“Mọi người có thấy ga tàu này trông cũ kỹ quá không?”

Hành lang dài hun hút trong trạm tàu điện vắng ngắt, chỉ còn tiếng bước chân vang vọng của đám người.

Cộp, cộp, cộp… âm thanh vọng lại giữa không gian trống trải, nghe rợn người đến lạ.

Câu hỏi của Trương Bằng Phi nhanh chóng nhận được sự hưởng ứng từ những người còn lại.

“Đúng đó.”

Tống Quế vừa đỡ Lộ Liêu Liêu đang run lẩy bẩy phía sau, vừa nói: “Khu vực này dù sao cũng nằm gần trung tâm thành phố, sao lại còn tồn tại một cái ga tàu cũ kỹ thế này chứ?”

Càng đi sâu vào bên trong, cảm giác bất thường càng rõ rệt.

Phía trước không hề có ai, cũng chẳng nghe thấy âm thanh gì lạ. Tiến vào sâu hơn, đến cả tiếng gào rú của quái vật bên ngoài cũng biến mất.

Nhưng…

Một hành lang sảnh chờ không một bóng người, tường nứt nẻ không có lấy một tấm bảng quảng cáo, cửa vào thì trống trơn không có kính che chắn. Cho đến khi họ bước qua cánh cửa dẫn vào khu bán vé, vẫn không gặp nổi một người sống nào.

Trong khi bình thường, nơi này phải đông đúc người qua lại.

Cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào một thế giới trống rỗng, mục nát, đã bị loài người lãng quên từ lâu. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Và chính cái sự vắng lặng đến kỳ lạ ấy, lại khiến người ta cảm thấy rờn rợn không yên, như có điều gì đó đang chực chờ xuất hiện.

Cùng lúc đó, ở nơi họ không nhìn thấy được, chiếc đồng hồ đếm ngược giữa trời lại quay về số 0!

Ngay sau đó, những con số đỏ như máu dần tan biến khỏi bầu trời. Trong bóng tối, lũ quái vật đồng loạt gào thét, tiếng thét ghê rợn phát ra từ thanh quản người, kết hợp với những rung động quái dị trong lồng ngực, nghe như dã thú phát cuồng.

Trò chơi chính thức bắt đầu!

***

Tiếng gào rú ấy, tất nhiên những người trong trạm không hề nghe thấy. Nhưng họ lại cùng lúc nghe được một âm thanh khác.

Tống Quế và Lộ Liêu Liêu nhìn nhau. Trương Bằng Phi cũng hỏi: “Mọi người… có nghe thấy gì không?”

Âm thanh đó không tồn tại trong thực tế. Nó chỉ vang lên trong đầu mỗi người, nhưng lại mang đến cho họ cảm giác chân thật như thể vừa nghe thấy bằng chính tai mình.

[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ sống sót trong thời gian giới hạn!]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Kinh nghiệm +10, vàng +10, quyền truy cập trò chơi +1.]

[Chúc mừng! Bạn đã đạt được quyền truy cập vào trò chơi sinh tồn. Hồ sơ người chơi đang được khởi tạo!]

Phải sống sót qua 30 phút đầu tiên, mới đủ điều kiện bước vào trò chơi sinh tồn.

Thì ra, đám quái vật vừa rồi đơn giản là màn khởi động.

[Người chơi: Tô Dao Linh]


Cấp độ: 0


Kinh nghiệm: 10/100


Vàng: 10


Kỹ năng đặc biệt: Chưa có


Bảng xếp hạng thế giới: Chưa kích hoạt

Trước mắt Tô Dao Linh hiện lên một bảng giao diện thông tin giống hệt như trong game.

Chỉ có điều, mọi thứ đều mang cảm giác chân thực, đúng như giọng nói kia mô tả, chẳng khác gì một trò chơi điện tử.

Có điều… đây là trò chơi chỉ có một mạng sống, và luật chơi thì tàn khốc đến đáng sợ.

Bảng số liệu nhanh chóng thu gọn lại. Cô chỉ cần nghĩ đến là có thể gọi nó ra bất cứ lúc nào.

