Thẩm Kỳ Nhiên đang mơ.

Một giấc mơ đẹp.

Trong mơ, cậu thấy cuối cùng mình cũng kết thúc hơn hai mươi năm kiếp sống làm con trai cưng của mẹ, thành công tỏ tinh với cô gái trong lòng mình! Cô ấy thẹn thùng đưa tay ra, còn cậu thì kích động nắm lấy…

Nhưng mà, ngón tay này lại rất thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay còn có vết chai mỏng, cảm giác khi chạm vào hình như không hợp lắm thì phải?

Trong lòng có chút nghi hoặc, Thẩm Kỳ Nhiên giữ chặt lấy bàn tay ấy, bóp bóp rồi xoa xoa, đang định cẩn thận sờ lại lần nữa thì đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần, lạnh buốt, cậu lập tức tỉnh giấc.

Vừa mở mắt ra đã bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông đang ngồi trên xe lăn bên mép giường.

Thẩm Kỳ Nhiên: “…”

Vấn đề: Trước khi cưới tôi vẫn luôn tuyên bố rằng mình yêu vị hôn phu sâu đậm khắp nơi, nhưng cưới rồi lại chẳng buồn để ý đến người ta, suốt ngày chỉ biết ngủ nướng, xin hỏi vị hôn phu đó có tha thứ cho tôi không?

Trả lời: Thân yêu à, bên này xin kiến nghị ngài nhanh chóng chuẩn bị hậu sự đi, dù sao thì cũng không có ai thích bị xem là công cụ dùng xong rồi vứt cả nha~ hì hì.

Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên run rẩy né tránh khỏi gương mặt lạnh lẽo đến mức có thể làm đông cứng kẻ khác của đối phương, sau đó mới phát hiện ra tay mình vẫn còn đang nắm tay của đại ma vương này. Mà cậu nhớ rõ là hình như vừa rồi mình còn bóp bóp, xoa xoa, thậm chí là định sờ thử tiếp…

Cho nên.

Cậu không chỉ biến Thiệu Hành trở thành công cụ dùng xong rồi vứt, mà còn điên rồ đến mức làm ra hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙© đối với đối phương??

“ Tôi sai rồi.” Thẩm Kỳ Nhiên lập tức buông tay ra như bị điện giật, nhanh chóng bày ra dáng vẻ nhận tội chịu đòn. Cậu hận tới không thể lột xác làm người mới, à không, là mơ lại lần nữa.

“Anh , tôi thật sự sai rồi, tôi không cố ý! Tôi, tôi chỉ là đang ngái ngủ thôi…”

Thiệu Hành nheo mắt lại, giọng đầy nguy hiểm: “Cậu gọi ta là gì?”

“Anh? Anh Thiệu?” Thật ra Thẩm Kỳ Nhiên cũng không biết nên gọi Thiệu Hành là gì. Trước hết phải loại trừ cái xưng hô sai rành rành như chồng, cái đó là tuyệt đối không thể!

Thiệu Hành sau khi trọng sinh đang có mức độ căm ghét đối với nguyên chủ cao nhất, nghe xong chỉ sợ càng muốn tiễn cậu đi chầu trời hơn. Còn lại thì mấy cái bình luận trong truyện có cách gọi thân mật như là Thiệu tổng, Thiệu thần, Thiệu soái gì đó… hay là cứ chọn đại một cái nghe xuôi tai chút.

Một hồi chuông vui tai đột ngột vang lên, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn lại, là báo thức mà Thẩm Kỳ Nhiên đã đặt trước đó. Trên màn hình của thẻ cơ trí năng hiện lên cái tên báo thức một cách nổi bật, còn nhấp nháy đầy phấn khởi.

[Dũng cảm đối mặt với Thiệu ma đầu! Mình quá ngầu!]

“…”

Thiệu Hành mặt không cảm xúc liếc nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một cái, người sau lập tức lao tới tắt chuông báo thức, trong phòng lại trở nên yên ắng.

Yên ắng đến mức khiến người ta phải sợ hãi tới rợn tóc gáy.

“ Tôi… đến giờ chạy bộ buổi sáng rồi.” Đã lỡ cắn răng tìm đường chết thì thêm một lần cũng không sao, Thẩm Kỳ Nhiên kiên cường gật đầu với Thiệu Hành: “ Tôi đi chạy bộ đây, anh, anh nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon… à không, chào buổi sáng!”

Cậu vừa dứt lời thì thậm chí còn chưa kịp thay áo ngủ đã nhảy phốc xuống giường, chưa đầy một giây sau đã biến mất khỏi cửa.

Sáng sớm 5 giờ, Thẩm Kỳ Nhiên mặc áo ngủ vội vã lao ra ngoài giữa trời gió lạnh.

