Edit: Min
Cảm giác bị thỏ con đâm trúng mà ngã xuống đất, lại giống hệt như hôm ấy hắn từ trời cao rơi xuống.
Ngày đó từ không trung rơi xuống, Yến Phi Độ từng nghĩ mình hẳn là phải chết rồi.
Tuy không biết ba kẻ đánh lén hắn khi đó là ai trong số những kẻ độ kiếp, nhưng nghĩ lại, chắc chắn cũng có liên hệ đến Thiên Ngoại Vân Hải.
Dù hiện tại hắn rơi vào tình cảnh như thế này, thì ba tên kia cũng đã tự bạo hồn phách, xem như không thiệt.
Tiên nhân áo đỏ từ trời xanh rơi thẳng xuống nước, giống như một con hạc gãy cánh, không còn cơ hội bay lên nữa.
Đường đường là Như Ý Tiên Tôn, cuối cùng lại chết theo cách thế này.
Da thịt toàn thân gần như bị ăn mòn sạch sẽ, nguyên thần nát vụn, nhìn từ xa chẳng khác gì một bộ xương khô chỉ còn lớp da mỏng phủ bên ngoài.
Thế nhưng, dù là một bộ xương khô, ở chốn yêu sơn như núi Đồ La này, nói không chừng cũng có yêu tinh chờ đợi để gặm chút thịt còn sót lại ấy.
Huyết sắc đỏ tươi loang trên mặt nước, tựa như máu tan rã của Tam Thái Tử Đông Hải năm xưa dưới tay Na Tra cũng là thế, giống như u oán đầy dẫy của Hoàng Tuyền đang nổi lên trần thế.
Ánh mắt của Yến Phi Độ khi ấy đã không còn nhìn rõ, chỉ có thể lờ mờ thấy một tia sáng xuyên qua mặt nước.
Giữa ánh sáng nhàn nhạt ấy, một bàn tay trắng ngần như ngọc lại đột ngột vươn ra từ dưới nước, kéo hắn lên.
Hắn được cứu rồi.
Những ngày đầu, Yến Phi Độ chỉ có thể nằm yên, đến mở mắt cũng không thể.
Chỉ biết bản thân được người ta an trí trong một hang động, toàn thân quấn đầy dược liệu và băng vải.
Trong lời thoại sách vở chốn thế gian, thường có những đoạn như thế.
Nào là thiên chi kiêu tử rơi vào hiểm cảnh, được người ra tay cứu giúp, sau đó cảm kích sinh tình, muốn lấy thân báo đáp.
Nhưng trong mắt Yến Phi Độ, đó chẳng qua là súc sinh nổi lòng háo sắc.
Người ta tâm thiện cứu ngươi, ngươi muốn báo đáp thì có bao nhiêu thiên tài địa bảo không thể mang tặng, cớ gì cứ phải dùng đến một câu “Lấy thân báo đáp” vốn chẳng đáng mấy đồng?
Cho đến khi Yến Phi Độ có thể mở mắt ra, ngay khoảnh khắc thiếu niên quay người lại sau khi đun xong một nồi dược thang...
Trong lòng Yến Phi Độ bỗng trở nên tĩnh lặng, thật lâu sau mới có phản ứng.
Hắn nghĩ, phải rồi, ta chính là súc sinh.
Hồi đó hắn chỉ hận bản thân không mở miệng nói được, nếu không nhất định phải hỏi cho ra thiếu niên kia họ tên là gì, gia cảnh ra sao, sau này định đi đâu về đâu.
Nhưng nghĩ đến tình trạng bản thân lúc ấy, chẳng khác nào yêu ma quỷ quái, hắn đành đè nén tâm tư, yên lặng chờ đợi.
Ít nhất... cũng phải đợi đến khi hắn trông giống một con người.
Song trời không chiều lòng người, khi hắn còn chưa thể động đậy, thì bằng hữu đã tìm tới nơi.
Khi đó, Yến Phi Độ còn chưa thể thốt ra nổi một chữ “Không”, cứ thế bị bằng hữu lo lắng vội vã mang đi, trực tiếp cho hắn ngâm vào suối hồi sinh, phải mãi cho đến giờ hắn mới có thể đi lại được một chút.
Muốn quay lại núi Đồ La, giờ này hắn còn không thể đi được.
Nghe nói con thỏ con muốn lên núi là yêu của núi Đồ La, hắn vốn không ưa tiếp khách, thế mà lại không hiểu sao bước chân lại tự động ra khỏi cửa.
Hắn vốn nghĩ, mình không thu đồ đệ, nhưng cũng không ngăn cản thỏ con tự học một chút gì đó.
