Edit: Min
Khi Hàn Giang Tuyết mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong lòng bàn tay của Lục Thủy Tương Phi.
Cậu thỉnh thoảng vẫn nghĩ, Tương Phi sau khi hóa hình thật ra không nên gọi là “Tương Phi” nữa, phải gọi là “Lạc Thần” mới đúng.
Chẳng ai có dáng vẻ như Tương Phi.
Người phàm nếu vô tình bước vào hang động, nhìn thấy Lục Thủy Tương Phi, có thể ban đầu sẽ bị khí chất lộng lẫy của bà làm chấn động, đến khi thần trí ổn định lại mà nhìn rõ diện mạo thật, e là sẽ sợ đến mức á khẩu.
Bởi vì bà... thật sự quá khổng lồ.
Thời thượng cổ, những thần linh như Nữ Oa, Phục Hy, phần lớn đều có thân thể cao lớn tựa núi, mỗi bước đi đều khiến đất trời rung chuyển, hơi thở cũng có thể dời sông lấp biển.
Hang động ở lưng chừng núi này dài ngàn thước, mà hình thể của Lục Thủy Tương Phi đã chiếm hết một nửa không gian trong đó.
Tóc đen búi cao thành kiểu tuột mã, cài trâm hoa tinh xảo, giữa trán dán một đóa hoa điệp, da trắng hơn tuyết, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Vạt váy lụa xanh trải dài khắp nền hang, giống như một mặt hồ lặng màu ngọc bích mọc lên giữa đất bằng.
Trong tổ đang đốt hương, làn khói trắng bồng bềnh trôi lững lờ giữa không trung, nhuốm vào nét mặt lãnh đạm của Tương Phi, khiến bà tựa như một pho tượng thần người phàm lập nên trên vách núi cao.
Bất cứ vật gì, một khi phóng đại đến cực điểm, đều sẽ sinh ra một loại sợ hãi khiến người ta khó lòng hiểu nổi, không thể nắm bắt.
May mà Hàn Giang Tuyết nhìn quen rồi từ nhỏ.
Lục Thủy Tương Phi khẽ nghiêng người về phía trước, trâm hoa cài trên búi tóc đen như mây phát ra tiếng leng keng trong trẻo, đầu ngón tay sơn móng đỏ như chu sa nhẹ nhàng lướt qua cằm của Hàn Giang Tuyết. Không giống với chiếc cằm nhọn đặc trưng của mèo con nhà bà, chiếc cằm nhỏ của Hàn Giang Tuyết lại mềm mềm phúng phính.
“Sao không nói gì? Vui đến ngốc rồi à?”
Lục Thủy Tương Phi từ tốn cất lời, đôi môi đỏ rực khẽ cong lên trên gương mặt rực rỡ ánh sáng yêu khí.
Dù là yêu tinh đã sống vạn năm, hóa hình thành người, dáng vẻ của bà tự nhiên đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ không tì vết, chỉ có điều, đôi mắt kia vẫn giữ nguyên hình dạng đồng tử dọc của loài mèo, nhất định không chịu đổi thành dạng “Mắt nước cắt thu” của người phàm.
Bị một đôi mắt mèo băng lạnh thế kia nhìn chằm chằm, yêu nhỏ bình thường đã sợ đến mức ngất lịm rồi. Nhưng với Hàn Giang Tuyết, đó lại là đôi mắt của mẹ mà y đã quen nhìn từ nhỏ đến lớn.
“Người nói thật sao?!”
Hàn Giang Tuyết ôm hai chân trước vào ngực, tròn xoe đôi mắt, dáng vẻ như không tin nổi.
Cậu từ nhỏ đã khác biệt với đám yêu trên Yêu sơn.
Thích đọc thoại bản, thích nghe hí khúc, thích nhất chính là đọc những câu chuyện về phái tu tiên Đào Hoa Lạc.
Hàn Giang Tuyết cũng muốn trở thành một kiếm tiên trong những câu chuyện ấy, quang minh lỗi lạc, trượng nghĩa hành hiệp, ngầu lòi lại khí phách!
Trừng trị kẻ ác, có ta!
Hành hiệp trượng nghĩa, có ta!
Trừ yêu diệt ma, có ta!
Hàn Giang Tuyết cười khúc khích ôm lấy kiếm tiên búp bê ngủ say, rồi lại khúc khích tỉnh dậy trong cảnh ngậm đầu búp bê trong miệng.
Chỉ là, những yêu quái khác luôn cười cậu si tâm vọng tưởng, nói cho cùng cũng chỉ là một con thỏ nhỏ bé, tay chân ngắn tũn thế kia, làm sao cầm nổi kiếm?
Khi còn bé, Hàn Giang Tuyết luôn không phục, thường nghiêm túc nói: “Được mà, được mà!”