Tất cả năng lực của người chơi đều được chuyển thành các thông số cụ thể. Vàng và kinh nghiệm có thể kiếm được thông qua các nhiệm vụ sinh tồn, được dùng để sàng lọc ra những người thật sự đủ điều kiện tham gia trò chơi.

Vậy những kẻ đứng sau “trò chơi” này, rốt cuộc đang toan tính điều gì?

Ngay cả Lưu Tiểu Sa cũng không giấu nổi vẻ bàng hoàng. Chơi game thì đúng là hấp dẫn thật, nhưng vốn dĩ nó phải đảm bảo một điều, người chơi sẽ không chết. Vậy bây giờ là chuyện gì?

“Chúng ta... đã thật sự trở thành người chơi rồi sao?”

Lúc này, Giang Lăng đã bước tới khu vực bán vé, giọng trầm thấp: “Không phải.”

“Là thế giới của chúng ta… đã biến thành sân chơi cho kẻ khác.”

Lãnh địa săn mồi của lũ quái vật trong bóng tối.

Âm thanh trong đầu mọi người vẫn chưa dứt, nó tiếp tục vang lên…

[Người chơi [Giang Lăng], bạn đã vào bản đồ tân thủ: Tuyến tàu điện ngầm số 7.]


[Người chơi [Tô Dao Linh], bạn đã vào bản đồ tân thủ: Tuyến tàu điện ngầm số 7.]


[Người chơi [Trương Bằng Phi], bạn đã vào bản đồ tân thủ: Tuyến tàu điện ngầm số 7.]


 …

[Hãy cố gắng sống sót và vượt qua bản đồ này!]

Toàn thân Trương Bằng Phi khẽ run lên. Sau cuộc truy đuổi nghẹt thở với những con quái vật không mắt, giờ đây cậu ta đặc biệt nhạy cảm với hai từ "sống sót.”

Nhất là khi nó được thốt ra bằng chất giọng vô cảm kia.

Không xa phía trước, một tấm biển lớn hiện ra nổi bật giữa không gian u ám.

Nói là nổi bật, bởi vì nó chắn ngay giữa lối đi, thứ mà không một trạm tàu bình thường nào làm. Một tấm bảng khổng lồ nằm giữa đường, chặn lối vào khu vực soát vé.

Trương Bằng Phi bước tới, đọc dòng chữ trên đó:

Chào mừng quý hành khách đến với tuyến tàu điện ngầm số 7. Vui lòng lưu ý các quy tắc sau:

1. Tuyến tàu có tổng cộng 7 trạm. Trạm hiện tại là điểm khởi đầu. Trạm cuối… hiện chưa xác định.

2. Mỗi trạm sẽ có quy định riêng. Sau khi tàu khởi hành, các quy tắc tại những trạm tiếp theo sẽ được thông báo qua hệ thống loa. Quy tắc tại trạm khởi đầu: Cấm nói chuyện với bất kỳ hành khách nào.

 

3. Hãy luôn nhắc nhở bản thân: Con người không ăn thịt người.

 

4. Dù đích đến của bạn là đâu, tuyệt đối không được rời tàu trước khi đến trạm cuối.

5. Hãy hợp tác với nhân viên soát vé. Khi được kiểm tra, vui lòng xuất trình vé một cách chính xác.

 

6. Trước khi rời tàu tại trạm cuối, không được tự ý vứt bỏ, làm rách hay giấu vé. Nếu phát hiện mất vé, hãy lập tức báo với nhân viên tàu.

 

7. Cấm mang theo động vật lên tàu. Nếu phát hiện có động vật lạ trên tàu, hãy thông báo ngay cho nhân viên tàu.

 

8. Không ăn uống trên tàu. Nếu có hành khách vi phạm, hãy báo ngay cho nhân viên tàu.

Đây là bảng quy tắc đón xe quái dị nhất mà họ từng thấy.

