Edit: Min



Chuồn chuồn vỗ cánh bay qua mặt nước, khẽ đáp xuống chóp mũi thỏ con.

Hàn Giang Tuyết hắt xì một cái, tự đánh thức chính mình, con chuồn chuồn quấy rầy y tất nhiên cũng bay mất.

Y giơ móng lên dụi mắt, đưa mắt nhìn quanh, phát hiện cảnh sắc bốn phía đã không còn quen thuộc.

Hôm qua, y vừa mới đến bên bờ sông thì đã thấy Rùa gia gia đợi sẵn ở đó.

Người có đường của người, yêu có đạo của yêu.

Con người thì cưỡi ngựa, điều khiển phi kiếm, hay đi thuyền mây, còn đám tiểu yêu tinh thì hoặc là tự đi bộ, hoặc nhờ các đại yêu cho quá giang.

Rùa gia gia quanh năm chuyên chở khách, giá cả lại rẻ, miễn là không đi đến khu ngoại giới, chỉ cần một viên linh châu là được.

Hàn Giang Tuyết ôm gói hành lý, có hơi lo lắng mà thè lưỡi liếm môi.

Hôm nay sao lại có nhiều yêu tinh muốn ra ngoài như vậy, chẳng lẽ không còn chỗ nữa rồi?

"Đừng ồn, đừng ồn! Tiểu yêu nặng thì ngồi lên lưng ta, nhẹ thì tự gấp lá làm thuyền con, buộc vào người ta!"

Rùa gia gia ghét nhất là tiểu yêu tinh vô tổ chức, lớn tiếng quát bảo giữ quy củ.

Thế là Hàn Giang Tuyết lập tức im miệng.

Y không muốn ngồi thuyền lá, khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, đương nhiên phải ngồi lên lưng Rùa gia gia mới oai phong!

Quan trọng hơn nữa, trong đám yêu tinh luôn tồn tại chuỗi khinh miệt hình thể, càng nhỏ con càng bị coi thường.

Khụ, dù là làm bộ thì y cũng không thể tự giác đi ngồi thuyền lá được!

Các tiểu yêu lần lượt trèo lên lưng Rùa gia gia, đến lượt Hàn Giang Tuyết thì Rùa gia gia bất chợt ho một tiếng.

“Ờm, chỉ cần hai tiểu yêu nặng cỡ hai cái bánh bao ngồi thuyền lá là được rồi, không thì mấy yêu nặng hơn sẽ không có chỗ, chẳng thể ra ngoài được.”

Tất cả tiểu yêu đồng loạt quay sang nhìn Hàn Giang Tuyết, y ôm bọc nhỏ, một mình ngẩng đầu nhìn trời.

Rùa gia gia lại ho thêm tiếng nữa.

“Hàn Giang Tuyết.”

Bắt đầu chỉ đích danh.

Hàn Giang Tuyết lập tức diễn màn chột dạ lộ rõ: “A, không còn chỗ thì ta đi ngồi thuyền lá cũng được, chỉ là ta nặng hơn hai cái bánh bao nhiều lắm!”

Tiểu yêu cùng Rùa gia gia: ... cứ làm như không nghe thấy đi.

Hàn Giang Tuyết làm bộ như không có chuyện gì, bình thản ngồi lên thuyền lá, cẩn thận buộc dây vào đuôi Rùa gia gia.

“Đi thôi——”

Rùa gia gia cất tiếng hô dài, lướt vèo trên mặt nước.

Phải rồi, khác với loài rùa bình thường chậm chạp, động tác của Rùa gia gia nhanh nhẹn lắm! Bằng không, sao có thể độc chiếm việc buôn bán trong vòng trăm dặm quanh đây chứ!

Hàn Giang Tuyết nhịn không được mà reo lên chít chít, hai móng vuốt bám chặt mép thuyền lá, chẳng phải vì sợ, mà là vì hưng phấn.

Ta ra ngoài rồi———

Sau đó, con thỏ nhỏ vì quá hưng phấn nên ăn ít điểm tâm xong liền nhìn sông núi lặp đi lặp lại trước mắt, bắt đầu thấy buồn ngủ.

Khi y tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy cảnh sắc xa lạ, không nhịn được hắt hơi một cái.

Bốn phía phủ tuyết mênh mang, trên mặt nước cũng kết tầng băng mỏng.

Trên bờ đá đen bám đầy sương tuyết, tùng bách cũng bị tuyết dày đè cong cả nhánh.

“Rùa gia gia, đây là đâu vậy?”

