Buổi tối, 10 giờ 7 phút.

Các bức tường trong trạm tàu điện ngầm loang lổ, tróc từng mảng, phủ đầy những vệt bẩn tối màu không rõ nguồn gốc. Dưới ánh đèn mờ, những vết bẩn ấy hiện lên như khuôn mặt người đang gào khóc giữa nụ cười méo mó, âm u nhìn chằm chằm vào nhóm người vừa bước vào sảnh chờ.

Một nam sinh trong nhóm tiến lên phía trước, bật đèn pin trên điện thoại, rọi vào tấm bảng cũ kỹ treo trên tường, cất giọng đọc những dòng chữ loang lổ:

"Chào mừng các hành khách đến với tuyến tàu điện ngầm số 7. Trước khi lên tàu, xin lưu ý:

1. Tuyến tàu này có tất cả 7 trạm, trạm hiện tại là điểm khởi đầu. Trạm cuối... không thể xác định.

2. Mỗi trạm đều có quy tắc riêng. Tại trạm này, quy tắc là: Cấm trò chuyện với bất kỳ hành khách nào.

3. Hãy luôn tự nhắc bản thân: Con người sẽ không ăn thịt người.

4. Dù điểm đến của bạn là đâu, trước khi đến trạm cuối, tuyệt đối không được rời tàu..."

Không khí trong nhà ga lạnh buốt và ẩm thấp, như thấm dần vào từng thớ thịt. Đọc đến đây, cậu nam sinh bất giác rùng mình, rồi quay đầu nhìn các bạn học khác phía sau. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Phía trước cách họ không xa là khu vực kiểm tra an ninh. Thế nhưng, giờ đây, bên cạnh chiếc máy soi hành lý lại không hề có một bóng người. Nhà ga vốn nên náo nhiệt, giờ lại yên ắng đến đáng sợ. Lúc này, họ... chính là những người sống duy nhất ở đây.

Đại sảnh vắng lặng, âm u, ánh đèn thoát hiểm xanh lục leo lét không đủ soi tới những góc sâu nhất trong đường hầm tối đen. Cảm giác lạnh buốt và bất an len lỏi trong không khí, nơi này thực sự rất đáng sợ.

Tách biệt khỏi đám đông, có một cô gái với dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng hơn bình thường, gương mặt lạnh lùng, ít biểu cảm. Cô mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình, đứng lặng nhìn về phía cổng soát vé tàu điện ngầm, không nói gì.

Cậu con trai vừa đọc xong thông báo liếc nhìn cô, khẽ hỏi:

“Đi vào... không?”

Tiếng của cô gái tóc dài, váy trắng đứng bên cạnh mang theo nỗi sợ hãi rõ rệt, cô run rẩy nói: "Nhưng mà… Nhưng mà…”

"Chỗ chúng ta vốn không có tuyến tàu điện ngầm số Bảy này…."

Năm giờ trước, bóng tối vẫn chưa buông xuống.

Kỳ thi vào đại học vừa kết thúc, nhóm học sinh của trường trung học số 2 thành phố tổ chức ăn mừng tại một quán ăn gần trường.

Với mỗi người trong nhóm, hôm nay là một ngày đặc biệt. Từ khoảnh khắc này, họ sẽ chính thức chia tay những người bạn cùng lớp để bước vào chặng đường riêng của mỗi người. Ai cũng mang theo những cảm xúc khác nhau, có người không ưa nhau, có người thầm mến một người bạn nào đó, cũng có những điều muốn nói nhưng mãi vẫn chưa thể mở lời.

Tầm khoảng 5 giờ chiều, phần lớn mọi người đã có mặt đông đủ. Sau khi thầy chủ nhiệm của lớp 12-4 phát biểu xong đôi lời chia tay, cả lớp được tự do trò chuyện, giao lưu. Quán ăn gần trường nhanh chóng bị nhóm học sinh chiếm hết chỗ, ai nấy đều tụ tập thành từng nhóm nhỏ, rôm rả trò chuyện, cười nói không ngớt.

