Mà mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, thậm chí còn tệ hơn sau khi hội nghị kết thúc.
Rời khỏi phòng họp, vứt hết những lời lầm bầm bí hiểm kia của đồng nghiệp ra sau đầu, cuối cùng Thiệu Hành cũng cảm thấy yên tĩnh được một chút.
Hắn bước vào thang máy VIP riêng, đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu tinh thần lực ở tầng 69, nhưng còn chưa kịp đến phòng hồi phục huấn luyện thì đã bị chặn lại.
“Hôm nay nghỉ huấn luyện, ngày mai nghỉ phép một ngày." Người lên tiếng là tiến sĩ Langdon, người phụ trách chương trình phục hồi, đồng thời cũng là bạn thân kiêm bạn học cũ của hắn, vừa nói vừa dí vào người hắn một văn kiện đã đóng dấu chính thức.
“Đây là mệnh lệnh từ cấp trên đấy. Chậc chậc, người ta nói là ‘phụng mệnh nghỉ phép’, tìm khắp cả quân bộ cũng không có ai được đãi ngộ như cậu đâu.”
Có lẽ vì hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khó tin, vậy nên Thiệu Hành cũng không còn cảm thấy quá bất ngờ. Hắn cầm văn kiện lên xem, phần đầu là tổng kết và nhận xét tiêu chuẩn, cuối cùng kết luận là do biểu hiện xuất sắc trong quá trình huấn luyện, đặc cách cho nghỉ một ngày.
Ở cuối văn bản, còn có vài dòng chữ viết tay kiểu cách, rõ ràng là do người phê duyệt cố tình viết thêm vào.
[Con gái nhút nhát của tôi cuối cùng cũng đủ dũng cảm để mang những chiếc bánh nhỏ do chính tay nó làm ra, nhờ vậy tôi mới biết được một số chuyện… Tình thân là thứ không thể thay thế, tôi đã cảm nhận được tình yêu như thế, cũng hy vọng Thiếu tướng Thiệu Hành có thể tận hưởng điều đó thật tốt. Tiểu biệt thắng tân hôn, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến phu nhân của cậu, chúc hai người có một ngày cuối tuần thật vui vẻ.]
Thiệu Hành: “…”
Thiệu Hành: “… Đoạn lời cuối này rốt cuộc là có ý gì.”
“Thì là nghĩa đen thôi.” Tiến sĩ Langdon trưng ra vẻ mặt “tôi thấy quen rồi”, còn không quên vỗ vỗ vai bạn tốt một cái, trêu chọc:
“Còn giả vờ cái gì với tôi nữa? Hôm trước bảo về nhà lấy tư liệu, rõ ràng có thể nhờ người khác làm, vậy mà cậu đây lại tự mình chạy về. Không phải là vì muốn tranh thủ thời gian gặp ‘cậu vợ nhỏ mới cưới’ của mình à? Hôm qua tôi chỉ tiện miệng nói một câu với sếp, không ngờ ông ấy lại để tâm thật đấy, cho nghỉ phép luôn, nhớ cảm ơn tôi đó nha.”
Thiệu Hành nhắm mắt lại, xoa xoa giữa chân mày để giữ bình tĩnh.
Nếu không hắn thật sự sẽ không kiềm được mà dùng tinh thần lực quật Langdon dính thẳng lên tường.
“Nhưng mà cậu vợ bé nhỏ đó của cậu thật sự rất để tâm đến cậu nha.” Langdon tiếp tục lảm nhảm, còn tặc lưỡi như đang hồi tưởng hương vị:
“Cái bánh nhỏ đó ngon thật sự. Tôi ăn vụng một miếng từ chỗ Elissa, tuyệt đỉnh. Cậu có biết mình đang được bầu chọn là ‘người đàn ông khiến cả bộ quân sự ghen tị nhất’ không?”
Lại một lần nữa, Thiệu Hành rơi vào trạng thái không thể hiểu nổi những gì người ta đang nói.
Nhưng lần này thì hắn cuối cùng cũng đã nắm bắt được trọng điểm.
“Bánh nhỏ nào cơ?” Hắn ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Cậu lặp lại lần nữa. Ai làm?”
---
Khi Thiệu Hành quay về dinh thự, Thẩm Kỳ Nhiên đang ở trong bếp, vừa lấy mấy chiếc bánh mới ra lò, vừa cẩn thận xếp chúng vào từng chiếc hộp nhỏ.
Thời gian gần đây cậu bận rộn liên tục với lớp học làm bánh. Tình hình ban đầu phức tạp hơn tưởng tượng, trình độ học viên không đồng đều, để đạt được hiệu quả tốt nhất thì ngoài việc giảng bài chung, cậu còn mở thêm các buổi dạy 1 kèm 1, dựa vào tay nghề của từng người mà thiết kế ra món bánh phù hợp nhất với đối phương, đúng nghĩa "bắt đúng bệnh, kê đúng thuốc".
Hiệu quả cũng khá ổn.
Ai cũng có thể mang về một món bánh do chính tay mình làm, tuy không hẳn là giống nhau nhưng điều đó lại khiến cho các phu nhân tiểu thư hứng thú và tự tin hơn hẳn.
Mỗi người lại rủ thêm bạn bè, người quen đến học, đến giờ số lượng học viên của lớp đã tăng lên gấp đôi.
Tối nay, Thẩm Kỳ Nhiên đang dạy mấy học viên mới tham gia lớp học làm bánh kem mật ong. Cũng như mọi lần, sau khi hoàn thành sản phẩm mà ăn không hết, cậu sẽ đóng gói lại rồi dùng dịch vụ chuyển phát nhanh gửi cho các học viên.
