Hắn đã lắp camera ẩn ngay trên bia mộ của Mạnh Trí. Vệ Tử Hào gần như tháng nào cũng đến, ngồi trước mộ trò chuyện với bà, suốt sáu năm trời, chưa từng gián đoạn.
Nội dung câu chuyện chủ yếu là kể về cuộc sống gần đây của hắn, những khó khăn trong sáng tác, những thành tựu đạt được, giống như một học trò đến thăm thầy, báo cáo tình hình.
Thực tế, Mạnh Trí chính là thầy của Vệ Tử Hào. Trong lĩnh vực hội họa, bà đã dạy dỗ và nâng đỡ hắn rất nhiều.
Lần này, tâm trạng Vệ Tử Hào không tốt. Hắn vuốt nhẹ bia mộ Mạnh Trí, nước mắt rơi như mưa.
“Đúng là anh đã đạo nhái tác phẩm của học trò cưng mà em thích nhất, Liêu Nhất Cẩn.”
“Mạnh Trí à, giờ anh chẳng còn cảm hứng để tiếp tục sáng tác nữa. Anh không dám tưởng tượng… nếu một ngày nào đó cảm hứng cạn kiệt hoàn toàn, anh sẽ trở thành thứ gì…”
“Anh thật sự rất muốn tác phẩm của mình có thể đạt đến thành tựu như em, nhưng anh làm không được. Không ai làm được… Không ai có thiên phú vượt qua em.” Giọng nói của Vệ Tử Hào đầy ngưỡng mộ, sùng bái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT