Đối diện với đôi mắt tối tăm cùng băng lãnh của Thiệu Hành, Thẩm Kỳ Nhiên thật sự muốn khóc.
Cậu vốn nghĩ những gì được miêu tả trong sách đã đủ đáng sợ, nhưng khi đã tận mắt nhìn thấy người thật, cậu mới nhận ra rằng mọi thứ còn kinh hoàng hơn gấp bội.
Thiệu Hành thậm chí còn không cần phải nói một lời nào, hắn chỉ cần im lặng nhìn cậu chằm chằm thôi thì Thẩm Kỳ Nhiên đã bị tinh thần lực áp chế đến mức khó thở, đầu đau như bị kim châm vào từng đợt.
Nguyên chủ ác độc gây ra cục diện rối rắm, giờ lại bắt cậu phải đi gánh chịu cơn thịnh nộ và sự trả thù của vai chính sau khi hắc hóa.
Mẹ nó, đây là chuyện quái quỷ gì vậy chứ!
“Những phân đoạn tiếp theo, hủy bỏ toàn bộ đi.” Thiệu Hành đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp cùng lạnh lẽo. Hắn ra lệnh cho phó quan ở bên cạnh: “Dẫn cậu ta trở về.”
Phó quan hơi sững sờ: “Nhưng còn nghi thức mời rượu.”
Thiệu Hành nhíu mày, phó quan lập tức thức thời mà ngậm miệng lại, không dám nhiều lời nữa, sau đó hắn nhanh chóng bước đến trước mặt Thẩm Kỳ Nhiên.
“Phu nhân.” Phó quan cung kính nói: “Để tôi đưa ngài trở về dinh thự nghỉ ngơi.”
“Được.” Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng gật đầu lia lịa, cậu hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt của của Thiệu Hành, mà chỉ ước gì mình có thể lập tức biến mất ngay tại chỗ: “Chúng ta đi thôi!”
***
Một giờ sau, Thẩm Kỳ Nhiên đã về tới dinh thự Thiệu gia.
Đây là một căn biệt thự hai tầng rộng lớn, nơi này trước kia là nhà riêng của Thiệu Hành, hiện tại thì đã trở thành phòng tân hôn cho hai người bọn họ.
Biệt thự có người hầu phục vụ, nhưng tối nay bọn họ đều đã đi tham gia hôn lễ, lúc này trong nhà lại trống rỗng không một bóng người.
“Chắc là do Thiệu thiếu tướng lo lắng rằng phu nhân sẽ mệt mỏi quá, nên mới để cho ngài trở về nghỉ ngơi trước.” Trước khi rời đi, phó quan còn quan tâm an ủi Thẩm Kỳ Nhiên.
Nghi thức mời rượu trong lễ thành hôn là một phân đoạn quan trọng, nhằm để giới thiệu bạn đời của mình với bạn bè thân thích. Xét về mặt ngoài, đây là cách thiết lập mối quan hệ và tài nguyên chung, còn xét về mặt trong thì nó thể hiện sự tán thành và tiếp nhận đối với người bạn đời của mình.
Thế nhưng Thiệu Hành không chỉ tự ý hủy bỏ nghi thức này, mà còn không nói hai lời đã đuổi Thẩm Kỳ Nhiên trở về. Nếu đổi lại là bất kỳ một người nào khác, thì e rằng đối phương đã tức giận đến mức khóc lóc om sòm. Nhưng vị phu nhân này thì lại không.
Phó quan nhìn Thẩm Kỳ Nhiên, ánh mắt đã mang theo ba phần đồng tình, năm phần khâm phục, còn có hai phần thương tiếc.
Không chỉ kiên cường không khóc không la, mà dọc đường đi còn an tĩnh ngoan ngoãn, dịu dàng đến mức khiến cho người ta phải đau lòng. Hy vọng Thiệu Hành thiếu tướng có thể trân trọng một vị phu nhân ngoan ngoãn mềm mại, lại có tính tình tốt như vậy!
Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới là phó quan một mình cũng có thể tự suy diễn ra nhiều thứ như vậy, cậu đơn thuần chỉ là cảm thấy may mắn vì có thể nhanh chóng rời khỏi hiện trường mà thôi.
Trời sinh cậu có tính lạc quan, vừa thoát khỏi áp lực từ khí tràng của Thiệu Hành thì tâm tư lại dần dần dao động.
Cẩn thận suy nghĩ thì chuyện cậu bị Thiệu Hành gϊếŧ cũng là chuyện của hai năm sau, hiện tại chỉ cần cậu bắt đầu bù đắp thật tốt, không tự tìm đường chết, không chạm vào vảy ngược của đại ma vương hắc hóa, quy củ giữ đúng bổn phận của mình.