Sau đó lại tưng tưng tưng chạy về tổ, chạy đến hỏi Mèo mẹ:
Hàn Giang Tuyết: Năm nay con có thể xuống núi đến Đào Hoa Lạc học kiếm được chưa ạ?
Mèo mẹ: Con còn quá nhỏ.
Năm sau, Hàn Giang Tuyết lại hỏi: Vậy năm nay thì sao ạ?
Mèo mẹ: Thỏ nhỏ như con, xuống núi rồi sẽ bị người ta làm thành đầu thỏ tê cay ăn mất đấy.
Sau đó nữa, Hàn Giang Tuyết nghĩ ra cách đối phó: Con chạy rất nhanh mà, sẽ không bị làm thành đầu thỏ tê cay đâu! Như vậy được chưa ạ?
Mèo mẹ: Thì người ta làm thành thịt thỏ xào cay.
Hàn Giang Tuyết lạc đề: Sao con toàn bị làm thành món tê cay thế?
Mèo mẹ chẹp miệng: Vị cay ngon mà.
—
Năm này qua năm khác, từ một chú thỏ con, Hàn Giang Tuyết... vẫn là một chú thỏ con, chưa bao giờ được Mèo mẹ đồng ý cho xuống núi.
Không phải là không thể lén đi, nhưng yêu lớn có thần hồn mạnh mẽ, dù Hàn Giang Tuyết có đào 80 cái hang, xuyên xuống tận 18 tầng Địa phủ, Mèo mẹ cũng có thể chỉ bằng một vuốt liền móc y ra.
Hàn Giang Tuyết chỉ còn cách tự học kiếm thuật, nhưng không biết có phải vì động tác quá buồn cười hay không, mỗi lần luyện kiếm đều khiến các yêu tinh xung quanh cười như sấm nổ.
Những năm trước Mèo mẹ cũng hay ra ngoài, đi thăm mấy người đã tuyển con bà về, gọi là “gia phương khảo sát”, kiểm tra tình hình học sinh.
Nhưng gần như lần nào cũng không đưa Hàn Giang Tuyết đi, chỉ bảo ở nhà trông tổ thôi.
Bây giờ lại thật sự chịu để cậu ra ngoài, Hàn Giang Tuyết bắt đầu nghi ngờ có phải bị lừa không đây?
“Con không phải từ nhỏ đã luôn muốn đến Đào Hoa Lạc bái sư học nghệ sao? Trước kia con còn nhỏ, ta không cho. Giờ lớn rồi, ta đồng ý.”
Lục Thủy Tương Phi vừa nói vừa đưa tay che miệng ngáp một cái, rõ ràng lại buồn ngủ rồi.
Là mèo mà, một ngày mười hai canh giờ, mà không ngủ đủ tám canh giờ thì luôn cảm thấy sai sai.
Tư thái nhàn nhã như thế, giọng điệu dửng dưng như thế, vậy mà... lại là thật!
Hàn Giang Tuyết lúc đầu không dám tin, sau đó giống như một quả pháo bị châm ngòi, bật dậy nhảy cẫng lên:
“Thật sao! Mẹ! Con thật sự được đi ạ?!”
“Ừ, con đi luôn hôm nay đi, lát nữa ta cũng phải ra ngoài. Chỉ là, đến Đào Hoa Lạc rồi, tuy môn phái đó không kỳ thị yêu tinh, nhưng nếu tư chất con kém quá, người ta có nhận hay không lại là chuyện khác.”
Hàn Giang Tuyết lập tức giơ vuốt đập vào ngực, làm ra vẻ già đời: “Tam ca nói rồi! Bái sư thì phải mang trà theo! Phải đi cửa sau!”
Tam ca của y thường hay lui tới nhân gian, mỗi lần về lại kể cho Hàn Giang Tuyết nghe đủ chuyện ly kỳ dưới núi.
Ấn tượng sâu sắc nhất chính là: rất nhiều chuyện khó giải quyết, chỉ cần tặng chút trà, mời một bữa cơm, hình như là xong cả.
“Tam ca con biết cái gì, đến bắt chuột còn không rõ.”
Lục Thủy Tương Phi lạnh lùng phán một câu.
Sau đó, bà nghiêm túc dặn dò: “Con lần đầu đi xa, nếu có nguy hiểm, bản năng yêu tinh sẽ giúp con tránh được. Nếu xảy ra chuyện lớn, yêu lực ta gửi trong yêu đan của con cũng sẽ bảo vệ con một lần. Chỉ là, trừ việc không để bị người ta làm thành thịt thỏ xào cay, còn phải nhớ, đừng tùy tiện lộ ra hình người trước kẻ không đáng tin.”
Hàn Giang Tuyết gãi gãi tai, không hiểu lắm: “Tại sao ạ?”