Hàn Giang Tuyết kiễng chân lên, hai móng bám lấy mạn thuyền lá, lại thấy trên lưng Rùa gia gia đã chẳng còn tiểu yêu nào nữa.

“Ngươi tỉnh rồi à? Ta chưa từng thấy tiểu yêu nào ngủ say như vậy, qua khỏi chỗ này là đến Đào Hoa Lạc rồi đó!”

Hàn Giang Tuyết lập tức cười rạng rỡ, trên chiếc thuyền lá nhỏ nhảy tới nhảy lui.

“Đào Hoa Lạc rốt cuộc trông thế nào? Thật sự là khắp núi khắp đồi đều là hoa đào à?”

“Phải đấy, mỗi lần ta đi qua đều hắt hơi mấy cái, phấn hoa nhiều quá.”

“Có phải ai cũng cưỡi kiếm bay, đi trừ yêu diệt ma không?”

“Vậy ta với ngươi mà đến chốn ấy chẳng phải chết toi rồi sao? Cái kiểu mở miệng là ‘Giết giết giết’ ấy sớm lỗi thời rồi.”

...

Hàn Giang Tuyết vừa ríu rít trò chuyện với Rùa gia gia, vừa nhảy nhót vì vui mừng, thì chợt thấy Rùa gia gia dừng lại.

Rùa gia gia ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm dòng nước phía trước, rồi nghiêng đầu ra hiệu cho Hàn Giang Tuyết im lặng.

Hàn Giang Tuyết cũng lập tức ngậm miệng lại.

Yêu tinh trời sinh mẫn cảm, hễ có vật lạ xuất hiện, đều có thể cảm nhận được từ trước.

Rùa gia gia chậm rãi lên tiếng: “Chẳng hay là vị Thủy Quân phương nào ngăn đường? Tại hạ là tiểu yêu Thọ Tuế ở núi Đồ La, qua lại chốn này đã mấy trăm năm, hằng năm đều dâng lễ vật cho chư vị Thủy Quân. Không biết là đã lỡ mất vị nào, xin cứ nói rõ, tại hạ sẽ lập tức bù đắp.”

Đồng thời, Thọ Tuế cũng âm thầm thả lỏng thuyền lá, truyền âm cho Hàn Giang Tuyết:

【Nếu có gì không ổn, ta sẽ đưa ngươi lên bờ.】

Hàn Giang Tuyết lúc này đã siết chặt chuôi thanh tiểu mộc kiếm trong bọc hành lý, lòng thầm nghĩ: nếu phía trước thực sự là hung thần ác sát, nói không chừng y phải chém cho một nhát!

Trong truyện thường viết thế mà, hễ nhân vật chính rời núi, tất sẽ có sát tinh chặn đường!

Phía trước mặt nước như sôi trào, từng lớp sóng cuồn cuộn như bị một vật khổng lồ đội nước xông lên.

Cuối cùng mặt nước đột ngột tách ra, một con Thanh Long to lớn như núi sừng sững trồi lên giữa dòng!

Dòng nước xiết chung quanh bị nó chắn lại, dường như cũng chững lại trong thoáng chốc.

Nơi này hẳn là địa bàn của con Thanh Long này, vừa xuất hiện, bốn phía liền im phăng phắc, ngay cả tiếng chim cũng không còn.

Long tuần xuất hiện, vạn yêu lui bước.

Miệng Thanh Long hơi hé, lộ ra hàm răng sắc lạnh như lưỡi dao bên trong.

Hàn Giang Tuyết căng thẳng chờ đợi con Thanh Long kia phát uy, lại nghe nó truyền âm từ giữa không trung: “Ta là Thủy Quân mới nhậm chức nơi đây, ngươi quả thật chưa có nộp cống phẩm cho ta.”

Hàn Giang Tuyết và Thọ Tuế: ....... Thì ra là một tên non trẻ ngốc nghếch.

Thọ Tuế từ trong túi trăm báu lấy ra ít tôm cá làm lễ, rồi lặng lẽ rời khỏi khúc sông đó.

Phải rồi, Đào Hoa Lạc ở gần đây, có yêu ma quỷ quái nào dám làm càn nơi ấy chứ?

Lo lắng một trận... uổng công.

Thọ Tuế và Hàn Giang Tuyết mỗi người dùng khăn tay lau mồ hôi, lại tiếp tục lên đường.

Có điều hình như Thọ Tuế thật sự bị dọa không nhẹ, đến khi còn cách Đào Hoa Lạc một đoạn nữa, đã phải ghé vào bờ thở hổn hển.

