Edit: Min



Dù tiên nhân có xa cách đến đâu, thì thỏ con cũng chẳng biết thế nào là cao cao tại thượng.

Hàn Giang Tuyết từ nhỏ đã lớn lên trong một thế giới đầy sự phủ định, bị từ chối với y mà nói, chẳng khác gì cơm bữa.

Sau một thoáng do dự, y lập tức mở túi bảo bối của mình, từ bên trong lôi ra một vật!

Một hũ trà mạ vàng, trên nắp dùng phấn bạc họa nên núi trà liên miên bất tận.

“Cái này là trà ta mang tặng ngài!”

Hai tay thỏ dâng hũ trà lên tiên nhân, bắt đầu công cuộc vãn hồi!

Tam ca của y từng nói, ở nhân gian ấy mà, nếu bàn chuyện không thành, vậy thì phải uống chung một ấm trà trước đã; còn nếu trà cũng không nên chuyện, thì nhất định phải mời nhau đi ăn một bữa cơm mới được!

Đi qua mấy vòng như thế, hầu như chuyện gì cũng đều thành!

Thế nhưng, Hàn Giang Tuyết không ngờ rằng, ngay cả khi đã dâng trà, tiên nhân trước mắt vẫn không hề nhúc nhích.

“Là... trà ít quá sao? Hay ngài thiếu thứ gì, ta đi tìm về cho ngài nhé?” Hàn Giang Tuyết thăm dò hỏi.

Tiên nhân khẽ lắc đầu. 

Hắn cũng từng trải qua không ít chuyện nhân tình thế sự, nhưng đến giờ vẫn chẳng hiểu nổi hũ trà kia từ đâu chui ra.

Phàm là yêu tinh muốn hóa hình, đều phải trải qua kiếp nạn.

Chỉ riêng việc học nói tiếng người, đã phải luyện hóa đoạn xương ngang nơi cuống họng, đó chính là bước đầu tiên của hóa hình.

Mà con thỏ con này rõ ràng chưa từng hóa hình đã tới bái sư, chắc hẳn là vẫn chưa thể hóa hình được.

Đã vậy, với cái móng ngắn chưa dài bằng tai ấy... có thể cầm nổi kiếm không?

Tính khí yêu tinh vốn cố chấp, cho dù lời nói đã rõ ràng, hẳn là con thỏ con này vẫn sẽ đợi ở đây.

Nếu hôm nay kẻ đến là một con hắc hùng tinh hay lạc đà tinh, hắn tất sẽ không ra mặt, chỉ để mặc chúng đứng đó mà thôi.

Thế nhưng hiện tại, đứng trong lòng bàn tay hắn... lại là một tiểu thỏ nhỏ nhẹ như cái bánh bao...

Khóe môi tiên nhân khẽ nhếch lên: “Nơi ta ở, không thiếu thứ gì, chỉ thiếu một con mèo nhỏ bắt chuột.”

Lời này ý tứ đã rất rõ ràng, hắn không thu đồ đệ, ngay cả con đường để tiểu thỏ thỏ ở lại làm tạp dịch cũng cắt đứt.

Nào ngờ Hàn Giang Tuyết lại mở to đôi mắt tròn xoe, hưng phấn nhảy cẫng trong lòng bàn tay tiên nhân: “Ta biết! Ta biết mà! Ta được Mèo mẹ nuôi lớn đó! Ta bắt chuột giỏi lắm! Ta có thể lấy thỏ giả mèo!”

Một vốc tuyết từ cành đào rơi xuống, “Phịch” một tiếng vang giòn, như để chứng minh lời y nói không hề sai.

Tiên nhân: “...”

Tiên nhân nhất thời cũng nghẹn lời, tựa như không ngờ lại bị nói trúng điểm yếu.

Lúc này mà đổi giọng, thì chẳng khác nào làm càn vô lý.

Hắn tuy không phải chính nhân quân tử gì, nhưng đối mặt với một tiểu thỏ thỏ thế này, dường như cũng chẳng nên giở trò thủ đoạn.

Trong chốc lát, quả thật rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Hàn Giang Tuyết vung vẩy đôi móng nhỏ, gấp gáp hỏi: “Nhà tiên nhân nhiều chuột lắm sao? Là chuột gì thế? Có trộm lương thực không? Có gặm áo và chân bàn của ngài không?”