Ai ngờ, sự cảm tạ của thỏ con lại nặng đến vậy...
Chiếc khăn ấm áp chạm vào trán Yến Phi Độ, mắt hắn vốn đang nhắm chặt, giờ khẽ động một chút.
Cảm giác này quá quen thuộc, giống như ngày xưa, thiếu niên ấy đã từng lau trán cho hắn.
Chẳng lẽ...
Yến Phi Độ bỗng mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt thỏ đang phóng đại!
Lông màu nâu ấm áp, đôi mắt to tròn, chiếc miệng ba cánh mềm mại và đôi bàn tay nhỏ không có tai.
Trên bàn tay nhỏ ấy... là một chiếc khăn tay.
Ngay lập tức, Yến Phi Độ từ một con súc sinh trở lại thành người.
“Tiên nhân! Người tỉnh rồi!” Hàn Giang Tuyết vui mừng khôn xiết.
Sau khi Hàn Giang Tuyết lau trán cho Yến Phi Độ, hắn nhìn thấy đôi mắt của tiên nhân mở ra.
Đôi mắt ấy lúc đầu như phủ một lớp sương mù, khi nhìn về phía hắn, ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng. Khi lớp sương mù tan đi, ánh mắt của tiên nhân lại trở về vẻ lạnh lùng, như vũ trụ không nhiễm chút bụi trần.
“Xin lỗi tiên nhân, ta... ta mạnh quá rồi...”
Hàn Giang Tuyết nhớ lại tình trạng của tiên nhân lúc này, hoàn toàn là do hắn mà ra, liền vội vàng xin lỗi.
Yến Phi Độ lại đẩy nhẹ người, từ từ ngồi dậy, nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn thỏ thỏ trước mặt.
Điều đầu tiên hắn nghĩ đến là, thật không biết con thỏ thỏ này làm cách nào mà mang hắn lên giường được.
“Ta vốn mang bệnh cũ, không liên quan đến ngươi.”
Hàn Giang Tuyết nghe thế thì mặt thỏ lộ vẻ kinh ngạc: A, tiên nhân cũng có thể thân thể hư nhược sao?!
Yến Phi Độ nói câu đó, vốn là để con thỏ nhỏ này đừng tiếp tục run rẩy như thế nữa, nào ngờ lại thấy vẻ mặt Hàn Giang Tuyết chợt nghiêm túc hẳn lên!
“Đã như vậy, tiên nhân, ngài hãy thu nhận ta đi!”
Yến Phi Độ thận trọng đáp lại: “... Câu này hình như có chút mập mờ.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Hàn Mạnh Tuyết mạnh dạn tự tiến cử, hai móng nhỏ nắm chặt lại.
“Ngài không thu đồ đệ, lại bằng lòng dạy ta kiếm pháp, ta nào thể cứ thế mà yên tâm nhận ân tình của ngài? Ngoài chuyện bắt chuột, ta còn có thể chăm sóc ngài, thân thể ngài yếu thế, nếu ngã quỵ thì biết làm sao?”
Yến Phi Độ nghiêm mặt nói: "Ta không yếu."
Trên gương mặt thỏ lông xù của Hàn Giang Tuyết hiện lên một nụ cười không thất lễ, như thể đang nể mặt hắn.
“Còn chuyện ‘Nhận’, ý ngươi là muốn ta thu nhận một li nô* hầu hạ sao?”
Li nô cũng giống như miêu nô vậy, nhưng từ "nô" ở đây không mang nghĩa nhục mạ, mà là một cách gọi mang tính quy thuộc, ám chỉ thân phận thấp hơn, lệ thuộc vào chủ nhân. Li nô ở đây tạo cảm giác mềm mại, khả ái, không hoàn toàn theo nghĩa loài vật.
Lời này vừa ra, Hàn Giang Tuyết liền đưa hai móng che lên mặt tròn, như thể đang xấu hổ.
“Ta không thua kém các con mèo khác đâu, chỉ là thấp hơn một chút thôi, sẽ không khiến ngài thiệt thòi đâu!”
Thấy Yến Phi Độ không nói lời nào, Hàn Giang Tuyết chỉ có thể gắng gượng trấn định, nghĩ bụng, nếu thật sự không được... y không làm gì, chỉ ăn cơm trắng cũng được, ngàn vạn lần đừng vì cảm thấy y phiền phức mà đuổi y đi.
