Máy bay của Cố Bùi Tư đã cất cánh, tôi nhốt mình trong phòng nghỉ rồi lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.
Người ba nóng tính của tôi thì đang đứng ở bên ngoài lớn tiếng mắng nhiếc, còn bác Cố thì tức giận gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, chỉ mong Cố Bùi Tư vừa đặt chân xuống sân bay sẽ lập tức bị đưa trở về.
Trong điện thoại có hai tin nhắn, một là của Cố Bùi Tư
“Tiểu Mãn, đợi anh về…anh sẽ cho em một lời giải thích.”
Tin còn lại là một bức ảnh của hắn, lúc này đang bước về phía cổng lên máy bay, cúi đầu nói chuyện qua điện thoại. ( app truyện TᎽT )
Bộ vest hắn mặc là lễ phục đón dâu mà tôi đã cùng nhà thiết kế chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ một.
Chiếc cà vạt do tôi đích thân chọn lựa, giờ đang lỏng lẻo treo trên cổ hắn.
Ánh mắt hắn dịu dàng, trong đáy mắt đầy vẻ cưng chiều như thể đang khẽ giọng dỗ dành người ở đầu dây bên kia.
Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh này, cũng đều phải thốt lên “cô gái được anh ấy dỗ dành thật là có phúc”.
Tôi zoom bức ảnh lên rồi nhìn thật lâu, thật kỹ.
Thật sự không nỡ rời xa hắn.
Thế nhưng tôi đã cho hắn cơ hội và hắn đã chọn.
Một khi đã hạ quân cờ thì không nên hối hận.
Tôi trang điểm lại, kéo chiếc váy cưới dài lê thê rồi mở cửa phòng nghỉ với nụ cười bước ra, đối diện với những ánh mắt ngỡ ngàng của các bậc trưởng bối bên ngoài.
- Hôn lễ vẫn diễn ra như thường!