Lưu Tiểu Sa ôm lấy cánh tay, đảo mắt nhìn quanh nhưng không tìm được nơi phát ra âm thanh: “Cái quái gì vậy? Ai đang nói đó?”
Thằng Què bên cạnh bỗng chỉ tay lên trời, hoảng hốt kêu lên: “Kia là thứ gì vậy?!
Bất kể họ đứng ở đâu, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sẽ thấy chiếc đồng hồ đếm ngược hiện ra ngay trong tầm mắt, như thể hình ảnh đó đang chiếu thẳng vào võng mạc, chứ không phải hình ảnh phản chiếu trên bầu trời.
Nhưng nếu phía trước có tòa nhà cao tầng hay vật gì che khuất, không còn khoảng trống, thì chiếc đồng hồ đếm ngược kia cũng sẽ bị chắn mất, không thể nhìn thấy được.
Tống Quế khẽ rùng mình, có cảm giác nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên hạ xuống, cô ta hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại mất điện...?”
Lộ Liêu Liêu siết chặt tay Tống Quế: “Tớ, tớ sợ quá."
Nếu có thể, cô ta muốn ôm chặt lấy Giang Lăng, nhưng người ấy lại ở quá xa, trước mắt chỉ có một màu đen đặc quánh, đôi mắt cô ta vẫn chưa quen với bóng tối, nên không dám liều lĩnh bước đi.
Trương Bằng Phi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Trò chơi, nơi ẩn nấp? Nhưng chúng ta có chơi game đâu, chẳng lẽ là một hoạt động gì đó toàn thành phố cùng tham gia?”
Dù là game bình thường hay là game 3D, ở thời đại này đều chẳng còn xa lạ, nhưng kỳ thi đại học đang cận kề, cả bọn đã lâu rồi không còn đụng đến game nữa. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Ai nấy đều rất rõ ràng một điều là hiện giờ họ vẫn đang ở trong thế giới thật.
Tô Dao Linh đứng gần Giang Lăng nhất, phản ứng đầu tiên của cả hai là nhanh chóng quan sát xung quanh, thế nhưng cây cầu vượt cùng những bức tường cao bao quanh đã che mất phần lớn tầm nhìn. Bóng tối đột ngột ập đến lại càng khiến việc nắm bắt tình hình trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Giang Lăng bật điện thoại lên, định gọi cho ai đó: “Không có tín hiệu…."
Không chỉ mất mạng, mà ngay cả sóng điện thoại cũng hoàn toàn không có.
Cậu nói những lời này vốn là để giải thích cho Tô Dao Linh, nhưng ánh sáng từ màn hình điện thoại vô tình khiến vị trí của cậu lộ ra. Bên cạnh, Lộ Liêu Liêu cảm thấy hơi ghen tị, nhưng phản ứng rất nhanh, bèn lên tiếng đỡ lời cho Giang Lăng: “Có thể là do cúp điện thôi.”
Nhìn như vậy, trông giống như Giang Lăng đang nói chuyện với cô ta.
Thêm nữa là Tô Dao Linh từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn cậu lấy một lần, những người khác bên cạnh cũng không tin Giang Lăng và Tô Dao Linh có thể có quan hệ gì. Dù đã học cùng nhau suốt ba năm, cho đến tận lúc tốt nghiệp, cậu vẫn chưa từng mở miệng nói với cô câu nào.
Tô Dao Linh vốn dĩ là người như thế.
Dù tình huống cả thành phố bị cúp điện bây giờ khá hiếm, nhưng không phải là không thể xảy ra. Mất điện có thể khiến tín hiệu bị gián đoạn, nhưng thường chỉ trong thời gian ngắn rồi sẽ nhanh chóng được khôi phục.
Đồng hồ đếm ngược trên bầu trời cùng với âm thanh ban nãy có lẽ chỉ là trò đùa ác ôn của ai đó mà thôi.
Thế nên chẳng mấy ai bận tâm đến chuyện kỳ lạ vừa xảy ra, càng đừng nói đến việc tìm kiếm nơi ẩn nấp hay gì khác.
Lưu Tiểu Sa không hiểu Giang Lăng có ý gì, nhưng nếu cậu thật sự muốn xen vào, thì e là cũng chẳng đủ tự tin để đối đầu với tên học sinh giỏi được cả trường xem như báu vật kia.
Nhưng cứ giằng co mãi thế này thì rõ ràng không ổn chút nào…
Ngay lúc Giang Lăng và Lưu Tiểu Sa còn đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, họ bất ngờ trông thấy Tô Dao Linh đang leo lên cầu vượt…
Đúng vậy, không nhầm đâu.
