Lúc này, Chung Vân Đồng đã lần theo mùi của ba mình mà lén lút đi vào bên trong trụ sở Công an thành phố. Nói ra thì thật xấu hổ, Chung Vân Đồng là một con Thiên Vân Ma Khuyển, lẽ ra phải có khứu giác vô cùng nhạy bén, nhưng đứa nhỏ này học nghệ không đến nơi đến chốn, lúc còn làm Ma Khuyển thì chỉ lo chơi bời, khiến kỹ năng đánh hơi giờ đây trở nên kỳ quặc – lúc được lúc không, mà đa phần là... không được.

Sau khi được Nhiêu Thi Thi nhắc nhở, rõ ràng biết ba ở ngay gần đây, nhưng cô bé vẫn phải tập trung tinh thần mới miễn cưỡng ngửi ra được mùi của ba.

Theo mùi hương băng qua đường, chẳng tốn mấy sức lực, cô đã vào được tòa nhà Công an thành phố.

Sau khi vào trong, mùi của ba càng lúc càng đậm.

Chung Vân Đồng tay cầm hai cái xúc xích ăn dở, hì hục bò lên tầng hai. Đôi chân ngắn ngủn của trẻ con khiến việc leo cầu thang trở nên khó khăn. Trước đây khi còn bốn chân, loại cầu thang này chẳng thể làm khó nổi bé.

Cô bé nhìn thấy một chú đội mũ giống như Nhiêu Thi Thi và chú đồng nghiệp đi tới, liền gọi lại: "Chú ơi, ở đây có ai là Chung Cẩn không ạ?"

Chú đội mũ kia lúc đầu không để ý, giờ nghe thấy tiếng gọi mới phát hiện có một đứa nhỏ đứng bên cạnh cầu thang.

"Ôi, sao con lại vào được đây?"

Chung Vân Đồng dùng đôi mắt đen lay láy nhìn chú, "Con tìm một người tên là Chung Cẩn ạ."

"À, Chung Cẩn hả? Chú ấy đang ở phòng họp tầng ba, con tìm chú ấy làm gì?"

Chung Vân Đồng giơ tay ra: "Bế con lên đó với ạ."

Chú đội mũ kia: ...

Vài phút sau, chú ấy bế cô bé lên tầng ba, rồi gõ cửa phòng họp.

Cửa phòng họp nhỏ mở ra, chú đội mũ bế đứa nhỏ bước vào. Ba người trong phòng thấy vậy liền đứng bật dậy, lễ phép chào:

"Cục trưởng Lục!"

Trưởng phòng Tuyên truyền, Chu Quần, nhìn thấy cục trưởng nhà mình ôm một đứa nhỏ, thắc mắc hỏi: "Cục trưởng Lục, con nhà ai vậy ạ?"

Cục trưởng Lục vỗ vỗ đứa nhỏ trong lòng, cười hiền lành: "Con xem, người con muốn tìm có ở đây không?"

"Thả con xuống đi ạ." Chung Vân Đồng nói.

Cục trưởng Lục đặt cô bé xuống đất. Cô quay lưng lại, đưa xúc xích trong tay cho ông: "Giữ giúp con, chú không được ăn vụng đâu nhé."

Cục trưởng Lục: ...

Sắp xếp xúc xích xong, Chung Vân Đồng quay lại, bước tới trước mặt Chung Cẩn – Trưởng đồn công an khu Hòa An, thành phố Hải Sơn – ôm lấy chân anh, rồi òa lên khóc:

"Ba ơi!"

Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ. Bản thân Chung Cẩn thì mặt mày kỳ quái: "Gì vậy? Ai đây?"

Chung Vân Đồng nghe câu này thì biết chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra, ba không còn nhận ra bé nữa, lập tức khóc nức nở như đứt từng khúc ruột.

Chung Cẩn giơ tay, mặt đầy bối rối, "Tôi thật sự không quen bé con này."

Nước mắt của đứa nhỏ dính đầy lên ống quần đồng phục của Chung Cẩn, cô bé khóc đến mức không thể đứng vững, nếu không ôm chặt lấy chân ba thì suýt nữa đã ngã ngồi xuống đất.

