đồ mới này, nói đúng hơn là chẳng thèm để mắt đến quần áo trong cửa hàng. Trước đây bé toàn mặc quần áo lấp lánh, thêu hoa đính đá. Ngay cả hầu nữ của bé trước kia còn mặc đẹp hơn mấy cái này.

Chung Cẩn trả tiền xong, đưa túi giấy cho con bé:
"Tự cầm."

Đứa bé không nhận, giơ tay ra:
"Bế con ạ."

"Đi bộ." Chung Cẩn không bao giờ chiều trẻ con.

Chung Vân Đồng lập tức nhào lên ôm chặt lấy ống quần anh, rồi khóa luôn cả bắp chân như bạch tuộc bám người.

Chung Cẩn bước một bước, con bé bị kéo lê một bước. Dáng đi như vậy trên đường thật kỳ quái, anh đành bế nó lên ôm vào lòng quay về nhà.

Con bé vòng tay qua cổ anh, dựa đầu lên vai nhắm mắt ngủ thiếp đi. Hơi thở đều đều nhưng cánh tay vẫn vô thức ôm chặt cổ Chung Cẩn.

Trước đây Chung Cẩn cũng từng bế trẻ con, nhất là khi tham gia các vụ án buôn người từng có lần giải cứu hơn chục đứa bé, cả đội phải bế bọn nhỏ vượt hàng nghìn cây số.

Nhưng lần này bế Chung Vân Đồng lại cảm thấy khác, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ như bị một ngọn lửa nóng rực âm thầm thiêu đốt.

Vào thang máy, từ gương phản chiếu xung quanh anh thấy vai mình đã bị nước miếng con bé thấm ướt một mảng lớn...

Chung Cẩn nhắm mắt thở dài, anh muốn xem thử cha mẹ của đứa nhỏ này là ai. Có thể sinh ra đứa như Chung Vân Đồng, chắc cũng là loại nhân tài.

Về đến nhà, anh đặt con bé lên ghế sofa lấy đại một cái chăn phủ lên người bé còn mình đi tắm.

Quần áo thay ra được anh bỏ vào máy giặt cùng với đồ mới mua cho con bé, giặt xong sẽ mang đi sấy khô.

Sau khi tắm xong, anh mặc áo thun đen bằng cotton, quần dài rộng rãi, cao ráo gầy gò. Trong căn phòng ánh sáng mờ, trông anh như một cái bóng cắt gọn. Vừa lau tóc, anh vừa đi về phía sofa định đánh thức con bé dậy thay đồ ngủ.

Nhưng trên sofa không còn ai, chăn bị vò thành một cục vứt sang một bên, đứa nhỏ chẳng biết lại lẩn đi đâu rồi.

Chung Cẩn nhìn quanh phòng khách, thấy cửa phòng ngủ mở bình thường anh luôn có thói quen đóng cửa.

Đi vào thì thấy con bé quả nhiên đang nằm bò trên giường, mặt úp vào gối má bị đè đến méo mó, tay chân trắng trẻo dang rộng hình chữ đại, tóc dài còn ướt xõa ra làm ướt một mảng ga giường.

Trẻ con đúng là phiền phức.

Anh tiến lại lay bé dậy, xách con bé đang uể oải vào phòng tắm, dùng máy sấy sấy khô tóc cho bé.

Tóc bé vừa dài vừa nhiều, sấy mãi mới khô.

Chung Vân Đồng nhắm mắt, khó chịu vẫy vẫy tay định ngủ tiếp. Chung Cẩn lại xách bé lên, lấy đồ từ máy sấy đưa cho bé mặc:
"Biết tự mặc quần áo không?"

Đứa bé vẫn ngủ, cái đầu tròn tròn lắc lắc, người mềm như bún sắp đổ.

Chung Cẩn cạn lời. Thôi kệ cứ để bé ngủ, sau rồi dọn giường sau.

Vừa đặt lại lên giường, nó liền ôm lấy chăn lăn qua lăn lại vài cái rồi ngủ say.

Chung Cẩn quay lại sofa, nằm ngửa ra lấy tay che mắt. Anh vốn mắc chứng mất ngủ, nhưng không hiểu có phải do bị đứa nhỏ này hành hạ hay không, lại ngủ rất nhanh.

Sáu rưỡi sáng hôm sau, Chung Cẩn tỉnh giấc đúng giờ. Anh vẫn giữ thói quen từ thời học ở đại học công an không có nhiệm vụ thì sẽ dậy lúc 6:30 đi chạy bộ.

Vừa tỉnh dậy anh cảm thấy trên trán có cái gì đó đè lên, ngồi dậy nhìn thì thấy Chung Vân Đồng không biết từ lúc nào đã bò lên gối của anh ngủ say như con chó con. Chung Cẩn bị bé chèn lên chán, cổ đau nhức.

Anh xoa cổ thầm thấy lạ, một đứa nhỏ bò lên người mà anh lại không hề biết.

Trong nhà giờ có thêm Chung Vân Đồng, anh cũng không yên tâm để bé ở nhà một mình, thói quen mười năm chạy bộ đành phải bỏ qua. Nhưng anh vẫn ra ngoài một chuyến, mua bàn chải, kem đánh răng và khăn mặt cho trẻ con ở siêu thị tầng trệt.

Khoảng hơn tám giờ sáng, Chung Cẩn đang ngồi ở bàn làm việc dùng laptop thì thấy Chung Vân Đồng đột nhiên ngồi dậy, tóc tai rối bù, hai mắt ngơ ngác nhìn về phía trước.

Khi Chuẩn đang định gọi cô bé dậy, thì nghe thấy Chung Vận Đồng lầm bầm trong cơn ngái ngủ: "Muốn đi tè."