Khoảng cách giữa các trạm không xa. Dựa vào tốc độ cực nhanh của tàu điện ngầm, cứ hai đến ba phút lại đến một trạm mới. Tổng cộng bảy trạm, tính ra chỉ mất khoảng mười mấy phút là đến trạm cuối, còn ngắn hơn cả nửa tiếng sinh tồn ban đầu.

Nghe qua thì có vẻ đơn giản thật.

Dù hai điều là “cấm nói chuyện” và “chỉ được xuống ở trạm cuối” có hơi kỳ quặc, nhưng làm theo cũng không quá khó.

Có điều... mục thứ ba…

Người thật sự sẽ không ăn thịt người sao?

Tống Quế, Trương Bằng Phi và mấy người khác nghe đến đây đều bất giác nhớ lại những thứ họ đã nhìn thấy, những sinh vật từng là con người.

Ngay lập tức, ai nấy đều cảm thấy hơi dao động.

Phải rồi, dù không tính đến mấy con quái vật kia... thì chuyện người ăn thịt người, chẳng phải cũng từng thật sự xảy ra sao?

Lưu Tiểu Sa lẩm bẩm: "Đống quy tắc đón xe này đúng là kỳ dị thật.”

Không ngờ, người gật đầu đồng tình lại là Tô Dao Linh.

Cô nói: "Cái trạm tàu cũ kỹ này mà cũng có nhân viên soát vé với cả nhân viên phục vụ cơ đấy.”

Lưu Tiểu Sa: "?"

Đó mới là trọng điểm của bảng quy tắc à?

Thằng Què bỗng hét toáng, chỉ vào sau lưng đám người: "Cái quái gì vậy?!"

Giang Lăng giật mình quay lại, vội bật đèn pin điện thoại soi về phía sau. Chỉ thấy một lớp sương đen dày đặc không biết từ đâu tràn vào, đang từ lối tàu điện ngầm lặng lẽ bò tới gần họ.

Mà trong màn sương đen dày ấy, dần dần hiện ra một gương mặt người bê bết máu, không có mắt.

Là khuôn mặt của Vương Hiểu Phương.

Không có mắt, dính đầy máu, miệng há to phát ra tiếng gào rít. Giọng nói của cô ta vang lên giữa làn sương mù dày đặc:

“Lớp trưởng…”

“Cậu định bỏ rơi bọn tôi ư? Không phải cậu từng nói, sẽ mãi mãi là lớp trưởng của chúng tôi à?”

Trương Bằng Phi suýt khóc, giọng run rẩy: “Bạn học Vương... chúng ta tốt nghiệp rồi mà… Hôm qua tôi là lớp trưởng, nhưng hôm nay thì... không còn nữa đâu…”

“Cậu không muốn tham gia cùng với bọn tôi ư? Tô Dao Linh đâu? Tô Dao Linh đâu? Trả lại chân cho tao! Trả lại chân cho tao!! Tao phải xé tất cả chúng mày ra từng mảnh!!”

Giọng nữ quái dị, âm điệu vặn vẹo, rít lên như ma quỷ giữa đêm đen.

Cho dù là ai, một khi bị con quái vật kia gọi tên thì cũng sẽ sợ chết khiếp. Thế mà Tô Dao Linh vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không: “Nó đang cố kéo dài thời gian. Đám quái vật đó chỉ có thể hoạt động trong trạm khi có sương mù đen.”

Cô quay người lại. “Đi thôi.”

Lưu Tiểu Sa: ??

Thì ra kỹ năng của Tô Dao Linh dưới cầu vượt không phải phù dung sớm nở tối tàn sao? Đây cũng quá…

Quá lợi hại rồi?

Không chỉ dám làm ngơ trước lũ quái vật, cô còn nhìn thấu quy luật hoạt động của chúng, nói mấy câu mà như xuyên thủng cả màn sương đen đặc quánh kia.

Đúng như dự đoán, khi thấy Tô Dao Linh băng qua tấm bảng thông báo và tiếp tục tiến sâu vào bên trong, đám quái vật giấu mình trong sương đen lập tức trở nên kích động, gào rú đầy giận dữ. Nhưng chúng vẫn không dám bước ra khỏi làn sương đen, chỉ có thể gầm gừ trong bất lực.

