Do mất điện, hệ thống đèn giao thông cũng không thể hoạt động như bình thường. Trong tình huống như thế này, các tài xế buộc phải dừng xe và chờ đợi cho đến khi trật tự giao thông được khôi phục.

Nếu cứ tiếp tục di chuyển trong khi không có sự điều tiết, với lượng xe khổng lồ ngoài đường, việc lái xe không theo trật tự chỉ càng khiến tai nạn xảy ra nhiều hơn và nghiêm trọng hơn.

Dù đèn giao thông chưa sáng lại, ai cũng nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có cảnh sát đến điều tiết, nên chờ đợi vẫn là lựa chọn an toàn nhất.

Không chỉ Trương Bằng Phi, ở một con phố khác, Lưu Tiểu Sa và Thằng Què cũng có suy nghĩ tương tự.

Nhưng chỉ có người ngồi trong xe mới cảm nhận rõ mọi chuyện không đơn giản…

Họ không phải đang chờ đợi đèn tín hiệu hoạt động trở lại, mà là xe của họ đã hoàn toàn mất điện, không thể khởi động!

Thông thường, xe điện vẫn có một phần năng lượng dự trữ, nhưng lần này, tất cả đều biến mất, sạch trơn như chưa từng tồn tại.

Bật radio lên, chỉ nghe toàn tạp âm hỗn loạn. Giữa những tiếng rè rè nhiễu sóng, mơ hồ vang lên vài âm thanh rợn người như thể phát ra từ lồng ngực của sinh vật nào đó không thuộc về thế giới này.

“Sao cả sóng radio cũng bắt không nổi vậy.”

Anh Lý là một tài xế taxi, đang chạy ca đêm thì bất ngờ gặp sự cố mất điện. Không chỉ những chiếc xe phía trước bất động, ngay cả xe của anh cũng chết máy. Anh mở điện thoại lên thì phát hiện không có tín hiệu.

Thả kính xe xuống, nhìn ra ngoài thấy hai cậu nhóc tầm tuổi học sinh đứng bên đường, một cao một thấp, dáng vẻ lấc cấc ngổ ngáo, lắc đầu ngán ngẩm. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Con trai anh cũng cỡ tuổi này, suốt ngày đánh nhau, chẳng chịu học hành, bản thân anh Lý bận rộn lái taxi ngày đêm không quản nổi, kết quả là thằng bé càng ngày càng hư hỏng, trốn học, đánh lộn, chẳng để anh được yên lòng.

Giờ mỗi phút bị kẹt ở đây, là mất đi từng đồng từng cắc.

Bỗng đâu vang lên một tiếng động trầm đục, chẳng biết từ dưới đất hay từ trên trời vọng xuống, đến mức cả ghế ngồi của anh cũng rung lên một cái.

Anh Lý thò đầu ra khỏi cửa sổ, lúc này mới phát hiện chiếc đồng hồ đếm ngược phía trên đầu đã trở về số 0.

Sau đó, từ số 0 chuyển thành 30 phút.

Rồi từ 30 phút… bắt đầu đếm ngược trở lại lần nữa.

Anh Lý chỉ nghĩ mấy âm thanh kỳ lạ vừa rồi cùng với chiếc đồng hồ đếm ngược trên đầu là một phần của hoạt động gì đó đang diễn ra gần đây. Có thể đây là hiệu ứng ánh sáng do một chiếc máy chiếu khổng lồ nào đó tạo ra trên bầu trời mà thôi.

Thế nhưng ngay sau đó, anh nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vang lên từ dưới gầm xe, một tiếng ken két rất nhỏ, như có thứ gì đó sắc bén đang cào vào phần sườn xe, từ từ để lại những vết xước trên lớp kim loại.

Chẳng lẽ là món đồ chơi điều khiển từ xa nào đó của bọn trẻ con bị kẹt dưới gầm xe? Hay là hai đứa nhóc lúc nãy ném gì xuống chơi khăm?

Anh Lý bắt đầu bực mình, mở cửa xe bước xuống, rồi hướng về phía xa, chỗ Lưu Tiểu Sa và Thằng Què đang đứng, quát lớn: "Tụi mày làm gì đó hả!"

Lưu Tiểu Sa: "??"

Tôi có làm gì đâu?

Ngay sau đó, hai người thấy bác tài rút điện thoại ra bật đèn pin, rồi cúi rạp người xuống, rọi vào gầm xe như đang kiểm tra điều gì đó.

