Người vừa xuất hiện chính là nguồn cơn khiến Cố Bùi Tư bỏ rơi tôi – Bạch Nguyệt Quang của hắn, là Tô Niệm Khanh.

Giữa tiết trời cuối thu se lạnh, Tô Niệm Khanh lại mặc một chiếc váy cotton trắng mỏng manh, cả người run rẩy mà yếu ớt.

Trước bao ánh mắt chứng kiến, Cố Bùi Tư không nói một lời lập tức cởi áo khoác ra và choàng lên người cho cô ta và ôm chặt vào lòng.

- Không phải anh  bảo em đợi trên xe sao? Sao lại chạy lên đây?

- Có lạnh không?

Gương mặt Tô Niệm Khanh tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe rồi dựa vào lòng Cố Bùi Tư, giọng nói nghẹn ngào: 

- Anh Bùi Tư…đừng vì em mà cãi nhau với chủ tịch Cố…không đáng đâu…

- Em chẳng sống được bao lâu nữa…không thể để lại cho anh một đống rắc rối được…

Chưa nói được mấy câu thì Tô Niệm Khanh đã bắt đầu ho dữ dội, từng cơn từng cơn như muốn rút cạn sức lực của cô ta. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Lông mày Cố Bùi Tư nhíu chặt, hắn không kịp nghĩ ngợi chỉ cúi người bế bổng cô ta lên.

- Khanh Khanh, đừng sợ..anh sẽ đưa em đến bệnh viện.

Sau đó hắn không thèm nhìn bất kỳ ai trong phòng, rồi cúi đầu vừa dịu dàng vỗ về cô gái trong lòng vừa bước nhanh ra ngoài.

- Cố Bùi Tư! Mày đứng lại!

Tiếng chủ tịch Cố giận dữ vang lên, như sấm nổ giữa trời đông:

- Nếu hôm nay mày dám bước ra khỏi cánh cửa này thì từ nay về sau, mọi thứ của nhà họ Cố…không còn thuộc về mày nữa!

Cố Bùi Tư dừng bước, hắn chậm rãi quay lại ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào chủ tịch Cố.

- Điều khiến con hối hận nhất trong đời, là năm xưa để mặc cho ba đuổi Khanh Khanh ra nước ngoài.

- Ba nghĩ…bây giờ vẫn có thể làm khó được con như khi đó sao?

Gương mặt của chủ tịch Cố sa sầm lại, nhưng một câu cũng không thốt nên lời.

Ba tôi lắc đầu:

- Lão Cố, xem ra ông đã không còn là người quyết định mọi chuyện ở nhà họ Cố nữa rồi.

Hắn liếc nhìn ba tôi và nhếch môi nói:

- Ba à, việc đầu tiên con làm sau khi về nước không phải là đưa Khanh Khanh nhập viện, mà là đem hợp đồng với BL cho ba.

- Đây là thành ý lớn nhất mà con dành cho sự hợp tác giữa hai nhà Cố - Thẩm.

- Còn những lời không nên nói ra thì hãy để nó chết trong lòng đi. ( truyện trên app t.y.t )

Sau đó hắn xoay người nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng.

- Thẩm Xu, anh đã hứa sẽ lấy em và anh đã làm được.

- Danh phận bà Cố này, anh đã cho em…anh đảm bảo em sẽ sống một cuộc đời đầy đủ không thiếu thứ gì.

- Còn về tình cảm…tốt nhất là đừng mơ tưởng đến.

Dứt lời, hắn ôm chặt Tô Niệm Khanh không quay đầu mà bước ra khỏi đại sảnh giữa bao ánh mắt sững sờ của mọi người.

Còn Tô Niệm Khanh nằm trong lòng hắn, ngoảnh đầu nhìn tôi, đôi mắt u buồn nhưng lại ánh lên chút đắc ý – cô ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt như lưỡi dao sắc bén, rạch một đường lạnh buốt vào tim tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play