Lục Thủy Tương Phi hừ lạnh: “Trên đời này kẻ biến thái nhiều lắm.”
Hàn Giang Tuyết nghĩ ngợi rồi hỏi: “Người nói là mấy người cứ thích đứng nhìn mèo đào cát đi ị ấy ạ? Đúng là biến thái thật.”
Lục Thủy Tương Phi nhìn con thỏ nhỏ trước mặt, từ bé chưa từng lăn lộn dưới nhân gian, chẳng hiểu gì về hiểm ác lòng người, sợ là còn chẳng biết biến thái thực sự là gì. Nhìn mèo đi ị thì tính làm gì, Lục Thủy Tương Phi dứt khoát cắt ngang: “Tóm lại là đừng để người ta thấy! Còn nữa, nhớ đừng có tắm chung với người khác! Cái tật cứ dính nước nóng là muốn hóa hình, chẳng biết là học ở đâu ra!”
Hàn Giang Tuyết cười hì hì, chính y cũng chẳng biết tại sao nữa.
Dặn dò xong xuôi, Lục Thủy Tương Phi liền như bao phụ huynh trên đời bị con nhỏ làm phiền đến phát điên, bắt đầu giục: “Còn không mau đi cho khuất mắt!”
“Con đang thu dọn đồ đạc mà~!”
Hàn Giang Tuyết vừa nhảy tưng tưng trong động vừa lục lọi gói ghém: thanh kiếm nhỏ bằng gỗ do y tự khắc trông cũng ra gì đấy, bộ đồ kiếm tiên mô phỏng bìa truyện cũ nhất định phải mang, còn có con búp bê kiếm tiên yêu quý từ thuở bé, hay mang luôn cả chậu hoa đang trồng ngoài sân nhỉ, rồi còn...
Hàn Giang Tuyết như thể đang dọn nhà để ăn Tết, thu dọn mãi không xong.
“Lằng nhằng phiền phức, cút lẹ cho ta!”
Lục Thủy Tương Phi mất kiên nhẫn, phất tay một cái, một luồng gió cuốn phăng Hàn Giang Tuyết ra khỏi hang.
Bay theo ra còn có một đống điểm tâm, đồ ăn vặt, cá khô nhỏ, cùng cả túi tiền nặng trĩu đựng linh châu.
Chỉ là, Hàn Giang Tuyết quên mất cái quan trọng nhất!
“Nhưng mà con chưa kịp chào mẹ một tiếng!” Thỏ nhỏ lo lắng chạy vòng vòng tại chỗ.
Trong hang yên tĩnh một lúc, sau đó, một cơn gió nhẹ lại cuốn Hàn Giang Tuyết vào trong.
Thỏ thỏ mềm mại, mũm mĩm lập tức hôn nhẹ lên má của Lục Thủy Tương Phi, lần này thì y thật sự phải đi rồi.
Hàn Giang Tuyết ôm đầy đồ đạc, cúi đầu ba cái thật mạnh xuống đất, rồi vẫy vẫy đôi bàn chân nhỏ hướng về cửa hang mà kêu lớn: “Mẹ—— con sẽ trở về thành đại kiếm tiên mạnh mẽ lắm đấy—!”
Hang động chẳng có tiếng đáp lại, có thể là Lục Thủy Tương Phi không muốn nghe, hay là đã ngủ rồi, dù sao cũng không hề lưu luyến chút nào.
Quả nhiên, dù đã hóa hình thành người, yêu tinh vẫn giữ bản tính độc lập.
Khi đã trưởng thành, yêu tinh phải tự đào động, tự săn mồi, tự mình mở rộng lãnh thổ, đau khổ phải tự gánh, lạnh lẽo phải tự chịu, nếu không làm sao có thể trở thành một yêu tinh lớn mạnh, kiên cường?
Hàn Giang Tuyết hiểu điều đó, y đã quyết tâm sẽ xây dựng sự nghiệp cho riêng mình.
Y bước từng bước, mang theo hành lý xuống núi, trên đường gặp các yêu tinh quen thuộc, liền lớn tiếng tuyên bố: “Mình đi xuống núi học kiếm ở Đào Hoa Lạc đây!”
Những yêu tinh nghe xong, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó giống như khi người lớn cho tiền lì xì, họ vui vẻ đưa cho Hàn Giang Tuyết vài viên linh châu.
“Không ngờ đấy, con út nhà Tương Phi cũng có thể đi xa rồi! Chúc con một chuyến đi an lành, nhớ viết thư về nhà nhé!”
Hàn Giang Tuyết nhảy lên, tay vẫy vẫy cùng với các loại yêu tinh như gấu lông, cáo tinh, rồi tay bắt mặt mừng với đủ kiểu yêu tinh khác, hớn hở chạy xuống núi.
