Edit: Min



Đối với Hàn Giang Tuyết mà nói, điều y canh cánh trong lòng nhất lúc này, còn không phải muốn trở nên nổi bật, muốn trở nên thật lợi hại, muốn trở thành một đại kiếm tiên đó sao?

Nghĩ thế nào đi nữa thì... chẳng phải chính là “Muốn có tiền đồ” à?

Hàn Giang Tuyết ngộ ra: Kiếm đạo của ta chính là Kiếm đạo của tiền đồ!

Chốc lát sau, thỏ nhỏ ủ rũ bước về phía nhà bếp, kiếm đạo của mình lại mang cái tên như thế, đúng là mất mặt quá đi!

A Đại và A Nhị đang trong bếp ngắm đám rau xà lách trong chậu.

Mấy hôm nay chúng sống nhờ vào rau xà lách, thật lòng mà nói, chẳng ngon bằng hạt bí đỏ.

“Chít chít?” Đại ca về rồi!

Hàn Giang Tuyết giơ móng chào hai chú chuột con, rồi nhảy đến bên bồn nước rửa cái chén thuốc.

Tiếng nước văng xuống bồn vang rất rõ, xung quanh chỉ còn lại tiếng tuyết rơi lặng lẽ, cùng tiếng động lắt nhắt của hai chú chuột.

Không biết các sư huynh khi nào mới ra khỏi bế quan, hoặc từ chân núi trở về nữa?

Tiên nhân còn đang mang thương tích, chỉ ở đây một mình, chắc hẳn cô đơn lắm...

Nhưng mà, may là vẫn còn y ở đây!

Hàn Giang Tuyết rửa xong chén thuốc, lại muốn chạy đi tìm Yến Phi Độ nói chuyện.

Vài ngày trước y còn dè dặt, nhưng từ sau khi xác định được sẽ được ở lại, bản năng làm nũng muốn thân cận người khác của tên yêu tinh nhỏ này, liền không kìm được nữa.

Nếu không sợ lại đụng trúng Yến Phi Độ đến nỗi hắn ho ra máu, chắc y đã sớm nhào lên làm một bộ “Thỏ con bóp vai” cho hắn rồi, giống hệt như khi xoa bóp cho Rùa gia gia.

Hoặc là hỏi thử tiên nhân có thể chải lông cho y không, đến cả ngủ y cũng muốn được phơi nắng, ngủ ở nơi người ta nhìn thấy cơ!

Nghe các huynh tỷ trong nhà viết thư về kể, bọn họ toàn ngủ trên bụng hoặc trên đầu chủ nhân đấy! Quan hệ thân thiết quá đi mất!

Đúng lúc ấy, hành lang truyền đến tiếng bước chân, Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy rối gỗ Ký Linh đi vào.

Hàn Giang Tuyết cũng là đến lúc tận mắt thấy rối gỗ Ký Linh mới biết mọi chuyện lớn nhỏ trong viện này là do ai làm.

Quét tước, nấu cơm, mua sắm, thay linh thạch, đều là do những rối gỗ này lo liệu cả.

Y đang ngồi bên bồn nước thì bị rối gỗ xách bổng lên, đặt lên thớt trong bếp... ủa không đúng lắm, rối gỗ dừng lại một chút, sau đó lại đặt thỏ nhỏ xuống đất.

Sau đó, nó bắt đầu vớt cá nhỏ trong chum nước ra, làm sạch, ướp muối, tẩm bột.

Chờ đến khi dầu trong chảo sôi lên, nó bỏ cá nhỏ vào, “xì xì” một tiếng, mấy con cá cỡ ngón tay út lập tức được áo lên một lớp vàng ruộm giòn tan trong dầu sôi.

Mùi hương bốc lên thơm đến mức Hàn Giang Tuyết chảy cả nước miếng.

Đợi đến lúc cá chiên xong, da cá giòn tan, thịt cá mềm ngọt, xương cá cũng giòn đến mức có thể nhai vỡ trong miệng, rối gỗ gắp cá ra đĩa, xếp ngay ngắn, lại rắc thêm một lớp muối mịn bên trên.

Hàn Giang Tuyết nuốt nước miếng “Ực” một cái, lại thấy rối gỗ cúi người nhấc y lên, đặt ra bàn nhỏ ngoài bếp, cùng với đĩa cá chiên thơm nức kia.

“Hả? Là cho ta sao?”

Thỏ nhỏ được sủng mà hoảng, chưa kịp vui sướng thì lại thấy rối gỗ kia lại quay về chảo bếp... để rang hạt bí?