Lưu Tiểu Sa liếc nhìn về phía góc phòng, nơi có một cô gái ngồi một mình đang chăm chú vào điện thoại. Đó chính là Tô Dao Linh. Cậu ta quay đầu, nhìn về phía bạn mình rồi nói: "Cậu nhìn xem, mới thi xong, cậu ta đã dùng điện thoại mới đắt tiền, chắc chắn là nhà có điều kiện, đợi xong buổi tụ họp, chúng ta đi tìm cậu ta “tâm sự” một lát."

Lưu Tiểu Sa là người khá lùn trong đám nam sinh, nhưng bạn thân của cậu ta cũng là một học sinh khiến thầy cô phải đau đầu, Cao Tiền Tài, lại trông vừa cao vừa gầy, giống như một cây cột điện. 

Chân Cao Tiền Tài có hơi khập khiễng nên có biệt danh là "Thằng Què".

Đây cũng không phải lần đầu tiên hai người này đi "mượn tiền tiêu vặt" từ bạn học, đa số mọi người chỉ giận nhưng không dám nói gì.

Sở dĩ trước đây không ra tay với một Tô Dao Linh tính cách lập dị, không bạn không bè, là vì cô chẳng để lại ấn tượng gì trong lớp, thành tích học tập trung bình lại rất ít khi nói chuyện. Không ai nghĩ rằng hôm nay cô lại đổi điện thoại mới. Hóa ra, người này còn là một phú bà giấu mặt.

Tô Dao Linh từ trước đến nay luôn là kiểu học sinh ngoan ngoãn, chẳng khác gì những học sinh giỏi khác, dù bị họ "mượn tiền" cũng chỉ biết im lặng. Đúng lúc Lưu Tiểu Sa và Cao Tiền Tài vừa tốt nghiệp, muốn ra ngoài ăn mừng một chút nhưng lại thiếu tiền, vì thế Lưu Tiểu Sa nhắm ngay vào Tô Dao Linh.

Buổi liên hoan cuối cùng của lớp, dù là ai đi nữa cũng phải nhịn xuống rồi ngoan ngoãn giao tiền.

Khi đã xác định mục tiêu, Lưu Tiểu Sa đi tìm lớp trưởng để trò chuyện giết thời gian.

Lớp trưởng Trương Bằng Phi, đồng thời kiêm luôn chức đại diện môn thể dục, là kiểu người đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển. Lưu Tiểu Sa vừa thấy ánh mắt cậu ta rơi vào một nữ sinh ở bàn khác thì lập tức hiểu ngay, cậu ta đang nhìn cô hoa khôi của lớp, Lộ Liêu Liêu.

“Này, có muốn tôi gọi cậu ta lại giúp cậu không? Nếu không tỏ tình thì sau này chẳng còn cơ hội đâu." Lưu Tiểu Sa cười hì hì lại gần, thật ra cậu ta chẳng có ý định giúp gì, chỉ muốn trêu chọc lớp trưởng một chút cho vui. Ai cũng biết người Lộ Liêu Liêu thích là ai mà.

Quả nhiên, vừa nghe xong, mặt Trương Bằng Phi đỏ bừng. Ánh mắt cậu ta nhanh chóng dời khỏi cô gái xinh đẹp đang mặc váy trắng, tóc buộc đuôi ngựa kia: “Tôi… tôi đâu có thích cậu ấy …”

Cậu ta chẳng có đủ dũng khí để bày tỏ. Chính cậu ta cũng hiểu rõ, mình không xứng với một “nữ thần” như Lộ Liêu Liêu. Có lẽ, người duy nhất đủ xứng tầm… chỉ có Giang Lăng - nam thần luôn đứng nhất toàn thành phố mỗi kỳ thi.

Hôm nay Giang Lăng không mặc đồng phục học sinh, phần lớn mọi người cũng giống như cậu, đều mặc đồ thường.

