Chuông vào học vang lên, tất cả đều vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình. Thanh Phòng vội lay Thẩm Duệ Nguyệt dậy, tránh cho lát nữa chủ nhiệm thấy thì lại không hay.

Thẩm Duệ Nguyệt vươn vai gương mặt thất thần vì buồn ngủ, cậu đưa tay chống cằm, không mấy hào hứng nhìn lên bảng. Chẳng mấy chốc mà cô giáo chủ nhiệm đã đến, nhìn cô vẫn còn khá trẻ, gương mặt tươi cười hiền lành.

Cô đứng trên bục giảng nhìn xuống dưới, sau đó liền cầm phấn viết một cái tên lên. "Đây là tên của cô - Ngân Sương, nếu như không có gì thay đổi thì cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm hết ba năm cấp ba của các em. Cô dạy Văn, trong quá trình giảng dạy nếu có gì không hiểu các em cứ thoải mái tìm đến cô mà hỏi bài, được chứ?"

"Được ạ." Bên dưới lập tức đồng thanh trả lời.

"Tốt." Ngân Sương gật đầu hài lòng rồi mới nói tiếp, "Về việc chỗ ngồi, bây giờ cô sẽ để các em ngồi tự do trước, nếu như trong quá trình học cô thấy không ổn sẽ điều chỉnh lại sau."

Thanh Phóng nghe vậy lập tức giật mình, vốn tưởng cô sẽ sắp xếp chỗ ngồi nên cậu ta chỉ ngồi bừa một chỗ, ai dè lại thành chỗ ngồi cố định. Cậu ta vội quay xuống nói nhỏ với Thẩm Duệ Nguyệt, "Hay tao xuống ngồi với mày nha?"

Thẩm Duệ Nguyệt phẩy phẩy tay không để ý lắm.

"Em bàn thứ hai dưới lên, có ý kiến gì thì có thể nói to lên." Khi cậu ta còn tính nói thêm nữa thì đột nhiên bị chỉ điểm, Thanh Phòng có hơi xấu hổ ho khan nói, "Em muốn chuyển xuống ngồi bàn cuối."

"Bàn cuối hả?" Cô ngó một cái rồi trông thấy Thẩm Duệ Nguyệt, cậu đang ngồi một mình, bên cạnh là một chỗ trống. Có điều nghĩ tới điều gì đó, cô lập tức lắc đầu, "Em ngồi bàn cuối thì bị bạn bàn trên chắn mất, cứ ngồi đó đi."

Thanh Phòng nghe vậy lập tức cảm thấy tự tôn bị tổn thương, cậu ta dù gì cũng mét 73, trông cũng cao lắm chứ. 

Có lẽ cảm nhận được sự không bằng lòng của Thanh Phòng, cô lại nói thêm, "Lát nữa còn có một bạn sẽ đến, cậu ấy cao hơn em, ngồi đó sẽ không cản trở tầm nhìn ai cả."

"Ồ, sao lát nữa bạn ấy mới đến vậy cô?" Thanh Phòng không ngờ còn thêm một người nữa.

"Bạn ấy có chút việc gia đình nên xin đến trễ." Cô không giải thích gì thêm nữa.

Thanh Phòng thất bại trong việc xin chuyển chỗ, lập tức quay sang thì thầm với Thẩm Duệ Nguyệt, "Tao đã cố gắng hết sức."

Trái lại Thẩm Duệ Nguyệt không để tâm lắm, ngồi với ai cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến cậu thì ai cũng như ai cả thôi.

"Được rồi, dù gì cũng là tập thể mới, mỗi người tự đứng dậy giới thiệu vài câu đi." Cô chủ nhiệm vỗ tay hai cái, nhẹ nhàng nói, "Bắt đầu từ em."  

Ngón tay của cô chỉ thẳng về phía của Thẩm Duệ Nguyệt khiến cậu vừa định cúi đầu đã lập tức bị hàng chục ánh mắt chú ý. Cậu nhíu mày một cái, lại nghĩ đến mẹ cậu năm lần bảy lượt dặn dò không được gây sự, cậu đành thở dài đứng lên.

"Em là Thẩm Duệ Nguyệt." Nói xong cậu chuẩn bị ngồi xuống thì lập tức bị cô giáo ngăn lại.