Còn nếu cứ ở lại đây, cũng là chờ chết. Khi sương mù tràn ngập toàn bộ phòng vé, lũ quái vật ấy sẽ lao vào nuốt chửng tất cả.

Nhưng Trương Bằng Phi vẫn chưa dứt được nỗi sợ, cậu ta do dự hỏi: “Thật sự… phải đi tiếp à?”

Lộ Liêu Liêu cũng biết họ chẳng còn đường lùi, nhưng vẫn thấp thỏm: “Nhưng mà… nhưng mà…”

“Thành phố mình làm gì có tuyến tàu điện ngầm số 7 đâu…”

Quầy bán vé nằm ở góc xa nhất của sảnh, sương mù chưa lan đến đó ngay, họ vẫn còn chút thời gian. Nhưng câu nói của Lộ Liêu Liêu đã khiến tất cả đều thấy lạnh sống lưng.

Mọi người đều biết rằng, hệ thống tàu điện ngầm của thành phố được xây theo hai giai đoạn. Giai đoạn đầu mở 4 tuyến từ 1- 4, tạo thành mạng lưới giao thông hình chữ thập dưới lòng đất.

Sau đó, do tốc độ phát triển quá nhanh, lưu lượng người quá lớn, bốn tuyến ban đầu không còn đủ sức tải. Chính quyền thành phố chi mạnh tay, quyết định xây thêm bốn tuyến nữa.

Nhưng khi thi công đào sâu xuống lòng đất, họ lại phát hiện ra một khu nghĩa địa cổ khổng lồ.

Điều kỳ lạ là, khu mộ cổ này không phải mộ quý tộc hay quan lại, mà là hàng ngàn ngôi mộ của dân thường từ thời xa xưa.

Đây là một phát hiện khảo cổ chưa từng có trong tiền lệ, cả về quy mô lẫn cách chôn cất đều rất khác lạ. Rất nhiều chuyên gia khảo cổ từ khắp nơi đổ về để nghiên cứu. Nhưng rồi, những cái chết kỳ quái bắt đầu xảy ra, đầu tiên là công nhân xây dựng, sau đó đến cả những nhà khảo cổ.

Giữa lúc dư luận còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ dự án bị đình chỉ. Tất cả tin tức liên quan trên mạng cũng bị gỡ bỏ không còn dấu vết.

Không ai biết rốt cuộc chuyện này được giải quyết ra sao. Nhiều người cho rằng đó đều là tin đồn thất thiệt, chẳng có gì kỳ bí cả. Đã là thời đại nào rồi, ai mà lại tin mấy chuyện ma quỷ nữa chứ?

Nửa năm sau, dự án tàu điện ngầm được khởi động lại. Quy hoạch vẫn dựa trên bốn tuyến mới, xây dựng thêm từ hệ thống cũ hình chữ thập, biến nó thành một mạng lưới tàu điện ngầm hình chữ "H.”

Nhưng kỳ lạ là, bốn tuyến mới lại được đánh số 5, 6, 8 và 9. Khu mộ cổ từng được niêm phong cũng biến mất khỏi bản đồ, các tuyến đường được điều chỉnh lại, không ai còn tìm ra chính xác vị trí của khu vực kỳ quái đó.

Dần dần, chuyện này trở thành một giai thoại kỳ bí mà dân thành phố thi thoảng vẫn nhắc đến.

Có lời đồn rằng, để bốn tuyến kia có thể hoạt động suôn sẻ, thành phố từng bí mật xây thêm một tuyến số 7. Nhưng tuyến này chưa từng được đưa vào sử dụng.

Bởi vì… nó được xây để trấn an hơn một ngàn linh hồn đang yên nghỉ dưới lòng đất kia.

Một tuyến tàu điện ngầm… dành riêng cho người chết.