Hàn Giang Tuyết sợ tiên nhân không tin vào năng lực của y.

Nếu có thể, y lập tức sẽ bắt ngay một con chuột ra để chứng minh!

Tiến thoái lưỡng nan • Tiên nhân: “...Ba ngày nữa gió tuyết sẽ ngừng, nếu ngươi có thể ở lại đến khi ấy, thì hãy nói sau.”

Không nói đến chuyện tiểu thỏ thỏ này có thật sự bắt được chuột hay không, chỉ cần đợi đến ba ngày sau, e là y cũng sẽ tự hiểu nơi đây chẳng dễ ở lại, đến lúc đó tự nhiên sẽ rời đi, có gì khó xử chứ?

Nào ngờ Hàn Giang Tuyết lại mở tròn đôi mắt sao lấp lánh, như thể đã lĩnh hội được điều gì đó!

Trong ba ngày, y sẽ bắt sạch chuột ở toàn bộ Đào Hoa Lạc!

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tiên nhân đã rời đi, Hàn Giang Tuyết vội vàng vác túi nhỏ của mình, hì hục trèo qua ngưỡng cửa, bước vào trong viện.

“Không biết ta nên ở đâu nhỉ? Các vị sư huynh, ta tên là Hàn Giang Tuyết, làm phiền chư vị rồi!”

Hàn Giang Tuyết cười hớn hở nói, nhưng chẳng nhận được lấy một tiếng hồi âm.

Trong sân phủ đầy tuyết, các lầu các nơi xa và hành lang gần đều phảng phất vẻ tiêu điều của bao năm hoang phế, tĩnh mịch đến rợn người.

Hàn Giang Tuyết ôm túi hành lý lặng lẽ đi qua hành lang quanh co, ao nước bên dưới cũng không một bóng cá bơi.

Tùy tay đẩy cửa một gian phòng, bên trong là phòng ngủ, dường như đã hạ giới cấm để giữ mới, bài trí vẫn còn nguyên vẹn.

Chỉ là...... không có ai ở.

Nơi đây chỉ có đào hoa và tiên nhân.

Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, tu tiên mà, không bế quan thì cũng xuống núi, hiện tại chốn này chỉ còn mỗi vị tiên nhân kia!

“À... quên hỏi danh tính của tiên nhân mất rồi.” Hàn Giang Tuyết thấy hơi tiếc nuối, lần sau gặp lại nhất định phải hỏi cho rõ ràng!

Yến Phi Độ đứng bên cửa sổ tĩnh thất, nhìn con thỏ nhỏ phía dưới sững người trong chốc lát, sau đó lại rất nhanh liền tự mình ổn định.

Ngực hắn lại dâng lên cảm giác ứ nghẹn quen thuộc, lập tức phun ra một ngụm máu.

Hắn đưa tay lau vết máu nơi khóe môi, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.

Thiên ngoại vân hải muốn giết hắn như thế, còn sớm lắm.

Hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt nhập định.

Trong tĩnh thất, bốn góc lò đồng đốt hương dược, khí lạnh âm hàn, so với tuyết trắng ngoài phòng còn lạnh lẽo hơn vài phần.

Hàn Giang Tuyết dậy từ rất sớm, nhào ngay vào trong tuyết, dùng móng rửa mặt, rồi bắt đầu đi tìm chuột.

Chuột đời nay càng lúc càng lớn gan, đêm qua Hàn Giang Tuyết đã nghe mấy lần có tiếng chuột chạy tới chạy lui gặm chân bàn răng rắc rồi!

Hàn Giang Tuyết nghỉ ngơi đủ, liền mang theo thanh tiểu mộc kiếm của mình ra cửa.

Phải rồi, Hàn Giang Tuyết không giống mấy con mèo nhỏ trong ổ, không có móng vuốt sắc nhọn cũng chẳng có răng nanh, vậy thì bắt chuột kiểu gì đây?

Y nhẹ nhàng tìm được mấy cái hang chuột, rồi lén lút thả một ít cá khô nhỏ y mang theo vào trong hang.