Chỉ có Tô Dao Linh và Trương Bằng Phi là kiểu học sinh ngoan ngoãn cho dù là đi họp lớp, vẫn cẩn thận mặc đồng phục rộng thùng thình, có phần lỗi thời.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vóc dáng vốn đã cao, lúc này lại ngồi ngay bàn bên cạnh Lộ Liêu Liêu, nửa người dựa vào lưng ghế, hờ hững lắng nghe điều gì đó, thỉnh thoảng ánh mắt lại lướt qua góc vắng.

Dù Lộ Liêu Liêu cứ lén nhìn cậu rồi đỏ mặt, nhưng cũng không nhận ra ánh mắt của Giang Lăng đang liếc về một người nào đó ở góc phòng.

Tô Dao Linh.

Từ khi tốt nghiệp tiểu học, Tô Dao Linh đã trở thành trẻ mồ côi, ba mẹ cô mất vì tai nạn giao thông, để lại cho cô một khoản thừa kế cũng tạm gọi là đủ sống.

Số tài sản này không quá lớn, nhưng ngồi yên mà tiêu mãi thì sớm muộn gì cũng hết. Vậy nên từ nhỏ, cô đã tự nghĩ cách kiếm tiền. Có vốn trong tay, lại thêm sự nhanh nhạy và thông minh, cô chẳng mấy chốc đã đạt được tự do tài chính.

Bên phía ba mẹ cũng không còn thân thích nào khác, chẳng ai can thiệp vào cuộc sống của cô.

Trong mắt cô, việc trở thành tâm điểm chú ý chưa bao giờ là điều cô mong cầu. Người càng nổi tiếng, lại càng dễ dính vào thị phi và ghen tị.

Trên mạng, không ai biết người ẩn sau mỗi ID là ai. Vì vậy, cô có thể biến mất bất cứ lúc nào, sống ẩn danh dưới một cái tên không có thật.

Thấy Trương Bằng Phi cơ bắp cuồn cuộn mà trông lại sợ sệt như thế, Lưu Tiểu Sa lập tức tụt hứng, hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục trêu chọc chuyện hoa khôi lớp nữa.

"Ê ê ê! Mau nhìn đi, Độc Nhãn lại đăng video mới rồi!"

Một nam sinh ngồi bên cạnh giơ điện thoại ra trước mặt mấy người xung quanh. Vừa dứt lời, cả đám bạn học bàn bên cạnh đã chen chúc lại gần xem. Những người khác không chen nổi thì cũng vội vàng rút điện thoại ra, mở ngay danh sách theo dõi của mình.

"Trời má, thật luôn!"

"Gì thế này... Trò chơi kinh dị “Trốn Học 2” ở mức khó nhất mà cũng phá đảo nhanh vậy? Trò này mới ra hôm qua thôi mà? Mà Độc Nhãn đã phá đảo rồi?!"

"Video vừa đăng nửa tiếng mà lượt xem đã vượt nửa triệu, trời ơi, đúng là không hổ danh người dẫn đầu toàn cầu trong giới streamer game kinh dị!"

"Độc Nhãn đúng là nửa thần mà, có cậu ấy đánh game thì còn gì không thể qua nổi chứ?"

"Nhà phát hành Trốn Học từng tuyên bố, độ khó sắp tới sẽ gấp ba lần so với bản cũ... Vậy mà lại bị Độc Nhãn vả mặt rồi, đỉnh thật sự!"

"Tôi chơi Trốn Học 1 ở chế độ khó nhất, chết đến tám mươi lần ngay từ chương đầu, chưa từng nghĩ có người có thể phá đảo với tốc độ như thế ở cấp độ cao nhất."

Nhắc đến trò chơi, đám nam sinh ngay lập tức rôm rả không dứt.

