Cho nên hiện tại việc tự tay vào bếp nấu ăn này, so với vấn đề ăn thì lại càng giống như một cách để thể hiện tấm lòng hơn.
Giống như là socola trong ngày lễ tình nhân vậy, dù trên thị trường có bán tràn lan những hộp socola đẹp mắt, nhưng vẫn có rất nhiều người lựa chọn tự tay làm, chính là để thể hiện sự chân thành của bản thân.
Hiển nhiên rồi, dì Mai nghĩ thầm rằng bữa ăn này chắc chắn là thiếu phu nhân cố ý làm cho thiếu gia Thiệu Hành!
Sau đêm động phòng hoa chúc, tân nương vừa vui mừng vừa ngại ngùng, lén dậy từ sáng sớm mà tự mình vào bếp nấu canh cho tân lang. Kiểu tình tiết ấm áp mà chỉ thấy trong phim truyền hình này, lại đang thật sự diễn ra trước mắt…
Dì Mai cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Bà đã sớm nghe nói, rằng vị Thẩm thiếu gia này đối với Thiệu thiếu gia nhà mình có tình cảm sâu đậm tới nhường nào. Khi Thiệu thiếu gia bị thương rút khỏi tiền tuyến rồi trở về, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức tìm đến cửa nói muốn gả cho Thiệu thiếu gia, chăm sóc cho Thiệu thiếu gia cả đời.
Lúc đó còn có người nói cậu có mưu đồ riêng, vì nếu Thiệu Hành không bị thương thì dù thế nào cũng sẽ không đến lượt một thiếu gia thất thế, không được sủng ái như Thẩm Kỳ Nhiên bước lên làm chính thất.
Nhưng bây giờ dì Mai lại đã nhìn tận mắt, mấy lời đó đúng là nhảm nhí cùng vô lý!
Đây mà gọi là tâm tư không thuần sao? Nếu tâm tư không thuần thì ai lại rảnh đến mức xuống bếp nấu một bữa ăn thế này?
Rõ ràng đây là tình yêu! Là chân thành không rời không bỏ, là tình cảm dạt dào thật lòng thật dạ!
Thẩm Kỳ Nhiên múc ra hai bát mì nóng hổi thơm nức, đặt lên bàn bếp, thấy dì Mai vẫn còn thất thần đứng yên thì liền đẩy một bát cho bà: “Dì Mai, dì nếm thử xem ạ?” Thẩm Kỳ Nhiên vẫn có chút tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình.
“Không cần đâu, không cần đâu.”
Dì Mai lau khóe mắt đã hơi ươn ướt, nhiệt tình đưa tay đỡ lấy: “Thiếu phu nhân vất vả rồi, phần còn lại cứ để tôi lo.”
Nói rồi bà lại nhanh nhẹn bưng cả hai bát mì ra phòng ăn, vẻ mặt rạng rỡ vui mừng.
Bà nhất định sẽ thay thiếu phu nhân truyền đạt thật tốt phần tình cảm này đến thiếu gia nhà mình!
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Thẩm Kỳ Nhiên cũng đi theo ra ngoài, liền thấy dì Mai đã lanh lẹ bày xong bàn ăn, bát đũa, khăn giấy, khăn tay, gia vị, dĩa… cái gì cũng có, thậm chí còn đem cả ly chân cao dùng để uống rượu ra.
Oa, ăn một bữa cơm giản dị mà cũng bày biện trang trọng như vậy, quả nhiên là hào môn thế gia.
“Thiếu phu nhân, cậu mau ngồi đi.” Dì Mai vừa dọn bàn vừa nhiệt tình gọi: “Thiệu thiếu gia lát nữa sẽ xuống ngay, ngài ấy dùng bữa luôn đúng giờ lắm.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Thẩm Kỳ Nhiên: “???”
“Thiệu... Thiệu Hành lát nữa sẽ xuống ăn sáng ạ?” Nghe tin dữ như sét đánh ngang tai, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức hít một hơi thật sâu.
“Đúng vậy nha, Thiệu thiếu gia xưa nay luôn rất nghiêm khắc, mỗi sáng đúng 6 giờ là sẽ xuống ăn sáng.” Dì Mai mỉm cười nói:
“Thiếu gia mà biết thiếu phu nhân tự tay chuẩn bị bữa sáng cho ngài ấy, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Không không không! Hắn mà biết thì chắc sẽ tức chết mất! Ai mà ngờ bản thân lại đi ăn bữa sáng do kẻ mà mình căm ghét làm chứ! Hắn mà nổi giận thì cậu liệu có còn đường sống hay không!
Trên lầu vang lên tiếng động, hình như là Thiệu Hành đã rời khỏi phòng ngủ. Thẩm Kỳ Nhiên quýnh đến mức mặt đỏ bừng, giờ mà bảo dì Mai làm lại bữa khác thì chắc chắn là không kịp, đành lui một bước mà cầu cứu:
“Dì Mai, lát nữa ngàn vạn lần đừng nói bữa sáng này là do tôi làm nhé!”
Dì Mai ngẩn ra, vốn còn định hỏi vì sao, nhưng vừa thấy vẻ mặt đỏ như gấc chín của Thẩm Kỳ Nhiên thì bà lập tức hiểu ngay.
Aiya, đáng yêu quá đi mất!
Ôm đầy tình yêu thương mà tự tay nấu cơm cho chồng, lại ngại ngùng không dám để đối phương biết được tấm lòng của mình.
Hệt như mấy cô gái nhỏ trong phim thần tượng vậy, lén nhét cơm hộp vào cặp nam thần cũng chẳng cầu gì ngoài được nhìn người ấy ăn một cách ngon lành, thế là trong lòng đã ngập tràn hạnh phúc.