Đôi tai thỏ mềm mại của cậu đung đưa trong gió, tiếng gió như mang theo vô vàn lời chúc tụng đến từ mọi hướng.
Khi Hàn Giang Tuyết đeo hành lý xuống núi, trong lòng vẫn còn vướng mắc: sao trong động chỉ gặp mẹ, chẳng thấy bóng dáng yêu tinh nào khác?
Không phải nói là đang bàn chuyện sao?
—
Lúc ấy, Lục Thủy Tương Phi vừa tiễn tiểu yêu nhóc con hay làm nũng kia đi, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Không ngờ một đại yêu như Tương Phi lại cưng chiều tiểu yêu trong nhà đến vậy.”
Một tiếng cười khẽ vang lên trong động.
Lục Thủy Tương Phi cúi đầu nhìn, chỉ thấy một yêu tinh tuấn mỹ mặc áo đen đứng trước mặt mình.
Trước khi Hàn Giang Tuyết vào động, Lục Thủy Tương Phi đã ra hiệu cho yêu tinh kia ẩn đi hình thể, hiển nhiên là không muốn để y biết bọn họ đang bàn chuyện gì.
“Ta sinh vào thời Nghiêu Thuấn, nên trong mắt ta, dẫu đứa nhỏ ấy có lớn đến đâu, sống bao lâu, thì vẫn là một nhóc con mà thôi.”
Nếu không phải trong núi có việc gấp, bà còn chẳng nỡ để Hàn Giang Tuyết rời đi.
...Muốn độc lập, chí ít cũng phải đợi con thỏ nhỏ kia lớn hơn con chuột một chút đã chứ!
Chỉ là, có nhiều chuyện không thể đè nén mãi được.
Trời đất rộng lớn, sinh linh dù sống lâu đến đâu, so với vũ trụ bao la cũng chỉ như chớp mắt. Kiếp này nếu không tận tình sống trọn, chẳng phải uổng phí hay sao?
Lục Thủy Tương Phi mỉm cười nhạt, rồi quay lại chuyện chính: “Nghìn năm nữa lại trôi qua, Nhất Hồ thiền sư sắp thức tỉnh. Xin mời Ẩm Sơn Quân cùng bọn ta liên thủ trấn áp ma này.”
Ẩm Sơn Quân chắp tay: “Khách sáo rồi. Từ năm ngàn năm trước, ta đã lập thệ, chỉ cần thân này còn tồn tại, tất sẽ đến trấn áp thiền sư.”
Ẩm Sơn Quân hơi nghiêng đầu, lắng nghe động tĩnh trên núi.
Đám yêu tinh tuổi nhỏ trong tháng này đều đã bị trưởng bối trong nhà đuổi đi, bất kỳ yêu tinh nào chưa tu hành đủ ngàn năm đều không được phép lưu lại.
Về nguyên nhân, đám đại yêu tất nhiên chẳng buồn nói cho lớp hậu bối biết.
Chuyện này vốn là cơ mật tuyệt đối, biết càng ít càng tốt.
Dù sao cũng có không ít kẻ muốn “giải cứu” vị thiền sư kia, nếu để lộ phong thanh, chỉ e bọn chúng sẽ ùn ùn kéo đến.
Chỉ vài ngày nữa, ngọn núi Đồ La này sẽ trở thành nơi đại yêu tụ họp, hung hiểm trùng trùng.
Một kiếp nạn nghìn năm, mà động tĩnh của vị thiền sư ấy... lại càng lúc càng lớn.
Đột nhiên, trên đỉnh núi truyền đến một hồi trống dồn dập trầm hùng, hòa với cơn mưa rào dồn dập, khiến người nghe không khỏi cảm thấy bất an.
“Phong sơn—!”
Một tiếng lệnh vang lên, Yêu sơn vốn ngày thường náo nhiệt tưng bừng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng như tờ.
Những tán cây non đang ra lộc xanh rờn bắt đầu nhuộm đỏ từ tận gốc, từ thảm cỏ đến vách đá đều bị hắc khí bất tường bao phủ, bên trên còn có phù văn kim sắc lưu chuyển. Nhìn từ không trung xuống, cả ngọn núi chẳng khác gì đầu hồ ly bị chém ngang giữa không trung, tỏa ra sát khí ngút trời, dù vạn vạn năm cũng chẳng thể tiêu tán!
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ con đã xuống núi bái sư học nghệ rồi~ còn chưa kịp bái sư, đã học được kỹ năng xã giao cơ bản của nhân gian: tặng trà!
Ba điều cần chú ý khi thỏ con xuống núi:
Thứ nhất, không được bị làm thành món thỏ cay tê tê!
Thứ hai, không được tắm chung với người!
Thứ ba, phải học thành tài mà trở về!