Tống Quế cũng nhớ mang máng từng nghe về chuyện này. Trên mấy diễn đàn trường học từng lan truyền nhiều bài viết thêu dệt, thêm thắt, đều liên quan đến truyền thuyết về tuyến số 7.

Vậy mà bây giờ, bọn họ thật sự…

Đã đặt chân vào bên trong tuyến số 7 rồi sao?!

Tuyến tàu này thật sự tồn tại, hay tất cả đều là ảo giác?

Nhưng rõ ràng, dưới chân là đường ray thật, bảng thông tin lúc nãy sờ vào cũng không phải ảo ảnh, mọi thứ đều chân thật đến rợn người.

Thấy Lộ Liêu Liêu vẫn còn ngơ ngác chưa hoàn hồn, Trương Bằng Phi vội bước lại gần, trấn an: “Đừng sợ! Tuyến số 7 có vẻ là có thật đấy, nhưng có khi tụi mình chỉ vô tình đi lạc vào một trạm tàu bỏ hoang thôi. Nếu vậy thì nơi này không có người cũng là điều dễ hiểu mà!”

Lộ Liêu Liêu: "…?"

Bình thường ở chỗ nào chứ?!

Thằng Què chẳng nói gì thêm, chỉ âm thầm thở dài. Cậu ta thật không hiểu sao lớp trưởng với trí thông minh như vậy lại có thể thi đậu vào cùng trường với mình.

Cậu ta không dám đến quá gần làn sương đen phía sau, bèn kéo theo Lưu Tiểu Sa cùng hai người kia lặng lẽ theo sau Tô Dao Linh và Trương Bằng Phi. Dù chẳng hiểu sao lại phải bám theo hai người đó, đi theo sau cũng thấy hơi mất mặt, nhưng mà... anh Lưu đã làm vậy, thì chắc là không sai đâu.

Giang Lăng tiến lại gần quầy bán vé, rọi đèn điện thoại vào ô cửa kính, bên trong tối đen như mực.

Dù quy định là muốn lên tàu phải có vé, nhưng nơi này bị bỏ hoang bao lâu rồi, chẳng lẽ… vẫn còn người ngồi trong đó bán vé thật sao?

"Có ai không?" Lưu Tiểu Sa ghé sát lại, gọi vọng vào trong.

Không ai trả lời.

Cậu ta thò đầu vào nhìn bên trong quầy bán vé.

“Mẹ kiếp!”

Bất ngờ hét to một tiếng, cậu ta hoảng hốt ngã ngồi xuống đất, tay run rẩy chỉ vào ô cửa, miệng lắp bắp: “Người… người… có người kìa!”

Giang Lăng lập tức chiếu đèn điện thoại về phía đó. Trong khung cửa tối đen của quầy bán vé, một gương mặt hiện ra: có mắt, có mũi, miệng cười toe toét như được vẽ lên, môi đỏ rực, làn da trắng bệch. Đôi mắt trống rỗng, vô hồn, đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

Là một người giấy.

Tô Dao Linh không hề do dự, bước thẳng tới: “Tới trạm cuối. Mua một vé.”

Lưu Tiểu Sa vẫn ngồi bệt dưới đất. Bị một con người giấy dọa cho hết hồn, cậu ta thấy mất mặt ghê gớm. Nhưng rồi, cậu ta chợt nghĩ đến một chuyện.

Ban nãy bọn họ không thấy người giấy đó, chắc vì nó đứng khuất trong quầy. Nhưng bây giờ, không cần thò đầu vào cũng có thể thấy rõ gương mặt nó qua cửa sổ. Nghĩa là…

Nó đã tự tiến lại gần?!

Lưu Tiểu Sa liếc nhìn Tô Dao Linh - người duy nhất dám lại gần con người giấy đó - không nhịn được hỏi: “Cậu… không thấy sợ à?”

Tô Dao Linh thản nhiên nhận lấy vé từ tay người giấy: “Đây là tàu dành cho người chết mà, người giấy bán vé thì cũng đâu có gì lạ.”

Ừ thì... nghe cũng hợp lý.

Nhưng khổ nỗi, chúng ta là người sống mà?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play