Người bạn học Tô mà Trương Bằng Phi thường nói là yếu đuối, kín đáo, lại hướng nội, vậy mà dễ dàng tìm được một điểm bám, đạp chân một cái, thân hình nhanh nhẹn như chim yến, đã leo lên trên rồi.
Nếu đây là một chương trình truyền hình, thì ngay sau khi Tô Dao Linh leo lên, hẳn sẽ có dòng chữ phụ đề hiện ra: “Động tác nguy hiểm, xin đừng làm theo.”
Điều kỳ lạ hơn là Giang Lăng - cậu học sinh giỏi luôn điềm đạm, bình tĩnh - lại lập tức làm theo cô, cũng nhanh chóng trèo lên theo.
Hai người này thật sự là những “mọt sách” trong ấn tượng của bọn họ sao?!
***
Vừa trèo lên tới nơi, Tô Dao Linh lập tức cảm nhận được một luồng gió mạnh từ phía xa ào tới.
Thành phố này không thiếu những tòa nhà cao tầng. Nơi họ đang đứng tuy không phải cao nhất, nhưng cũng chẳng hề thấp. Cách đó không xa, trên đường ray vẫn còn mấy toa tàu đang dừng lại, bên trong vẫn còn hành khách.
Trước đây, từ chỗ này có thể nhìn thấy đường chân trời ở ngoại ô hoặc những dãy núi nhấp nhô phía xa. Nhưng lúc này, tất cả đều đã bị nuốt chửng trong làn sương mù dày đặc. Lớp sương trắng ấy như hút hết ánh sáng, chỉ còn sót lại vài ánh đèn le lói ở khu vực trung tâm thành phố.
Những ánh sáng đó không phải từ đèn đường hay đèn nhà, mà là ánh sáng tạm thời phát ra từ điện thoại di động hoặc đèn pin trên tay mọi người.
Cả thành phố bị bóng tối đặc quánh bao phủ, ánh sáng màu bạc và vàng lấp lánh giữa nền trời đen sẫm. Trên cao, chiếc đồng hồ đếm ngược khổng lồ tỏa ra ánh sáng đỏ rực, rọi xuống những tòa nhà chọc trời, khiến chúng như được phủ lên một lớp màu sắc khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Giang Lăng cũng đã trèo lên. Từ đây, tầm nhìn rất thoáng, có thể dễ dàng quan sát tình hình các con đường xung quanh. Nhưng nơi này cũng không an toàn. Cậu nói: “Nếu tàu vận hành trở lại, đứng ở đây sẽ cực kỳ nguy hiểm.”
Tô Dao Linh lại nói: “Tôi có linh cảm…”
“Mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như cũ.”
Giang Lăng hỏi: “Vậy cậu trèo lên đây làm gì?”
Cô gái mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, làn gió lướt qua làm vạt áo khoác bay nhẹ, để lộ vóc dáng nhỏ nhắn, gầy gò.
Tô Dao Linh ngẩng đầu, chỉ vào chiếc đồng hồ đếm ngược trên cao:
“Nó chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao?”
… Tìm kiếm nơi ẩn nấp.
***
Mấy người đứng dưới chân cầu vượt đã hoàn toàn quên sạch chuyện trò chơi và chiếc đồng hồ đếm ngược vừa mới nghe thấy. Lưu Tiểu Sa và Thằng Què tụ lại một góc, nhỏ giọng bàn tán.
Lưu Tiểu Sa nói: “Coi như hôm nay cậu ta gặp may. Tôi thật sự không hiểu Giang Lăng đang nghĩ gì mà lại đứng ra bênh vực cho cậu ta.”
Thằng Què dáng dấp cao hơn, để phối hợp với Lưu Tiểu Sa dáng lùn, cậu ta cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tối nay chẳng phải ai cũng tranh thủ tỏ tình à?”
Đây là “tiết mục truyền thống” trong tiệc chia tay tốt nghiệp.
Học sinh lớp mười hai ở đâu cũng giống nhau cả thôi.
Thằng Què bật cười hề hề: “Cái này thì chưa chắc đâu. Theo tôi thấy, trước giờ không để ý, nhưng vừa rồi nhìn kỹ, tự nhiên cảm thấy Tô Dao Linh cũng xinh ra phết.”
Do mất điện nên xung quanh khá yên ắng, dù hai người kia chỉ nói nhỏ, nhưng ba người bên cạnh vẫn nghe thấy không sót chữ nào.
Tống Quế đương nhiên đứng về phía bạn thân: “Làm gì có chuyện đó! Với điều kiện của Giang Lăng, nếu định tỏ tình thì đã làm từ lâu rồi, đâu cần đợi đến hôm nay! Hơn nữa... hơn nữa hai người đó trước giờ có bao giờ đi chung đâu!”
Thật ra, không những không đi chung với Giang Lăng, Tô Dao Linh gần như chẳng bao giờ xuất hiện cùng với ai trong lớp.
Tống Quế quay sang: "Liêu Liêu, cậu thấy tớ nói đúng không?"
Lộ Liêu Liêu vốn không định tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ cúi đầu, lơ đãng đáp một tiếng cho có lệ.
Trương Bằng Phi tưởng cô đang sợ, lập tức vỗ ngực nói: “Đừng lo, lát nữa sẽ có điện lại thôi. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu... bảo vệ tất cả mọi người!"
Lưu Tiểu Sa hơi khinh thường, cậu ta vừa xoa cánh tay suýt bị trật khớp khi nãy vừa cằn nhằn: “Thôi đi, chỉ dựa vào cậu á?”
Đúng lúc đó, hai người vừa trèo lên ban nãy đã quay trở lại. Tô Dao Linh không giải thích gì, chỉ lặng lẽ bước về một hướng khác. Khi đi ngang qua Trương Bằng Phi, cô bỗng dừng lại, nói: "Còn năm phút nữa. Nếu không muốn chết thì tìm chỗ trốn đi.” ( truyện trên app t.y.t )
Trương Bằng Phi sững người: “Cái gì cơ?”
Vừa dứt lời, cậu ta mới lờ mờ nhớ đến chiếc đồng hồ đếm ngược phía trên. Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, chỉ còn lại hơn năm phút ba mươi giây.
Không hiểu vì sao, khi nhìn chuỗi số đỏ rực ấy, trong lòng cậu ta bỗng dâng lên một nỗi sợ âm ỉ, rất giống với cảnh tượng trong một giấc mơ mà cậu ta từng thấy.
Những con số đỏ như máu…
Gương mặt người không có mắt...
Tiếng la hét thất thanh, tiếng bước chân bỏ chạy tán loạn…
Và trong làn sương đen dày đặc phía xa, thấp thoáng một bóng dáng khổng lồ mờ mịt…
Cậu ta chợt sực nhớ ra!
Không chỉ mình cậu ta từng mơ thấy điều đó. Trương Bằng Phi, Lưu Tiểu Sa, thậm chí rất nhiều người khác, gần đây cũng đã bàn tán rôm rả về một chuyện kỳ lạ đang lan truyền khắp nơi trên mạng:
Giấc mơ chung.
Ban đầu, là Độc Nhãn đăng bài trên mạng, kể lại một giấc mơ có phần mơ hồ và khó hiểu, trong mơ có những con số đỏ máu, những gương mặt người không có mắt, cùng với trong làn sương đen dày đặc bao phủ giấc mơ, xuất hiện những vật thể khổng lồ hình trụ cao hàng trăm tầng lầu, trông giống như những chiếc chân gầy guộc khổng lồ của một loài quái vật nào đó.
Ngay sau đó, có vô số người vào bình luận, nói rằng họ cũng từng mơ thấy những giấc mơ tương tự. Tuy không hoàn toàn giống nhau, nhưng qua những mảnh ký ức vụn vặt còn sót lại sau khi tỉnh dậy, ai cũng cảm giác được có sự tương đồng.
Ngay cả Trương Bằng Phi cũng từng có giấc mơ đó. Nếu không nhờ nhìn thấy bài viết của “Độc Nhãn” lan truyền trên mạng giúp khơi lại ký ức, cậu ta có lẽ đã sớm xếp nó vào danh sách những cơn ác mộng vớ vẩn rồi quên đi mất.
Cư dân mạng bàn tán nhiều nhất về những từ khóa có thể tách ra rõ ràng từ giấc mơ.
Con số đỏ máu là gì?
Có phải là một loại ẩn dụ nào đó không? Chúng tồn tại ở đâu, vì sao trong giấc mơ hỗn loạn ấy lại hiện lên rõ ràng như vậy, nhưng chẳng ai nhìn rõ được con số đó là bao nhiêu?
Không ai có câu trả lời.
Cho đến lúc này.
Trương Bằng Phi lập tức nhận ra… những con số máu đỏ kia giống hệt với đồng hồ đếm ngược màu đỏ rực trên đỉnh đầu họ, bất kể họ đang ở đâu, đều không thoát khỏi áp lực mà nó mang đến.
Sở dĩ không thể nhìn rõ con số, là vì nó luôn không ngừng thay đổi!
