Tiễn đại tỷ về nhà xong, Thang Hiển Linh cũng không rảnh rỗi. Sáng nay, tỷ phu mang về một miếng thịt, ước chừng hai cân, và nửa bao lương thực, khoảng 50 cân. Đại tỷ chỉ lấy một ít thịt băm làm món ăn, Thang Hiển Linh cũng không định dùng hết số thịt đó.
Buổi trưa, cậu chỉ xào bốn quả trứng vịt, không thể nào dùng hết chỗ thịt kia được. Gia cảnh nhà họ Thang hiện giờ rất khó khăn. Tiền bạc chủ yếu do phụ thân Thang giữ, ông lại nằm liệt giường, không chịu buông tay. Cả nhà sống dựa vào đồ ăn dự trữ. Lúc Thang Hiển Linh nấu cơm trưa, gạo trong hũ đã hết sạch, chỉ còn lại nửa hũ bột ngũ cốc. Rau thì chỉ có một ít cải và hành tỏi trồng sát tường.
Mẫu thân với cậu không chết đói là may, chỉ ăn qua loa cho no bụng. Vậy nên, món quà của đại tỷ vô cùng quý giá, nửa bao lương thực đủ cho họ ăn một thời gian. Thang Hiển Linh đóng cửa, thấy Tưởng Vân nhìn mình, cậu nói: "Mẫu thân, con vào bếp đây. Trời nóng, miếng thịt đại tỷ cho phải cất đi."
Cậu không biết liệu Tưởng Vân có nhận ra sự "khác biệt" của mình không. Buổi trưa, cậu đã dùng một miếng ba chỉ băm làm thịt băm. Giờ còn hơn một cân, phần mỡ không nhiều, nếu lọc ra để làm mỡ nước cũng chẳng được bao nhiêu. Thang Hiển Linh quyết định thái hết thành miếng rồi rán chảy mỡ ra, dùng mỡ để bảo quản thịt được lâu hơn. Khi nào ăn thì dùng thìa sạch múc ra.
Thang Hiển Linh chuyên tâm rán thịt, Tưởng Vân mấy lần vào bếp, định nói gì đó với cậu rồi lại ôm nồi thuốc đi ra. Chẳng mấy chốc, một mùi thuốc đắng ngắt tỏa khắp sân. Thuốc còn chưa xong, căn phòng phía đông đã vọng ra tiếng ho khan và chửi rủa đầy giận dữ.
Hẳn là phụ thân tỉnh lại.
Tưởng Vân chùi tay vào vạt áo, đứng chôn chân trước cửa phòng. Bà không dám vào. Thang Hiển Linh thấy vậy liền nói: "Mẫu thân, người đi lấy thuốc đi, con vào xem phụ thân."
"Ừm, được, được… con… cẩn thận nhé." Tưởng Vân dặn dò.
Thang Hiển Linh nhớ lại khung cảnh tuyệt vọng của "Ngũ ca nhi" trong giấc mơ, rồi sải bước thẳng vào phòng phía đông.
Gian nhà này khá rộng rãi và sáng sủa, Tưởng Vân lại là người sạch sẽ, nên trong phòng không có mùi lạ. Phụ thân Thang nằm trên giường, cố gắng gọi người, nhưng lời chưa dứt, cổ họng đã lại bị xé toạc bởi một cơn ho và khó thở. Vốn đang "thoi thóp", vừa thấy Thang Hiển Linh bước vào, ông lại trở nên "khí thế ngút trời".
"Cút!" Phụ thân Thang chống một tay ngồi dậy, chửi rủa: "Đồ vô dụng, mày còn dám vào đây?"
Bị chửi, Thang Hiển Linh vẫn giữ nguyên vẻ mặt, xắn tay áo, vắt một chiếc khăn ướt lau mặt và tay cho phụ thân: "Mẫu thân đang nấu cháo. Người uống cháo rồi hãy uống thuốc."
