Edit: Min



Đầu xuân, tuyết lạnh tích tụ trên chồi non đã tan.

Khi cành hoa trắng muốt bị đóa hoa rực rỡ đè nặng mà rũ xuống bên dòng Hàn Hà, thì Yêu sơn cũng vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ đông dài.

Lũ yêu tinh đã ngủ suốt cả mùa đông, trong khoảnh khắc làn gió xuân đầu tiên lướt qua, liền đồng loạt cất tiếng hú dài trong hang sâu tối tăm, khiến người ta nghe mà giật mình thót tim.

Tiếng gào khàn đặc, dày nặng, vang vọng từng đợt như sóng xô, đến mức tiểu yêu đi ngang cũng bị dọa cho chân mềm nhũn, ngã nhào tại chỗ.

Hàn Giang Tuyết cũng ngã.

Chỉ là... không phải vì bị dọa, mà vì không nhìn thấy dây leo dưới chân đã trồi lên khỏi mặt đất.

Cũng không trách y được, hôm nay hai cái móng trước của y đang ôm quá nhiều đồ, mấy hộp lễ vật chồng lên nhau còn cao hơn cả người cái thỏ lông mượt mịn này.

“Rầm” một tiếng, Hàn Giang Tuyết nhào xuống bãi cỏ xanh non vừa mới mọc, khuôn mặt tròn trịa lông xù dính đầy lá cỏ.

Nghe tiếng ngã thôi đã đủ thấy đau, nhưng y chẳng hề để ý, ngược lại còn ngẩng đầu cười toe toét, nhìn hộp quà vẫn được y giữ chặt trên đỉnh đầu, ngọt ngào nói một câu: “Không sao!”

Con thỏ nhỏ chỉ to cỡ bàn tay, cả người phủ lông mềm ấm màu cam nhạt, bốn cái chân bé tí còn chưa dài bằng đôi tai, mắt tròn xoe như hạt đậu đen, duỗi hai móng nhỏ gỡ lá cỏ dính trên người, cái miệng ba cánh non mềm thì “Phì phì” phun bớt mùi bùn đất, đôi má phúng phính phồng lên, nhìn đã thấy mềm tay, khiến người ta chỉ muốn nhào vào mà vò nát.

Sau khi chỉnh lại hình thể sơ qua, y lại tiếp tục tung tăng nhảy về phía chân núi.

Y có chuyện gấp!

Hôm nay là ngày tỷ tỷ của y xuất môn... đi cướp bóc!

Ngày 29 tháng 3 là ngày lành tháng tốt.

Từ đỉnh núi kéo dài đến chân núi là một con đường bậc thang vạn trượng, hai bên bậc đá đều buộc dải lụa đỏ, dưới mỗi dải lụa là một chiếc chuông đồng vàng óng, chỉ cần gió thổi qua, chuông sẽ ngân lên những tiếng leng keng trong trẻo.

Mấy con hồ ly thổi tiêu đi trước dẫn đường, phía sau là một cái kiệu thần nhỏ chỉ lớn cỡ cái nia.

Bên dưới kiệu có dán một bản khế ước, viết rằng: 【Đông Vương Công làm chứng, gặp Nam không đi; Tây Vương Mẫu làm chứng, thấy Bắc không đến】

Trên kiệu đỏ, ngồi một con mèo vằn dáng vẻ cao quý, lông óng mượt, đôi mắt xanh biếc như chuông đồng, cằm hơi nâng, thần thái đầy kiêu hãnh.

“A tỷ! A tỷ!”

Tiếng gọi nhỏ nhẹ của Hàn Giang Tuyết vang lên phía sau kiệu thần, nhưng trước mặt y còn bao nhiêu yêu tinh lớn nhỏ tụ lại xem náo nhiệt.

Hàn Giang Tuyết với thân hình nhỏ bé, cố thế nào cũng không chen qua nổi.

Thấy kiệu thần sắp ra khỏi núi, Hàn Giang Tuyết nóng ruột, liền lớn tiếng kêu: “Thúy Thúy! Thúy Thúy!”

Thế là kiệu thần lập tức dừng lại, chốc lát sau, đám yêu tinh chen chúc phía trước cũng tản ra, lộ ra một lối đi ở giữa.

Hàn Giang Tuyết lập tức chạy về phía kiệu thần, lại thấy con mèo mướp kia đã nhẹ nhàng nhảy xuống đất, vung móng lên đập một cái lên đầu y.

“Đồ thỏ ngốc! Chẳng phải ta đã bảo đừng gọi nhũ danh của ta rồi sao! Quê chết đi được! Phải gọi ta là Kiêm Gia!”