Chung Cẩn bị tiếng khóc làm cho bực mình, "Không được khóc! Nói rõ xem là chuyện gì." Anh chẳng có kinh nghiệm trông trẻ, đành dùng giọng điều tra nghi phạm mà ra lệnh.

Cục trưởng Lục cầm hai cây xúc xích khuyên nhủ, "Cậu quát nó làm gì, tuổi này ngay cả đi ị cũng phải được khen, cậu dữ vậy sao nó không khóc?"

Chung Cẩn hai tay cứng đờ giơ lên, "Thế em phải làm gì bây giờ đây?"

Cục trưởng Lục đã làm cha, kinh nghiệm nuôi con phong phú hơn Chung Cẩn nhiều, "Trước tiên bế nó lên đi, dỗ dành trước đã, đợi nó nín rồi mới hỏi chuyện."

Chung Cẩn vốn không thích trẻ con, nhìn đứa nhỏ nước mắt nước mũi tèm lem đã thấy ngán ngẩm, còn phải bế lên nữa thì anh thật sự không làm nổi.

Anh đành đỡ vai cô bé, đẩy ra một chút, ngồi xổm xuống, để mắt ngang với bé, "Nhìn cho kỹ, chú không phải là ba của con."

Cô bé hét lớn, "Ba chính là ba của con! Ba là Chung Cẩn, con là Chung Vân Đồng, con là con gái của ba!"

Chung Cẩn lúng túng.

Các lãnh đạo trong phòng thì ai nấy đều mang vẻ mặt hóng drama.

"Tôi thật sự không phải ba của con bé." Chung Cẩn nhấn mạnh lần nữa, đỏ cả vành tai vì ngại.

Cục trưởng Lục cười hiền: "Trẻ con hay vậy đó, thấy người giống là gọi nhầm. Chắc ba con bé cũng đẹp trai như đồng chí Chung đây."

Chung Vân Đồng lớn tiếng khẳng định, "Con không nhận nhầm, chú ấy chính là ba của con!"

Lúc này, Chung Cẩn mới nhớ ra tin nhắn trước đó của Nhiêu Thi Thi – nói rằng có một đứa nhỏ tới đồn tìm anh, cứ khăng khăng bảo là con gái anh, còn gửi kèm theo cả ảnh.

Lúc đó anh chẳng buồn mở ảnh ra xem, giờ mới nhận ra đứa nhỏ đang khóc lóc này chính là đứa đó. Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Nhiêu Thi Thi.

Lúc này, Nhiêu Thi Thi đang cùng Tiểu Vương chạy khắp phố đi tìm đứa bé, Tiểu Vương thậm chí còn nằm sấp xuống lưới chắn rác để nhìn vào cống.

Nhiêu Thi Thi dở khóc dở cười, "Cái chỗ đó con bé cũng chui không lọt đâu, nó có phải chuột đâu."

Đúng lúc này, điện thoại của Nhiêu Thi Thi reo lên. Nhìn thấy người gọi là Chung Sở, cô lập tức có linh cảm chẳng lành. Nhiêu Thi Thi dùng khẩu hình nói với Tiểu Vương: "Là sở trưởng." Rồi mới bắt máy.

Chung Cẩn còn chưa kịp nói gì, thì từ đầu dây bên kia điện thoại đã vang lên một tiếng hùng hồn:
"Chính là ba của con!"

Nhiêu Thi Thi: "......"

Nhiêu Thi Thi và Tiểu Vương đợi một lúc ở cổng cục cảnh sát thành phố, thì thấy một bóng dáng cao gầy bước ra, dáng đi nhanh nhẹn, bước chân mạnh mẽ, đúng là Sở trưởng Chung mà họ quen, chỉ có điều hôm nay Sở trưởng Chung lại đang bế một "vật trang trí nhỏ" trong lòng.

Cái "vật trang trí nhỏ" ấy vừa thấy họ liền cười toe toét: "Nhìn nè, ba con nè." Tự mình tìm được ba nên kiêu ngạo lắm.

Sắc mặt của sở trưởng Chung lại đen thêm mấy phần.

Chung Cẩn còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Vương đã vội vàng giải thích:
"Sở trưởng Chung bọn em đưa đứa bé này đi lấy mẫu gen, không để ý một chút để con bé tự ý chạy mất."