Sau đó, cứ cách một quãng thời gian, lại thả thêm một chút nữa, cho tới khi cá khô dẫn ra tận bên ngoài hang.

Còn Hàn Giang Tuyết thì tự chôn mình trong tuyết, thu lại toàn bộ khí tức, lặng lẽ chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, một con chuột đen liền thò đầu ra từ miệng hang, ngó nghiêng đánh hơi một hồi, rồi lao thẳng ra ngoài.

Hàn Giang Tuyết siết chặt tiểu mộc kiếm, đợi đến khi con chuột cúi đầu tha miếng quả khô, y liền lập tức bật dậy!

“Ha-da, ăn một kiếm của ta đây!”

Thỏ con nắm chặt kiếm vung một nhát, chém thẳng vào trán con chuột!

Con chuột có thân hình còn to hơn cả Hàn Giang Tuyết kia thậm chí chưa kịp kêu lên một tiếng, đã bị một kiếm đánh chết!

Tuy không có vuốt sắc răng nhọn, nhưng y có kiếm!

Hàn Giang Tuyết liếc nhìn con chuột, 

chuột đầu tiên thò ra ngoài đa phần đều là kẻ to gan và khỏe nhất trong ổ này.

Sau khi ước lượng xong xuôi, y liền trực tiếp chui vào hang chuột kia.

Những con còn lại, tự nhiên cũng không phải đối thủ của y.

Nhưng mà... vận may của Hàn Giang Tuyết dường như chỉ kéo dài được đến hang chuột này.

Đến ngày thứ ba, y vẫn không tìm được con chuột thứ hai.

Hàn Giang Tuyết khuỵu gối, đôi móng nhỏ đập đất đầy tức tối.

Sao có thể như vậy chứ!

Y nhìn con chuột lớn đã đông cứng nằm lẻ loi giữa sân, chỉ có mỗi một con!

Ai ai cũng biết, chuột vốn là loài sống thành ổ cơ mà.

Thế nhưng, Hàn Giang Tuyết lật tìm mãi vẫn không ra cái hang chuột thứ hai!

Y muốn bắt trọn cả nhà lũ chuột... không, phải là một mẻ bắt gọn. 

Chẳng lẽ, lại khó khăn đến thế sao?

Hàn Giang Tuyết nghĩ, chắc hẳn y đã gặp phải kẻ độc hành trong loài chuột rồi.

Nhưng nếu đến lúc tiên nhân rảnh rỗi hạ phàm xem xét, phát hiện y chỉ bắt được một con chuột thôi, chẳng phải sẽ cho rằng y chỉ biết mạnh miệng khoác lác hay sao?!

Thường thì mèo sau khi bắt được chuột, đều phải tha đến trước cửa chủ nhân khoe khoang một phen.

Mà chỉ có một con thế này, Hàn Giang Tuyết thật sự không còn mặt mũi.

Thỏ con ngồi chồm hổm trong tuyết, móng vuốt nhỏ không ngừng cào đất, ngẩng đầu nhìn trời mà không nói một lời.

Chẳng lẽ, y thật sự mệnh định vô duyên với cửa vào Đào Hoa Lạc?

“Chít chít.”

Đôi tai cụp xuống của thỏ con bỗng dựng đứng lên!

Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu nhìn sang bên trái, lúc này đã là đêm khuya, ngoài tiếng tuyết rơi yên tĩnh đến dị thường, y còn nghe được tiếng sột soạt khe khẽ.

Chuột? Chuột sao?! Lại còn có chuột!

Hàn Giang Tuyết lập tức như làn khói lướt nhanh về phía nhà bếp!

Chân thỏ chạy gấp gáp trên hành lang, vang lên từng tiếng như quả anh đào nhỏ lăn trên mặt đất.

Cuối cùng Hàn Giang Tuyết nhảy bật lên, hạ xuống bên cửa sổ nhà bếp!

“Chít chít——”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hàn Giang Tuyết cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai con chuột lang lông bạc nghe động định chạy, nhưng đôi má tròn trĩnh lại kẹt trong cái giỏ tre đan, tiến thoái lưỡng nan!

Khoảnh khắc đối diện ánh mắt với Hàn Giang Tuyết, hai con chuột lang ban đầu còn nhét đầy hạt trong miệng, đến hạt bí trong tay cũng bị dọa rơi xuống.