Kiêm Gia trừng mắt, vẻ mặt như đang giận thật. Hàn Giang Tuyết lại chẳng sợ, cười tươi rói, dâng lên mấy hộp lễ trong tay.

“Đây là quà tiễn biệt ta chuẩn bị cho tỷ! Có dược liệu trong nhà, hoa khô, còn có cả cá khô nữa!”

Nghe vậy, Kiêm Gia hơi ngẩn người, đưa móng nhét toàn bộ vào túi bảo vật treo bên hông, sau đó lại xoa đầu Hàn Giang Tuyết một cái.

“Cảm ơn nhé.”

Hàn Giang Tuyết cười ngọt ngào: “Sau này tỷ ra ngoài hành tẩu, chắc không thiếu bạc, nhưng hương vị quê nhà thì cướp thế nào cũng không có đâu!”

Vốn móng vuốt của Kiêm Gia đang xoa đầu còn nhẹ tay, nghe xong câu này, nàng lập tức gõ thêm một cái nữa.

“Đồ thỏ ngốc! Ta là được người ta mời đến bắt chuột, không phải đi cướp bóc!”

Hàn Giang Tuyết đưa móng lên ôm đầu, choáng váng ngẩng mặt nhìn Tiêm Gia trước mắt.

“Nhưng mà... trước kia đại ca nói, chỉ cần được người ta thuê làm mèo giữ nhà, thì bên đó sẽ cung phụng như chủ, muốn ăn có ăn, muốn chơi có chơi...”

Tiêm Gia cúi đầu nhìn con thỏ nhỏ bé trước mắt. Tiểu thỏ tinh này là do mẹ nàng 50 năm trước nhặt được từ bãi cỏ, trong một ổ thỏ nhỏ chỉ còn sống sót mỗi y.

Không biết có phải bẩm sinh thể chất yếu hay không, ăn bao nhiêu cũng không lớn nổi, đến giờ đã trưởng thành từ lâu mà thêm cả cái tai cũng chỉ cao ngang một móng trước của nàng.

Con thỏ nhỏ thế này còn chưa bằng con chuột cống to, nhìn kiểu gì cũng thấy không đáng tin.

Yêu sơn người đến kẻ đi nhiều như thế, mèo trong ổ cũng lần lượt được người mời đi, duy chỉ có Hàn Giang Tuyết là không ai để mắt tới.

“Nhưng thế cũng không tính là cướp, là người ta tình nguyện đó.” Kiêm Gia meo lên một tiếng mang đầy thâm ý, hơi lo lắng nói tiếp, “Ngươi cũng lớn rồi, mau mau nghĩ cách kiếm miếng cơm đi. Có ai lớn đến chừng này rồi mà vẫn chẳng chịu đi làm đâu?”

Người thì có thể ở lì trong nhà, chứ yêu tinh thì không.

Trưởng thành rồi là phải tự lực cánh sinh!

Hàn Giang Tuyết nghe đến đây, hai tai thỏ đang vểnh thẳng lập tức rũ xuống.

“Nhưng mà... ta dù sao cũng chỉ là một con thỏ, không phải mèo. Chưa nói đến chuyện mẹ có chịu để ta xuống núi hay không, những người từng đến đây chẳng phải ai cũng nói ta vô dụng sao...”

Tuy được Mèo mẹ nuôi lớn, bản lĩnh bắt chuột cũng học được kha khá, nhưng mỗi lần có người hay đại yêu nào tới Yêu sơn để tuyển mèo giữ nhà, cũng chỉ chọn huynh tỷ của Hàn Giang Tuyết. Thỉnh thoảng Mèo mẹ có ý để người ta ngó qua y một chút, thì gương mặt đang tươi cười của đối phương lập tức trở nên lúng túng, khó xử.

Rốt cuộc là y đi bắt chuột, hay chuột bắt y vậy?

Người đời đều nói tuyển mèo giữ nhà, chứ nào có ai tuyển thỏ đâu!

“Ngươi vẫn còn nghĩ đến chuyện đến Đào Hoa Lạc học kiếm sao?” Kiêm Gia nhìn quanh một vòng, thấy không có yêu nào để ý thì lén lút lấy từ túi bảo vật ra một viên linh châu, đưa cho Hàn Giang Tuyết, “Dù mẹ và mấy người kia đều cho rằng ngươi chỉ nằm mơ giữa ban ngày, nhưng mà, chẳng phải mèo con nào lúc nhỏ cũng từng mơ được ra biển đó sao? Coi như đây là tiền lộ phí ta cho ngươi!”

Hàn Giang Tuyết ôm viên linh châu, mắt tròn xoe mở to.

“Kiêm Gia, tỷ hào phóng quá rồi đó! Trước đây ngay cả một con cá khô cũng không nỡ cho ta!”