Chung Cẩn lập tức bỏ máy tính, lao nhanh như cơn gió một bước bế cô bé vào nhà vệ sinh.

Ngủ cả đêm, bộ áo lụa trên người Chung Vận Đồng bị nhàu nhĩ hết cả. Chung Cẩn lấy bộ quần áo giặt tối qua đưa cho cô, hỏi: "Tự thay đồ được không?"

"Được ạ." Chung Vận Đồng rất tự tin.

Vì thế, Chung Cẩn đứng chờ ngoài cửa một lúc, thấy Chung Vận Đồng mặc áo thun hoạt hình, quần short dài đến đầu gối, mặc xiêu xiêu vẹo vẹo, chân trần đi ra.

Cô bé ngẩng mặt lên, đắc ý nhìn Chung Cẩn.

Chung Cẩn mặt không cảm xúc, kéo lại cạp quần cho cô.

Mặc được quần áo nhưng Chung Vận Đồng lại không biết dùng bàn chải đánh răng, Chung Cẩn đành phải giúp cô bé đánh răng. Trong phòng tắm liên tục vang lên tiếng gắt gỏng của anh:

"Không được cắn bàn chải!"

"Không được nuốt kem đánh răng, nhổ ra!"

Đánh răng xong, Chung Cẩn lại vắt khăn mặt nóng lau mặt cho cô, cô bé thì lại nhõng nhẽo anh chưa kịp mạnh tay là cô đã gào ầm lên.

Đến lúc ra ngoài, Chung Cẩn mới để ý đến đôi giày cô bé đang đi một đôi giày hổ thêu nằm ngổn ngang ở cửa ra vào. Ở khu này không có cửa sổ, ánh sáng yếu nhưng vẫn thấy trên giày như có gì đó phát sáng.

Chung Cẩn ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc lên xem.

Chất liệu thân giày là lụa bóng, trên đó là hoa văn thêu rất tinh xảo, giữa trán con hổ được đính một viên ngọc lớn. Chính viên ngọc này đang phát ra ánh sáng tím xanh nhạt.

Chung Cẩn có kiến thức rộng từ công việc phá án, anh nhanh chóng nhận ra đó là huỳnh thạch. Nguyên nhân phát sáng là vì đá chứa nguyên tố đất hiếm. Trong thời hiện đại nó không có giá trị cao, nhưng thời xưa vì thiếu thông tin, huỳnh thạch được gọi là "dạ minh châu" hay “minh nguyệt châu” là báu vật đắt giá.

Ngoài viên ngọc giữa trán, hai má mỗi con hổ còn có những tua rua ngọc trai nhỏ như râu hổ.

Đôi giày hổ này từ chất liệu đến tay nghề đều cực kỳ tinh xảo, không giống giày thường. Loại thủ công thế này, tra kỹ sẽ biết là của nhãn hiệu hay nghệ nhân nào làm ra, lần theo sẽ tìm được người mua.

Chung Cẩn bỏ đôi giày hổ vào túi vật chứng. Bế cô bé đi chân trần xuống lầu, đi ngang qua phố thương mại thì tiện tay mua cho cô một đôi dép nhựa mang tạm.

***

Tại đồn công an khu Hòa An

Phó sở trưởng Mao Phi Tuyết đến sở từ sáng sớm. Vừa đến cổng đã thấy đồng nghiệp cùng tổ, cảnh sát Nhiêu Thi Thi lái xe điện tới.

Nhiêu Thi Thi từ xa đã gọi: "Chị Mao!"

Mao Phi Tuyết mỉm cười, đứng dưới bậc thềm chờ Nhiêu Thi Thi tới rồi cùng vào sở.

"À mà đứa bé các em nhặt được hôm qua sao rồi?" Mao Phi Tuyết tiện miệng hỏi.

Nhiêu Thi Thi mặt liền rực lên tia lửa tám chuyện, ghé tai Mao Phi Tuyết thì thầm: "Đứa bé vừa nhìn thấy đội trưởng Chung là gọi ba, bám dính lấy không chịu buông. Cuối cùng bị đội trưởng Chung bế về rồi."

Mao Phi Tuyết nhíu mày: "Nói gì linh tinh vậy?"

"Thật mà." Nhiêu Thi Thi hôm nay kẻ eyeliner, mắt sáng rực, "Đứa bé cũng họ Chung giống sở trưởng Chung, rất xinh xắn ăn mặc cũng tinh xảo như công chúa không giống kiểu bị bỏ rơi. Em với Tiểu Vương còn đoán, có khi nào là con ruột đội trưởng Chung? Có bí mật gì đó..."

"Đừng nói bậy." Mao Phi Tuyết trừng mắt chặn đứng cơn hóng chuyện. Đợi Nhiêu Thi Thi đi rồi, cô cũng không để tâm. Chuyện ở Bắc Kinh của Chung Cẩn, trong sở chỉ có cô biết. Với chuyện khi đó, làm gì có con cái gì đâu.

Việc hôm nay quá nhiều, Mao Phi Tuyết quên luôn chuyện này. Cho đến khi thấy Chung Cẩn bế một đứa bé bước vào văn phòng cô, cô liền sững người: "Đứa nhỏ ở đâu ra vậy?"

Chung Cẩn đặt cô bé xuống đất: "Trẻ đi lạc. Cô biết buộc tóc không? Buộc cho nó cái."

Mao Phi Tuyết nhìn cô bé trước mặt mặc chiếc áo thun cổ tròn xanh lè nhàu nhĩ, chân đi đôi dép nhựa không vừa chân, tóc như vừa bị bom oanh tạc.

Hôm qua còn là công chúa phong cách cổ trang, sao qua một đêm để Chung Cẩn chăm sóc thành dân tị nạn rồi?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play