Trước bao ánh mắt dõi theo, tôi rơi nước mắt.
Tôi và Cố Bùi Tư là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên trong sự ngọt ngào êm ả như mật.
Từ nhỏ tôi đã là cái đuôi của hắn, theo hắn học ngoại ngữ, học kinh doanh, học cưỡi ngựa và học thưởng rượu.
Tôi chẳng có sở thích của riêng mình, sở thích của Cố Bùi Tư…chính là sở thích của Thẩm Xu.
Từ đời cha chú, chuyện kinh doanh giữa hai nhà Thẩm – Cố đã sớm gắn bó chặt chẽ, như hình với bóng không thể tách rời.
Vì thế việc tôi và hắn kết hôn, gần như là điều mà tất cả các bậc trưởng bối đều ngầm mặc định.
Chỉ có một biến số duy nhất, có lẽ chính là vào năm lớp 11, khi Tô Niệm Khanh nhận được học bổng của trường và chuyển vào lớp tôi với tư cách là học sinh vượt khó.
Cô ta giống như một đóa bạch liên mọc lên từ đống hoang tàn – mong manh, yếu đuối nhưng lại kiên cường, chính vẻ ngoài ấy dễ dàng khơi dậy sự thương xót trong lòng Cố Bùi Tư.
Tình yêu tuổi mới lớn vừa chớm nở đã bị bác Cố dập tắt từ trong trứng nước.
Dù Cố Bùi Tư ra sức phản đối thì Tô Niệm Khanh vẫn bị bác ấy ép và đưa ra nước ngoài.
Từ đó, hắn hoàn toàn mất liên lạc với cô ta.
Cũng từ khi ấy, hắn bắt đầu trở nên trầm lặng hơn và rồi trong sự trầm lặng đó, hắn trưởng thành một cách nhanh chóng, từng bước gánh vác trọng trách của Cố Thị.
Khi hắn cầu hôn tôi, tôi đã từng hỏi “Nếu một ngày Tô Niệm Khanh trở về thì anh sẽ chọn thế nào?”
Khi đó, trong mắt hắn như có ánh sao lấp lánh, ánh nhìn chỉ dành cho mình tôi vừa sâu đậm vừa chăm chú.
- Tiểu Mãn, cô ấy chỉ là một đoạn nhạc đệm không quan trọng.
- Người có thể làm bà Cố chỉ có thể là em.
Nụ hôn hôm ấy hắn đặt nơi khóe mắt tôi dường như vẫn còn lưu lại một chút ấm áp…nhưng chỉ chớp mắt, cảnh còn người mất tất cả đều đã thay đổi rồi.