Mọi thứ của Đào Hoa Lạc đều xuất sắc, muốn có miêu nô cũng phải là loại như thế này: tứ chi mạnh mẽ, lông mềm mại, linh hoạt, một tay có thể bắt được con chuột, kiểu này thì đúng là mèo vương.
Y chắc là không được đâu.
Hàn Giang Tuyết đang định mở miệng tự tìm bậc thang cho mình xuống, lại nghe Yến Phi Độ nói: “Đem giấy bút lại cho ta.”
Hàn Giang Tuyết lập tức tỉnh táo hẳn!
Thỏ con nhanh nhẹn vòng qua bình phong vẽ sơn thạch hoa cỏ, nhảy lên bàn sách, mang giấy bút đưa cho Yến Phi Độ.
Yến Phi Độ nhận lấy, dựa vào bậu cửa sổ mà bắt đầu viết.
Nhà Hàn Giang Tuyết có tám con mèo đã được nhận, tờ thư mời này tất nhiên y cũng đã xem qua không ít lần.
Nét chữ như lưỡi dao khắc trên giấy trắng, kín cả một trang, nơi giữa tờ vốn để vẽ chân dung mèo con, giờ lại là một con thỏ nhỏ sống động như thật.
Bức họa này là Yến Phi Độ vừa nhìn Hàn Giang Tuyết, vừa họa ra.
Hắn tinh thông hội họa, chỉ vài nét bút mà đã vẽ ra được thần thái của Hàn Giang Tuyết.
Vẽ thật giống, Hàn Giang Tuyết vui đến nỗi chân thỏ cũng không kìm được mà đập lên đập xuống.
“Ngươi tên gì?” Yến Phi Độ dừng bút ở chỗ ghi danh tính.
“Hàn Giang Tuyết!” Thỏ con giơ móng lên!
Cái tên Hàn Giang Tuyết này ở Yêu sơn cũng xem như đặc biệt, là Hàn Giang Tuyết tự mình lật sách rồi đặt cho bản thân.
Tên nhũ là “Đoàn Đoàn”, sau này thành đại kiếm tiên mà gọi cái tên đó thì còn oai phong gì nữa chứ!
Yến Phi Độ ngồi trên giường, đưa tờ thư mời vừa viết xong cho Hàn Giang Tuyết.
Tuy Hàn Giang Tuyết không ngồi kiệu đỏ từ Yêu sơn đi xuống, nhưng cũng coi như đã đi đường chính rồi.
“Người bình thường tuyển li nô, thường là tặng một cân đường trắng hoặc một cân cá khô, còn ngươi thì...”
Dù sao cũng là một con thỏ nhỏ, có phải nên tặng rau quả gì đó chăng?
Yến Phi Độ đang trầm ngâm suy nghĩ, lại thấy Hàn Giang Tuyết cười hì hì nói: “Ta thích cá khô nhất!”
Không hổ là thỏ nhỏ có thể giả làm mèo, đến khẩu vị cũng đổi luôn rồi!
Cứ thế, một người đưa thư thời và sính lễ, một thỏ tiếp nhận, thần phù trên thư mời lập tức lóe sáng, Đông Vương Công cùng Tây Vương Mẫu đều nghe thấy, sẽ giáng xuống thần lực bảo hộ.
【Đông Vương Công làm chứng, gặp Nam không đi; Tây Vương Mẫu làm chứng, thấy Bắc không đến.】
Từ nay về sau, “Mèo con” của nhà này sẽ không bị lạc nữa.
“Xin hỏi tôn danh của tiên nhân?” Hàn Giang Tuyết chợt nhớ đến việc trọng yếu này, vội hỏi.
“Yến Phi Độ.”
Phi Độ trong : “Trạm trạm trời cao, loạn vân phi độ, thổi tẫn phồn hồng vô số (Trời xanh thăm thẳm, mây loạn bay qua, thổi tan bao cánh hoa đỏ).”
Đến đây, một người một thỏ, đã trao đổi danh tính.
—
Vài ngày sau, trên hành lang dài, Hàn Giang Tuyết đội một bình thuốc nhỏ trên đầu, bước chân lạch bạch chạy lên lầu.
Trong bình tất nhiên là thuốc, là để tiên nhân uống.
Mấy hôm nay Hàn Giang Tuyết thường trò chuyện cùng tiên nhân, chỉ là tiên nhân thân thể chưa lành, phần lớn thời gian vẫn mê man hơn là tỉnh táo.
Có một lần vô tình hỏi: “Trên núi Đồ La, ngươi từng gặp yêu nào đẹp nhất?”
Hàn Giang Tuyết lập tức đề cử mẹ của y! Rồi tới các huynh tỷ của y!