“Dù là Thủy Quân mới nhậm chức, nhưng rốt cuộc vẫn là rồng. Rùa là Thủy tộc, mà Thủy tộc thì đều do Long tộc quản. Mới chạm mặt thôi mà ta đã thấy khí huyết nghịch dòng rồi.”

Hàn Giang Tuyết đã sớm nhảy xuống thuyền, múc nước sông lên nấu sôi, đút nước cho Thọ Tuế uống, sau đó lại dùng chiêu “Thỏ con đấm lưng”……  Nhưng rùa làm gì có vai, nên y đành xoa bóp cái cổ cho Thọ Tuế.

Thấy Thọ Tuế hình như còn muốn gượng dậy tiếp tục hành trình, Hàn Giang Tuyết nhất quyết không chịu leo lên.

“Đào Hoa Lạc đã ở gần đây, thì ta tự đi bộ là được! Dù có mất mấy ngày ta cũng không vội mà! Ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt!”

Hàn Giang Tuyết đeo bọc hành lý nhỏ, cúi người hành lễ với Thọ Tuế rồi nhảy nhót chạy đi, mấy bước là đã mất hút.

Thọ Tuế gọi mấy tiếng mà y chẳng ngoái đầu lại.

Nhìn theo bóng dáng con thỏ con biến mất, Thọ Tuế thở dài: “Đi đường thủy thì nhanh, chứ đường bộ còn một đoạn nữa đấy! Nếu có lạc thì nhớ phải biết hỏi người ta nha!”

Nhưng mà... Đào Hoa Lạc nổi tiếng thế, chắc không đến nỗi bị lạc đâu ha?

Hàn Giang Tuyết thấy hơi kỳ lạ.

Sao khu này lại chẳng thấy ai cả?

Nơi này vẫn còn tuyết rơi, cũng không có bóng dáng động vật nào.

Không có ai để hỏi đường, y đành men theo dòng nước đi mãi, vậy là bắt đầu leo núi.

Tối đến, trời vừa tối vừa lạnh, y cẩn thận tìm một hang đá không có mùi lạ, nhóm lửa sưởi ấm bên trong.

Bánh khô cứng nướng trên lửa một lát liền trở nên mềm thơm, Hàn Giang Tuyết gặm từng miếng từng miếng nhỏ nhấm nháp, ngồi nghe gió hú bên ngoài, ôm chặt lấy cái bọc hành lý nhỏ của mình.

“Không sao hết, không sao hết.” Y nhỏ giọng tự cổ vũ mình.

Y có cách mà!

Sợ tối thì sao? Sợ lạnh thì sao? Sợ... bất cứ thứ gì đi nữa!

Chỉ cần có cái này thì chẳng còn sợ gì nữa! 

Hàn Giang Tuyết lôi ra từ trong bọc một quyển thoại bản:《Kiếm tiên Đào Hoa Lạc đại chiến 999  thiên ma》!

Trong truyện kể, khi con thỏ nhỏ sắp bị thiên ma nuốt chửng, thì vị kiếm tiên của Đào Hoa Lạc thân như lưu quang, chỉ trong chớp mắt liền vung kiếm, một chiêu chém tan 999 thiên ma!

【Kiếm tiên râu bạc cười nói: Nếu ngươi muốn học kiếm, cứ đến Đào Hoa Lạc. Đào Hoa Lạc dạy không phân biệt thân phận, dù ngươi chỉ là một con thỏ nhỏ.】

Đọc xong, Hàn Giang Tuyết vô cùng thỏa mãn, cuộn mình lại ngủ bên đống lửa.

Trong mơ, y như trở về lúc còn là một tiểu yêu bị Mèo mẹ tha về ổ lần đầu tiên.

Mọi yêu tinh đều cho rằng Hàn Giang Tuyết kỳ lạ.

Ai mà chẳng biết cả nhà Lục Thủy Tương Phi đều là đại yêu, vậy mà lại nuôi dưỡng một tiểu thỏ tinh thế này...

Không có yêu lực mạnh mẽ, lại nhỏ bé, một chút sơ ý là có thể trở thành bữa ăn nhẹ cho những kẻ khác.

Yếu đuối, trong thế giới yêu quái là không có giá trị gì.

Hàn Giang Tuyết khi còn nhỏ không ít lần bị bắt nạt.

Thỏ nhỏ trời sinh nhạy cảm và dễ xúc động, nhưng những gì y chịu đựng sẽ không bao giờ bộc lộ trước mặt Mèo mẹ hay huynh tỷ.