Một tấm chân tình tinh tế mà e ấp như vậy, nếu không gọi là yêu thì còn là gì nữa chứ!
Sáng sớm đúng 6 giờ, Thiệu Hành xuất hiện ở nhà ăn.
Thẩm Kỳ Nhiên căng thẳng tột độ, cũng may lúc Thiệu Hành bước vào chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái chứ không nói gì thêm.
Không rõ là hắn không định truy cứu chuyện sáng nay ở phòng ngủ, hay là đang chờ dồn lại một lần rồi tính sổ với cậu cho đủ.
Thẩm Kỳ Nhiên nín thở không dám thở mạnh, mãi đến khi thấy Thiệu Hành bắt đầu ăn rồi cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.
Đói là gia vị ngon nhất, hơn nữa tay nghề nấu ăn của Thẩm Kỳ Nhiên cũng không tệ. Tô mì gia đình này vừa nhìn đã thấy hấp dẫn, ăn vào lại càng ngon miệng.
Rất nhanh thì Thẩm Kỳ Nhiên đã quên hết mọi suy nghĩ rối rắm, toàn tâm toàn ý ăn mì.
Ngon quá! Một cảm giác thỏa mãn trọn vẹn!
Quân nhân ăn uống luôn rất nhanh, Thẩm Kỳ Nhiên mới ăn được một nửa thì Thiệu Hành ở bên kia đã ăn gần xong. Đúng lúc đó, dì Mai bước tới đưa khăn lau miệng, cười tươi rói hỏi:
“Thiệu thiếu gia, ngài thấy hương vị tô mì này thế nào?”
Tuy dì Mai chỉ là người giúp việc, nhưng Thiệu Hành luôn rất kính trọng bà, nên trả lời cũng rất nghiêm túc.
“Không tệ.” Hắn khẽ gật đầu: “Chỉ là hương vị dường như không giống với bình thường cho lắm.”
Đồ ăn nấu bằng máy nấu tự động tuy không tồi, nhưng dù sao cũng là công thức được lập trình sẵn, khẩu vị thường rất đơn điệu, còn tô mì vừa rồi lại là một hương vị mới mà Thiệu Hành chưa từng ăn bao giờ.
“Dĩ nhiên là không giống rồi.” Dì Mai vui vẻ thông báo: “Là do thiếu phu nhân tự tay vào bếp nấu đấy!”
“Phụt ——”
Thẩm Kỳ Nhiên đang cắm đầu ăn mì suýt nữa phun hết nước lèo ra ngoài. Cậu kinh hãi nhìn dì Mai, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Dì Mai! Không phải đã nói là đừng nói do tôi nấu rồi sao?!
Dì Mai đáp lại bằng ánh mắt cổ vũ kiểu tôi hiểu hết mà, thiếu phu nhân đừng ngại ngùng! Yêu thì phải nói lớn lên, phải dũng cảm thể hiện!
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Cậu lấy dũng khí liếc nhìn về phía Thiệu Hành, sắc mặt của đối phương quả nhiên rất tệ. Dù sao cũng vừa ăn hết một tô mì do "kẻ thù" nấu, Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy nếu đổi lại là mình thì chắc cũng buồn nôn đến mức phải nhổ ra ngay tại chỗ.
“Là cậu nấu?” Thiệu Hành nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt còn đáng sợ hơn cả giọng nói.
“Là… là… sao ạ?” Thẩm Kỳ Nhiên thực sự còn chưa kịp chấp nhận sự thật này.
“Thật sự là cậu?” Thiệu Hành hỏi lại lần nữa.
“Là… là tôi sao?” Thẩm Kỳ Nhiên cầu cứu nhìn sang dì Mai, cố vùng vẫy một lần cuối cùng.
Dì Mai sốt ruột muốn chết.
Tính cách thiếu phu nhân đúng là quá dịu dàng, quá thẹn thùng, may mà ở nơi này không có nữ phụ độc ác trong mấy kiểu phim truyền hình máu chó, nếu không công lao tự tay nấu ăn này chắc chắn sẽ bị con nhỏ tâm cơ nào đó cướp mất rồi. Bà phải đứng ra bênh vực công lý!
“Chính là thiếu phu nhân nấu! Còn dậy sớm hơn cả tôi nữa, trời còn chưa sáng đã vào bếp rồi, đến ngụm nước cũng chưa uống!”
Dì Mai hăng hái kể lại: “Từng bước trong quá trình đều là thiếu phu nhân tự tay làm, ngay cả nguyên liệu cũng là tự tay xử lý, là tự tay đó! Hơn nữa thiếu phu nhân còn dùng cả bếp lửa, trời ơi, tôi chỉ nhìn thấy ngọn lửa phun ra từ bếp là đã sợ chết khϊếp rồi, vậy mà cậu ấy dám dùng luôn, thật sự quá can đảm!”
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Có hơi phóng đại quá không vậy…? Ở đây công nghệ bếp núc hiện đại đến mức dùng bếp gas cũng bị xem là việc đáng sợ sao?!
Thiệu Hành nhìn Thẩm Kỳ Nhiên đầy nghi ngờ, trong ánh mắt lạnh lẽo là sự dò xét, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Ta chưa từng nghe nói đến việc cậu biết nấu ăn.”
Thẩm Kỳ Nhiên cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Tôi… tôi mới học mấy ngày trước thôi.”
“Mấy ngày trước?” Thiệu Hành mặt không cảm xúc nói: “Thời gian ngắn như vậy mà cậu đã học được?”
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Chuyện này khó đến vậy sao? Kỹ năng ban đầu của nguyên chủ kém tới mức đó à?