Tiên nhân nghe xong liền lộ vẻ “Quả nhiên không hỏi được gì”, lại nằm uể oải xuống.
Hiện tại, thỏ con đội thuốc, do dự đứng trước thư phòng của tiên nhân, ló đầu vào ngó nghiêng.
Không biết tiên nhân đã tỉnh chưa?
Thư phòng của Yến Phi Độ rất rộng, bên trong đặt linh thạch, không khí ấm áp, phảng phất một mùi hương nhàn nhạt.
Yến Phi Độ đang ngồi dưới khung cửa sổ tròn khắc hoa, trong tay cầm một ống điếu bằng vàng mạ, chạm khắc hoa văn, khảm ngọc lục bảo. Khói trắng lượn lờ bên ống tay áo đỏ, y phục như thêu kỳ lân bằng chỉ vàng.
Thế nhưng Yến Phi Độ lại không hút thuốc, tựa hồ chỉ cầm chơi cho vui.
Vừa ngẩng đầu đã thấy một cái bình thuốc lượn qua lượn lại ở bậc cửa, hắn liền biết là Hàn Giang Tuyết tới.
Thỏ con chỉ cao đến bậc cửa, nên bình thuốc vừa khéo chạm đúng mép ngưỡng.
“Vào đi.”
Yến Phi Độ khẽ gọi một tiếng, liền thấy Hàn Giang Tuyết ba chân bốn cẳng nhảy vào trong, quen thuộc mà tìm được chén thuốc, rót ra, bưng đến trước mặt hắn.
“Tiên nhân! Uống thuốc thôi!”
Tuy hai bên đã biết tên nhau, nhưng Hàn Giang Tuyết vẫn ngượng không gọi tên thẳng, chỉ luôn miệng “Tiên nhân, tiên nhân” mà gọi.
Thuốc Yến Phi Độ uống không biết là phương thuốc gì, lúc Hàn Giang Tuyết sắc thuốc, mùi lạnh hơn cả sương tuyết, khiến y hắt hơi mấy lượt.
Nhìn Yến Phi Độ mặt không đổi sắc mà uống hết chén thuốc kia, trên khuôn mặt mềm mại của thỏ con đầy vẻ bội phục.
Yến Phi Độ từ tốn uống xong, vừa đặt chén thuốc xuống, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy thỏ nhỏ ngẩng đầu, ngơ ngác ngắm hắn.
“Sao vậy?” Yến Phi Độ hỏi.
“Ngài thật là đẹp quá đi!” Hàn Giang Tuyết cười hì hì nói.
Tư thế Yến Phi Độ uống thuốc cũng rất tao nhã, ngón tay thon dài như ngọc, cằm khẽ nâng, hàng mi buông thấp, dưới hốc mắt phủ một tầng bóng mờ nhạt, tay áo rộng thêu hoa văn tối màu buông xuống nền đất, giống hệt công tử thế gia quý khí trong những lời đồn nơi gác sách.
Yến Phi Độ đã quen nghe những lời châm chọc bóng gió, hay những câu cần phải suy đoán ngầm, đã lâu lắm rồi hắn chưa từng gặp ai khen ngợi thẳng thắn đến thế.
Hắn cũng thuận theo mà khách sáo một câu: “Khách khí rồi, ngươi cũng rất đẹp.”
Toàn thân Hàn Giang Tuyết đều vui mừng, hai tai không kìm được mà vẫy qua vẫy lại.
Trên Yêu sơn, chưa từng có yêu nào nói y “Đẹp”. Khi mang yêu thân thì bị chê là lùn, mập, tròn như hạt đậu; đến khi lộ ra nhân hình, lại khiến đám yêu rối loạn lông lá, ấp úng nói y “Lớn lên trong kỳ quái muốn chết”.
Yến Phi Độ lại hỏi: “Hôm nay ta thấy đã khá hơn nhiều, không bằng ngươi cho ta xem thử bình thường ngươi dùng kiếm ra sao.”
Nhân thế này vốn chẳng thiếu kẻ mang bản lĩnh đến xin bái sư. Yến Phi Độ tuy không thể thu đồ đệ, nhưng nếu muốn chỉ dạy ai, dĩ nhiên phải xem người ấy có gì đáng dạy.
Thế mà thỏ nhỏ vốn ngày thường luôn cười hì hì như thể chẳng biết chữ “Xấu hổ” viết thế nào, giờ lại cứng đờ cả người.
“Ta, ta cũng không biết dùng kiếm thật tốt...”