Đợi đến khi hai con chuột lang cũng bị xách ra bàn giống như y, trước mặt mỗi đứa đặt một đĩa hạt bí rang nóng hổi, thơm phức.

Sau đó, rối gỗ kia lại “lộc cộc lộc cộc” đi ra ngoài, bắt đầu quét tuyết trong viện.

Hàn Giang Tuyết ôm lấy một con cá chiên nhỏ, “Gặm gặm” ăn rất ngon, bên cạnh A Đại và A Nhị đã nhét đầy cả hai má, tròn vo như hai viên trân châu.

Thì ra rối gỗ này là được phái tới chuyên để chăm sóc thỏ con và chuột lang nhỏ.

Phải rồi, tiên nhân đã thu nhận li nô, thì việc ăn mặc ở lại là chuyện cơ bản.

Thế nhưng...

“Tiên nhân không ăn sao?”

Thỏ nhỏ vừa nhai miếng cá khô thơm phức, vừa ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Tuy rằng trong thoại bản tiên nhân đều là “Ăn gió uống sương”, nhưng y vẫn muốn được ăn cùng tiên nhân mà...

Lúc này, hành lang lại vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Yến Phi Độ đang tựa bên cửa sổ, cầm ống điếu trong tay, nghiêng đầu nhìn ra thì thấy Hàn Giang Tuyết dẫn theo A Đại A Nhị, đội trên đầu chiếc mâm nhỏ, đứng ngoài ngưỡng cửa.

Sao lại quay lại? Chẳng lẽ lại ngộ ra điều gì từ kiếm đạo?

“Tiên nhân! Hôm nay cá chiên và hạt bí rang ngon lắm! Ngài có muốn nếm thử một chút không?”

...Thì ra là vì chuyện này.

Yến Phi Độ khi chưa bị thương, ngày thường thường dùng rượu, mà còn phải có âm nhạc hòa tấu kèm theo mới uống vào được vài chén.

Còn giờ, thỏ nhỏ này lại quen tay quen chân, chạy tới hỏi hắn có muốn ăn không, gương mặt lông tơ mềm mại chẳng lộ ra chút gì là khách sáo.

Yến Phi Độ khẽ lắc đầu, nhưng lại thấy Hàn Giang Tuyết dường như chẳng để tâm chút nào, cứ thế ngồi bệt luôn xuống hành lang bên ngoài, cùng hai chú chuột lang gặm rôm rốp cá chiên và hạt bí.

Vừa ăn, thỏ nhỏ còn vừa líu lo nói chuyện với Yến Phi Độ: “Tiên nhân tiên nhân, sao ngoài kia lại có hoa đào mọc giữa tuyết thế? Là thuật pháp sao?”

“Ừm.”

“Hoa đào đẹp quá đi mất.”

Thỏ nhỏ cứ thế nói những chuyện vụn vặt, như thể sợ Yến Phi Độ cô đơn, cố ý đến đây để trò chuyện cùng hắn.

Yến Phi Độ lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt dần nhìn về phía xa.

Lầu các xây cao, có thể thấy được cả hoa đào bên ngoài viện. Đào nở như thác, đổ xuống từ sườn núi như một dải lụa hồng đẫm tuyết.

Dưới thác hoa là một con sông dài, phủ đầy sương tuyết, nửa dòng đã kết băng. Trên mặt băng dường như có một chiếc thuyền đánh cá trôi theo dòng. Trên thuyền có một lão ông, đang lặng lẽ buông câu.

Chẳng phải đúng là câu thơ: “Cô thuyền thoa nón ông, độc câu Hàn Giang Tuyết” sao?

Yến Phi Độ chống một tay lên trán, cúi mắt nhìn bóng lưng con thỏ nhỏ đang ngồi đối diện, khóe môi vô thức cong lên.

Chính là “Hàn Giang Tuyết” đấy chứ còn gì?

Hàn Giang Tuyết ăn xong cá chiên, cảm thấy hơi mặn, định xuống bếp nhổ ít rau sống ăn giải ngấy.

Y vừa quay đầu lại, thì thấy Yến Phi Độ đã tựa vào giường, nhắm mắt nghỉ rồi.

Hàn Giang Tuyết liền giơ hai chân lên, ra hiệu cho hai chú chuột lang giữ im lặng. Nhưng khi quay lại, y thấy hai chú chuột đã ăn xong hạt bí, nằm phơi bụng trong đĩa ngủ ngon lành.