“Chít chít chít!” —— Đại ca! Xin lỗi đại ca! Bọn ta chỉ là đói quá, nhịn không nổi mới mò ra nhặt đồ ăn thừa!

“Chít!” —— Ngài cứ coi như ta đã chết rồi đi!

Hàn Giang Tuyết giơ vuốt gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt nhảy xuống đất, nhìn hai cục bông run rẩy trước mặt, cuối cùng cũng nghe hiểu được nguyên do từ mấy tiếng chít chít kia.

Hoá ra, A Đại và A Nhị (tên hai con chuột lang) từ lúc sinh ra đã sống ở nơi này, cho đến một ngày, chuột lão Đại (cũng chính là con bị Hàn Giang Tuyết xử lý) xuất hiện. Lão chuột đó chiếm hết toàn bộ lương thực, đói bụng thì đến chuột lang cũng không tha.

Chúng mỗi ngày chỉ dám thừa dịp lão Đại ngủ, len lén ra ngoài nhặt mấy thứ rơi vãi dưới đất ăn, rồi lập tức phải lủi vào ổ nhỏ của mình, sống qua ngày trong sợ hãi rụt rè.

Nay lão Đại bị Hàn Giang Tuyết xử lý, vì vậy y nghiễm nhiên trở thành Thỏ đại ca.

Hàn Giang Tuyết thật ra chẳng có ý muốn làm loại đại ca này.

“Vậy các ngươi luôn sống ở đây, chính là chuột hại khiến tiên nhân phiền lòng sao?”

Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu, nhìn hai con chuột lang nhỏ đang run lẩy bẩy trước mặt, hai chân trước ôm lấy ngực, vẻ mặt đầy khó xử.

Mèo mẹ trước giờ chưa từng dạy y cách xử lý chuột lang.

Nói đúng ra, mỗi lần mẹ nhắc tới chuột lang, đều hừ một tiếng đầy khinh miệt từ trong lỗ mũi: Chuột lang cũng tính là chuột sao? Không dám quấy rầy ai, ăn chút cỏ lá với hạt giống là sống được, bình thường còn lén đi nghe tiên sinh giảng bài học lễ nghĩa liêm sỉ, thường ngày còn giúp đỡ lũ lão yêu tinh tản bộ, loại này là lương dân!

Hiển nhiên là cực kỳ khinh thường.

Thế nhưng... tiên nhân đã lên tiếng, Hàn Giang Tuyết cũng không thể làm lơ.

“Hạt giống không được ăn nữa.” Hàn Giang Tuyết ra lệnh hai con chuột nhả hết hạt bí ra.

“Chít chít?” —— Đại ca, vậy chúng ta ăn gì?

Hàn Giang Tuyết nhìn vào đôi mắt đen láy ngây thơ của A Đại và A Nhị, trong lòng đành phải nắm chặt thanh tiểu mộc kiếm của mình.

Yến Phi Độ vận khí dẫn khí một vòng, cảm giác đè nén bực bội tích tụ trong ngực đã dịu đi không ít.

Tuy vẫn còn cách khỏi hẳn chấn thương một đoạn thời gian nữa, nhưng hôm nay hắn đã có thể bước ra khỏi tĩnh thất.

Hắn vốn có trí nhớ rất tốt, ba hôm trước nói gì với tiểu thỏ kia, ba hôm sau tự nhiên cũng không quên.

Chỉ là... tiểu thỏ ấy chắc hẳn đã rời đi rồi.

Thế nhưng, khi Yến Phi Độ đẩy cửa bước ra, nhìn thấy trong viện có con chuột to chết thảm, chết dữ, chết đến mức chẳng ra hình dạng gì, hắn cũng không nói nên lời trong thoáng chốc.

Là tiểu thỏ kia làm sao? Y thật sự bắt được chuột?

Yến Phi Độ đứng từ xa nhìn thoáng qua, có thể thấy trên đầu con chuột to có vết thương, giống như bị vật sắc nhọn chém trúng.

Góc sân truyền đến tiếng động khe khẽ, Yến Phi Độ cất bước đến gần, liền nhìn thấy dưới hành lang phía trước có một con thỏ mập nhỏ mặc y phục ngắn tay.