Thằng Què nhíu mày lẩm bẩm: "Đồ điên.”

Lưu Tiểu Sa gật đầu phụ họa: "Kệ anh ta đi… Nhưng mà, cậu có thấy…"

Cậu ta ngập ngừng, ánh mắt hướng về phía dãy xe đậu xa xa: "Bên kia lúc nãy có tối như vậy không?"

Từ lúc đồng hồ đếm ngược quay về số 0, trừ một tiếng chấn động nhẹ ban đầu, dường như không có gì thay đổi rõ rệt. Nhưng rồi đồng hồ lại nhảy lên thêm 30 phút nữa.

"Chắc là có. Có thể họ tắt hết đèn để tiết kiệm điện.” 

Thằng Què suy luận.

Lúc mới mất điện, có không ít tài xế rời xe ra xem tình hình, cả người đi đường cũng bật đèn điện thoại, ánh sáng lấp loáng khắp nơi. Thế nhưng lúc này, tất cả ánh đèn ấy dường như đều biến mất không còn lại chút gì.

Lưu Tiểu Sa bất giác rùng mình, sống lưng lạnh buốt, không rõ vì trời về khuya trở lạnh hay vì điều gì khác. Cậu ta đưa tay xoa xoa hai cánh tay, mắt lại nhìn về phía chiếc taxi với cánh cửa vẫn còn mở toang.

"Này, Thằng Què, cậu nói xem trong xe có gì đáng giá không?"

Thằng Què đảo mắt nhìn sang: "Ơ, anh ta đâu rồi?"

Lưu Tiểu Sa trả lời: "Không phải anh ta đang chui xuống gầm xe kiểm tra à?"

Thằng Què nhớ lại, cảm thấy có gì đó sai sai, dường như có hơi…

Có hơi yên tĩnh quá.

Cửa xe vẫn mở, nghĩa là người này vẫn đang ở gần đây, nhưng tại sao gầm xe không có chút tiếng động nào, chẳng lẽ anh ta chui cả người xuống gầm xe luôn à?

"Ai thèm quan tâm!" Lưu Tiểu Sa tiến lên trước, đưa nửa người vào trong xe, tìm kiếm ở chỗ ngồi của tài xế. Nhưng chưa kịp tìm thấy thứ gì, bỗng nhiên cậu ta cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo chạm vào mắt cá chân mình!

Thằng Què đứng phía sau hoảng hốt quát: "Tay! Tay! Anh Lưu, tay!"

"Làm gì mà kêu ầm lên thế!" Lưu Tiểu Sa cảm thấy hơi chột dạ, nhưng cậu ta chưa lấy gì cả. Nếu bác tài có truy cứu thì cậu ta cũng có thể ứng phó được, vì vậy Lưu Tiểu Sa đành lùi lại vài bước.

Tuy nhiên, bàn tay kia vẫn siết chặt không buông, cho đến khi cậu ta dùng chân kéo người đó ra khỏi gầm xe!

Lưu Tiểu Sa thậm chí có thể cảm nhận được móng tay cắm vào da, đau nhói.

Người này điên rồi sao?

Cậu ta vội vàng thoát thân, dùng sức kéo thêm mấy bước, nhưng người kia vẫn không buông tay. Cuối cùng, Lưu Tiểu Sa ngã mạnh xuống đất.

Khi cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng đen đang bò dậy từ dưới đất, đứng trước mặt mình.

Đúng lúc này, Thằng Què cũng mở đèn điện thoại di động, chiếu sáng xung quanh.

Nhưng khi Lưu Tiểu Sa nhìn rõ bóng đen trước mặt mình, cậu ta suýt nữa hét lên vì sợ hãi.

Người đó đúng là tài xế lúc nãy, nhưng, nhưng mà…

Mặt của anh ta!

***

Bên đường, một tiệm trà sữa nhỏ đã tắt đèn và đóng kín cửa, nhưng qua cửa kính, vẫn có thể nhìn thấy tình huống kỳ lạ bên ngoài.

Xa xa, trong bóng tối, những điểm sáng nhỏ lác đác rải rác, nhưng chẳng bao lâu sau, một tiếng thét chói tai vang lên khiến người ta rợn tóc gáy, sau đó những điểm sáng ấy lập tức biến mất.

Rõ ràng, họ đã gặp phải những sinh vật lạ trong bóng tối tấn công.