Vậy thì chắc là cậu sẽ có được một cái chết toàn thây, đúng không nhỉ?
Để không tìm đường chết, điều thứ nhất là phải nhận biết rõ được thân phận của mình.
Trước mắt thì Thiệu Hành chỉ là một thiếu tướng nhỏ nhoi, nhưng không bao lâu nữa hắn sẽ bước thẳng lên cao, một bước phong soái làm chấn động toàn bộ đế quốc.
Thân là phu nhân của hắn, địa vị của nguyên chủ cũng nhờ đó mà nước lên thì thuyền lên, dựa vào thân phận nguyên soái phu nhân để vớt được không ít chỗ tốt.
Thiệu Hành trước khi trọng sinh còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu như là hắn sau khi trọng sinh thì tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy!
Nếu muốn sống lâu hơn một chút thì dù trên danh nghĩa có là bạn đời hợp pháp của Thiệu Hành đi nữa, cậu cũng phải càng khiêm tốn càng tốt khi ở trong căn nhà này, tốt nhất là phải coi mình như một người ngoài.
Vì vậy mà sau khi phó quan rời đi, Thẩm Kỳ Nhiên cũng không dám tùy tiện đi lung tung trong biệt thự, mà là trực tiếp tìm đến phòng ngủ chính, ngoan ngoãn chuẩn bị đi ngủ.
Theo lẽ thường thì bọn họ mới cưới nên trong đêm tân hôn cậu phải chờ Thiệu Hành trở về mới được ngủ, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên có lợi thế của người từng đọc trước kịch bản, cậu biết rằng sau khi Thiệu Hành trọng sinh sẽ đến quân bộ tra cứu tư liệu suốt đêm, phải đến tận hừng đông mới trở về. Vì thế nên cậu đi rửa mặt trước, sau đó thì lập tức chui ngay vào trong ổ chăn.
Đương nhiên là trước khi ngủ cậu cũng vô cùng nghiêm túc mà đặt chuông báo thức, chỉ cần đảm bảo rằng khi Thiệu Hành trở về thì cậu vẫn còn đang thức, như vậy đối phương cũng không thể bắt lỗi gì ở cậu.
Đúng, chính là như vậy!
Thiệu Hành trở về dinh thự khi ngày mới vừa tờ mờ sáng.
Nắng sớm lờ mờ, sương mai lạnh lẽo, người đàn ông trước khi vào cửa đã lạnh lùng liếc nhìn cửa sổ phòng ngủ chính, thấy được đèn trong phòng vẫn sáng.
Thẩm Kỳ Nhiên quả nhiên là vẫn còn đang đợi hắn.
Con người này trước nay vẫn luôn rất biết cách diễn trò.
Vì để thoát khỏi vũng bùn của Thẩm gia, cậu đã lừa gạt cha mẹ Thiệu rằng mình có tình sâu nghĩa nặng đối với Thiệu Hành, dựa vào kỹ thuật diễn nhu nhược đáng thương mà được gả vào Thiệu gia như ý nguyện.
Để củng cố cho thiết lập thâm tình của mình, đêm tân hôn đầu tiên cậu tất nhiên sẽ chờ người chồng mới cưới này của mình đến tận hừng đông.
Chỉ sợ lát nữa cậu lại sẽ khóc tới hoa lê dính hạt mưa, giả vờ nhu nhược đáng thương.
Thiệu Hành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm băng lạnh. Hắn điều khiển xe lăn tiến vào trong biệt thự, cuối cùng là dừng lại trước cửa phòng ngủ chính trên lầu hai.
Cửa không đóng chặt, Thiệu Hành nhìn thấy tình cảnh bên trong phòng thông qua khe cửa.
Cảnh tượng một người cô đơn rơi lệ đến bình minh như trong tưởng tượng của hắn lại không hề xuất hiện.
Thậm chí đến ngay cả cảnh đau khổ chống đỡ, vô thức ngủ gục bên mép giường cũng không có.
Cái kẻ mà hắn căm ghét lúc này lại đang ôm chiếc chăn mềm xốp mà nằm ngủ ngay giữa giường lớn, trông thấy chỉ có dáng vẻ thả lỏng thoải mái, nhẹ nhàng vui vẻ, còn vô cùng biết cách hưởng thụ.
Ngay lúc hắn đang nhìn chằm chằm thì đối phương lạo giống như con vật nhỏ mà lăn một cái, một bên áo ngủ bị cuốn lên, lộ ra một đoạn bụng nhỏ trắng nõn, còn thơm ngọt mà khẽ hừ vài tiếng.
Thiệu Hành: “…”