Ống tay áo và ống quần của y đều được xắn cao, cúi người với chiếc lưng không thấy rõ, hai móng nhỏ đang chăm sóc một chậu cây.

Không xa chỗ đó, hai con chuột lang lông trắng bạc đang cùng nhau đổ nước vào chậu cây ấy.

Hàn Giang Tuyết “hây dô” một tiếng đứng thẳng dậy, vỗ nhẹ vào chậu cây, nghiêm túc giảng giải với A Đại và A Nhị: “Hiểu chưa? Hạt giống là để gieo, nếu thật sự đói bụng thì trồng rau xà lách trước đi! Trong phòng ấm, không sợ không mọc được, rau xà lách cắt một đợt, chẳng bao lâu lại mọc một đợt. Về sau không được lén ăn đồ nữa!”

A Đại và A Nhị líu ríu “Chít chít”, không ngừng gật đầu lia lịa.

Tuy chúng đã khai mở chút linh trí, nhưng còn chưa luyện hóa được cốt xương chắn nơi yết hầu, không thể mở miệng nói chuyện, song thái độ thì hết sức thành khẩn.

Lời Hàn Giang Tuyết vừa dứt, tựa hồ nghe được sau lưng có động tĩnh, lập tức quay đầu lại.

Thấy Yến Phi Độ đứng đó, cả con thỏ liền cứng đờ, lập tức căng thẳng hẳn lên.

“Tiên nhân! Ta đã đánh chết con chuột kia rồi! Tuy chỉ có một con... nhưng hai con này là chuột lang, không phải loại chuột đó! Nhưng ta cũng đã giáo huấn rồi, bảo chúng sửa sai đổi mới, sau này sẽ tự trồng trọt kiếm ăn, không trộm hạt bí ở đây nữa đâu!”

Yến Phi Độ thầm nghĩ, hắn hình như cũng chưa đến mức nhỏ nhen đến nỗi không cho chuột lang ăn mấy hạt bí.

Nhìn Hàn Giang Tuyết vươn ngực nhỏ ra che trước mặt hai con chuột lang kia, lại là một tư thế bảo vệ.

Nếu nói tiểu thỏ này không thiết tha chuyện bái sư nữa, thì y quả thật đã bắt được một con chuột. Nhưng giờ lại có hai con lọt lưới.

Thành thật mà nói, hai con chuột lang kia đại khái thật sự chưa gây ra chuyện gì ác. Nếu là người khác, có thể sẽ mượn cớ mà đuổi Hàn Giang Tuyết đi. 

Thế nhưng, Yến Phi Độ nhìn dáng vẻ thiện lương của y, không biết vì sao lại nhớ tới điều gì, nhẹ giọng nói: “Như thế... ta vẫn không thể thu đồ đệ.”

Hàn Giang Tuyết tròn xoe mắt, trong lòng nghĩ chẳng lẽ thật sự phải giết chuột lang mới được sao?!

Đôi tai thỏ của y chầm chậm rũ xuống, trông vô cùng ủ rũ. 

Nhưng lại nghe Yến Phi Độ nói tiếp: “Nhưng nếu ngươi thật sự đã bắt được chuột, muốn học vài chiêu kiếm pháp, ta có thể dạy.”

Hàn Giang Tuyết nhất thời không kìm được niềm vui mừng, chân thỏ đạp mạnh một cái, trực tiếp phóng thẳng vào trước ngực Yến Phi Độ!

“Tiên nhân đại ân đại đức...”

Lời cảm tạ còn chưa kịp nói hết, Hàn Giang Tuyết đã thấy trước mắt bắn tung tóe một mảng đỏ tươi.

Yến Phi Độ lại bị đụng đến mức phun máu tại chỗ, ngã ngửa ra sau.

Hàn Giang Tuyết trợn tròn mắt: ...Ta mạnh đến vậy sao?!


Lời tác giả:

Án mạng thỏ con giết người!

Tiên nhân chết rồi, bộ này kết thúc.

Hàn Giang Tuyết: Không được không được không được! Ta còn muốn học kiếm! Tiên nhân mau sống lại đi!

Tiên nhân: ...Ta còn chưa chết mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play