Trương Bằng Phi vẫn chưa hoàn hồn, ngồi thở hổn hển dưới đất, tự an ủi bản thân đừng sợ.

Lộ Liêu Liêu khóc lóc như hoa lê dưới mưa, nhưng không nhận được sự đồng cảm từ Giang Lăng như cô ta mong muốn, ngược lại, Tống Quế lại liên tục động viên người bạn thân.

Giang Lăng và Tô Dao Linh như hai vị thần giữ cửa lạnh lùng, ngồi trên băng ghế bên ngoài, gác chân lên, tựa vào tường.

Lúc này, họ cần một người đáng tin cậy để giải thích cho đám học sinh hoảng loạn rằng chuyện gì đang xảy ra và họ phải làm gì tiếp theo.

Trương Bằng Phi mặc dù là lớp trưởng, nhưng cậu ta chỉ phụ trách các công việc thường ngày. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt quá khả năng của cậu ta.

Cậu ta không nhịn được mà hỏi: "Ngoài kia rốt cuộc là thứ gì vậy?"

Khi thời gian đếm ngược kết thúc, sự kiện kinh hoàng đầu tiên xảy ra. Một người đi đường bỗng dưng bị thứ gì đó kéo vào bóng tối, sau đó không còn bất kỳ âm thanh nào.

Có người thì phát ra một tiếng hét thảm, nhưng cũng có người chỉ im lặng, rồi trong một khoảnh khắc, đã biến mất không dấu vết.

Giang Lăng phản ứng nhanh chóng, lập tức dẫn mọi người chạy vào một cửa tiệm, sau đó đóng chặt cửa lại cùng với Trương Bằng Phi, cũng chính là tiềm trà sữa mà bọn họ đang ẩn nấp.

Họ không nhìn thấy những thứ tấn công con người vì xung quanh quá tối, nhưng lại có thể cảm nhận được âm thanh đuổi theo họ khi đang chạy trốn.

Đó là... 

Tiếng tứ chi của dã thú đạp trên nền đất.

Tống Quế và Lộ Liêu Liêu còn bối rối hơn cả Trương Bằng Phi. Ít nhất thì cậu ta cũng có chút thông tin từ những giấc mơ dự đoán trước đó, có lẽ bạn học Tô cũng bị sợ không nhẹ, nên từ nãy đến giờ cô rất ít nói. Người duy nhất mà cậu ta có thể trông cậy để hiểu rõ tình hình lúc này là Giang Lăng.

Giang Lăng liếc nhìn Tô Dao Linh.

Tô Dao Linh nhìn lại, gật đầu nhẹ một cái, như thể muốn bảo cậu nói đi.

Giang Lăng: ?

Tôi đang bảo cậu giải thích, chứ không phải hỏi tôi có thể giải thích hay không.

Im lặng một lúc, Giang Lăng chỉ có thể tự lên tiếng.

"Tôi cũng không biết, nhưng có lẽ là liên quan đến cái gọi là trò chơi lúc nãy.”

Trương Bằng Phi mở miệng, cảm thấy khá lạ lùng: "Ý cậu là... cái nhiệm vụ Sinh Tồn Trong Thời Gian Giới Hạn lúc nãy?"

Chẳng lẽ nó thật sự có thể giết người? Không phải chỉ là giỡn chơi, hay một hoạt động toàn thành phố, hay một trò đùa ác ôn sao?

Lộ Liêu Liêu cũng hoang mang, đưa tay dụi lấy con mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi: "Sao sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, lại tiếp tục đếm lại vậy?"

Giang Lăng nói: “Dựa theo âm thanh đó, trước khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, chúng ta có thời gian để ẩn nấp, mà sau khi hết thời gian, hẳn là đến thời gian trong cái gọi là sống sót trong thời gian giới hạn.”

"Nửa giờ sao? Nhưng bây giờ mới chỉ qua mười mấy phút....” Trương Bằng Phi hoang mang, cậu ta đứng dậy, mở điện thoại ra, chiếu sáng chuẩn bị tìm thứ gì đó để tự bảo vệ mình.

Tống Quế hét lên: "Nhanh tắt đèn đi! Cậu là đồ ngốc à?"

Trương Bằng Phi bối rối: "Cái gì?"

"Đây là cửa kính. Nếu những con quái vật đó thấy ánh sáng từ đây, chẳng phải chúng sẽ biết có người trong này sao? Cậu quên vì sao ánh đèn ngoài kia ngày càng ít đi à?"