Y lặng lẽ chịu đựng, mỗi ngày chỉ để lộ ra bộ mặt vui vẻ, lâu dần, y cũng học được cách sử dụng cơ thể nhỏ bé và tốc độ để trả đũa.

Đến khi lớn lên, có thể biến hình, trong núi không còn tiểu yêu nào dám bắt nạt y nữa.

Hàn Giang Tuyết nỗ lực như vậy, chỉ để tuyên bố một cách rõ ràng rằng: “Ta chính là con của Lục Thủy Tương Phi!”

Dù giờ đây còn nhỏ, chỉ nặng bằng hai chiếc bánh bao, nhưng sau này sẽ rất mạnh mẽ, không làm mất mặt gia đình!

Khi Hàn Giang Tuyết thức dậy, hai chiếc tai thỏ dựng thẳng lên, y đã tràn đầy tinh thần!

Không biết có phải vận khí tới rồi hay không, dọc đường Hàn Giang Tuyết bắt gặp hai con sẻ núc ních đang dừng chân nghỉ ngơi, bèn lập tức gọi bọn chúng hỏi đường.

“Chiu mi chiu mi chiu mi?” ——  Nhị vị khỏe chứ? Xin hỏi Đào Hoa Lạc có gần đây không?

“Pi pi!” ——  Đúng đó!

“Chiu chiu mi?” ——  Có biển chỉ đường gì không?

“Pi pi~  pi pi pi!” ——  Cần chi biển, cứ thẳng đường mà đi, thấy nơi nào có nhiều hoa đào thì chính là chỗ đó!

...

Một thỏ với hai sẻ ríu rít trao đổi bằng tiếng “Chiu mi” “Pi”, sau đó hai con sẻ như có việc gấp, vội vàng bay đi trước.

“Pi pi pi pi!” —— Khoai mập! Về ăn cơm mau!

“Pi pi pi!” —— Biết rồi! Khoai nhỏ thúc giục cái gì chứ!

Hàn Giang Tuyết vẫy vẫy móng vuốt tạm biệt chúng, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.

Chỉ là đến giờ y vẫn chưa hiểu, hai chữ “Đi thẳng”kia... ẩn chứa vô vàn khả năng.

Lên cũng là đi tới, mà xuống... cũng là đi tới.

Gió lạnh rít gào, thổi đến mức Hàn Giang Tuyết lim dim buồn ngủ, thế nhưng đã gần đến nơi rồi, thì phải gắng gượng tiếp tục!

Vượt qua thêm một ngọn núi, y trượt chân một cái, cứ thế mà lăn lông lốc từ sườn dốc xuống.

Đến khi bò dậy được, Hàn Giang Tuyết liền ngẩn ngơ nhìn cảnh sắc trước mắt, đến cả bọc đồ cũng quên nhặt.

Trong mắt một con thỏ chưa từng ra khỏi cửa như y, đào hoa và tuyết trắng là hai thứ chẳng thể cùng xuất hiện trong một mùa.

Thế nhưng lúc này đây, vẻ rực rỡ lộng lẫy ấy, tựa như hòm phấn son của Vương Mẫu bị đánh đổ, sắc hồng nhạt, trắng phớt, đỏ thẫm, phấn đào... toàn bộ màu sắc phấn hương như trải đầy trên nền tuyết trắng tinh lạnh giá.

Hết cây này đến cây khác, nghịch chuyển tiết trời mà sinh, những gốc đào đứng sừng sững giữa gió rét, từ trong tuyết mà mọc lên, hấp thụ hàn khí và sương lạnh, thế mà lại nở ra từng đóa đào rực rỡ chói mắt.

Hàn Giang Tuyết từng thấy đào hoa, ở núi Đồ La cũng có.

Chỉ là chưa từng thấy rừng đào nào giống như trước mắt này, mỗi một cây, mỗi một nhánh, đều như thiêu đốt đến tận cùng sinh mệnh, những đóa đào to lớn chen chúc đè nặng cành cây, cành hoa mềm mại như tơ lụa rũ xuống giữa tuyết trắng, tựa như giữa lồng ngực tuyết sơn, đột ngột tuôn trào một vệt tâm huyết.

Hàn Giang Tuyết nín thở, men theo con đường nhỏ trong đào lâm mà đi tiếp.

Không biết đã vòng qua bao nhiêu khúc rẽ, cuối cùng cũng thấy được một viện lạc được tường trắng ngói xanh bao bọc.

Y đứng bên ngoài cổng viện, cung kính giơ một móng vuốt lên gõ cửa.