Nhiêu Thi Thi cười trừ:
"Đúng vậy, con bé này cứ như chó ấy, thả tay ra là chạy luôn."

Chung Cẩn đen mặt, không nói lời nào.

Nhiêu Thi Thi lại tiếp lời:
"May mà nó lại chạy đến chỗ anh, chứ không thì còn rắc rối hơn, haha."

Đang tưởng có thể qua mặt được thì đúng lúc đó Cục trưởng Lục từ trong tòa nhà chạy ra, tay cầm hai cây xúc xích đã bị cắn dở.

Chung Vân Đồng tròn mắt, vươn tay đón lấy:
"Xúc xích của con."

Nhiêu Thi Thi nhanh trí:
"À đúng rồi, lúc nãy đứa nhỏ này cứ đòi ăn xúc xích, nên Tiểu Vương đã mua cho hai cây."

Tiểu Vương lườm Nhiêu Thi Thi một cái — đồ đổ thừa.

Hai người họ thì thầm to nhỏ, sao qua mắt được Chung Cẩn? Nhưng mấy chuyện vụn vặt này anh cũng không thèm chấp, liền trực tiếp đưa đứa nhỏ cho Nhiêu Thi Thi:
"Đưa về đi."

Chung Vân Đồng còn đang nhai xúc xích, nghe thấy ba mình lại định bỏ rơi mình, hoảng quá lập tức dùng tay quàng chặt cổ Chung Cẩn. Không chỉ vậy, tay còn cầm cây xúc xích dính đầy dầu mỡ suýt tí nữa là dính vào người ba bé rồi.

Chung Cẩn vốn mắc chứng sạch sẽ, sợ dầu dính vào áo vội vàng nói:
"Được rồi, được rồi, con đi với chú."

Chung Vân Đồng yên tâm thoải mái ngồi vào xe việt dã của ba, vừa nhai xúc xích vừa tốt bụng hỏi:
"Ba có ăn không ạ?"

Chung Cẩn trừng mắt nhìn con bé:
"Mau ăn đi."

Đợi Chung Vân Đồng ăn xong, Chung Cẩn vứt que vào thùng rác rồi lấy khăn ướt lau sạch tay cho cô bé, sau đó mới lái xe rời đi.

Chung Vân Đồng đảo tròn mắt trong xe:
"Xe mới ạ?"

"Ngồi xe không được nói chuyện với tài xế." Chung Cẩn lạnh lùng nói.

Chung Vân Đồng liền im lặng, hơi buồn ngủ nhưng không dám ngủ sợ ngủ rồi ba sẽ biến mất nên lấy tay chống mí mắt lên.

Chung Cẩn lái xe theo địa chỉ Nhiêu Thi Thi gửi, đến nhà trẻ "Mặt Trời Nhỏ" ở đường ven biển phía Tây, may mà nhà trẻ này mở cửa 24/24. Cô giáo thấy Chung Cẩn mặc cảnh phục thì hoảng hồn, sau khi hỏi rõ tình hình thì nhiệt tình tiếp đón.

Chung Vân Đồng dựng tai nghe cuộc nói chuyện, phát hiện ba lại muốn bỏ rơi mình lập tức bật chế độ khóc ăn vạ. Cô bé vừa khóc, cả chục đứa trẻ trong nhà trẻ cũng khóc theo, ồn ào tới mức màng nhĩ của Chung Cẩn sắp nổ tung.

Giằng co hơn mười phút, Chung Cẩn đành phải mang đứa nhỏ về nhà.

Chung Cẩn sống ở khu nhà phức hợp Phúc Đỉnh nằm ở trung tâm thành phố. Căn hộ cao tầng, ba phòng ngủ hai phòng khách do nhà phát triển bất động sản trang bị nội thất sẵn, trong nhà còn khá mới nhưng trống trải chỉ có vài món nội thất cơ bản.

Chung Vân Đồng khoanh tay sau lưng, đi một vòng trong nhà trong lòng nghĩ: Cung điện gì mà đơn sơ quá. Ba mình thảm quá.

Chung Cẩn ngồi trên ghế sofa nghĩ ngợi một lúc, rồi gọi cô bé đi chân trần lại:
"Con tên là gì?"