Theo sự phát triển của công nghệ, ngành công nghiệp game và thể thao điện tử đang ở thời kỳ hoàng kim. Dù là mức độ chấp nhận từ các lĩnh vực khác hay sức mua trên thị trường, tất cả đều đang trên đà phát triển mạnh mẽ. ( app truyện TᎽT )

Thêm vào đó là sức ảnh hưởng sâu rộng trong giới trẻ, game đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống, khiến cho những người làm việc trong lĩnh vực này từ tuyển thủ thể thao điện tử đến các streamer nổi tiếng trở thành những ngôi sao hàng đầu.

Độc Nhãn chính là streamer game nổi tiếng số một thế giới hiện nay. Cậu có hàng trăm triệu người hâm mộ trên toàn cầu, danh tiếng trong nước lại càng không cần bàn tới.

Video của cậu luôn được xử lý giọng nói, không phân biệt được nam hay nữ. Thế nhưng bất kể là trò chơi gì, cậu đều có thể chơi cực kỳ mượt, trình độ cao đến mức nhiều người đoán rằng cậu có thể là một tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu nào đó, nếu không thì khó mà có kỹ năng khủng như vậy.

Thời đại này, các trò chơi kinh dị không chỉ đòi hỏi bản lĩnh tâm lý, mà còn kiểm tra cả tư duy giải mật mã, kỹ năng sinh tồn, khả năng chạy trốn và đấu trí… Không có năng lực toàn diện thực sự, đúng là rất khó để trụ lại.

Coi game là “thứ tai họa” đã là chuyện của ngày xưa. Bây giờ, thậm chí trường học còn đưa trò chơi vào chương trình giảng dạy để giúp học sinh rèn luyện phản xạ và tư duy logic, chẳng hạn như khi không giải được phương trình lượng giác, hay chọn sai đáp án, thì sẽ bị “quái vật” trong game bắt và xé xác ngay tại chỗ.

Trong bối cảnh như vậy, việc dòng game Trốn Học trở thành trò chơi kinh dị cấp thế giới cũng không có gì khó hiểu.

Thằng Què lại gần, nói: "Tôi thấy trên mạng xã hội nói rằng Độc Nhãn còn là một học sinh lớp mười hai, số lượng trường đại học ở thủ đô muốn nhận cậu ấy rất nhiều, nhưng cậu ấy đều không muốn!"

Độc Nhãn cũng là thần tượng của Lưu Tiểu Sa, cậu ta liếc mắt nhìn Thằng Què, ngẩng đầu lên nói: "Làm sao có thể, những tin đồn vớ vẩn như vậy mà cậu cũng tin à?"

Kẻ ngốc mới bỏ qua cơ hội tốt như vậy, trừ khi Độc Nhãn không muốn học đại học!

Hơn nữa, một người tài giỏi như cậu, làm sao có thể chỉ là một học sinh cấp ba?

Các nữ sinh không chú ý đến mấy trò chơi như các nam sinh, bên cạnh Lộ Liêu Liêu là cô bạn thân - một cô gái hơi mập - tên là Tống Quế.

Tống Quế là người nhiệt tình có tiếng trong lớp.

Lúc này, chuyện cô ta lo nhất chính là chuyện cả đời của bạn thân: "Rốt cuộc thì bao giờ cậu mới nói với cậu ấy? Nếu hôm nay không nói, sau này muốn gặp lại chắc gì còn cơ hội. Với thành tích của Giang Lăng thì đậu đại học ở thủ đô là chuyện chắc chắn, còn cậu, cậu với tớ... chưa chắc đã có được cơ hội đó đâu..."

Lộ Liêu Liêu nhanh chóng liếc nhìn Giang Lăng ở xa, nhỏ giọng đáp, "Một lát nữa ra về rồi hãy nói, bây giờ... có nhiều người quá."

Hiện tại trong lớp, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, lúc này Tô Dao Linh lại đang nghĩ đến một chuyện khác.

Cô cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời dần dần tối lại, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, ngày càng mãnh liệt.