Dù chỉ là điểm tâm để nhấm nháp, nhưng với cậu thì đó cũng là một phần quan trọng trong quá trình học làm bánh.
Thẩm Kỳ Nhiên đang bận rộn đến mức không kịp thở, thì bất ngờ phát hiện có một cái bóng người xuất hiện ở cửa bếp, khiến cậu giật mình suýt đánh rơi hộp bánh trong tay.
“A!!”
Khi nhìn rõ người tới là ai, Thẩm Kỳ Nhiên mới thở phào, vỗ ngực trấn an bản thân. Ngay cả sự cẩn thận thường ngày cũng không kịp để ý: “Anh Thiệu, anh làm tôi sợ muốn chết! Sao lại không nói tiếng nào mà vào vậy?”
Thiệu Hành đứng bên cạnh đã quan sát một lúc lâu. Hắn cũng không ngờ Thẩm Kỳ Nhiên lại chăm chú đến vậy, mãi đến bây giờ mới phát hiện ra hắn.
Nhìn động tác thành thạo và cách cậu xử lý bánh, xem ra kỹ năng làm bánh này đúng là thật.
Nhưng theo những gì hắn nhớ ở kiếp trước, thì Thẩm Kỳ Nhiên không hề có kỹ năng này.
Thẩm Kỳ Nhiên nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, rồi lúng túng hỏi: “À, anh Thiệu, anh về từ bao giờ vậy? Tối nay còn ra ngoài nữa không?” Không biết có phải giống lần trước, mới về nửa tiếng đã lại phải đi rồi không.
“Mai tôi được nghỉ phép.” Ánh mắt Thiệu Hành rơi vào hộp bánh kem chưa kịp đóng gói còn đang đặt trên bàn bếp, từng chiếc bánh kem vàng cam trông như những cây nấm nhỏ dễ thương, hương thơm ngọt ngào lan khắp căn bếp:
“ Ta nghe nói… cậu đang dạy người khác làm bánh ngọt?”
Tuy có chút thắc mắc không biết Thiệu Hành nghe chuyện này từ đâu, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sao đột nhiên lại muốn dạy người ta làm bánh?”
“Ờ… chỉ là… muốn tìm việc gì đó để làm thôi.”
“Bắt đầu dạy từ bao giờ?”
“Cũng… cũng được hơn một tuần rồi.”
Trong lúc cả hai đang nói chuyện, động tác của Thẩm Kỳ Nhiên vẫn không hề ngừng lại. Những ngón tay trắng trẻo khéo léo gấp mấy tấm bìa cứng thành các hộp quà nhỏ xinh, sau đó đặt bánh kem vàng cam vào trong, dùng ruy băng cột lại bên ngoài, trông vừa tinh tế vừa đẹp mắt.
“Có phải anh định dùng bếp không?” Thẩm Kỳ Nhiên thấy Thiệu Hành cứ đứng mãi ở cửa, đoán chắc là đối phương chưa ăn tối đã về rồi.
Hôm nay dì Mai không có nhà, cậu đoán chắc Thiệu Hành định dùng máy nấu tự động để chuẩn bị gì đó ăn tối, bèn nói: “Chờ một lát nha, tôi sắp xong rồi!”
Nói xong, cậu tăng tốc đóng gói bánh kem. Vài phút sau thì tất cả bánh kem đã được cất gọn vào hộp nhỏ, xếp thành hai hàng ngay ngắn ở trên bàn, trông chẳng khác gì mấy chú lính béo tròn đang chờ duyệt binh.
Ánh mắt Thiệu Hành lướt qua những chiếc hộp đó, im lặng một lúc rồi nói: “ Ta nghe nói cậu làm bánh ngọt rất giỏi.”
Được chính miệng Thiệu ma vương khen ngợi, Thẩm Kỳ Nhiên được sủng mà sợ: “Chị Dao Dao nói đúng không? Chị ấy chỉ đang tâng bốc em một chút thôi…”
“ Mùi hương cũng không tệ lắm.”
“Cảm ơn, thật ra đồ vừa nướng xong cái nào cũng thơm mà.”
Thiệu Hành không nói thêm gì nữa. Thẩm Kỳ Nhiên sợ hắn đang đợi, liền nhanh chóng dán nhãn địa chỉ lên các hộp rồi ôm cả đống ra ngoài, chuẩn bị giao cho bên giao hàng sẽ đến lấy ngay sau đó.
Khi quay trở lại, cậu ngạc nhiên thấy Thiệu Hành vẫn đang đứng ở cửa bếp, như thể đang đợi điều gì đó.
Thẩm Kỳ Nhiên hơi nghi hoặc, rồi chợt hiểu ra.
“Xin lỗi! Tôi dọn liền đây!”
Cậu vội vã lao vào bếp, nhanh chóng cất hết nguyên liệu và dụng cụ làm bánh ngọt lộn xộn vào tủ, sau đó lấy khăn lau thật sạch mặt bàn. Căn bếp được dọn gọn gàng tinh tươm. Đừng nói bánh kem, ngay cả một miếng vụn cũng không còn.
Thiệu Hành: “…”
“Xong rồi.” Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ nhõm nhường chỗ: “Anh Thiệu, anh dùng bếp đi.”
Thiệu Hành nhìn cậu chằm chằm gần một phút, rồi đột nhiên xoay xe lăn, rời đi.
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Sao tự dưng lại đi luôn rồi? Chẳng phải đang gấp gáp cần dùng bếp sao? =口=