Phụ thân Thang vừa mở miệng định nói, chiếc khăn lạnh đã úp lên mặt ông. Đứa con trai này dùng lực mạnh đến mức ông hoảng hồn. Phụ thân Thang thở dốc, định đánh "Ngũ ca nhi", nhưng cánh tay vừa co lại thì cả người đã ngã nhào xuống giường.
"Thằng nghiệt tử khốn nạn, mày muốn hại chết ta à!"
"Phụ thân, con đang lau mặt cho phụ thân mà." Thang Hiển Linh đỡ phụ thân nằm lại, lót một chiếc gối dưới thắt lưng cho ông, nói nhỏ: "Ngũ ca nhi vẫn rất hiếu thảo."
Vừa rồi cậu đã có một chút bực tức. Phụ thân Thang nghe "Ngũ ca nhi" tự khen mình hiếu thảo, tức đến thở hổn hển, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt cậu, miệng run rẩy thốt ra từng chữ, tuy không liền mạch nhưng cũng đủ hiểu là ông đang chửi cậu là đồ nghiệt tử, vô dụng, vô vọng.
"... Nhà họ Thang đã tạo nghiệp, để mày phá sạch. Lẽ ra ta nên dìm chết mày từ đầu."
Thang Hiển Linh cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Cậu nói: "Nhà họ Thang ra nông nỗi này là do con, hay do phụ thân tham lam? Phụ thân muốn có tất cả, còn muốn thêm nữa. Ngũ ca nhi luôn nghe lời phụ thân, nghe theo sắp xếp của người. Phụ thân bị Hồ Tú tài lừa, hại nhà họ Thang ra thế này rồi lại đổ hết tội lên đầu Ngũ ca nhi? Nếu nhà họ Thang nhờ Hồ Tú tài mà phát đạt, thì phụ thân lại bảo đó là nhờ tầm nhìn xa của mình?"
"Ngũ ca nhi cả đời bị phụ thân sắp đặt, việc gì cũng nghe theo phụ thân, như vậy vẫn chưa phải hiếu thảo sao? Tối qua sốt cao không hạ, đến khi chết đi, cậu ấy cũng không oán phụ thân, không oán mẫu thân, chỉ trách mình vô dụng..."
Tưởng Vân đứng ngoài cửa nghe thấy, vội vàng chạy vào, bưng bát cháo đặt xuống, rồi vỗ về phụ thân Thang, đồng thời đẩy cậu ra ngoài: "Con ra ngoài đi, bớt nói vài câu, đừng chọc giận phụ thân con."
"Ngũ ca nhi đã chết từ tối qua rồi." Thang Hiển Linh bình thản nói.
Tưởng Vân sững sờ, chưa kịp nghĩ xem phải nói gì thì phụ thân Thang trên giường đã lớn tiếng chửi rủa: "Chết thì tốt, sao không chết sớm hơn đi. Mày nên chết sớm đi. Nếu Tứ lang còn sống thì mọi chuyện đã không như thế này."
Thang Hiển Linh quay người bước ra ngoài. Cậu thèm một bát mì nước. Tiếng chửi của phụ thân Thang từ phòng phía đông, chửi xong "Ngũ ca nhi" lại chửi Tưởng Vân, tiếng Tưởng Vân nhỏ nhẹ vỗ về ông, tất cả những âm thanh đó dần dần xa dần. Thang Hiển Linh bước vào bếp, bắt đầu nhào bột.
Nửa bao lương thực tỷ phu cho là bột mì khô, vì để bán cho tiệm nên rất sạch. Thang Hiển Linh vừa nhào bột vừa nghĩ về chuyện nhà họ Thang. "Ngũ ca nhi" đã phải chịu nhiều oan ức, cậu phải đòi lại công bằng cho cậu ấy.
Và phụ thân Thang... có thể chết đi được không? Nhà họ Thang có năm người con, ba người đầu đều là con gái. Phụ thân Thang từ hai bàn tay trắng, làm nghề bán đồ ăn, xây dựng được một cơ nghiệp "lớn" như vậy. Ông luôn mong có một đứa con trai để nối dõi. Cuối cùng, Tưởng Vân cũng sinh được một đứa con trai thứ tư, ông vui mừng khôn xiết.