Cậu hối hận đến mức ruột gan cũng muốn xoắn lại, tối hôm qua trước khi ngủ cậu đáng ra không nên nổi hứng làm màu, lại đi đặt cái tên báo thức đáng chết như vậy. Vừa nãy cậu còn không dám nhìn xem sắc mặt của Thiệu Hành ra sao!

Tất nhiên là nhìn hay không nhìn cũng thế thôi, chỉ khác nhau ở chỗ “ Ta muốn hành hạ cậu đến chết” và “Ta muốn lập tức hành hạ cậu tới chết” mà thôi.

Gió sớm rét buốt mà áo quần thì mỏng manh, Thẩm Kỳ Nhiên chạy chưa được bao lâu đã chịu không nổi, cậu chỉ chạy một vòng quanh biệt thự rồi ủ rũ quay lại.

Trước khi vào cửa, cậu chột dạ liếc nhìn cửa sổ phòng ngủ chính trên lầu hai, đèn không sáng, chắc là Thiệu Hành đã ngủ rồi.

Biệt thự yên tĩnh đến mức đáng sợ, Thẩm Kỳ Nhiên không dám lên lầu, do dự một lúc lại quyết định đi vào bếp trước.

Tối qua cậu không tham gia màn kính rượu nên tự nhiên cũng bỏ lỡ bữa tiệc tối, giờ thì đói đến mức ngực dính vào lưng. Cậu rón rén bước vào bếp, bật đèn lên, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững người.

Cậu chưa từng thấy qua gian bếp nào lớn như vậy, trông chẳng khác nào một cái kho nhỏ, bên trong bày đầy các thiết bị nhìn qua đã thấy là siêu cao cấp. Thẩm Kỳ Nhiên nhìn qua từng cái một, vậy mà không dám đụng vào cái nào.

Chưa từng thấy, không biết dùng, mà cũng không dám dùng. Lỡ đâu cậu vô tình làm nổ cả căn bếp thì khỏi chờ đến hai năm sau, Thiệu Hành hôm nay thôi là đã có thể tiễn cậu lên đường rồi.

Đi một vòng quanh bếp, Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng cũng lục ra được một bộ dụng cụ cắt gọt và mấy cái nồi niêu từ một góc khuất, thậm chí còn thấy được cái bệ bếp mà mình cảm thấy quen thuộc.

Người giúp việc nhà họ Thiệu quả thật quá lợi hại, bệ bếp sạch đến mức sáng bóng, nhìn như chưa từng được dùng tới vậy.

Tủ lạnh trong nhà có đầy nguyên liệu nấu ăn vô cùng phong phú, Thẩm Kỳ Nhiên lục lọi một hồi liền quyết định làm một phần mì thịt xé sợi với nấm hương đơn giản.

Cậu vừa mới làm được một nửa thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó là một giọng nữ đầy vẻ cảnh giác: “Ai ở bên trong?”

Chắc là người giúp việc trong nhà, Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng đáp lại: “Là tôi.”

“Thiếu phu nhân?”

Cửa bếp bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt mộc mạc bước vào. So sánh với miêu tả trong truyện, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức đoán được thân phận của đối phương, là dì Mai.

Dì Mai làm giúp việc ở nhà họ Thiệu từ rất sớm, có thể xem như là người đã nhìn Thiệu Hành lớn lên. Bây giờ Thiệu Hành kết hôn, bà cũng theo về đây để tiếp tục chăm sóc cho thiếu gia nhà mình.

Sáng nay dì Mai dậy sớm, nghe có tiếng động trong bếp còn tưởng là nhà có trộm, không ngờ lại là Thẩm Kỳ Nhiên đang ở đây.

“Thiếu phu nhân.” Dì Mai đầy vẻ nghi hoặc: “Cậu đang...?”

“À, tôi hơi đói nên định làm chút mì ăn.”

 Thẩm Kỳ Nhiên vừa nhanh tay làm vừa đáp: “Dì có muốn ăn luôn không? Tôi làm nhiều lắm.”

Cậu vớt mì đã trụng chín ra, rưới nước dùng nấm nóng hổi lên trên, nước dùng trong veo, hương thơm phảng phất. Thẩm Kỳ Nhiên làm một cách thành thạo, hoàn toàn không hay biết răng dì Mai ở phía sau mình đang trợn mắt há mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.

Thiếu phu nhân... lại đang nấu ăn! Mà còn nấu rất thuần thục, rất ngon lành! Đây là phải trải qua bao nhiêu sự rèn luyện vất vã mới có thể đạt được trình độ này chứ!

Trong thời đại tương lai tinh tế này, cùng với sự phát triển của công nghệ và nhịp sống ngày càng nhanh, có rất ít người còn chịu bỏ thời gian và công sức ra để tỉ mỉ nấu nướng. 

Dù sao thì bây giờ chỉ cần bỏ nguyên liệu vào máy nấu nướng thông minh là xong, nó sẽ tự động cho ra món ăn ngon lành, đầy đủ sắc hương vị, vừa tiết kiệm thời gian vừa đỡ tốn sức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play