Sau khi ba mẹ qua đời, ngoài để lại tài sản thừa kế, còn có một vài cuốn sổ tay kỳ lạ.

Trong đó có vài trang ghi đầy những công thức khó hiểu, sau khi giải ra thì kết quả lại là một ngày, và đó chính là ngày hôm nay.

Nhưng đến tận bây giờ, mọi thứ đều bình thường, không có gì bất thường hay đặc biệt.

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô. Cả lớp tổ chức tiệc chia tay, không có gì quá đặc biệt… trừ khi, việc trời tối sớm hơn bình thường cũng tính là bất thường.

Bữa ăn kéo dài đến tận tám giờ tối.

Dựa theo vị trí địa lý của thành phố này, lẽ ra giờ này bầu trời mới chỉ vừa chạng vạng, vậy mà hôm nay trời lại sầm tối từ rất sớm, trông chẳng khác gì nửa đêm. Trên trời không có lấy một ngôi sao, đến cả mặt trăng cũng chẳng biết đã trốn đi đâu.

Cũng may là thành phố vẫn sáng rực ánh đèn, ánh sáng từ xe cộ và các cửa hàng ven đường rực rỡ như ban ngày, khiến người ta khó nhận ra sự bất thường của bóng tối.

Tô Dao Linh không có bạn bè đi cùng, nên rời đi rất nhanh.

Vừa bước ra khỏi cửa, Lưu Tiểu Sa đã kéo Thằng Què lặng lẽ theo sau.

Người thứ tư rời khỏi quán là Giang Lăng, cậu đã từ chối lời mời của bạn bè và rời đi một mình.

Do Giang Lăng rời đi sớm hơn dự kiến, suýt chút nữa Lộ Liêu Liêu không tìm được cậu. May mà Tống Quế nhanh mắt, nhìn thấy bóng Giang Lăng biến mất ở cửa, vội kéo Lộ Liêu Liêu chạy theo.

Lúc này, lớp trưởng đang định trò chuyện thêm với bạn học một lát, thấy Lộ Liêu Liêu đứng dậy, lại nghĩ khuya rồi, con gái đi một mình không an toàn, nhân cơ hội này đưa cô ta về nhà cũng là dịp để tiếp cận, nên vội theo sau rời quán ăn.

Vì vậy, một màn theo đuôi kỳ lạ bắt đầu diễn ra…

Cách quán ăn khoảng một cây số là trạm tàu điện ngầm, khu vực quanh đó giao thông rất thuận tiện. Tô Dao Linh đi đến dưới bóng của cây cầu vượt, rồi dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen đặc, không biết đang nghĩ gì.

Lưu Tiểu Sa khá hài lòng khi cô chọn một nơi yên tĩnh và vắng vẻ như vậy. Cậu ta tiến lại gần cô, ra hiệu cho Thằng Què vòng qua phía trước Tô Dao Linh, hai người một trước một sau chặn đường cô.

Lưu Tiểu Sa lên tiếng: "Bạn Tô, cho mượn chút tiền tiêu vặt nhé."

Tô Dao Linh hoàn toàn phớt lờ cậu ta.

Thằng Què vẫn đứng bên cạnh quan sát. Thái độ thờ ơ của Tô Dao Linh khiến Lưu Tiểu Sa cảm thấy khó chịu.

Cậu ta ho khan mấy tiếng để nhắc rằng mình vẫn đang đứng đó, rồi lạnh giọng nói: "Cậu điếc hay mù vậy? Muốn an toàn về nhà thì tốt nhất nên biết điều, đưa hết tiền trong người ra đây. Chúng ta đều học chung một trường, đến nay tôi mới đến thu “phí bảo vệ”, coi như cậu hời rồi.”

Tô Dao Linh cuối cùng cũng có phản ứng. Cô hỏi: "Phí bảo vệ?"