"Giới thiệu vậy đâu có được, ít ra cũng nên nói ra sở thích, sở trường, sở đoản gì đó chứ."

Thẩm Duệ Nguyệt nhíu mày suy nghĩ, một lúc sau mới trả lời, "Sở thích là chơi game, sở trường là chơi game hay, sở đoản là chưa thua trận game nào." 

Cậu nói một tràng khiến cả cô lẫn những bạn học ngơ ra, tiếp sau đó lập tức có một tràng cười vỡ lên. Cô giáo cũng mỉm cười bất lực với sự cá tính này, cuối cùng cũng tha cho cậu.

Thanh Phòng ở trên tạo động tác like cho Thẩm Duệ Nguyệt, "Hay lắm, đúng là anh đại của em ha ha ha."

"Anh đại?" Người ngồi bên cạnh Thanh Phòng là một người lầm lì, nghe thấy cậu ta nói vậy thì khó hiểu lặp lại.

"Ây, cái này cậu không hiểu được đâu." Thanh Phòng xua tay.

Màn giới thiệu kết thúc trong tiếng kêu báo hiệu hết giờ, cô Sương ôm tập tài liệu gật đầu với cả lớp rồi đi ra bên ngoài, trước khi đi còn dặn, "Tiết tiếp theo chúng ta sẽ bầu ban cán sự lớp nhé."

Lớp lập tức ồn ào như vỡ chợ, Thẩm Duệ Nguyệt tựa lưng vào tường, lấy điện thoại ra nghịch.

"Mày muốn ăn gì không, đi xuống dưới kia xem thử có gì hay." Thanh Phòng hỏi cậu.

"Không đi, nếu mày đi thì mua hộ tao chai nước là được." Thẩm Duệ Nguyệt lắc đầu đẩy cho cậu ta vài đồng tiền lẻ.

"Mày thật là." Thanh Phòng tặc lưỡi, đã quá quen với tính nết của cậu nên cũng không nói nhiều, lập tức chuyển hướng đối tượng. "Đi với tôi đi."

Bạn cùng bàn cậu ta tên là Vãn Nhiên, nghe thấy cậu ta nói thế liền đáp, "Cậu là con gái à, sao mà cái gì cũng muốn xem vậy?"

Thanh Phòng khoanh tay, "Ai quy định những việc đó giành cho con gái chứ, chậc chậc nói lắm thế làm gì, đi nào."

Thế là Vãn Nhiên bị cậu ta nửa lôi nửa tha khuất khỏi phòng học.

Cuối cùng đôi tai của Thẩm Duệ Nguyệt cũng được yên tĩnh một chút, cậu kéo một cái tai nghe lên, đang chuẩn bị vào chơi một ván game thì đột nhiên có một bàn tay trắng trẻo chặn ngang màn hình. Cậu khó chịu vì bị cắt đứt liền ngẩng đầu lên.

Người vừa chặn là một cô gái có gương mặt thanh tú ưa nhìn, thấy Thẩm Duệ Nguyệt chịu để ý đến mình, cô lập tức nở một nụ cười hiền lành, "Chào cậu, mình là Đàm Yên, là bạn cùng lớp với cậu."

Thẩm Duệ Nguyệt không hiểu cái tiết tấu này là gì nên chỉ đành giữ im lặng.

Đàm Yên không ngại cậu như vậy, lại tiếp tục nói, "Chúng ta có thể kết bạn không, cũng tiện trao đổi khi cần thiết."

Cậu im lặng cân nhắc một chút rồi mới nói, "Xin lỗi, tôi không có thói quen kết bạn với người vừa gặp."

Câu trả lời của Thẩm Duệ Nguyệt khiến Đàm Yên đơ ra, đây là lần đầu tiên cô bị từ chối thẳng mặt như vậy. Có điều cô lập tức lấy lại bình tĩnh, "Tớ kết bạn với cậu để tiện thêm cậu vào nhóm lớp nữa, dù sao thì các hoạt động trong trường cậu vẫn cần biết thông tin mà phải không?"

Cậu nhướng mày một cái không rõ thấy, sau đó mới nói, "Được rồi."

Kết bạn thành công, Đàm Yên hài lòng mà rút lui, sau đó lập tức vào trong nhóm chị em bạn dì mà hưng phấn thông báo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play