Lẽ nào giấc mơ đó, thật sự là một lời tiên tri sẽ xảy ra ngoài đời thực?!
Nếu đó thật sự là một lời tiên đoán, thì ý nghĩ tiếp theo khiến Trương Bằng Phi lạnh cả người.
Vậy thì đó có nghĩa là…
Những gương mặt người không có mắt, và những quái vật khổng lồ ẩn trong màn sương đen mờ mịt kia, cũng sẽ xuất hiện ngoài đời thật?!
Nghĩ đến đây, Trương Bằng Phi lạnh toát sống lưng, mồ hôi lạnh vã ra, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn bốn phút năm mươi giây.
Nếu dãy số đỏ máu đã xuất hiện ngay trên đầu họ, vậy thì những gương mặt đáng sợ kia sẽ xuất hiện ở đâu?
Trong những góc tối của đêm đen? Ở ngay bên cạnh họ? Hay thậm chí…
Là chính họ?!
***
Không ai biết Tô Dao Linh định đi đâu, nhưng Giang Lăng đã đuổi theo cô, Lộ Liêu Liêu cũng không cam lòng bỏ lỡ cơ hội đêm nay, kéo theo Tống Quế cùng chạy theo.
Tống Quế không hiểu gì cả, Lộ Liêu Liêu thì ngượng ngùng không nói, nhưng cứ lặng lẽ theo sát Giang Lăng thế này cũng chẳng phải cách.
Lưu Tiểu Sa và Thằng Què hoàn toàn không để tâm đến cái đồng hồ đếm ngược kia, chỉ thấy Trương Bằng Phi sắc mặt trắng bệch đi theo Lộ Liêu Liêu, tưởng rằng cậu ta vẫn còn muốn bảo vệ hoa khôi lớp.
Đã không moi được tiền, nên cậu ta cũng chẳng thèm đuổi theo chịu khổ làm gì, chỉ cùng Thằng Què rẽ sang hướng bến xe buýt.
Giang Lăng đi bên cạnh Tô Dao Linh, sau một đoạn đường, cậu hỏi: "Đi đâu vậy?"
“Trạm tàu điện ngầm.”
“Trạm tàu điện ngầm cách đây ít nhất một cây số.”
“Tôi biết, nhưng đó là nơi ẩn nấp gần nhất.”
Cô biết Giang Lăng rất thông minh, nên cũng chẳng nghĩ rằng cậu bạn học xuất sắc này, người đã được tuyển thẳng vào Đại học Thủ Đô, lại đột nhiên chọn đúng đêm nay để tỏ tình với mình sau ba năm thầm yêu.
Có lẽ, cũng giống như cô, Giang Lăng đã phát hiện ra điều gì đó từ trước khi chiếc đồng hồ đếm ngược kia xuất hiện.
Trước đây, cô không biết ngày tháng mà cha mẹ để lại cùng với giấc mơ chung của mọi người đại diện cho điều gì.
Nhưng giờ thì cô đã có chút manh mối rồi.
***
Âm thanh kỳ lạ kia chỉ bảo họ mau chóng tìm nơi ẩn nấp, nhưng không nói rõ nên trốn ở đâu, càng không nói phải trốn khỏi thứ gì.
Vậy thì tại sao Tô Dao Linh lại khẳng định trạm tàu điện ngầm là nơi ẩn nấp gần nhất?
Giang Lăng có linh cảm người bạn học trông có vẻ "bình thường" này, có lẽ biết nhiều hơn những gì cô thể hiện.
Cảnh tượng khi họ đứng trên cao nhìn xuống cũng không khác biệt mấy: dù bị mất điện, nhưng một số nơi vẫn còn ánh sáng, so với màn đêm tối mịt lúc đầu, thành phố lúc này đã sáng hơn nhiều. Rất nhiều người đã bật đèn điện thoại hoặc tìm cách chiếu sáng tạm thời, kiên nhẫn chờ có điện lại.
Trong thời đại thông tin, điện năng gần như là xương sống của thế giới này. Từ xe cá nhân đến giao thông công cộng, mọi thứ đều dùng điện. Giờ mất điện, đường phố chật cứng những phương tiện chết máy, không thể di chuyển.
Tô Dao Linh và Giang Lăng dẫn đầu, bước đi rất nhanh. Tống Quế, Lộ Liêu Liêu và Trương Bằng Phi theo sau, gần như không đuổi kịp.
Nhưng khi lướt qua dòng xe tắc nghẽn, Trương Bằng Phi và những người còn lại chỉ liếc mắt nhìn một cái, hoàn toàn không nhận ra có điều gì bất thường.
Trong mắt họ, những chiếc xe kia hết sức "bình thường".