Kiêm Gia hừ khẽ một tiếng, cười nói: “Giờ khác xưa rồi, đã sắp đi cướp bóc...... à không, có người bao cơm nuôi rồi, thì linh châu rẻ tiền này cứ coi như bi ve mà chơi thôi!”

Chưa đợi Kiêm Gia nói thêm, tiếng nhạc bỗng nhiên vang lớn, âm điệu gấp rút hơn trước. Nhạc mà yêu tinh thổi không giống phàm âm ở nhân gian, nghe như tiếng thú rừng rít gào, chính là để thúc giục Tiêm Gia mau lên kiệu thần, kẻo lỡ giờ lành.

Mèo trên Yêu sơn kết khế ước với người, người có quy củ, yêu cũng có quy củ, không thể chậm trễ.

Kiêm Gia và Hàn Giang Tuyết đưa mắt nhìn nhau, rồi nàng thấy con thỏ nhỏ trước mắt vươn hai cái móng nhỏ, ôm lấy móng trước của mình.

“A tỷ, ta không nỡ rời xa tỷ chút nào.”

Thỏ con rúc vào chân mèo, đem đôi má mềm mại áp lên móng trước của mèo rồi cọ nhẹ hai cái, đầy lưu luyến.

Trước kia hai tỷ đệ ngày nào cũng chí chóe giành cá khô, trong nhà rộn ràng huyên náo, giờ phút biệt ly lại khiến lòng người thêm phần quạnh quẽ.

Kiêm Gia là mèo, vốn quen tính tiêu sái, lại độc lập mạnh mẽ. Nhưng hôm nay bị con thỏ nhỏ mềm mềm ấm ấm này nũng nịu như vậy, lòng nàng cũng bất giác mềm theo.

Trong ổ toàn mèo con ở nhà, con nào cũng càn rỡ bá đạo, nhìn nhau một cái là xông lên cào ngay. Duy chỉ có con thỏ này, mỗi lần bị hỏi “Nhìn gì mà nhìn”, y lại ngơ ngơ ngác ngác ôm lấy móng của con mèo định đánh mình.

Cái gì vậy trời?! Con thỏ này thật là kỳ cục! Không bao giờ tranh đồ ăn, còn biết chia đồ vặt cho mèo khác, ra ngoài chơi cũng nhớ mang quà về, gặp chuyện thú vị là gọi mọi người cùng đi xem, tối đến còn kể truyện cho cả ổ mèo nghe trước khi ngủ!

Gì mà gì vậy chứ! Nó tưởng mèo nào cũng thích chơi với thứ làm nũng tinh như vậy sao!

...Thích chết đi được!

“Thôi nào, thôi nào, nếu nhớ ta thì đến tìm ta chơi là được, ngoan nha!” Kiêm Gia bật tiếng mời gọi.

Hàn Giang Tuyết gật đầu thật mạnh, Kiêm Gia liền vung vẩy cái đuôi, xoay người bước lên thần kiệu.

Thần kiệu men theo đường núi đi xuống, chẳng mấy chốc đã tới chân núi.

Dưới Yêu sơn có một con sông trong vắt, tu sĩ đã thuê Kiêm Gia sớm đứng chờ ở bờ bên kia.

Phàm nhân không được mời thì không thể tùy tiện lên Yêu sơn. Dù nơi đây phần nhiều là tiểu yêu tiểu quái, nhưng đại yêu trấn núi cũng được nhân gian kính xưng là “Vạn Sơn lão tổ”, không ai dám mạo phạm.

Hàn Giang Tuyết đuổi theo thần kiệu một mạch tới bên sông, ngẩng đầu nhìn thấy tu sĩ đứng bên kia.

Đó là một vị tu sĩ có vẻ ngoài lạnh lùng cao quý, mình mặc váy trắng, tiên khí lượn lờ, thoạt nhìn như tiên tử không vướng bụi trần, chẳng thông bảy tình.

Hàn Giang Tuyết còn đang lo, nếu vị tiên tử này cũng đối xử lạnh nhạt với Kiêm Gia thì biết làm sao...

Thì con mèo mướp tinh ranh kia chẳng thèm nghĩ ngợi gì, sải bước băng qua sông, vừa đến trước mặt vị tu sĩ, lập tức được y nhẹ nhàng ôm vào lòng một cách hết sức cẩn thận.

Kiêm Gia chỉnh lại tư thế, đưa móng lên ấn một dấu ngay giữa má vị tu sĩ kia, thế mà đối phương lại chẳng nổi giận, thậm chí còn nở nụ cười ngọt ngào.