Thằng Què đắc ý cười: “Đúng rồi, chúng ta học chung ba năm, thì thu “phí bảo vệ” ba năm. Người khác đều đã đóng rồi, chỉ có cậu là chưa. Hôm nay đóng bù xong, cậu có thể đi."

Tô Dao Linh đáp: ““Phí bảo vệ” đúng là nên đóng thật.”

Lưu Tiểu Sa nghe vậy, nét mặt mừng rỡ, nhưng chưa kịp vui lâu thì lại nghe cô nói tiếp: “Nhưng là các cậu phải trả tiền cho tôi mới đúng chứ?”

Lưu Tiểu Sa: "??"

Thằng Què: "???"

Bạn học Tô, gan cậu cũng to đấy nhỉ?

Lưu Tiểu Sa cúi xuống nhặt một tấm ván gỗ vứt chỏng chơ trên đất, định hù dọa cô một phen.

Thế nhưng cậu ta vừa mới giơ tấm ván lên thì đã bị ai đó nhanh như chớp túm lấy cổ tay, bẻ quặt ra sau. Khớp xương phát ra tiếng "rắc" rợn người, tấm ván rơi bịch xuống đất. Lưu Tiểu Sa đau quá hét ầm lên: “Ai đấy?! Buông tay ra cho tôi!!”

Lúc Lộ Liêu Liêu, Tống Quế và Trương Bằng Phi chạy tới, họ nhìn thấy Giang Lăng xuất hiện như một vị anh hùng cứu mỹ nhân.

Mọi người đều ngạc nhiên. Trong ấn tượng của họ, Giang Lăng và Tô Dao Linh chưa từng có chút giao tình nào, cũng chẳng bao giờ xuất hiện cùng nhau.

Chỉ riêng Trương Bằng Phi là cảm thấy vô cùng tức giận. Hai tên đầu gấu lớp 4 này - Lưu Tiểu Sa với Thằng Què - bình thường bắt nạt mình còn chưa đủ, giờ đến cả cô bạn Tô hiền lành cũng không tha?

Giang Lăng buông tay Lưu Tiểu Sa, chẳng buồn liếc Thằng Què, bước thẳng tới trước mặt Tô Dao Linh: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Tống Quế cũng ngơ ngác. Tô Dao Linh trong lớp vốn mờ nhạt, Giang Lăng từ khi nào lại quen cô? Có chuyện gì quan trọng đến mức phải nói ngay lúc này?

Ngay lúc ấy, từ xa trên cầu vượt vọng lại tiếng đoàn tàu đang lao đến, gió rít từng cơn. Nhưng đoàn tàu dần giảm tốc rồi dừng hẳn, ngay phía trên chỗ họ đang đứng.

Tô Dao Linh khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Giang Lăng im lặng.

Cô ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

Một linh cảm bất an trào lên trong lòng cô, như thể sắp có điều gì đó cực kỳ khủng khiếp xảy ra.

Quả nhiên, chỉ vài giây sau, không chỉ đoàn tàu trên cầu dừng lại mà cả thành phố cũng như ngưng thở. Từ khu ven biển đến trung tâm, từng tòa nhà, từng dải đèn sáng lần lượt tắt phụt, như thể có ai đó vừa ngắt nguồn điện của cả thế giới.

Tiếng nhạc từ các quán karaoke bên đường cũng đột ngột biến mất.

Một sự yên lặng kỳ lạ, rợn người, phủ khắp mọi nơi.

Rồi cùng lúc đó, trong đầu mỗi người vang lên một giọng nói non nớt.

[Trò chơi sinh tồn toàn cầu chính thức bắt đầu!]

[Các bạn có mười phút để tìm nơi ẩn nấp. Nhiệm vụ Sống Sót Trong Thời Gian Giới Hạn dành cho tân thủ đã được kích hoạt! Chúc các bạn may mắn, hãy cố sống sót nhé!]

Trên nền trời đen thẫm, một chiếc đồng hồ đếm ngược màu đỏ máu đột ngột hiện lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play