"Chung Vân Đồng ạ."

"Ba con tên gì?"

"Chung Cẩn ạ."

"... Mẹ con tên gì?"

"Phu nhân ạ."

Chung Cẩn: "... Biết nhà ở đâu không?"

"Ma Cung ạ."

Chung Cẩn lật tay xua xua:
"Đi ra chỗ khác chơi đi con."

Chung Vân Đồng lại tiếp tục khoanh tay, đi qua đi lại trong nhà, thò đầu vào bếp xem thử, thấy chẳng có gì chán rồi lại đi đến phòng ngủ xem, rồi quay lại hỏi:

"Con có thể đi ngủ không ạ?"

Chung Cẩn liếc cô bé một cái, mệt mỏi nói:
"Không được, phải tắm trước đã."

Chung Vân Đồng nghiêng đầu, nghiêm túc nói:
"Con không tắm đâu nha."

Chung Cẩn nhìn chằm chằm cô bé vài giây, thở dài. Chuyện này thật sự ngoài tầm kiểm soát, không hiểu sao lại rước đứa nhỏ xui xẻo này về nhà, đúng là tự mình chuốc khổ.

Cô bé thì không quan tâm gì tới tâm trạng của ba mình, lại nói tiếp:
"Con đói rồi ạ." Trong nhà này không có mùi đồ ăn, khiến Chung Vân Đồng hơi thiếu cảm giác an toàn, lo là ba mình nghèo đến mức không đủ ăn.

Chung Cẩn nhìn cô vài giây, đứng dậy đi vào phòng ngủ, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Chung Vân Đồng lon ton chạy tới, đẩy cửa nhưng cửa khóa rồi không mở được. Cô bé lại nằm sấp ở mép cửa, ngửi được mùi hương của ba mình từ khe cửa thế là bình tĩnh nằm đó chờ.

Chung Cẩn thay đồ thường rồi đi ra, dẫn cô bé ra ngoài.

Hai người đến một quán cơm bình dân gần khu nhà, gọi vài món gia đình. Chung Vân Đồng cúi đầu ăn uống. Cách cô bé ăn cũng khá kỳ lạ trước tiên là ngửi, nếu là thịt thì múc vào miệng, nếu là rau thì múc lên ném sang một bên.

Chung Cẩn chẳng buồn chỉnh cô bé vụ kén ăn, dù gì cũng chỉ nuôi vài ngày đợi kết quả xét nghiệm gen là đưa đi. Thậm chí chưa đến vài ngày, có khi mai sẽ có người đến báo cảnh sát để tìm con.

Nhưng chuyện này thật kỳ lạ. Nhìn vẻ ngoài và cách ăn mặc của đứa nhỏ thì rõ là con nhà giàu. Bình thường mấy gia đình kiểu đó rất xem trọng con cái, thế mà đã hơn nửa ngày trôi qua vẫn chưa ai báo cảnh sát tìm con thì đúng là khác thường thật.

Ăn xong, Chung Cẩn dắt Chung Vân Đồng đi bộ đến một nhà tắm công cộng gần đó. Anh không tiện tự tay tắm cho bé gái, nên chỉ có thể nhờ nhà tắm.

Nhà tắm có dịch vụ tắm và kỳ cọ chuyên nghiệp. Chung Cẩn trả tiền, thuê một cô lớn tuổi đến tắm cho con bé.
"Không cần kỳ mạnh đâu, tắm sạch với xà phòng là được rồi." Chung Cẩn đặc biệt dặn dò.

Trước đó có chuyện một bà cô tắm thuê ở nhà tắm công cộng kỳ cọ quá mạnh làm rách da của khách. Hai bên đánh nhau rồi còn báo cả công an. Chuyện này, Chung Cẩn vẫn còn nhớ rất rõ.

Anh khoanh tay ngồi trên ghế gỗ trước cửa nhà tắm, nghe thấy trong đó vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Chung Vân Đồng, trong lòng nghĩ: Đứa nhóc này da mỏng thịt mềm, lần này phải chịu khổ rồi.

Đang nghĩ vậy thì bà cô từ nhà tắm nữ chạy ra gọi người:
"Lại đây giúp tôi giữ con bé này lại, nó khỏe như trâu còn định cắn người!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play