Không thể không nói, phản ứng của Tống Quế thật sự rất nhanh.

Trương Bằng Phi sợ hãi, cúi đầu, mở màn hình điện thoại và cố tắt đèn pin. Nhưng cậu ta càng vội vàng, động tác lại càng vụng về, đèn vẫn sáng không tắt được.

Lộc, cộc.

Trong không gian yên tĩnh của tiệm trà sữa, bỗng nhiên có âm thanh kỳ lạ vang lên, giống như tiếng bước chân.

Trương Bằng Phi không dám cử động.

Lộ Liêu Liêu và Tống Quế cũng nín thở.

Giang Lăng và Tô Dao Linh vẫn ngồi im trên ghế, Tống Quế ngồi cạnh Lộ Liêu Liêu, còn Trương Bằng Phi tay vẫn đang cầm điện thoại di động cũng không dám di chuyển.

Âm thanh bước chân rõ ràng vang lên trong phòng, nhưng ai là người tạo ra âm thanh đó?

Lộc cộc.

Hai tiếng bước chân lảo đảo lại vang lên.

Lần này, Trương Bằng Phi nghe rõ âm thanh phát ra từ phía quầy, cậu ta run rẩy giơ tay lên, chiếu đèn vào đó.

Chỉ thấy phía sau quầy có một người đang đứng, hơi lay động, nhìn trang phục có vẻ là nhân viên của tiệm trà sữa. Tiệm trà sữa này khá rộng rãi, bên trong có vài chiếc bàn ghế để khách có thể nghỉ ngơi.

Nhân viên cửa hàng đang quay lưng về phía họ, tiếp tục nhìn lên. Trương Bằng Phi, không chịu nổi cảnh tượng đó, suýt nữa thì nôn ra.

Phía sau đầu của người nhân viên, có một lớp da phồng lên, các đường nét trên đó xoắn lại với nhau, bướu thịt cứ lắc lư giống như có một thứ gì đó đang chuyển động bên trong.

Tiếp theo, nhân viên cửa hàng đó quay lại.

Ngay sau đó, một khuôn mặt trông như người nhưng lại không phải người xuất hiện.

Gương mặt anh ta tái nhợt, môi co quắp, đáng sợ nhất là đôi mắt trống rỗng, không còn con ngươi, chỉ có lớp da trắng bao phủ.

Một khuôn mặt người không có mắt, càng khiến cho người ta rùng mình, cảm giác thật kinh hoàng.

Sau đó, nhân viên quái lạ này bỗng dưng dùng cả tay và chân, như một con dã thú từ phía sau quầy lao ra!

Lộ Liêu Liêu hét lên một tiếng, vội vàng kéo Tống Quế chạy về góc phòng vắng.

Trương Bằng Phi cũng sợ choáng váng, khi thấy con quái vật chuẩn bị lao về phía mình, cậu ta nghe thấy một tiếng "rầm" một tiếng, thì ra là Giang Lăng đã lấy một chiếc ghế đập mạnh vào người nhân viên cửa hàng!

Con quái vật di chuyển rất nhanh, nhưng dường như cũng cần thời gian tụ lực. Nó bị chiếc ghế đập vào tường, gầm lên giận dữ, rồi nhanh chóng lao về phía Giang Lăng. ( truyện trên app t.y.t )

Giang Lăng vội vàng nhấc chiếc ghế khác lên, dùng chân ghế chặn cơ thể quái vật lại, rồi dùng sức đẩy mạnh xuống đất, khiến nó ngã quỵ.

Trương Bằng Phi cũng lấy lại tinh thần, cầm chiếc ghế bên cạnh và lao vào cùng Giang Lăng tấn công con quái vật.

Trương Bằng Phi mạnh mẽ, Giang Lăng phản ứng nhanh, thân thủ tốt, cả hai người dùng ghế chặn chặt con quái vật, giữ nó cố định trên đất. Con quái vật đưa lưng về phía họ, lớp thịt sau đầu không ngừng chuyển động, miệng phát ra tiếng gào thảm thiết.

Lộ Liêu Liêu ôm chặt Tống Quế, co rúm trong góc, run rẩy sợ hãi. Tống Quế vội che miệng cô ta, không để cô ta hét lên, sợ rằng tiếng hét sẽ thu hút thêm nhiều con quái vật khác.