Y vội vàng xếp chồng hai đĩa lại, rồi đặt chuột lên đầu, nhẹ nhàng bước xuống lầu.

Tai thỏ khẽ vẫy trong gió, Hàn Giang Tuyết quay lại bếp, vỗ nhẹ lên con rối gỗ đang làm việc.

“Cho ta giấy và bút được không?”

Không lâu sau, rối gỗ mang giấy và bút đến cho Hàn Giang Tuyết.

Y đặt giấy và bút lên hành lang, đứng trên tờ giấy, ôm bút lông bằng hai chân, bắt đầu viết thư.

【Mẹ, khi nhận thư này hãy coi như chúng ta đang gặp mặt.

Con đã đến Đào Hoa Lạc rồi, tiên nhân tuy không nhận con làm đồ đệ, nhưng cho phép con ở lại và dạy con kiếm pháp.

Ckn nghĩ không thể lợi dụng người ta, nên đã nói với tiên nhân là sẽ làm việc, giờ con chính là miêu nô do Đào Hoa Lạc thuê.

Chắc người cũng sẽ rất ngạc nhiên, không ngờ tôi lại tìm được một chủ nhân như thế này, phải không?

Hì hì, khi con học xong kiếm pháp, sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa!

Nếu có thời gian, người cũng hãy đến Đào Hoa Lạc thăm con nhé.

Tiên nhân tuy lúc đầu có hơi làm con sợ, nhưng thực ra là người tốt, sẽ làm cá chiên cho con ăn.

À phải, con còn có hai con chuột lang, chúng con cùng trồng rau sống mỗi ngày.】

Hàn Giang Tuyết viết xong thư nhà, liền gấp lại cẩn thận, sau đó chạy tưng tưng tưng tới vỗ vỗ lên chân rối gỗ Ký Linh.

“Ta muốn gửi thư, phải làm thế nào?”

Ngày thường nếu có chim bay qua, y còn có thể gọi chúng đưa thư giúp.

Nhưng nay gió tuyết lạnh buốt, y chưa  thấy con chim nào, đành phải hỏi rối gỗ.

Hàn Giang Tuyết giơ bức thư to hơn cả người mình lên, rối gỗ cúi người nhận lấy, rồi đưa tay cầm chiếc còi gỗ đeo ở cổ, thổi lên một tiếng.

Chẳng bao lâu sau, một con diều gỗ bay tới, cúi đầu ngậm lấy thư của Hàn Giang Tuyết.

“Mẹ ta đến chỗ tỷ tỷ rồi! Tỷ tỷ ở U Độc Ngọa, con mèo tên Hương Trăn chính là nàng ấy đó!”

Diều gỗ gật đầu, nhét thư vào khoang gỗ trong ngực, rồi vỗ cánh bay đi.

Thỏ con ngửa đầu nhìn theo cánh diều, giơ hai cái móng nhỏ vẫy vẫy, hớn hở chạy về phòng.

Ngoài con diều gỗ đưa thư cho Hàn Giang Tuyết, còn một con nữa bay vào thư phòng của Yến Phi Độ.

Khi diều gỗ đậu lên bậu cửa sổ, Yến Phi Độ mở mắt.

Hắn đưa tay lấy bức thư trong khoang gỗ ra, mở ra xem. Một lát sau, hắn giơ tay thiêu hủy lá thư, rồi lại nhắm mắt.

Mảnh thư còn sót lại trên bậu cửa, chỉ lờ mờ thấy vài nét chữ.

【Các môn phái muốn Thiên Ngoại Vân Hải muốn trở lại, chúng ta muốn mời Tiên Tôn đến Đoạn Kiều Thiên Sơn một chuyến...】

Yến Phi Độ khẽ nhắm mắt, như đang nói mộng, trầm giọng lẩm bẩm:

“Giải pháp đã sớm nói rõ, chẳng chịu nghe, nay lại nhắc đến... đã muộn rồi.”

Đêm đến rất nhanh.

Hàn Giang Tuyết từ lâu đã nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng, đắp chăn say ngủ.

A Đại và A Nhị cuộn tròn bên cạnh y, từ sớm đã ngủ đến mức lật cả bụng lên.

Tưởng đâu lại là một ngày yên bình vô sự, nhưng gần đến lúc hừng đông, một bên tai thỏ của Hàn Giang Tuyết bỗng dựng thẳng lên.

Trong khoảnh khắc vạn vật đều yên ắng, bên ngoài viện lại vang lên tiếng gõ cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play