“Núi Đồ La, Hàn Giang Tuyết, đến bái sư học nghệ tại Đào Hoa Lạc, thỉnh tiên nhân cho một lần diện kiến!”

...

Không có hồi âm.

Đó là lẽ thường. 

Bái sư học nghệ đâu phải chuyện dễ dàng, Hàn Giang Tuyết đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Chốn đại phái như Đào Hoa Lạc, chỉ e quy củ chẳng ít.

Có điều y không ngờ, một đợi là ba ngày.

Y đã tự lĩnh ngộ mà dựng lều nhỏ trước cổng viện, nếu đợi thêm vài hôm nữa, có khi còn có thể tự mình khai hoang làm ruộng.

Y thành tâm đến vậy, dẫu có co ro lạnh run trong lều mỗi đêm, trong mộng vẫn luôn lẩm bẩm: “Tiên nhân, xin hãy thu ta làm đồ đệ đi...!”

Cánh cổng viện tưởng chừng sẽ mãi khép chặt, đến đêm ngày thứ ba, lại lặng lẽ mở ra.

Một bóng người lặng lẽ bước đến, đứng trước chiếc lều nhỏ đến mức có thể bỏ qua không thấy.

Người nọ đưa tay nhấc Hàn Giang Tuyết ra khỏi lều, lòng bàn tay ấm áp khiến thỏ con dần tỉnh lại.

Hàn Giang Tuyết vừa mở mắt liền nhìn thấy tiên nhân.

Tiên nhân vận hồng y, đang ngồi trên bậc thềm trước viện, áo dài sắc máu trải khắp mặt đất, hòa vào tuyết trắng.

Hắn không vấn tóc, mái tóc đen như mực buông dài sau lưng, cúi mắt nhìn Hàn Giang Tuyết. Rõ ràng là đôi mắt xinh đẹp đến diễm lệ, nhưng trong mắt ấy lại không có lấy chút ánh sáng, chỉ có một khoảng không mênh mông, tĩnh lặng đến cùng cực, như tro tàn gió quét.

Từ lúc hắn xuất hiện, ánh trăng trên trời dường như cũng bị che khuất.

Hàn Giang Tuyết từng tưởng tượng rất nhiều về dáng vẻ của tiên nhân, không ngoài những lão nhân tóc trắng râu dài, áo rộng tay bay, bước đi thong thả giữa mây trời.

Nhưng y chưa từng ngờ rằng, chân tiên nhân lại mang dáng vẻ như thế, cao quý khó gần, như con cháu vương tộc trong chốn nhân gian dạo ngắm phù hoa, tiêu xài ngàn vàng chẳng chớp mắt, rồi đến khi hí đài phố lớn rộn ràng náo nhiệt, lại quay lưng mà đi khỏi phồn hoa vạn trượng, đứng lặng trước án thờ Phật đã tàn hương, lấy xuống một đóa ưu đàm mà thưởng thức.

Trong khoảnh khắc, bốn bề lặng ngắt, gió tuyết cũng ngừng rơi.

Tiên nhân cúi đầu khẽ hỏi, thanh âm nhẹ như tơ đàn: “Ngươi muốn gì?”

Hàn Giang Tuyết ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu sau mới cẩn thận đem giấc mộng từ thuở ấu thơ chôn giấu trong tim mình, dâng lên bằng cả tấm lòng.

“Ta muốn bái ngài làm sư phụ.”

Tiên nhân nhìn con thỏ nhỏ, thân hình mảnh nhẹ tựa không chịu nổi gió rét, vậy mà lại một mình tìm đến nơi này, chờ suốt ba ngày ba đêm không rời nửa bước.

Chỉ là...

“Ta không thu đồ đệ.”

Mấy chữ ấy nhẹ nhàng bình thản, giọng nói chẳng chút gợn sóng.

Hắn như đang trả lời Hàn Giang Tuyết, lại như chỉ đang thản nhiên nói ra một đạo lý trong cõi thế gian.

Rõ ràng Hàn Giang Tuyết vẫn còn đang đứng trước mặt hắn, vậy mà trong mắt tiên nhân lại như thể hoàn toàn trống rỗng, xa xăm đến mức chẳng thể chạm tới.

______

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Giang Tuyết: Sao lại như vậy! QAQ

Tiên nhân: Làm sao lại có thỏ tới tìm ta bái sư?

Hàn Giang Tuyết: Hừ, chỉ là theo lẽ thường thôi! Xem tuyệt chiêu bí mật của ta nè!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play