"Gừ!!!"

"Rầm!"

Kèm theo một tiếng "rầm", tiếng gào thét của con quái vật dừng lại một chút.

Trương Bằng Phi, Tống Quế và những người xung quanh đều há hốc mồm nhìn Tô Dao Linh - cô gái lẽ ra đang sợ hãi, co rúm trong góc - lại bất ngờ cầm một món đồ trang trí nặng nề trên bàn lên và đập mạnh vào đầu con quái vật.

Thế là nó gục xuống bất tỉnh…

Tô Dao Linh: "Ồn ào quá đi mất.”

Giang Lăng: "?"

Trương Bằng Phi: "??"

Cặp bạn thân: "???"

***

"Rốt cuộc, nó có phải là người không?"

Trương Bằng Phi kiểm tra xung quanh tiệm, xác nhận không còn thứ gì đang ẩn nấp. Sau đó, cậu ta nhìn xuống “người” nhân viên đang bị trói trên đất, cảm thấy vô cùng bối rối, không biết phải làm sao.

Tiệm trà sữa có một cửa sau, ngay phía sau quầy. Cửa sau nối với một lối thoát hiểm, có thể dẫn ra ngoài. Cửa chính đã được bọn họ đóng chặt, nhưng cũng không hẳn là an toàn. Vừa rồi, quái vật kia cứ nằm im sau quầy, không có động tĩnh gì, vì vậy bọn họ không phát hiện ra.

Giang Lăng hiểu ý của cậu ta, nếu thực sự đó là một người sống, thì họ không thể giết anh ta.

Còn nếu không giết, để quái vật tỉnh lại, họ không chắc chắn sẽ khống chế được nó.

Ném ra ngoài? Mở cửa rất nguy hiểm, mà ném ra phía sau lối thoát hiểm... thì tự chặn đường thoát của mình?

Tô Dao Linh lắc đầu, nhìn đồ vật trong tay, rồi hỏi: "Nếu anh ta không phải là người, cậu dám giết anh ta không?"

Trương Bằng Phi vội vàng lắc đầu: "Không dám, không dám đâu....”

"Vậy là đúng rồi."

Chỉ một cú vung tay vừa rồi của cô, suýt nữa đã đập nát đầu nhân viên tiệm. Hiện trường lúc đó vô cùng hài hòa.

"Vậy...?" Tống Quế vẫn chưa hoàn hồn, dù sao cô ta cũng là người bình thường, thấy cái thứ này mà không sợ thì mới là lạ. "Chúng ta ở đây trốn nửa giờ thì ổn rồi đúng không?"

Tô Dao Linh lắc đầu: "Chưa chắc.”

Lộ Liêu Liêu theo phản xạ hỏi: "Tại sao?"

Tô Dao Linh chỉ tay ra ngoài cửa: "Cậu có thấy gì không?"

Lộ Liêu Liêu run rẩy: "Cái gì?"

Tô Dao Linh chỉ ra ngoài lần nữa: "Bên ngoài có thứ gì đó.”

Qua lớp kính cửa, lúc trước vẫn còn thấy vài luồng sáng lác đác từ mấy chiếc điện thoại. Thế mà bây giờ, bên ngoài tối đen như mực. Cảm giác như đám đông trên đường lúc nãy bỗng chốc tan biến không dấu vết. Nhưng bên trong tiệm, mọi người vẫn không nhìn thấy gì bên ngoài.

Vì sợ ánh sáng sẽ thu hút thêm quái vật, sau khi kiểm tra xong tình hình trong tiệm, Trương Bằng Phi đã tắt đèn pin điện thoại. Giờ đây, bên trong cũng tối om.

Nhưng Tô Dao Linh vừa dứt lời, ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng gõ.

Ngoài kia... đúng là có thứ gì đó!

“Cốc, cốc, cốc…”

Sau đó, một giọng nữ khàn khàn cất lên: “Lớp trưởng, tôi là Vương Hiểu Phương. Chúng tôi nghe thấy các cậu ở bên trong.”

“Mau mở cửa đi, cho bọn tôi vào trốn với!”

Tống Quế mừng rỡ đứng bật dậy:

“Là bọn Hiểu Phương!”

Lúc này, nếu cả lớp có thể ở cùng một chỗ, mọi người sẽ thấy yên tâm hơn nhiều.