“Ôi chao~ bảo bối ơi, bé con ơi, cục cưng của ta ơi, đói chưa nào? Muốn ăn gì nè? Hửm? Bảo bối~”

Cái giọng này thật sự chua đến rụng răng, dính đến không còn đường lui.

Hàn Giang Tuyết thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị tu sĩ kia không phải không thông thất tình, mà là quá thông tình cảm đến mức bị cảm xúc quật cho mê mẩn, chỉ cần bị đuôi mèo quét một cái là lập tức bật chế độ giọng nũng nịu.

Kiêm Gia ngoảnh đầu lại, vẫy móng về phía Hàn Giang Tuyết bên bờ đối diện, đó là lời hẹn “Sau này có rảnh nhớ đến chơi nha”.

Trên trời lúc này hạ xuống một chiếc thuyền mây, vị tu sĩ ôm Tiêm Gia lập tức bước lên, động tác nhanh đến mức như thể sợ con mèo trong lòng sẽ vụt mất.

Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu nhìn theo, ánh mắt vừa hâm mộ vừa trống vắng, nhìn chiếc thuyền mây trắng càng bay càng xa, cuối cùng khuất hẳn trong tầng mây.

Giữa trời bất chợt vang lên tiếng sấm rền, rồi một cơn mưa xuân rào rạt đổ xuống.

Hàn Giang Tuyết vội vã ngắt một chiếc lá khoai ven đường che lên đầu làm dù.

Y đứng trong mưa, nghe tiếng mưa lộp bộp rơi xuống, lặng lẽ một lúc, những hạt mưa to như hạt đậu làm ướt cả mũi giày của y.

Một người, hai người, ba người... Hàn Giang Tuyết đã tiễn tám người thân bên dòng sông này.

Tổ ấm đã trống không, các huynh tỷ đều đã rời đi.

Tối đến, không còn ai liếm trán hay cằm cho y nữa, cũng chẳng có ai cuộn tròn bên nhau sưởi ấm.

Tất cả mèo con đều đã lớn, có thể tự lập rồi.

Chỉ còn thỏ con... vẫn chưa thể.

Đến cả ra ngoài một mình cũng không được phép.

Hàn Giang Tuyết có chút hồn vía lên mây, chậm rãi quay về núi. Tổ của Mèo mẹ nằm ở lưng chừng núi, chắc giờ này bà đã tỉnh giấc rồi.

Tám đứa mèo con trong nhà, Mèo mẹ chưa từng tiễn đứa nào rời nhà.

Tư tưởng của yêu tinh khác con người, con cái lớn rồi ra đi, đó là chuyện nên vui mừng.

Đi đâu cũng tốt, đi đâu cũng được, nếu thấy nhớ thì vượt ngàn dặm đến thăm là xong.

Ít nói lời biệt ly, chỉ mong ngày gặp lại.

Chỉ là khi Hàn Giang Tuyết về tới cửa nhà, lại thấy hôm nay ngoài tổ có mấy yêu tinh đã hóa hình đang đứng đợi.

Vừa thấy cậu, mấy yêu tinh kia liền ôm quyền chào: “Là tiểu công tử nhà Lục Thủy Tương Phi? Tương Phi đang ở trong nói chuyện với chủ nhân bọn ta. Công tử cứ vào đi, không phiền gì đâu.”

Hàn Giang Tuyết gật đầu, cắm chiếc ô lá nhỏ ở cửa, còn đưa cho mỗi vị khách một thanh cá khô, chào hỏi đàng hoàng xong mới rón rén đi vào.

Trong trí nhớ của Hàn Giang Tuyết, cái danh “Lục Thủy Tương Phi” kia nghe cứ như đang nói ai khác vậy. Mèo mẹ ngày nào cũng chỉ ngủ hoặc ăn cá khô, chẳng có chút dáng vẻ tao nhã thanh cao nào của một “Tương Phi” cả.

Nhưng mỗi khi có ai đến nhờ bà làm chuyện nghiêm túc, đều gọi bà bằng tôn hiệu kia.

Không biết hôm nay lại là chuyện gì?

Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu nghĩ ngợi, hai cái tai thỏ cũng đong đưa theo, nhưng còn chưa kịp bước vào trong, đã thấy trong tổ có một cơn gió nhẹ thổi ra, trong chớp mắt đã cuốn cậu thỏ nhỏ như lòng bàn tay bay thẳng vào trong phòng.

Hàn Giang Tuyết còn choáng váng chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy trên đầu truyền xuống một câu: “Ta sắp đến chỗ Tam tỷ của con ở tạm một thời gian, sẽ không mang con theo. Giờ đến lúc này rồi, vẫn chưa ai đến thuê con, vậy con có muốn ra ngoài, đến nơi khác xem thử không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play