Bên tai Hàn Giang Tuyết như lại vang lên tiếng cười nhạo của đám yêu tinh từng chê y múa kiếm chẳng khác nào đang biểu diễn nói chuyện cười.
“Ngài sẽ cười nhạo ta mất.”
Yến Phi Độ nghe vậy chỉ lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn y, dường như cho dù bầu trời trước mắt có sụp xuống, hắn cũng chẳng động một sợi lông mày.
Hàn Giang Tuyết cũng siết chặt móng, đã lặn lội ngàn dặm đến Đào Hoa Lạc học kiếm rồi, còn sợ mất mặt gì nữa chứ!
Y nghiêm cẩn lấy ra thanh kiếm gỗ nhỏ do chính mình khắc, đứng lên bàn, ôm kiếm hành lễ với Yến Phi Độ.
Sau đó, y ra chiêu.
Ban đầunYến Phi Độ chỉ định xem thử cho có, nhưng không ngờ lại thấy được một màn kiếm như thế.
Bộ kiếm pháp này tất nhiên là rối loạn lung tung, chỉ như một trận loạn đả, thế nhưng...
Đợi đến khi Hàn Giang Tuyết múa xong, y hơi căng thẳng quay đầu lại nhìn Yến Phi Độ.
Đây là bộ chiêu thức y tự nghĩ ra trong lúc dùng kiếm gỗ đuổi đom đóm vào ban đêm, không biết có được không?
Sắc mặt Yến Phi Độ không đổi.
Hàn Giang Tuyết bắt đầu hồi hộp, chẳng lẽ hôm nay màn tấu hài diễn dở quá?
Y thà để Yến Phi Độ cười nhạo còn hơn là thấy hắn im lặng như lúc này!
Yến Phi Độ chậm rãi mở miệng: “Ngươi dùng bộ kiếm này đánh được gì rồi? Trừ chuột ra.”
Hàn Giang Tuyết đếm đếm trên móng: “Còn có yêu báo, yêu hắc hùng, rồi... có lúc còn là cá chép tinh nhảy lên bờ nữa...”
Tóm lại, đều là những yêu tinh sống chung trên Yêu sơn.
Dù sao thì đám yêu tinh tụ về một nơi, cũng không thể trông mong chúng vui vẻ hòa thuận mà cùng nhau đọc sách được, đúng không? Bình thường rảnh rỗi, tất nhiên là đánh nhau rồi!
Yến Phi Độ nghe vậy, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Hàn Giang Tuyết thầm nghĩ, quả nhiên y thật sự khó dạy đến thế sao?
Ai ngờ Yến Phi Độ lại mở miệng nói: “Ta xem kiếm của ngươi, dường như đã mơ hồ chạm đến dấu vết của Đạo. Kiếm chiêu chỉ là hình, kiếm đạo mới là cốt. Nếu có thể dày công rèn luyện, đợi khi kiếm đạo viên dung, sẽ đạt đến một cảnh giới hoàn toàn khác.”
Mặt thỏ của Hàn Giang Tuyết hiện đầy vẻ ngơ ngác: Kiếm đạo? Y có kiếm đạo? Là đạo của tấu hài đơn khẩu sao?
“Còn về phần rèn luyện...”
Yến Phi Độ nghĩ đến gần đây thế sự hỗn loạn, nghĩ đến việc nơi này e rằng cũng chẳng được yên ổn bao lâu, vậy cũng bớt được công sức đi tìm hoàn cảnh để rèn luyện.
“Sẽ tự tìm đến.”
Hàn Giang Tuyết giơ móng hỏi: “Nhưng ta thật sự không biết kiếm đạo của ta là gì.”
Yến Phi Độ khẽ cười: “Kiếm đạo chính là phản chiếu điều ngươi coi trọng nhất trong lòng. Ta chỉ là người ngoài, chỉ có thể thấy hình, còn thực chất là gì, làm sao để viên mãn nó, thì phải do chính ngươi tự tìm lấy. Chuyện này không cần vội, ngoài một số ít thiên tài, rất nhiều người cũng phải mất đến trăm năm mới hiểu rõ điều mình chấp nhất là gì.”
Lúc Hàn Giang Tuyết đội cái chén thuốc rỗng rời đi, trong đầu vẫn còn suy nghĩ xem kiếm đạo của mình là gì.
Điều mà y chấp nhất... nghĩ tới nghĩ lui, chẳng phải chính là chuyện đó sao?
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Giang Tuyết: Ta hiểu rồi! Kiếm đạo của ta chính là đạo của kiếm tiên! Thỏ thỏ muốn trở thành đại kiếm tiên!
Yến Phi Độ: ...Hình như không phải thế.