Biết bên ngoài có quái vật, để bạn học ở đó càng lâu lại càng nguy hiểm. Trương Bằng Phi lập tức bước nhanh ra cửa, định mở cửa cứu người.

Nhưng Giang Lăng ngăn cậu ta lại.

Cậu nói: “Chờ một chút.”

Rồi cậu bật đèn điện thoại, chiếu thẳng ra ngoài cửa.

Trương Bằng Phi hoảng hốt: “Cậu điên rồi à? Bật đèn lên sẽ thu hút quái vật. Các cậu ấy đang ở ngoài đó, rất nguy hiểm!”

Nhưng Giang Lăng dường như chẳng để tâm, ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa.

Ánh đèn điện thoại tuy sáng, nhưng chỉ đủ chiếu sáng gần, có thể nhìn thấy một khoảng nhất định gần cửa. Nơi đó, có một bóng người đang đứng, có lẽ là Vương Hiểu Phương.

Giang Lăng nói: “Cậu lại gần cửa hơn chút đi, tôi không thấy rõ.”

Giọng người bên ngoài vang lên: “Đừng bật đèn... tôi sợ mấy thứ kia sẽ phát hiện ra.”

Giang Lăng lạnh lùng đáp: “Vậy thì bọn tôi không mở cửa.”

Bên ngoài im lặng vài giây, rồi lại nói: “Lớp trưởng, cứu bọn tôi với, bọn tôi sợ lắm.”

Trương Bằng Phi không ngờ, người phá vỡ sự im lặng lại là Tô Dao Linh. Cô bước tới, nhanh tay giật lấy điện thoại trong tay Giang Lăng, rồi lập tức tắt đèn pin. Trong bóng tối, cả nhóm chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cô tiến dần đến cửa. Ngay sau đó, là tiếng va chạm của ổ khóa và xích sắt, như thể cô đang gỡ từng lớp khóa ra.

Tô Dao Linh cất giọng bình tĩnh: "Tôi chỉ mở cửa trong nửa phút thôi. Các cậu phải tranh thủ vào nhanh, nếu không tôi sẽ đóng lại.”

"Được… được rồi…"

Bên ngoài, một giọng nói nhỏ đáp lời.

Trương Bằng Phi cho rằng Giang Lăng quá đa nghi. Trong tình cảnh nguy hiểm thế này, điều quan trọng nhất là mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau. Huống chi, lúc nãy bọn họ đã tận mắt thấy con quái vật trong hình dạng nhân viên của tiệm. Nó chẳng khác gì một dã thú, chỉ biết gầm rú, hoàn toàn không biết nói tiếng người.

Quả nhiên là bạn học Tô tốt bụng, sẵn sàng cứu người trước tiên!

Cánh cửa vừa kẽo kẹt mở ra, người bên ngoài đã vội vã lao vào. Ngay sau đó, cửa lập tức đóng sầm lại, cùng lúc đó vang lên tiếng gầm ghê rợn của một con quái vật hay đúng hơn là tiếng hét đau đớn đến rợn người.

So với tốc độ của kẻ bên ngoài, tốc độ đóng cửa của Tô Dao Linh còn nhanh hơn.

Cô dập cửa mạnh đến mức khiến chân của kẻ bước vào bị kẹp gãy ngay tại chỗ!

Đây... sao có thể là sức của một nữ sinh trung học bình thường được chứ?

Tô Dao Linh hành động dứt khoát, một tay cô đóng cửa, tay còn lại nhanh chóng khóa chốt. Sau đó, cô bật đèn điện thoại lên, rọi thẳng vào khung cửa.

Bên ngoài cửa là hàng chục gương mặt  chen chúc, chồng chất lên nhau, ép sát vào mặt kính như thể chỉ chờ cơ hội để ùa vào.

Nhưng điều kinh hãi nhất là, nơi lẽ ra là con ngươi, giờ đây lại bị phủ kín bởi một lớp màng trắng toát, dường như không có mắt.

Lộ Liêu Liêu hoảng sợ hét lên thảm thiết. Trương Bằng Phi lúc này mới bừng tỉnh, trong lúc căng thẳng, cậu ta đã bỏ qua một chi tiết kỳ lạ.

Vương Hiểu Phương nói rằng bọn họ ở bên ngoài đang sợ hãi. Nhưng từ đầu đến cuối… chỉ có một mình cô ta cất lời.

Vậy còn những “bọn tôi” đang sợ hãi khác tại sao không một ai lên tiếng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play